Edit: voi còi
Lâm Mị vừa rảo bước tiến vào hầu phủ, liền bị hạ nhân mời đến bên trong thư phòng của Lâm Bác Nguyên.
Đi vào, phát hiện người thực sự là đủ a. Triệu thị Khổng di nương còn có Lâm Thiến Khanh Lâm Y Hân tất cả đều ở đó, chỉ là, phía trên thủ tọa Lâm Bác Nguyên sắc mặt đen như đáy nồi, khiến bầu không khí bên trong thư phòng bị kiềm hãm được có chút không thở nổi.
Phụ thân. Lâm Mị đi vào, lập tức nhận được hai quả bạch nhãn phẫn hận của Khổng di nương, cộng thêm ánh mắt u oán của Lâm Thiến Khanh.
Đã trở về. Trái lại thái độ của Lâm Bác Nguyên đối với Lâm Mị lại tốt một cách thần kỳ, hòa nhã hỏi, Vương gia chính là rường cột nước nhà, nhiều cùng hắn thân thiết tự nhiên là chuyện tốt.
Vâng. Lâm Mị hơi cúi đầu, đáp một tiếng, Phụ thân còn có những chuyện khác sao?
Thế nào? Mị nhi còn có chuyện phải làm còn trọng yếu hơn cả so với nghe lão gia giáo huấn hay sao? Lúc này liền không nhịn được? Triệu thị vê trong tay phật châu, giọng mang quở trách hỏi một câu.
Bà đã nhịn đã lâu rồi.
Linh lung các xiêm y, An Nam công chúa tự tay viết thiệp mời, một hạ cửu lưu sinh ra dụ dỗ bại hoại Lâm Mị dựa vào cái gì đạt được tất cả những thứ này?
Lâm Y Hân Lâm Thiến Khanh hai không tốt gì đó, thực sự là một điểm dùng cũng không có!
Phụ thân giáo huấn tự nhiên quan trọng, thế nhưng, vương gia muốn ăn bánh do con làm. Nữ nhi nghĩ nhanh chóng trở lại chuẩn bị. Nhưng mà, cũng không sao, ngày mai cùng vương gia nói một tiếng, nữ nhi không kịp làm cho hắn, cũng được. Lâm Mị ôn nhu dịu dàng cười, nhẹ giọng nói nhỏ, lại khiến Triệu thị tức giận đến sắc mặt trở nên trắng bạch, ngón tay một phen nắm chặt phật châu, thiếu chút nữa bị cắt đứt.
Đương nhiên là chuyện của vương gia quan trọng hơn, được rồi, Mị nhi, con mau trở về phòng chuẩn bị đi. Lâm Bác Nguyên vội vàng nói.
Vâng, phụ thân. Lâm Mị phúc thân hành lễ, an nhàn thảnh thơi rời đi.
Còn những thứ ánh mắt hoặc đố kị hoặc oán hận rơi vào trên người nàng... Cùng nàng có quan hệ gì đâu?
Trở lại trong viện chính mình, Tú Nhi hiếu kỳ hỏi một câu: Tiểu thư, ngài muốn làm bánh cho vương gia sao?
Không có nghe tiểu thư đáp ứng Thất vương gia a.
Ta rất nhàn sao? Lâm Mị trắng mắt liếc Tú Nhi một cái, làm bánh cho hắn? Có bánh, nàng còn muốn chính mình giữ lại ăn đâu.
Ngày mai chẳng qua là Âu Ngạn Hạo mời nàng đi chùa miếu ngoài thành ngắm cảnh mà thôi.
Bánh?
Chẳng qua chính là lý do mà thôi.
Nàng cũng không có thời gian cùng bọn người Lâm Bác Nguyên lãng phí như vậy.
Bên trong thư phòng, Lâm Bác Nguyên giận trừng Lâm Thiến Khanh, cắn răng nổi giận nói: Ngươi một cô nương chưa lập gia thất, vậy mà để một người nam nhân giả trang thành nha hoàn của mình, gàn gũi với ngươi vào công chúa phủ! Ngươi muốn An Viễn hậu phủ ta mặt để vào đâu?
Lâm Thiến Khanh bị Lâm Bác Nguyên tức giận sợ đến run run, cầu cứu nhìn về phía Khổng di nương.
Khổng di nương lập tức đứng dậy, vì nữ nhi của mình xuất đầu: Lão gia, việc này tại sao có thể trách ở trên đầu Tứ tiểu thư đâu? Nếu không phải Tam tiểu thư làm nam nhân kia nổi lên tâm tư, sao có thể cầu đến trên người Tứ tiểu thư?
Ngài cũng biết, Tứ tiểu thư luôn luôn thiện tâm. Đương nhiên là nghĩ tác thành tỷ tỷ của mình, lúc này mới làm chuyện như vậy. Khổng di nương đem tất cả trách nhiệm đều đẩy tới trên đầu Lâm Mị, dù sao Lâm Thiến Khanh là không có lỗi, Lâm Thiến Khanh chỉ là quá thiện lương, ở làm chuyện tốt mà thôi.edit: voi còi
Tác thành? Lâm Bác Nguyên lại không ngốc, sao ông có thể bị Khổng di nương nắm mũi dẫn đi?
Mang theo một người nam nhân đi công chúa phủ, tác hợp tỷ tỷ của mình cùng một ngoại nam, như vậy gọi thiện tâm? Ta xem chính là không dài đầu óc (nôm na k thông minh)! Lâm Bác Nguyên nổi giận nói, đồng thời tàn bạo trừng mắt về phía Khổng di nương, nghiêm nghị chất vấn, Vậy có người sẽ đối với ngươi cuồng dại một mảnh, nàng cũng cho ngươi giật dây bắc cầu, tác thành ngươi phải không?
Lão gia... Khổng di nương sợ đến toàn thân phát run, tội danh thiếp thất cùng người tư thông, nhưng là phải bị chôn sống đánh chết, bà gánh không nổi a.
Việc này, là Thiến Khanh làm việc lỗ mãng. Triệu thị rốt cục mở miệng khuyên một câu, Lão gia, bây giờ không phải là thời gian tức giận. Hôm nay xông tới An Nam công chúa còn có các gia tiểu thư, đều phải chuẩn bị một phần lễ vật bồi tội.
Nàng xông ra tai họa đến, chính các ngươi nhận lấy. Lâm Bác Nguyên trầm giọng nói xong, phất tay áo, xoay người giận dữ rời đi.
Khổng di nương cũng ngốc rồi, một lát mới hồi phục tinh thần lại, thoáng cái nhào tới trước mặt Triệu thị, kéo lấy tay áo Triệu thị: Phu nhân a, nô tỳ ở đây nào có cái làm lễ gì a?
Thiến Khanh nói như thế nào đều là theo bụng ngươi chui ra, ngươi này đương di nương ngay cả một ít bạc như vậy cũng luyến tiếc sao? Triệu thị tay phất một cái, đem ống tay áo của mình theo trong tay Khổng di nương sinh sôi xả ra, Ta sẽ lấy ra một phần bạc, thế nhưng, ngươi chuẩn bị nếu như không đủ, phiền phức chính là Thiến Khanh.
Nói xong, Triệu thị rời đi, căn bản là không bị Khổng di nương cầu xin đả động.
Đừng tưởng rằng bà không biết, từsau khi di nương dụ dỗ kia của Lâm Mị chết, lão gia liền thường xuyên ngủ ở trong phòng Khổng di nương. Ban cho không biết bao nhiêu thứ tốt!
Hiện tại nữ nhi của nàng ta đã gây họa, còn luyến tiếc lấy ra sao?
Lâm Y Hân lặng lẽ rời đi, lúc đi, liếc mắt nhìn Lâm Thiến Khanh gióng như liếc nhìn kẻ ngu ngốc vậy.
Nam nhân kia theo dõi Lâm Mị, nàng chẳng qua là làm cho người ta cố ý đàm luận một chút Lâm Thiến Khanh mềm lòng, hắn thật đúng là tìm tới Lâm Thiến Khanh.
Lâm Thiến Khanh này cũng thực sự là đủ ngu xuẩn, vậy mà đem nam nhân kia mang vào phủ công chúa.
Nếu như len lén mang vào hầu phủ, ở trước mặt phụ thân cáo Lâm Mị tư thông, Lâm Mị sớm đã bị đánh chết, nơi nào sẽ náo ra nhiều chi tiết đến như vậy?
Thật là có cơ hội cũng sẽ không nắm chặt.
Về tới gian phòng của mình, Triệu thị tức giận đến không được, cắn răng nói: Thực sự là ngu xuẩn!
Muốn hại Lâm Mị còn không trực tiếp hại chết, biến thành như vậy, đây là muốn hại ai đó?
Phu nhân, bây giờ Tam tiểu thư cùng Thất vương gia đi được ngày càng gần, sợ rằng tâm của lão gia... Kỷ ma ma ở một bên nhắc nhở.
Hừ, chẳng qua là một hạ cửu lưu sinh ra dụ dỗ bại hoại. Nữ nhi của ta thế nhưng là trắc phi của Ngũ vương gia. Ngũ vương gia là ai? Đó thế nhưng là thân tín của Thái tử. Triệu thị đắc ý nói.
Bàn về chỗ dựa vững chắc, chỗ dựa vững chắc của bà cũng không nhỏ.
Ngày sau khi Thái tử đăng cơ, Ngũ vương gia cùng Thái tử qua lại tốt tất nhiên sẽ được trọng dụng, so với Thất vuiwng gia chỉ có bệ hạ thịnh sủng lại cùng ngai vàng không có chút quan hệ nào, mạnh hơn nhiều lắm.
Lấy giấy bút đến. Triệu thị nhãn châu xoay động, nói, bà muốn viết một phong thư cho nữ nhi của mình.
Để nữ nhi của bà biết, mẫu thân của nàng ở hầu phủ, bị một dụ dỗ bại hoại khi dễ.
Bà cũng muốn nhìn, lão gia vẫn quan tâm Lâm Mị hay là đích nữ thân là trắc phi của vương gia.
Triệu thị cười đắc ý, bà có nữ nhi tốt để dựa vào, sợ cái gì ?
Lúc này trong vương phủ, Âu Ngạn Hạo cười đến giống như mèo ăn vụng được vậy, từ sau khi trở về, nụ cười trên mặt kia chưa hề hạ xuống, khiến Nhạc Thần không hiểu ra sao cả, cuối cùng rốt cục không thể nhịn được nữa hỏi một câu: Vương gia, ngài làm sao vậy?
Có bệnh nhanh chóng trị a.
Âu Ngạn Hạo vừa nghe, tươi cười càng đậm: Phát hiện sao?
A?
Ta gọi nàng là Mị nhi, nàng không có phản đối. Âu Ngạn Hạo vuốt cằm của mình, hài lòng gật đầu.
Khóe môi Nhạc Thần co quắp nhìn vương gia nhà mình, thật muốn hét lớn một tiếng, gia, ngài còn có thể có chút tiền đồ hay không?
Lâm Mị vừa rảo bước tiến vào hầu phủ, liền bị hạ nhân mời đến bên trong thư phòng của Lâm Bác Nguyên.
Đi vào, phát hiện người thực sự là đủ a. Triệu thị Khổng di nương còn có Lâm Thiến Khanh Lâm Y Hân tất cả đều ở đó, chỉ là, phía trên thủ tọa Lâm Bác Nguyên sắc mặt đen như đáy nồi, khiến bầu không khí bên trong thư phòng bị kiềm hãm được có chút không thở nổi.
Phụ thân. Lâm Mị đi vào, lập tức nhận được hai quả bạch nhãn phẫn hận của Khổng di nương, cộng thêm ánh mắt u oán của Lâm Thiến Khanh.
Đã trở về. Trái lại thái độ của Lâm Bác Nguyên đối với Lâm Mị lại tốt một cách thần kỳ, hòa nhã hỏi, Vương gia chính là rường cột nước nhà, nhiều cùng hắn thân thiết tự nhiên là chuyện tốt.
Vâng. Lâm Mị hơi cúi đầu, đáp một tiếng, Phụ thân còn có những chuyện khác sao?
Thế nào? Mị nhi còn có chuyện phải làm còn trọng yếu hơn cả so với nghe lão gia giáo huấn hay sao? Lúc này liền không nhịn được? Triệu thị vê trong tay phật châu, giọng mang quở trách hỏi một câu.
Bà đã nhịn đã lâu rồi.
Linh lung các xiêm y, An Nam công chúa tự tay viết thiệp mời, một hạ cửu lưu sinh ra dụ dỗ bại hoại Lâm Mị dựa vào cái gì đạt được tất cả những thứ này?
Lâm Y Hân Lâm Thiến Khanh hai không tốt gì đó, thực sự là một điểm dùng cũng không có!
Phụ thân giáo huấn tự nhiên quan trọng, thế nhưng, vương gia muốn ăn bánh do con làm. Nữ nhi nghĩ nhanh chóng trở lại chuẩn bị. Nhưng mà, cũng không sao, ngày mai cùng vương gia nói một tiếng, nữ nhi không kịp làm cho hắn, cũng được. Lâm Mị ôn nhu dịu dàng cười, nhẹ giọng nói nhỏ, lại khiến Triệu thị tức giận đến sắc mặt trở nên trắng bạch, ngón tay một phen nắm chặt phật châu, thiếu chút nữa bị cắt đứt.
Đương nhiên là chuyện của vương gia quan trọng hơn, được rồi, Mị nhi, con mau trở về phòng chuẩn bị đi. Lâm Bác Nguyên vội vàng nói.
Vâng, phụ thân. Lâm Mị phúc thân hành lễ, an nhàn thảnh thơi rời đi.
Còn những thứ ánh mắt hoặc đố kị hoặc oán hận rơi vào trên người nàng... Cùng nàng có quan hệ gì đâu?
Trở lại trong viện chính mình, Tú Nhi hiếu kỳ hỏi một câu: Tiểu thư, ngài muốn làm bánh cho vương gia sao?
Không có nghe tiểu thư đáp ứng Thất vương gia a.
Ta rất nhàn sao? Lâm Mị trắng mắt liếc Tú Nhi một cái, làm bánh cho hắn? Có bánh, nàng còn muốn chính mình giữ lại ăn đâu.
Ngày mai chẳng qua là Âu Ngạn Hạo mời nàng đi chùa miếu ngoài thành ngắm cảnh mà thôi.
Bánh?
Chẳng qua chính là lý do mà thôi.
Nàng cũng không có thời gian cùng bọn người Lâm Bác Nguyên lãng phí như vậy.
Bên trong thư phòng, Lâm Bác Nguyên giận trừng Lâm Thiến Khanh, cắn răng nổi giận nói: Ngươi một cô nương chưa lập gia thất, vậy mà để một người nam nhân giả trang thành nha hoàn của mình, gàn gũi với ngươi vào công chúa phủ! Ngươi muốn An Viễn hậu phủ ta mặt để vào đâu?
Lâm Thiến Khanh bị Lâm Bác Nguyên tức giận sợ đến run run, cầu cứu nhìn về phía Khổng di nương.
Khổng di nương lập tức đứng dậy, vì nữ nhi của mình xuất đầu: Lão gia, việc này tại sao có thể trách ở trên đầu Tứ tiểu thư đâu? Nếu không phải Tam tiểu thư làm nam nhân kia nổi lên tâm tư, sao có thể cầu đến trên người Tứ tiểu thư?
Ngài cũng biết, Tứ tiểu thư luôn luôn thiện tâm. Đương nhiên là nghĩ tác thành tỷ tỷ của mình, lúc này mới làm chuyện như vậy. Khổng di nương đem tất cả trách nhiệm đều đẩy tới trên đầu Lâm Mị, dù sao Lâm Thiến Khanh là không có lỗi, Lâm Thiến Khanh chỉ là quá thiện lương, ở làm chuyện tốt mà thôi.edit: voi còi
Tác thành? Lâm Bác Nguyên lại không ngốc, sao ông có thể bị Khổng di nương nắm mũi dẫn đi?
Mang theo một người nam nhân đi công chúa phủ, tác hợp tỷ tỷ của mình cùng một ngoại nam, như vậy gọi thiện tâm? Ta xem chính là không dài đầu óc (nôm na k thông minh)! Lâm Bác Nguyên nổi giận nói, đồng thời tàn bạo trừng mắt về phía Khổng di nương, nghiêm nghị chất vấn, Vậy có người sẽ đối với ngươi cuồng dại một mảnh, nàng cũng cho ngươi giật dây bắc cầu, tác thành ngươi phải không?
Lão gia... Khổng di nương sợ đến toàn thân phát run, tội danh thiếp thất cùng người tư thông, nhưng là phải bị chôn sống đánh chết, bà gánh không nổi a.
Việc này, là Thiến Khanh làm việc lỗ mãng. Triệu thị rốt cục mở miệng khuyên một câu, Lão gia, bây giờ không phải là thời gian tức giận. Hôm nay xông tới An Nam công chúa còn có các gia tiểu thư, đều phải chuẩn bị một phần lễ vật bồi tội.
Nàng xông ra tai họa đến, chính các ngươi nhận lấy. Lâm Bác Nguyên trầm giọng nói xong, phất tay áo, xoay người giận dữ rời đi.
Khổng di nương cũng ngốc rồi, một lát mới hồi phục tinh thần lại, thoáng cái nhào tới trước mặt Triệu thị, kéo lấy tay áo Triệu thị: Phu nhân a, nô tỳ ở đây nào có cái làm lễ gì a?
Thiến Khanh nói như thế nào đều là theo bụng ngươi chui ra, ngươi này đương di nương ngay cả một ít bạc như vậy cũng luyến tiếc sao? Triệu thị tay phất một cái, đem ống tay áo của mình theo trong tay Khổng di nương sinh sôi xả ra, Ta sẽ lấy ra một phần bạc, thế nhưng, ngươi chuẩn bị nếu như không đủ, phiền phức chính là Thiến Khanh.
Nói xong, Triệu thị rời đi, căn bản là không bị Khổng di nương cầu xin đả động.
Đừng tưởng rằng bà không biết, từsau khi di nương dụ dỗ kia của Lâm Mị chết, lão gia liền thường xuyên ngủ ở trong phòng Khổng di nương. Ban cho không biết bao nhiêu thứ tốt!
Hiện tại nữ nhi của nàng ta đã gây họa, còn luyến tiếc lấy ra sao?
Lâm Y Hân lặng lẽ rời đi, lúc đi, liếc mắt nhìn Lâm Thiến Khanh gióng như liếc nhìn kẻ ngu ngốc vậy.
Nam nhân kia theo dõi Lâm Mị, nàng chẳng qua là làm cho người ta cố ý đàm luận một chút Lâm Thiến Khanh mềm lòng, hắn thật đúng là tìm tới Lâm Thiến Khanh.
Lâm Thiến Khanh này cũng thực sự là đủ ngu xuẩn, vậy mà đem nam nhân kia mang vào phủ công chúa.
Nếu như len lén mang vào hầu phủ, ở trước mặt phụ thân cáo Lâm Mị tư thông, Lâm Mị sớm đã bị đánh chết, nơi nào sẽ náo ra nhiều chi tiết đến như vậy?
Thật là có cơ hội cũng sẽ không nắm chặt.
Về tới gian phòng của mình, Triệu thị tức giận đến không được, cắn răng nói: Thực sự là ngu xuẩn!
Muốn hại Lâm Mị còn không trực tiếp hại chết, biến thành như vậy, đây là muốn hại ai đó?
Phu nhân, bây giờ Tam tiểu thư cùng Thất vương gia đi được ngày càng gần, sợ rằng tâm của lão gia... Kỷ ma ma ở một bên nhắc nhở.
Hừ, chẳng qua là một hạ cửu lưu sinh ra dụ dỗ bại hoại. Nữ nhi của ta thế nhưng là trắc phi của Ngũ vương gia. Ngũ vương gia là ai? Đó thế nhưng là thân tín của Thái tử. Triệu thị đắc ý nói.
Bàn về chỗ dựa vững chắc, chỗ dựa vững chắc của bà cũng không nhỏ.
Ngày sau khi Thái tử đăng cơ, Ngũ vương gia cùng Thái tử qua lại tốt tất nhiên sẽ được trọng dụng, so với Thất vuiwng gia chỉ có bệ hạ thịnh sủng lại cùng ngai vàng không có chút quan hệ nào, mạnh hơn nhiều lắm.
Lấy giấy bút đến. Triệu thị nhãn châu xoay động, nói, bà muốn viết một phong thư cho nữ nhi của mình.
Để nữ nhi của bà biết, mẫu thân của nàng ở hầu phủ, bị một dụ dỗ bại hoại khi dễ.
Bà cũng muốn nhìn, lão gia vẫn quan tâm Lâm Mị hay là đích nữ thân là trắc phi của vương gia.
Triệu thị cười đắc ý, bà có nữ nhi tốt để dựa vào, sợ cái gì ?
Lúc này trong vương phủ, Âu Ngạn Hạo cười đến giống như mèo ăn vụng được vậy, từ sau khi trở về, nụ cười trên mặt kia chưa hề hạ xuống, khiến Nhạc Thần không hiểu ra sao cả, cuối cùng rốt cục không thể nhịn được nữa hỏi một câu: Vương gia, ngài làm sao vậy?
Có bệnh nhanh chóng trị a.
Âu Ngạn Hạo vừa nghe, tươi cười càng đậm: Phát hiện sao?
A?
Ta gọi nàng là Mị nhi, nàng không có phản đối. Âu Ngạn Hạo vuốt cằm của mình, hài lòng gật đầu.
Khóe môi Nhạc Thần co quắp nhìn vương gia nhà mình, thật muốn hét lớn một tiếng, gia, ngài còn có thể có chút tiền đồ hay không?
/125
|