- Hắt ... xì ... !!! - Thiên Mỹ hắt hơi 1 cái . Đêm nay lạnh quá, nàng chỉ mặc áo ngủ mỏng và khoác chiếc chăn mỏng nốt
- Lạnh hả?
- Không có
- Vậy đi - Hắn 2 tay ôm eo nàng, đưa nàng vào trong lòng mình, chân khẽ động bay lên
Nha đầu này thật nhẹ, xem ra đại tướng quân không chăm lo cho tốt. Gầy gò như vậy...
Thiên Mỹ dúi người vào lòng Bảo Phong, nàng trên người chỉ mặc mỗi áo mỏng. Đêm lạnh quá!
- Thấy thế nào? - Hắn nhẹ hỏi
- Lâng ... lâng lâng ... - nàng hai tay nắm chặt áo sau lưng hắn, không ngừng làm hắn cười khổ - Phong ca ca, nếu ta mà thấy được, ta sẽ bắt huynh dậy cho ta khinh công đó !!! - Thiên Mỹ cười, chỉ là giả thiết, nàng dù có nhìn thấy, chưa chắc hắn đã dạy cho nàng
- được ! Ta sẽ làm mắt ngươi nhìn thấy được và dạy ngươi khinh công !! - Hắn gật đầu
- Ha ha - nàng cười. Bỗng dưng nhận ra 1 điều : làm mắt ta khỏi ? Dạy khinh công ? Huynh nói g.............. - Thiên Mỹ nhổm đầu dậy, ngạc nhiên nói. Chưa nói xong tay hắn đã buông nàng ra
- AAAAAAAAAAAAA
Hắn đơ mặt đứng trên cành cây cổ thụ trầm ngâm, hắn nói sẽ chữa cho nàng ? Dạy nàng khinh công ? ? Đừng đùa chứ ? Khinh công của hắn được học từ người giỏi nhất đấy ? Chưa gì đã nói dạy cho nàng
- A, Thiên Mỹ !! - Hắn bỗng dưng thấy tay mất độ ấm, liền nhớ tới Thiên Mỹ bị ngã
- AAAAAAAAA - nàng vẫn hét , hắn bị ngốc sao? Thả nàng như vậy?
Thiên Mỹ căn bản không nhìn thấy gì nên cũng không biết mình chạm đất hay chưa, theo bản năng ôm đầu, hét to
Pặp !!!!
May mắn thay, hắn đỡ được nàng rồi.....
- ta xin lỗi, rất xin lỗi ngươi !!! - Hắn điệu bộ hối lỗi cực kỳ ôm nàng mà thú tội . Hắn quả thực lúc nãy xanh mặt. Nếu như nàng chết ....
Thiên Mỹ nằm im trong lòng hắn thở gấp, sắc mặt trắng bệch
Hắn đứng trên cành cao nhất của 1 cây cổ thụ. Đặt nàng xuống, không quên nhắc nhở
- Đứng im
Nàng không chỉ không nghe theo mà .... còn ôm chặt lấy cành cây ấy, hắt hơi liên tục
Hắn thấy cảnh này không khỏi buồn cười. Ổn định đứng trên cành cây, tay bế nàng lên, khuôn mặt Thiên Mỹ vẫn co ro. Hắn bước lại gần phía sau đầu cành, ngồi xuống, cho nàng ngồi ngay cạnh hắn. Cởi áo ngoài ra , đắp lên vai Thiên Mỹ
Thiên Mỹ cũng cảm nhận được, hắn quan tâm tới mình, cũng ngồi sán vào hắn hơn. Đưa tay khoác áo lên người hắn
- Huynh không lạnh ?
- Không - Hắn gạt áo ra, tay lấy áo cuộn tròn nàng lại, để lên trước ngực
Tay nàng thò ra khỏi ống áo, mò tay hắn cầm lấy. Mà hắn cũng không hiểu nàng đang làm gì, đưa tay ra cho nàng lắm. Cảm nhận được 1 cục mềm mềm, ấm ấm truyền từ tay đến. Trên đời,nàng là người duy nhất không sợ hắn, tốt với hắn như vậy
Thiên Mỹ mơ màng ngủ, đầu dựa vào lòng hắn, tay vẫn giữ chặt hắn như vậy, môi bất giác nở nụ cười.
- Nhu nhi ... - Thiên Mỹ mơ màng gọi. Nàng hiện tai chính làm đang tắm, trên vai trắng nõn, lấm tám vài giọt nước, đầu tựa vào thành thùng nước. Khuôn mặt trái xoan hồng hào. Mắt nhắm nghiền, hàng my đen dài cong cong xinh đẹp, mày ngài liễu phương. Mũi thanh tú, cằm thon gọn. Môi hồng khẽ mím. Ba ngàn tóc đen như thác lưa thưa trên vai và trước ngực, như ẩn như hiện ((tiếc quá, Mỹ tỷ chỉ mới 5 tuổi thôi))
Thật không giống 1 tiểu nữ oa gì cả. Sau này đích thị sẽ đệ nhất mỹ nhân đẹp nhất trong lịch sử ở cái nơi cổ đại này
- Tiểu thư ... người đẹp quá ... !!! - Nhu nhi đang lau người cho nàng, ngước mắt nhìn lên thấy đúng vẻ mặt này của tiểu thư. Đỏ mặt thẹn thùng nói
- Nhu nhi miệng ngươi ngọt xớt từ lúc nào thế - nàng nghe thấy vậy, ngoẻn miệng cười khanh khách
- đâu có !!! Nhu nhi tiếp tục đỏ mặt
- Nhu nhi...
- Ân, tiểu thư ?
- ta ... muốn học đàn ...
- hở?????
(( 1 khắc tự kỷ của Nhu nhi bắt đầu))
- Nhu nhi, ngươi đâu rồi ????- Thiên Mỹ không thấy nàng trả lời, liền đưa tay khua loạn xạ
- Tiểu thư ... sao người lại muốn học ???- Nhu nhi lắp bắp lên tiếng
- Ta không biết, chỉ là muốn thôi ... !!! - Nàng nghiêng đầu, phía Nhu nhi trả lời
- Vậy ... Nhu nhi sẽ dạy người ... được không tiểu thư ????
- Ân , nhớ nhé !!!
1 canh giờ sau
So với bình thường, nàng phục hồi rất nhanh, chỉ cần 1 vài ngày nữa là hết sẹo. Tuy vậy, đối với người thường phải mất gần tháng mới trị liệu được hết. Nàng lại có thời gian rảnh rỗi 1 tháng rồi !!! Nhưng khi đã hết sẹo thì Hàn Bảo Phong có đến thăm nàng nữa không ??????
- Tiểu thư, cầm đây - Nhu nhi đặt 1 cây cầm lên đùi Thiên Mỹ, sau đó nhanh chóng cho ngồi sát sau nàng
- Tiểu thư, người cảm thấy thế nào ?
- Ưm ... dây khá sắc, gỗ cũng tốt, điêu khắc ... - Nhu nhi khẽ cười . Thiên Mỹ nàng đâu thấy được cây cầm cổ này được điêu khắc xinh đẹp và tỉ mỉ như thế nào mà lại nói no được điêu khắc lung tung ?????
- Vậy sao ?
- Tiểu thư , người thử gảy từng dây 1, rồi nhớ âm tiết của nó xem
Thiên Mỹ im lặng làm theo
Tang ... tang ... tang
Tình ... tình ... tình
.............................
- Tiểu thư, người nhớ rồi chứ ?
- Ân
- Vậy người nghe rõ tiếng đàn của Nhu nhi nhé
Nhu nhi nhẹ đặt tay xuống cây đàn, gảy 1 khúc nhạc mềm mại. Chỉ cần tấu nhanh hơn chút thì thật hoàn mỹ
- Tiểu thư, người thử khúc đầu đi, rất dễ . Nhu nhi đi làm thiện cho người trước
- Ân
----------------------- LỤC VƯƠNG PHỦ -------------------
Hàn Bảo Phong lam y xinh đẹp,mê hoặc lòng người . Mặt lạnh nhìn Hắc Kim đang cúi đầu phía dưới không dám lên tiếng
- Tạo sao lại không tìm ra ? Hắn nói giọng không hỷ không nộ
- Chủ ... chủ tử, thực sự Hắc Kim không tìm ra vị Thần y đó
- Ta nói với ngươi từ canh 5 năm hôm nay đúng không. Hiện tại đã giữa canh 12 ? Không hiểu bổn vương nuôi các ngươi làm gì ??? - Hàn Bảo Phong trợn mắt, cắn răng phun ra câu nói
Ở dưới Hắc Kim hắn khóc không ra nước mắt . 16 tuổi đầu hắn bị chủ tử khinh bỉ ? Chủ tử hắn có bị gì đâu ? Tìm thần y làm gì ? Muốn chữa bệnh cho hoàng thượng sao ? Không phải hoàng thượng chỉ còn sống được 5 năm nữa là quy tiên rồi sao ??? Đời hắn sao lại đen thui như vậy. Tiểu vương gia này xuất quỷ nhập thần, thông minh tuyệt đỉnh, văn võ song toàn, dung mạo như hoa như nguyệt, không gì sánh bằng ... y [Hàn Bảo Phong] là tiểu tổ tông của hắn...
UỲNH UỲNH UỲNH !!!
Chiếc cửa gỗ tội nghiệp bị đá ra như sắp muốn rụng rời
Hàn Bảo Phong đưa mắt nhìn về phía cửa . Tên chết tiệt nào dám vào khi chưa có sự cho phép của bổn vương ?
- Tiểu Hàn Hàn, tìm được vị đó rồi !!! - Bạch y nữ tử xinh đẹp cười . Vị này không ai khác chính là thanh mai trúc mã lớn lên cùng với Lục vương gia (nói cách khác là sư tỷ của hắn) hắn. Là con gái của đệ nhất cao thủ khinh công
- Chết tiệt, đừng có gọi ta là tIỂU hÀN hÀN !!! - Hắn nghiến răng nghiến lợi , chỉ tại đây là nữ nhi cưng của sư phụ, nếu không hắn đã trực tiếp giết chết nàng ta
- À, khoan, ngươi vừa nói cái gì
- Xin lỗi ta đi rồi ta nói !!! - Khương Uyển Uyển cười ranh mãnh
- ngươi tin hay không ta trực tiếp giết chết ngươi ? - Hắn gằn giọng, hắn làm việc chưa bao giờ xin lỗi
- Ha, ngươi dám sao ?
- Có gì ta không dám !
Hắc Kim đứng giữa hai con người này thật sự hắn rất muốn khóc, 1 bên lãnh khí, 1 bên cợt nhả . Hàn Bảo Phong chưa bao giờ biểu cảm nhiều như hôm nay. Hôm nay, hắn đã thấy được biểu cảm của vị vương gia này : hỷ nộ và lãnh khí ... Ôi, hắn có thể chết được rồi, hắn cuối cùng cũng tìm được cái cảm xúc trên khuôn mặt Hàn Bảo pHONG, hắn yêu đời quá
Trong khi Hắc Kim ngây nốc tự biên tự diễn thì Khương Uyển Uyển đã bị Hàn Bảo Phong bóp cổ tới đỏ cả mặt. Tên chết tiệt này mới 12 tuổi thôi nhưng sao mà cao quá vậy !!! Chân nàng không chạm tới đất
- Khụ ... dừng ... l ....... lại ....... t ......... ta ....... no ........... nói !!! - Khương uyển Uyển giơ tay lên. Hắn cũng bỏ tay ra, cho nàng rơi xuống đất
- Khụ ... khụ ... khụ ... tên ... điên này !!!! - nàng khẽ chửi rửa
- nói
- Ở Tọa Thiên QUốc ! Sương Sơn ! - Nàng lườm hắn, cắn môi cố nói ra lời
- Được, đi thôi - hắn vội vã quay ra phía cửa
- Khoan đã, ngươi bị thương hả ? - Khương Uyển Uyển nói với theo
Hàn Bảo Phong dừng lại, quay ra tiến về phía nàng
- Á, chả lẽ đụng trúng nỗi đau của hắn ? - Khương Uyển Uyển đau lòng nghĩ
- Uyển Uyển, ngươi giúp ta nói với phụ hoàng, 1 tháng nay ta rời khỏi thành có vệc. Còn nữa, mỗi ngày vào canh 3, ngươi tới Âu Dương gia, tìm Âu Dương Thiên Mỹ, tất nhiên không cho người khác biết và ...
- Lạnh hả?
- Không có
- Vậy đi - Hắn 2 tay ôm eo nàng, đưa nàng vào trong lòng mình, chân khẽ động bay lên
Nha đầu này thật nhẹ, xem ra đại tướng quân không chăm lo cho tốt. Gầy gò như vậy...
Thiên Mỹ dúi người vào lòng Bảo Phong, nàng trên người chỉ mặc mỗi áo mỏng. Đêm lạnh quá!
- Thấy thế nào? - Hắn nhẹ hỏi
- Lâng ... lâng lâng ... - nàng hai tay nắm chặt áo sau lưng hắn, không ngừng làm hắn cười khổ - Phong ca ca, nếu ta mà thấy được, ta sẽ bắt huynh dậy cho ta khinh công đó !!! - Thiên Mỹ cười, chỉ là giả thiết, nàng dù có nhìn thấy, chưa chắc hắn đã dạy cho nàng
- được ! Ta sẽ làm mắt ngươi nhìn thấy được và dạy ngươi khinh công !! - Hắn gật đầu
- Ha ha - nàng cười. Bỗng dưng nhận ra 1 điều : làm mắt ta khỏi ? Dạy khinh công ? Huynh nói g.............. - Thiên Mỹ nhổm đầu dậy, ngạc nhiên nói. Chưa nói xong tay hắn đã buông nàng ra
- AAAAAAAAAAAAA
Hắn đơ mặt đứng trên cành cây cổ thụ trầm ngâm, hắn nói sẽ chữa cho nàng ? Dạy nàng khinh công ? ? Đừng đùa chứ ? Khinh công của hắn được học từ người giỏi nhất đấy ? Chưa gì đã nói dạy cho nàng
- A, Thiên Mỹ !! - Hắn bỗng dưng thấy tay mất độ ấm, liền nhớ tới Thiên Mỹ bị ngã
- AAAAAAAAA - nàng vẫn hét , hắn bị ngốc sao? Thả nàng như vậy?
Thiên Mỹ căn bản không nhìn thấy gì nên cũng không biết mình chạm đất hay chưa, theo bản năng ôm đầu, hét to
Pặp !!!!
May mắn thay, hắn đỡ được nàng rồi.....
- ta xin lỗi, rất xin lỗi ngươi !!! - Hắn điệu bộ hối lỗi cực kỳ ôm nàng mà thú tội . Hắn quả thực lúc nãy xanh mặt. Nếu như nàng chết ....
Thiên Mỹ nằm im trong lòng hắn thở gấp, sắc mặt trắng bệch
Hắn đứng trên cành cao nhất của 1 cây cổ thụ. Đặt nàng xuống, không quên nhắc nhở
- Đứng im
Nàng không chỉ không nghe theo mà .... còn ôm chặt lấy cành cây ấy, hắt hơi liên tục
Hắn thấy cảnh này không khỏi buồn cười. Ổn định đứng trên cành cây, tay bế nàng lên, khuôn mặt Thiên Mỹ vẫn co ro. Hắn bước lại gần phía sau đầu cành, ngồi xuống, cho nàng ngồi ngay cạnh hắn. Cởi áo ngoài ra , đắp lên vai Thiên Mỹ
Thiên Mỹ cũng cảm nhận được, hắn quan tâm tới mình, cũng ngồi sán vào hắn hơn. Đưa tay khoác áo lên người hắn
- Huynh không lạnh ?
- Không - Hắn gạt áo ra, tay lấy áo cuộn tròn nàng lại, để lên trước ngực
Tay nàng thò ra khỏi ống áo, mò tay hắn cầm lấy. Mà hắn cũng không hiểu nàng đang làm gì, đưa tay ra cho nàng lắm. Cảm nhận được 1 cục mềm mềm, ấm ấm truyền từ tay đến. Trên đời,nàng là người duy nhất không sợ hắn, tốt với hắn như vậy
Thiên Mỹ mơ màng ngủ, đầu dựa vào lòng hắn, tay vẫn giữ chặt hắn như vậy, môi bất giác nở nụ cười.
- Nhu nhi ... - Thiên Mỹ mơ màng gọi. Nàng hiện tai chính làm đang tắm, trên vai trắng nõn, lấm tám vài giọt nước, đầu tựa vào thành thùng nước. Khuôn mặt trái xoan hồng hào. Mắt nhắm nghiền, hàng my đen dài cong cong xinh đẹp, mày ngài liễu phương. Mũi thanh tú, cằm thon gọn. Môi hồng khẽ mím. Ba ngàn tóc đen như thác lưa thưa trên vai và trước ngực, như ẩn như hiện ((tiếc quá, Mỹ tỷ chỉ mới 5 tuổi thôi))
Thật không giống 1 tiểu nữ oa gì cả. Sau này đích thị sẽ đệ nhất mỹ nhân đẹp nhất trong lịch sử ở cái nơi cổ đại này
- Tiểu thư ... người đẹp quá ... !!! - Nhu nhi đang lau người cho nàng, ngước mắt nhìn lên thấy đúng vẻ mặt này của tiểu thư. Đỏ mặt thẹn thùng nói
- Nhu nhi miệng ngươi ngọt xớt từ lúc nào thế - nàng nghe thấy vậy, ngoẻn miệng cười khanh khách
- đâu có !!! Nhu nhi tiếp tục đỏ mặt
- Nhu nhi...
- Ân, tiểu thư ?
- ta ... muốn học đàn ...
- hở?????
(( 1 khắc tự kỷ của Nhu nhi bắt đầu))
- Nhu nhi, ngươi đâu rồi ????- Thiên Mỹ không thấy nàng trả lời, liền đưa tay khua loạn xạ
- Tiểu thư ... sao người lại muốn học ???- Nhu nhi lắp bắp lên tiếng
- Ta không biết, chỉ là muốn thôi ... !!! - Nàng nghiêng đầu, phía Nhu nhi trả lời
- Vậy ... Nhu nhi sẽ dạy người ... được không tiểu thư ????
- Ân , nhớ nhé !!!
1 canh giờ sau
So với bình thường, nàng phục hồi rất nhanh, chỉ cần 1 vài ngày nữa là hết sẹo. Tuy vậy, đối với người thường phải mất gần tháng mới trị liệu được hết. Nàng lại có thời gian rảnh rỗi 1 tháng rồi !!! Nhưng khi đã hết sẹo thì Hàn Bảo Phong có đến thăm nàng nữa không ??????
- Tiểu thư, cầm đây - Nhu nhi đặt 1 cây cầm lên đùi Thiên Mỹ, sau đó nhanh chóng cho ngồi sát sau nàng
- Tiểu thư, người cảm thấy thế nào ?
- Ưm ... dây khá sắc, gỗ cũng tốt, điêu khắc ... - Nhu nhi khẽ cười . Thiên Mỹ nàng đâu thấy được cây cầm cổ này được điêu khắc xinh đẹp và tỉ mỉ như thế nào mà lại nói no được điêu khắc lung tung ?????
- Vậy sao ?
- Tiểu thư , người thử gảy từng dây 1, rồi nhớ âm tiết của nó xem
Thiên Mỹ im lặng làm theo
Tang ... tang ... tang
Tình ... tình ... tình
.............................
- Tiểu thư, người nhớ rồi chứ ?
- Ân
- Vậy người nghe rõ tiếng đàn của Nhu nhi nhé
Nhu nhi nhẹ đặt tay xuống cây đàn, gảy 1 khúc nhạc mềm mại. Chỉ cần tấu nhanh hơn chút thì thật hoàn mỹ
- Tiểu thư, người thử khúc đầu đi, rất dễ . Nhu nhi đi làm thiện cho người trước
- Ân
----------------------- LỤC VƯƠNG PHỦ -------------------
Hàn Bảo Phong lam y xinh đẹp,mê hoặc lòng người . Mặt lạnh nhìn Hắc Kim đang cúi đầu phía dưới không dám lên tiếng
- Tạo sao lại không tìm ra ? Hắn nói giọng không hỷ không nộ
- Chủ ... chủ tử, thực sự Hắc Kim không tìm ra vị Thần y đó
- Ta nói với ngươi từ canh 5 năm hôm nay đúng không. Hiện tại đã giữa canh 12 ? Không hiểu bổn vương nuôi các ngươi làm gì ??? - Hàn Bảo Phong trợn mắt, cắn răng phun ra câu nói
Ở dưới Hắc Kim hắn khóc không ra nước mắt . 16 tuổi đầu hắn bị chủ tử khinh bỉ ? Chủ tử hắn có bị gì đâu ? Tìm thần y làm gì ? Muốn chữa bệnh cho hoàng thượng sao ? Không phải hoàng thượng chỉ còn sống được 5 năm nữa là quy tiên rồi sao ??? Đời hắn sao lại đen thui như vậy. Tiểu vương gia này xuất quỷ nhập thần, thông minh tuyệt đỉnh, văn võ song toàn, dung mạo như hoa như nguyệt, không gì sánh bằng ... y [Hàn Bảo Phong] là tiểu tổ tông của hắn...
UỲNH UỲNH UỲNH !!!
Chiếc cửa gỗ tội nghiệp bị đá ra như sắp muốn rụng rời
Hàn Bảo Phong đưa mắt nhìn về phía cửa . Tên chết tiệt nào dám vào khi chưa có sự cho phép của bổn vương ?
- Tiểu Hàn Hàn, tìm được vị đó rồi !!! - Bạch y nữ tử xinh đẹp cười . Vị này không ai khác chính là thanh mai trúc mã lớn lên cùng với Lục vương gia (nói cách khác là sư tỷ của hắn) hắn. Là con gái của đệ nhất cao thủ khinh công
- Chết tiệt, đừng có gọi ta là tIỂU hÀN hÀN !!! - Hắn nghiến răng nghiến lợi , chỉ tại đây là nữ nhi cưng của sư phụ, nếu không hắn đã trực tiếp giết chết nàng ta
- À, khoan, ngươi vừa nói cái gì
- Xin lỗi ta đi rồi ta nói !!! - Khương Uyển Uyển cười ranh mãnh
- ngươi tin hay không ta trực tiếp giết chết ngươi ? - Hắn gằn giọng, hắn làm việc chưa bao giờ xin lỗi
- Ha, ngươi dám sao ?
- Có gì ta không dám !
Hắc Kim đứng giữa hai con người này thật sự hắn rất muốn khóc, 1 bên lãnh khí, 1 bên cợt nhả . Hàn Bảo Phong chưa bao giờ biểu cảm nhiều như hôm nay. Hôm nay, hắn đã thấy được biểu cảm của vị vương gia này : hỷ nộ và lãnh khí ... Ôi, hắn có thể chết được rồi, hắn cuối cùng cũng tìm được cái cảm xúc trên khuôn mặt Hàn Bảo pHONG, hắn yêu đời quá
Trong khi Hắc Kim ngây nốc tự biên tự diễn thì Khương Uyển Uyển đã bị Hàn Bảo Phong bóp cổ tới đỏ cả mặt. Tên chết tiệt này mới 12 tuổi thôi nhưng sao mà cao quá vậy !!! Chân nàng không chạm tới đất
- Khụ ... dừng ... l ....... lại ....... t ......... ta ....... no ........... nói !!! - Khương uyển Uyển giơ tay lên. Hắn cũng bỏ tay ra, cho nàng rơi xuống đất
- Khụ ... khụ ... khụ ... tên ... điên này !!!! - nàng khẽ chửi rửa
- nói
- Ở Tọa Thiên QUốc ! Sương Sơn ! - Nàng lườm hắn, cắn môi cố nói ra lời
- Được, đi thôi - hắn vội vã quay ra phía cửa
- Khoan đã, ngươi bị thương hả ? - Khương Uyển Uyển nói với theo
Hàn Bảo Phong dừng lại, quay ra tiến về phía nàng
- Á, chả lẽ đụng trúng nỗi đau của hắn ? - Khương Uyển Uyển đau lòng nghĩ
- Uyển Uyển, ngươi giúp ta nói với phụ hoàng, 1 tháng nay ta rời khỏi thành có vệc. Còn nữa, mỗi ngày vào canh 3, ngươi tới Âu Dương gia, tìm Âu Dương Thiên Mỹ, tất nhiên không cho người khác biết và ...
/11
|