Edit: voi còi
Bên trong An Viễn hậu phủ là gà bay chó sủa, mà lúc này Lâm Mị lại thư thư phục phục ngồi ở trong nhã gian, nhìn trên bàn cơm mỹ vị sắc hương vị đều đủ, khẽ cười với Âu Ngạn Hạo.
Đây đều là món ăn chiêu bài của tửu lâu này, nếm thử xem. Âu Ngạn Hạo thân thiết gọi Lâm Mị.
Đa tạ vương gia, chỉ là, tiểu nữ tử đã ở công chúa phủ dùng qua cơm chiều. Lâm Mị mỉm cười, minh diễm tươi cười xán lạn phảng phất giống như là ánh nắng ngoài cửa sổ, lung lay hai mắt Âu Ngạn Hạo, khiến trái tim của hắn cũng mất tự nhiên nhảy động một cái.
Tú Nhi đứng ở phía sau Lâm Mị, ngạc nhiên liếc mắt nhìn tiểu thư nhà mình cười đến đặc biệt rụt rè, hình như tiểu thư cùng trong ngày thường không quá như nhau a.
Vừa lúc đó, cửa nhã gian bị người nhẹ nhàng gõ vang, sau đó, Nhạc Thần đi đến, khom mình hành lễ nói: Vương gia, mọi chuyện đã làm xong xuôi.
Tốt. Âu Ngạn Hạo hài lòng gật đầu, nhìn về phía Lâm Mị, đột nhiên nhoẻn miệng cười, đường nét gương mặt thân thể cường tráng đột nhiên nhu hòa lên, ngày càng có sức quyến rũ, Lâm Mị, ngươi nghĩ muốn cái gì?
Lời nói đột ngột như vậy, dọa Nhạc Thần nhảy dựng lên, vương gia đây là thế nào?
Tự tại. Lâm Mị cười, mắt hoa đào cong thành hình trăng non câu người, câu được Âu Ngạn Hạo tâm ngứa .
Cái này khiến Nhạc Thần kinh hãi không ngừng, ngay cả Tú Nhi tim cũng đập rộn lên, tiểu thư đây là muốn làm gì?
Mị nhi, ngươi muốn tự tại như thế nào? Âu Ngạn Hạo theo lời của Lâm Mị hỏi thăm đi, thế nào nhìn đều cảm thấy Lâm Mị hình như là tiểu hồ ly bị ánh nắng phơi được bộ lông xõa tung, xõa tung đuôi to lười biếng nằm ở giữa ánh nắng một mảnh tươi đẹp.
Đương nhiên, nếu có thể nằm ở trong ngực hắn thì tốt hơn.
Không trói buộc, thư thư phục phục hưởng thụ. Ý nghĩ này nói ra, Lâm Mị nói thế nhưng trong lòng một chút gánh nặng cũng không có.
Ở mạt thế chịu đủ cuộc sống thiếu y thiếu thực rồi, ngày đêm đề phòng, thật vất vả tới một thế giới bình thường, nàng đương nhiên muốn thư thư phục phục còn sống.
Chỉ tiếc, nàng thân là nữ nhi, ở trong xã hội như vậy, có quá nhiều trói buộc, không phải chỉ dựa vào vũ lực liền có thể giải quyết .
Nếu muốn tự tại mà sống, dĩ nhiên là muốn bàn bạc kỹ hơn.
Bản vương có thể bảo ngươi tự tại. Âu Ngạn Hạo cười lên, tiểu hồ ly nên ở vùng quê chạy nhảy vui vẻ, chạy mệt liền nằm ở một nơi ấm áp nào đó nằm ngủ.
Đương nhiên, hắn không để ý chính mình thành nơi ấm áp đó, để tiểu hồ ly nằm.
Nhạc Thần khiếp sợ nhìn vương gia nhà hắn luôn luôn lãnh tình, vương gia nhà hắn luôn luôn là ở trong triều độc lai độc vãng, căn bản cũng không có bất luận giao hảo với triều thần nào.
Tất cả nhiệt tình tất cả đều đầu chú tới trên chiến trường, chỉ có đối mặt địch nhân... Lúc lấy thủ cấp, vương gia mới có thể Dễ nói chuyện như thế .
Hắn biết Lâm tam tiểu thư đối với vương gia mà nói là đặc biệt, thế nhưng vạn vạn không nghĩ đến là đặc biệt như thế, vậy mà khiến vương gia nói ra lời hứa hẹn.
Vương gia đâu chỉ thiên kim?
Nhạc Thần vì phản ứng của vương gia nhà hắn mà khiếp sợ, mà càng làm cho hắn khiếp sợ là phản ứng của Lâm Mị.
Chính ngươi cũng không được tự tại, còn muốn bảo ta tự tại? Vương gia, ngươi chưa tỉnh ngủ đi? Đôi mày tinh xảo hơi giơ lên, trong mắt hoa đào thoáng qua một mạt tiếu ý buồn cười, lời qua loa, không chút nào có bởi vì người ngồi đối diện là Thất vương gia được bệ hạ đương triều thịnh sủng mà có cái gì cung kính.
Loại biếng nhác tùy ý này, khiến Nhạc Thần có một loại ảo giác, nàng cùng gia vương gia nhà hắn thân phận đổi chỗ.
Vương gia nhà hắn tay cầm trọng binh, ai dám làm càn như thế?
Lâm Mị đây là ăn tim hùng (gấu) gan báo đi?
Âu Ngạn Hạo nghe xong lời nói làm càn của Lâm Mị như vậy, chẳng những không có tức giận, thì ngược lại trực tiếp cười lên.
Trong mâu quang lạnh lùng làm người ta sợ, mà Lâm Mị lại hoàn toàn có mắt không tròng, chỉ là nhàn nhạt cười, không bị ảnh hưởng chút nào.
Ta không được tự tại? Mị nhi, ngươi từ nơi nào nhìn ra ta không được tự tại? Âu Ngạn Hạo cười hỏi.
Người có mắt cũng đều nhìn tới được. Lâm Mị căn bản là không nhìn cảm xúc phức tạp trong mắt Âu Ngạn Hạo: Vương gia tay cầm trọng binh, bây giờ các vị hoàng tử đối ngai vàng cũng nhìn chằm chằm, vương gia là vẫn trung lập vẫn bị mượn hơi cũng không phải là một đường dễ đi.
Như vậy, vương gia còn có thể sống được tự tại sao? Lâm Mị nhíu mày hỏi.
Mị nhi, tùy ý thảo luận vấn đề hoàng thất như vậy, nhưng là sẽ rước họa vào thân. Âu Ngạn Hạo cười, tiếu ý cùng mới vừa rồi không có bất luận cái gì bất đồng, lại có một loại khí thế bức nhân, khiến bầu không khí bên trong phòng trong nháy mắt kiềm chế lên, làm cho lòng người hình như là đè ép bởi một tảng đá lớn vậy.
Bầu không khí bị kiềm chế đều nhanh muốn hóa thành thực chất, lại không có ảnh hưởng chút nào đến Lâm Mị, như trước nhàn hạ ngồi, mỉm cười nhìn Âu Ngạn Hạo, nhíu mày phản hỏi một câu: Phải không?
Âu Ngạn Hạo đột nhiên lãng cười ra tiếng, làm người ta nghẹt thở kiềm chế bầu không khí trong nháy mắt đảo qua mà quang đãng: Mị nhi, điều này ngươi đừng lo. Chỗ này của ta có thể có tự tại mà ngươi muốn.
Lâm Mị tươi cười càng đậm, hỏi một câu: Ta vì sao phải ở chỗ vương gia tìm kiếm tự tại? Chẳng lẽ ta tự mình tìm không được tự tại sao?
Năng lực của Mị nhi, ta đương nhiên là tin tưởng. Chẳng qua là, chuyện đình viện thật sâu tổng có một chút chính mình không tiện làm việc. Huống chi, ta thưởng thức tính cách của Mị nhi, không như làm bằng hữu được không? Âu Ngạn Hạo cười hỏi.
Có thể. Lâm Mị ngay cả nghĩ cũng không có nghĩ, trực tiếp đồng ý.
Âu Ngạn Hạo là mừng khôn kể xiết, chỉ là, hắn vẫn là không yên lòng hỏi một câu: Mị nhi, sao ngươi lại đáp ứng thống khoái như vậy?
Vì sao không đáp ứng? Đường đường Thất vương gia, tay cầm trọng binh, lại thâm sâu đưicj bệ hạ thịnh sủng. Ta đầu óc không có vấn đề, cùng ngươi kết giao, luôn luôn lợi nhiều hơn hại. Ta vì cái gì mà không đáp ứng? Lâm Mị nói trắng ra, khiến Nhạc Thần thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết.
Coi như là nghĩ chiếm tiện nghi của vương gia nhà hắn, cũng muốn tìm cái lý do hợp lý, đẹp một chút chứ?
Lâm tam tiểu thư này cũng quá trắng ra đi?
Hắn thật không biết nên nói như thế nào .
Tốt, sảng khoái! Âu Ngạn Hạo cười to vỗ bàn một cái, Ta liền thích tính tình sảng khoái này của Mị nhi!
Nhạc Thần không nói gì nhìn vương gia nhà mình, cái này gọi là sảng khoái sao?
Hắn cũng không tin, nếu như thay đổi người khác, ở trước mặt vương gia nhà hắn vừa nói như thế.
Vương gia còn cười lớn tán thưởng như vậy?
Cười to là khẳng định, thế nhưng, người kia sợ rằng trực tiếp liền đầu người chạm đất đi?
Chỉ là ta không rõ, vương gia vì sao nghĩ muốn cùng ta làm bằng hữu? Lâm Mị tò mò hỏi.
Nàng vẫn luôn rất kỳ quái, Âu Ngạn Hạo tựa hồ đối với nàng quá khá hơn một chút.
Muốn nói là bởi vì chuyện thử thuốc lần trước... Nàng cũng không cảm thấy Âu Ngạn Hạo là một người Trường tình như vậy. Rõ ràng chính là giao dịch bằng tiền hai bên đều thỏa thuận xong, hắn không cần phải làm nhiều như vậy.
Lần trước ta thấy đến ngươi ở trong ngõ hẻm giáo huấn một người. Âu Ngạn Hạo trực tiếp chỉ ra, lúc trước hắn nhìn thấy gì.
Vạy vương gia còn dám cùng ta làm bằng hữu? Lâm Mị cười híp mắt nói, Lá gan của Vương gia cũng khá lớn .
Bản vương chính là gan lớn. Âu Ngạn Hạo lãng cười nói, Cũng thích cùng người gan lớn kết giao bằng hữu.
Được, ta cũng thích người sảng khoái. Lâm Mị cười, tươi cười minh diễm giống như ánh mặt trời ấm áp trong mùa đông, mang theo quầng sáng nhuộm đẫm ra, làm cho cả người nàng cũng linh động ấm áp, Âu Ngạn Hạo nhìn thấy tim đập rộn lên.
Bên trong An Viễn hậu phủ là gà bay chó sủa, mà lúc này Lâm Mị lại thư thư phục phục ngồi ở trong nhã gian, nhìn trên bàn cơm mỹ vị sắc hương vị đều đủ, khẽ cười với Âu Ngạn Hạo.
Đây đều là món ăn chiêu bài của tửu lâu này, nếm thử xem. Âu Ngạn Hạo thân thiết gọi Lâm Mị.
Đa tạ vương gia, chỉ là, tiểu nữ tử đã ở công chúa phủ dùng qua cơm chiều. Lâm Mị mỉm cười, minh diễm tươi cười xán lạn phảng phất giống như là ánh nắng ngoài cửa sổ, lung lay hai mắt Âu Ngạn Hạo, khiến trái tim của hắn cũng mất tự nhiên nhảy động một cái.
Tú Nhi đứng ở phía sau Lâm Mị, ngạc nhiên liếc mắt nhìn tiểu thư nhà mình cười đến đặc biệt rụt rè, hình như tiểu thư cùng trong ngày thường không quá như nhau a.
Vừa lúc đó, cửa nhã gian bị người nhẹ nhàng gõ vang, sau đó, Nhạc Thần đi đến, khom mình hành lễ nói: Vương gia, mọi chuyện đã làm xong xuôi.
Tốt. Âu Ngạn Hạo hài lòng gật đầu, nhìn về phía Lâm Mị, đột nhiên nhoẻn miệng cười, đường nét gương mặt thân thể cường tráng đột nhiên nhu hòa lên, ngày càng có sức quyến rũ, Lâm Mị, ngươi nghĩ muốn cái gì?
Lời nói đột ngột như vậy, dọa Nhạc Thần nhảy dựng lên, vương gia đây là thế nào?
Tự tại. Lâm Mị cười, mắt hoa đào cong thành hình trăng non câu người, câu được Âu Ngạn Hạo tâm ngứa .
Cái này khiến Nhạc Thần kinh hãi không ngừng, ngay cả Tú Nhi tim cũng đập rộn lên, tiểu thư đây là muốn làm gì?
Mị nhi, ngươi muốn tự tại như thế nào? Âu Ngạn Hạo theo lời của Lâm Mị hỏi thăm đi, thế nào nhìn đều cảm thấy Lâm Mị hình như là tiểu hồ ly bị ánh nắng phơi được bộ lông xõa tung, xõa tung đuôi to lười biếng nằm ở giữa ánh nắng một mảnh tươi đẹp.
Đương nhiên, nếu có thể nằm ở trong ngực hắn thì tốt hơn.
Không trói buộc, thư thư phục phục hưởng thụ. Ý nghĩ này nói ra, Lâm Mị nói thế nhưng trong lòng một chút gánh nặng cũng không có.
Ở mạt thế chịu đủ cuộc sống thiếu y thiếu thực rồi, ngày đêm đề phòng, thật vất vả tới một thế giới bình thường, nàng đương nhiên muốn thư thư phục phục còn sống.
Chỉ tiếc, nàng thân là nữ nhi, ở trong xã hội như vậy, có quá nhiều trói buộc, không phải chỉ dựa vào vũ lực liền có thể giải quyết .
Nếu muốn tự tại mà sống, dĩ nhiên là muốn bàn bạc kỹ hơn.
Bản vương có thể bảo ngươi tự tại. Âu Ngạn Hạo cười lên, tiểu hồ ly nên ở vùng quê chạy nhảy vui vẻ, chạy mệt liền nằm ở một nơi ấm áp nào đó nằm ngủ.
Đương nhiên, hắn không để ý chính mình thành nơi ấm áp đó, để tiểu hồ ly nằm.
Nhạc Thần khiếp sợ nhìn vương gia nhà hắn luôn luôn lãnh tình, vương gia nhà hắn luôn luôn là ở trong triều độc lai độc vãng, căn bản cũng không có bất luận giao hảo với triều thần nào.
Tất cả nhiệt tình tất cả đều đầu chú tới trên chiến trường, chỉ có đối mặt địch nhân... Lúc lấy thủ cấp, vương gia mới có thể Dễ nói chuyện như thế .
Hắn biết Lâm tam tiểu thư đối với vương gia mà nói là đặc biệt, thế nhưng vạn vạn không nghĩ đến là đặc biệt như thế, vậy mà khiến vương gia nói ra lời hứa hẹn.
Vương gia đâu chỉ thiên kim?
Nhạc Thần vì phản ứng của vương gia nhà hắn mà khiếp sợ, mà càng làm cho hắn khiếp sợ là phản ứng của Lâm Mị.
Chính ngươi cũng không được tự tại, còn muốn bảo ta tự tại? Vương gia, ngươi chưa tỉnh ngủ đi? Đôi mày tinh xảo hơi giơ lên, trong mắt hoa đào thoáng qua một mạt tiếu ý buồn cười, lời qua loa, không chút nào có bởi vì người ngồi đối diện là Thất vương gia được bệ hạ đương triều thịnh sủng mà có cái gì cung kính.
Loại biếng nhác tùy ý này, khiến Nhạc Thần có một loại ảo giác, nàng cùng gia vương gia nhà hắn thân phận đổi chỗ.
Vương gia nhà hắn tay cầm trọng binh, ai dám làm càn như thế?
Lâm Mị đây là ăn tim hùng (gấu) gan báo đi?
Âu Ngạn Hạo nghe xong lời nói làm càn của Lâm Mị như vậy, chẳng những không có tức giận, thì ngược lại trực tiếp cười lên.
Trong mâu quang lạnh lùng làm người ta sợ, mà Lâm Mị lại hoàn toàn có mắt không tròng, chỉ là nhàn nhạt cười, không bị ảnh hưởng chút nào.
Ta không được tự tại? Mị nhi, ngươi từ nơi nào nhìn ra ta không được tự tại? Âu Ngạn Hạo cười hỏi.
Người có mắt cũng đều nhìn tới được. Lâm Mị căn bản là không nhìn cảm xúc phức tạp trong mắt Âu Ngạn Hạo: Vương gia tay cầm trọng binh, bây giờ các vị hoàng tử đối ngai vàng cũng nhìn chằm chằm, vương gia là vẫn trung lập vẫn bị mượn hơi cũng không phải là một đường dễ đi.
Như vậy, vương gia còn có thể sống được tự tại sao? Lâm Mị nhíu mày hỏi.
Mị nhi, tùy ý thảo luận vấn đề hoàng thất như vậy, nhưng là sẽ rước họa vào thân. Âu Ngạn Hạo cười, tiếu ý cùng mới vừa rồi không có bất luận cái gì bất đồng, lại có một loại khí thế bức nhân, khiến bầu không khí bên trong phòng trong nháy mắt kiềm chế lên, làm cho lòng người hình như là đè ép bởi một tảng đá lớn vậy.
Bầu không khí bị kiềm chế đều nhanh muốn hóa thành thực chất, lại không có ảnh hưởng chút nào đến Lâm Mị, như trước nhàn hạ ngồi, mỉm cười nhìn Âu Ngạn Hạo, nhíu mày phản hỏi một câu: Phải không?
Âu Ngạn Hạo đột nhiên lãng cười ra tiếng, làm người ta nghẹt thở kiềm chế bầu không khí trong nháy mắt đảo qua mà quang đãng: Mị nhi, điều này ngươi đừng lo. Chỗ này của ta có thể có tự tại mà ngươi muốn.
Lâm Mị tươi cười càng đậm, hỏi một câu: Ta vì sao phải ở chỗ vương gia tìm kiếm tự tại? Chẳng lẽ ta tự mình tìm không được tự tại sao?
Năng lực của Mị nhi, ta đương nhiên là tin tưởng. Chẳng qua là, chuyện đình viện thật sâu tổng có một chút chính mình không tiện làm việc. Huống chi, ta thưởng thức tính cách của Mị nhi, không như làm bằng hữu được không? Âu Ngạn Hạo cười hỏi.
Có thể. Lâm Mị ngay cả nghĩ cũng không có nghĩ, trực tiếp đồng ý.
Âu Ngạn Hạo là mừng khôn kể xiết, chỉ là, hắn vẫn là không yên lòng hỏi một câu: Mị nhi, sao ngươi lại đáp ứng thống khoái như vậy?
Vì sao không đáp ứng? Đường đường Thất vương gia, tay cầm trọng binh, lại thâm sâu đưicj bệ hạ thịnh sủng. Ta đầu óc không có vấn đề, cùng ngươi kết giao, luôn luôn lợi nhiều hơn hại. Ta vì cái gì mà không đáp ứng? Lâm Mị nói trắng ra, khiến Nhạc Thần thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết.
Coi như là nghĩ chiếm tiện nghi của vương gia nhà hắn, cũng muốn tìm cái lý do hợp lý, đẹp một chút chứ?
Lâm tam tiểu thư này cũng quá trắng ra đi?
Hắn thật không biết nên nói như thế nào .
Tốt, sảng khoái! Âu Ngạn Hạo cười to vỗ bàn một cái, Ta liền thích tính tình sảng khoái này của Mị nhi!
Nhạc Thần không nói gì nhìn vương gia nhà mình, cái này gọi là sảng khoái sao?
Hắn cũng không tin, nếu như thay đổi người khác, ở trước mặt vương gia nhà hắn vừa nói như thế.
Vương gia còn cười lớn tán thưởng như vậy?
Cười to là khẳng định, thế nhưng, người kia sợ rằng trực tiếp liền đầu người chạm đất đi?
Chỉ là ta không rõ, vương gia vì sao nghĩ muốn cùng ta làm bằng hữu? Lâm Mị tò mò hỏi.
Nàng vẫn luôn rất kỳ quái, Âu Ngạn Hạo tựa hồ đối với nàng quá khá hơn một chút.
Muốn nói là bởi vì chuyện thử thuốc lần trước... Nàng cũng không cảm thấy Âu Ngạn Hạo là một người Trường tình như vậy. Rõ ràng chính là giao dịch bằng tiền hai bên đều thỏa thuận xong, hắn không cần phải làm nhiều như vậy.
Lần trước ta thấy đến ngươi ở trong ngõ hẻm giáo huấn một người. Âu Ngạn Hạo trực tiếp chỉ ra, lúc trước hắn nhìn thấy gì.
Vạy vương gia còn dám cùng ta làm bằng hữu? Lâm Mị cười híp mắt nói, Lá gan của Vương gia cũng khá lớn .
Bản vương chính là gan lớn. Âu Ngạn Hạo lãng cười nói, Cũng thích cùng người gan lớn kết giao bằng hữu.
Được, ta cũng thích người sảng khoái. Lâm Mị cười, tươi cười minh diễm giống như ánh mặt trời ấm áp trong mùa đông, mang theo quầng sáng nhuộm đẫm ra, làm cho cả người nàng cũng linh động ấm áp, Âu Ngạn Hạo nhìn thấy tim đập rộn lên.
/125
|