Edit: voi còi
Vậy ta liền từ chối thì bất kính, đa tạ vương gia. Lâm Mị khẽ cười nói .
Trên mặt biểu tình là khống chế được, thế nhưng trong lòng vui sướng ngập tràn, trong đầu liền xoay quanh mấy chữ -- ăn ngon ! Thật nhiều ăn ngon !
Đôi mắt hoa đào của Lâm Mị lấp lánh khiến Âu Ngạn Hạo thấy được trong lòng thẳng ngứa, hình như là móng vuốt của tiểu hồ ly mềm gãi một chút ở tim của hắn, chỉ là, còn chưa có thật tốt cảm nhận vị cảm giác này, liền bị người cắt ngang .
Vương gia...
Giọng nữ ôn nhu khiến trong lòng Âu Ngạn Hạo dâng lên một tia bất mãn, sau đó trong mắt thoáng qua một mạt trêu tức, nói với Lâm Mị: Mị nhi, lát nữa hai vị này sẽ dùng bữa cùng chúng ta.
Lâm Mị nhìn sang, nhìn thấy Âu Ngạn Thanh cùng Lâm Ý Nghiên, hơi gật đầu.
Gặp được phản ứng của Lâm Mị, Âu Ngạn Hạo cười lên, hỏi: Mị nhi, nàng không biết bọn họ?
Lâm Mị kỳ quái liếc mắt nhìn Âu Ngạn Hạo: Chẳng lẽ ta nên quen biết bọn họ?
Âu Ngạn Hạo cười to lên, Lâm Mị không hiểu nhìn hắn, đồng thời cũng chú ý tới vị phu nhân kia hình như sắc mặt trở nên đặc biệt khó coi.
Tam muội, sao không biết Đại tỷ ? Lâm Ý Nghiên vội vàng tiến lên hai bước, một phen kéo tay mềm của Lâm Mị lại, lệ quang chớp động, hình như nhìn thấy thân nhân xa cách lâu ngày giờ mới gặp lại.
Đại tỷ?
Lâm Mị trong đầu linh quang chợt lóe, giờ mới hiểu được người trước mắt này là ai.
Không phải là nữ nhi đích xuất của Triệu thị, thành trắc phi của Ngũ vương giaLâm Ý Nghiên sao.
Cũng chính là có Lâm Ý Nghiên này, Triệu thị mới có thể ở hầu phủ tác uy tác phúc, làm việc nói chuyện nắm chắc như vậy.
Đại tỷ. Lâm Mị kinh hô một tiếng, cũng là kích động lại nắm lại bàn tay được bảo dưỡng thỏa đáng của Lâm Ý Nghiên.
Nhìn thấy Lâm Mị như vậy, Lâm Ý Nghiên âm thầm thở phào một cái, Lâm Mị này không có tại chỗ vạch trần nàng, coi như thức thời.
Chỉ tiếc, Lâm Ý Nghiên cao hứng quá sớm.
Đại tỷ, rốt cuộc muội có thể nhìn thấy tỷ! Lâm Mị gọi được kích động, hoàn toàn không đếm xỉa Lâm Ý Nghiên sắc mặt khó coi thân thể cứng ngắc, vẫn còn nói.
Từ nhỏ muội liền nghe được có một vị tỷ tỷ tài mạo song toàn, vẫn luôn là kiêu ngạo của mẫu thân, sau đó càng thành trắc phi của Ngũ vương gia, làm mẫu thân trên mặt có quang. Hôm nay vừa thấy, đại tỷ quả nhiên dịu dàng hiền lương có tri thức hiểu lễ nghĩa giống như nghe đồn vậy.
Lâm Mị cười mỉm kéo Lâm Ý Nghiên, bày ra tỷ muội bọn họ tình thâm.
Mà nụ cười trên mặt Lâm Ý Nghiên đều nhanh nhịn không được, hận không thể nhanh lên một chút tìm cái lỗ chui vào đi.
Lâm Mị một tát này đánh cho thật đúng là ngoan a!
Nghe đồn, hôm nay vừa thấy... Không một câu không nói rõ, lúc nàng chưa xuất giá, tỷ muội hai người bọn họ căn bản là không quen.
Vậy mà nàng vừa rồi còn cùng Ngũ vương gia và Thất vương gia nói cái gì tưởng niệm Lâm Mị, này, điều này làm cho nàng tự xử thế nào?
Cảnh đã là tương đương lúng túng, Âu Ngạn Hạo lại còn thấu qua đây bổ thêm một đao: Mị nhi, từ nhỏ nàng chưa từng thấy đại tỷ của nàng sao?
Không. Lâm Mị thành thực lắc đầu, ôn nhu dịu dàng mở miệng, Ta vẫn ở trong viện của mình lớn lên, cũng không đi lại ở trong phủ,
Vậy ta liền từ chối thì bất kính, đa tạ vương gia. Lâm Mị khẽ cười nói .
Trên mặt biểu tình là khống chế được, thế nhưng trong lòng vui sướng ngập tràn, trong đầu liền xoay quanh mấy chữ -- ăn ngon ! Thật nhiều ăn ngon !
Đôi mắt hoa đào của Lâm Mị lấp lánh khiến Âu Ngạn Hạo thấy được trong lòng thẳng ngứa, hình như là móng vuốt của tiểu hồ ly mềm gãi một chút ở tim của hắn, chỉ là, còn chưa có thật tốt cảm nhận vị cảm giác này, liền bị người cắt ngang .
Vương gia...
Giọng nữ ôn nhu khiến trong lòng Âu Ngạn Hạo dâng lên một tia bất mãn, sau đó trong mắt thoáng qua một mạt trêu tức, nói với Lâm Mị: Mị nhi, lát nữa hai vị này sẽ dùng bữa cùng chúng ta.
Lâm Mị nhìn sang, nhìn thấy Âu Ngạn Thanh cùng Lâm Ý Nghiên, hơi gật đầu.
Gặp được phản ứng của Lâm Mị, Âu Ngạn Hạo cười lên, hỏi: Mị nhi, nàng không biết bọn họ?
Lâm Mị kỳ quái liếc mắt nhìn Âu Ngạn Hạo: Chẳng lẽ ta nên quen biết bọn họ?
Âu Ngạn Hạo cười to lên, Lâm Mị không hiểu nhìn hắn, đồng thời cũng chú ý tới vị phu nhân kia hình như sắc mặt trở nên đặc biệt khó coi.
Tam muội, sao không biết Đại tỷ ? Lâm Ý Nghiên vội vàng tiến lên hai bước, một phen kéo tay mềm của Lâm Mị lại, lệ quang chớp động, hình như nhìn thấy thân nhân xa cách lâu ngày giờ mới gặp lại.
Đại tỷ?
Lâm Mị trong đầu linh quang chợt lóe, giờ mới hiểu được người trước mắt này là ai.
Không phải là nữ nhi đích xuất của Triệu thị, thành trắc phi của Ngũ vương giaLâm Ý Nghiên sao.
Cũng chính là có Lâm Ý Nghiên này, Triệu thị mới có thể ở hầu phủ tác uy tác phúc, làm việc nói chuyện nắm chắc như vậy.
Đại tỷ. Lâm Mị kinh hô một tiếng, cũng là kích động lại nắm lại bàn tay được bảo dưỡng thỏa đáng của Lâm Ý Nghiên.
Nhìn thấy Lâm Mị như vậy, Lâm Ý Nghiên âm thầm thở phào một cái, Lâm Mị này không có tại chỗ vạch trần nàng, coi như thức thời.
Chỉ tiếc, Lâm Ý Nghiên cao hứng quá sớm.
Đại tỷ, rốt cuộc muội có thể nhìn thấy tỷ! Lâm Mị gọi được kích động, hoàn toàn không đếm xỉa Lâm Ý Nghiên sắc mặt khó coi thân thể cứng ngắc, vẫn còn nói.
Từ nhỏ muội liền nghe được có một vị tỷ tỷ tài mạo song toàn, vẫn luôn là kiêu ngạo của mẫu thân, sau đó càng thành trắc phi của Ngũ vương gia, làm mẫu thân trên mặt có quang. Hôm nay vừa thấy, đại tỷ quả nhiên dịu dàng hiền lương có tri thức hiểu lễ nghĩa giống như nghe đồn vậy.
Lâm Mị cười mỉm kéo Lâm Ý Nghiên, bày ra tỷ muội bọn họ tình thâm.
Mà nụ cười trên mặt Lâm Ý Nghiên đều nhanh nhịn không được, hận không thể nhanh lên một chút tìm cái lỗ chui vào đi.
Lâm Mị một tát này đánh cho thật đúng là ngoan a!
Nghe đồn, hôm nay vừa thấy... Không một câu không nói rõ, lúc nàng chưa xuất giá, tỷ muội hai người bọn họ căn bản là không quen.
Vậy mà nàng vừa rồi còn cùng Ngũ vương gia và Thất vương gia nói cái gì tưởng niệm Lâm Mị, này, điều này làm cho nàng tự xử thế nào?
Cảnh đã là tương đương lúng túng, Âu Ngạn Hạo lại còn thấu qua đây bổ thêm một đao: Mị nhi, từ nhỏ nàng chưa từng thấy đại tỷ của nàng sao?
Không. Lâm Mị thành thực lắc đầu, ôn nhu dịu dàng mở miệng, Ta vẫn ở trong viện của mình lớn lên, cũng không đi lại ở trong phủ,
/125
|