Edit: voi còi
Bên trong An Viễn hậu phủ là gà bay chó sủa, mà lúc này Lâm Mị lại thư thư phục phục ngồi ở trong nhã gian, nhìn trên bàn cơm mỹ vị sắc hương vị đều đủ, khẽ cười với Âu Ngạn Hạo.
Đây đều là món ăn chiêu bài của tửu lâu này, nếm thử xem. Âu Ngạn Hạo thân thiết gọi Lâm Mị.
Đa tạ vương gia, chỉ là, tiểu nữ tử đã ở công chúa phủ dùng qua cơm chiều. Lâm Mị mỉm cười, minh diễm tươi cười xán lạn phảng phất giống như là ánh nắng ngoài cửa sổ, lung lay hai mắt Âu Ngạn Hạo, khiến trái tim của hắn cũng mất tự nhiên nhảy động một cái.
Tú Nhi đứng ở phía sau Lâm Mị, ngạc nhiên liếc mắt nhìn tiểu thư nhà mình cười đến đặc biệt rụt rè, hình như tiểu thư cùng trong ngày thường không quá như nhau a.
Vừa lúc đó, cửa nhã gian bị người nhẹ nhàng gõ vang, sau đó, Nhạc Thần đi đến, khom mình hành lễ nói: Vương gia, mọi chuyện đã làm xong xuôi.
Tốt. Âu Ngạn Hạo hài lòng gật đầu, nhìn về phía Lâm Mị, đột nhiên nhoẻn miệng cười, đường nét gương mặt thân thể cường tráng đột nhiên nhu hòa lên, ngày càng có sức quyến rũ, Lâm Mị, ngươi nghĩ muốn cái gì?
Lời nói đột ngột như vậy, dọa Nhạc Thần nhảy dựng lên, vương gia đây là thế nào?
Tự tại. Lâm Mị cười, mắt hoa đào cong thành hình trăng non câu người, câu được Âu Ngạn Hạo tâm ngứa .
Cái này khiến Nhạc Thần kinh hãi không ngừng, ngay cả Tú Nhi tim cũng đập rộn lên, tiểu thư đây là muốn làm gì?
Mị nhi, ngươi muốn tự tại như thế nào? Âu Ngạn Hạo theo lời của Lâm Mị hỏi thăm đi, thế nào nhìn đều cảm thấy Lâm Mị hình như là tiểu hồ ly bị ánh nắng phơi được bộ lông xõa tung, xõa tung đuôi to lười biếng nằm ở giữa ánh nắng một mảnh tươi đẹp.
Đương nhiên, nếu có thể nằm ở trong ngực hắn thì tốt hơn.
Không trói buộc, thư thư phục phục hưởng thụ. Ý nghĩ này nói ra, Lâm Mị nói thế nhưng trong lòng một chút gánh nặng cũng không có.
Ở mạt thế chịu đủ cuộc sống thiếu y thiếu thực rồi, ngày đêm đề phòng, thật vất vả tới một thế giới bình thường, nàng đương nhiên muốn thư thư phục phục còn sống.
Chỉ tiếc, nàng thân là nữ nhi, ở trong xã hội như vậy, có quá nhiều trói buộc, không phải chỉ dựa vào vũ lực liền có thể giải quyết .
Nếu muốn tự tại mà sống, dĩ nhiên là muốn bàn bạc kỹ hơn.
Bản vương có thể bảo ngươi tự tại. Âu Ngạn Hạo cười lên, tiểu hồ ly nên ở vùng quê chạy nhảy vui vẻ, chạy mệt liền nằm ở một nơi ấm áp nào đó nằm ngủ.
Đương nhiên, hắn không để ý chính mình thành nơi ấm áp đó, để tiểu hồ ly nằm.
Nhạc Thần khiếp sợ nhìn vương gia nhà hắn luôn luôn lãnh tình, vương gia nhà hắn luôn luôn là ở trong triều độc lai độc vãng, căn bản cũng không có bất luận giao hảo với triều thần nào.
Tất cả nhiệt tình tất cả đều đầu chú tới trên chiến trường, chỉ có đối mặt địch nhân... Lúc lấy thủ cấp, vương gia mới có thể Dễ nói chuyện như thế .
Hắn biết Lâm tam tiểu thư đối với vương gia
Bên trong An Viễn hậu phủ là gà bay chó sủa, mà lúc này Lâm Mị lại thư thư phục phục ngồi ở trong nhã gian, nhìn trên bàn cơm mỹ vị sắc hương vị đều đủ, khẽ cười với Âu Ngạn Hạo.
Đây đều là món ăn chiêu bài của tửu lâu này, nếm thử xem. Âu Ngạn Hạo thân thiết gọi Lâm Mị.
Đa tạ vương gia, chỉ là, tiểu nữ tử đã ở công chúa phủ dùng qua cơm chiều. Lâm Mị mỉm cười, minh diễm tươi cười xán lạn phảng phất giống như là ánh nắng ngoài cửa sổ, lung lay hai mắt Âu Ngạn Hạo, khiến trái tim của hắn cũng mất tự nhiên nhảy động một cái.
Tú Nhi đứng ở phía sau Lâm Mị, ngạc nhiên liếc mắt nhìn tiểu thư nhà mình cười đến đặc biệt rụt rè, hình như tiểu thư cùng trong ngày thường không quá như nhau a.
Vừa lúc đó, cửa nhã gian bị người nhẹ nhàng gõ vang, sau đó, Nhạc Thần đi đến, khom mình hành lễ nói: Vương gia, mọi chuyện đã làm xong xuôi.
Tốt. Âu Ngạn Hạo hài lòng gật đầu, nhìn về phía Lâm Mị, đột nhiên nhoẻn miệng cười, đường nét gương mặt thân thể cường tráng đột nhiên nhu hòa lên, ngày càng có sức quyến rũ, Lâm Mị, ngươi nghĩ muốn cái gì?
Lời nói đột ngột như vậy, dọa Nhạc Thần nhảy dựng lên, vương gia đây là thế nào?
Tự tại. Lâm Mị cười, mắt hoa đào cong thành hình trăng non câu người, câu được Âu Ngạn Hạo tâm ngứa .
Cái này khiến Nhạc Thần kinh hãi không ngừng, ngay cả Tú Nhi tim cũng đập rộn lên, tiểu thư đây là muốn làm gì?
Mị nhi, ngươi muốn tự tại như thế nào? Âu Ngạn Hạo theo lời của Lâm Mị hỏi thăm đi, thế nào nhìn đều cảm thấy Lâm Mị hình như là tiểu hồ ly bị ánh nắng phơi được bộ lông xõa tung, xõa tung đuôi to lười biếng nằm ở giữa ánh nắng một mảnh tươi đẹp.
Đương nhiên, nếu có thể nằm ở trong ngực hắn thì tốt hơn.
Không trói buộc, thư thư phục phục hưởng thụ. Ý nghĩ này nói ra, Lâm Mị nói thế nhưng trong lòng một chút gánh nặng cũng không có.
Ở mạt thế chịu đủ cuộc sống thiếu y thiếu thực rồi, ngày đêm đề phòng, thật vất vả tới một thế giới bình thường, nàng đương nhiên muốn thư thư phục phục còn sống.
Chỉ tiếc, nàng thân là nữ nhi, ở trong xã hội như vậy, có quá nhiều trói buộc, không phải chỉ dựa vào vũ lực liền có thể giải quyết .
Nếu muốn tự tại mà sống, dĩ nhiên là muốn bàn bạc kỹ hơn.
Bản vương có thể bảo ngươi tự tại. Âu Ngạn Hạo cười lên, tiểu hồ ly nên ở vùng quê chạy nhảy vui vẻ, chạy mệt liền nằm ở một nơi ấm áp nào đó nằm ngủ.
Đương nhiên, hắn không để ý chính mình thành nơi ấm áp đó, để tiểu hồ ly nằm.
Nhạc Thần khiếp sợ nhìn vương gia nhà hắn luôn luôn lãnh tình, vương gia nhà hắn luôn luôn là ở trong triều độc lai độc vãng, căn bản cũng không có bất luận giao hảo với triều thần nào.
Tất cả nhiệt tình tất cả đều đầu chú tới trên chiến trường, chỉ có đối mặt địch nhân... Lúc lấy thủ cấp, vương gia mới có thể Dễ nói chuyện như thế .
Hắn biết Lâm tam tiểu thư đối với vương gia
/125
|