Âu Ngạn Hạo khoát tay chặn lại, ý bảo những người đó đứng lên, ánh mắt băng lãnh quét qua Lâm Thiến Khanh cùng với nam nhân mặc một thân trang phục nha hoàn chẳng ra cái gì cả, chất vấn: Đây là có chuyện gì?
Bẩm vương gia, An Viễn hầu phủ Tứ tiểu thư mang theo ngoại nam vào phủ công chúa, công chúa phân phó nô tài đem người đưa đến quan phủ. Thái giám lập tức hồi bẩm .
Bên cạnh xa xa người xem náo nhiệt vừa nghe, trên mặt lộ ra kinh ngạc thần tình, tất cả đều ánh mắt phức tạp quan sát Lâm Thiến Khanh.
Không ngờ Lâm gia tứ tiểu thư này nhìn thanh tú nhu nhược , vậy mà làm ra chuyện bỉ ổi như vậy.
Hẹn hò nam nhân còn mang vào phủ công chúa, thật là mình muốn chết a.
Còn chưa có chờ Âu Ngạn Hạo nói chuyện, Lâm Thiến Khanh liền trước nóng nảy, lo lắng biện giải cho mình nói: Vương gia, dân nữ oan uổng a!
Oan uổng? Âu Ngạn Hạo gợi lên khóe môi, hỏi, Ngươi oan uổng thế nào, nói nghe một chút.
Loại chuyện này, An Nam công chúa tự nhiên bất tiện ra mặt giải quyết, thế nhưng làm vương gia hắn đến giải quyết, cũng rất là dễ dàng.
Vị công tử này vẫn luôn rất ái mộ tỷ tỷ của dân nữ, vì nhìn thấy Tam tỷ của dân nữ, mạo hiểm bị chặt đầu, cũng muốn gặp Tam tỷ một lần. Dân nữ là bị hắn cuồng dại đả động, lúc này mới mạo hiểm dẫn hắn tiến vào phủ công chúa.
Lâm Thiến Khanh vành mắt phiếm hồng trần thuật chính mình ủy khuất: Chính cái gọi là trên đời này e rằng khó có được hữu tình lang, Tam tỷ có thể gặp được một người thật tình đối đãi với mình như vậy, đúng là không dễ, dân nữ lúc này mới muốn tác hợp bọn họ.
Âu Ngạn Hạo cười, vốn là thân thể cường tráng ngũ quan lớn lên là đao khắc gọt dũa, dưới sự mỉm cười như vậy, đường nét ngày càng rõ ràng, ngày càng có khí khái nam nhi, khiến cho các đại cô nương tức phụ xung quanh mặt mày đỏ bừng.
Vương gia thế nào nhìn như thế coi được đâu?
Âu Ngạn Hạo khí phách, há là Chu Bảo Trạch có khả năng so với?
Tự nhiên, bên trong những người đỏ mặt xấu hổ này, Lâm Thiến Khanh cũng là một thành viên trong đó.
Chẳng qua là, lời tiếp theo của Âu Ngạn Hạo, khiến huyết sắc trên mặt Lâm Thiến Khanh trong nháy mắt rút đi, thảm trắng như tờ giấy: Chính mình thấp hèn liền cho rằng người khác với ngươi như nhau thấp hèn sao?
Lâm Thiến Khanh kinh ngạc mở to hai mắt, không dám tin nhìn chằm chằm Âu Ngạn Hạo, nàng vạn vạn không ngờ, Âu Ngạn Hạo vậy mà mắng nàng thấp hèn!
Vương gia, ngài vì sao nhục nhã dân nữ như vậy? Lâm Thiến Khanh ủy khuất hỏi, nước mắt trong suốt theo hai má chảy xuống.
Nhưng thật là hoa lê đẫm mưa ta thấy đều thương, chỉ tiếc, Âu Ngạn Hạo không để mình bị đẩy vòng vòng.
Đường đường tiểu thư hầu phủ, cùng một người nam nhân bên ngoài quen như vậy, chẳng lẽ còn không thấp hèn? Âu Ngạn Hạo cười lạnh chất vấn.
Dân nữ không biết người này.
/125
|