Edit: voi còi
Trong tiếng khiển trách của mọi người vây xem xung quanh, Lâm Mị không sao cả cười lên, vốn là dung nhan khuynh thành bởi vì tươi cười tươi đẹp này ngày càng linh động, khiến cho Âu Ngạn Hạo đang ngồi trên trà lâu không khỏi ngồi thẳng người.
So với những người khác thấy xinh đẹp, khiến tâm thần hắn rung động thì ngược lại tròng mắt linh động kia của Lâm Mị, hình như là nho đen ngâm ở trong nước suối, ẩm ướt nhuận nhuận, khiến hắn không dời hai mắt được.
Ta đánh nàng đương nhiên là có lý do. Lâm Mị mở miệng, khiến Lâm Thiến Khanh giống như bị ong vò vẽ đốt vậy giậm chân hỏi lại: Lý do gì?
Nàng muốn trợ trụ vi ngược (giúp kẻ ác làm điều xấu) hại chết mạng người, chẳng lẽ ta không nên đánh nàng? Lâm Mị cười lạnh chất vấn.
Ta lúc nào trợ trụ vi ngược hại chết người? Lâm Thiến Khanh nóng nảy, cũng bất chấp rơi lệ ủy khuất, lớn tiếng phản bác, tội danh như vậy nàng thế nhưng gánh không nổi .
Lâm Mị cười, chỉ một ngón tay vào nam nhân đang run lẩy bẩy kia: Nha, đây không phải là người muội muốn trợ trụ vi ngược sao?
Vừa nghe lời này, nước mắt còn ở trong mắt Lâm Thiến Khanh giống như trân châu lăn xuống: Tam tỷ, tại sao tỷ có thể nói như vậy? Chẳng lẽ muội muốn cho phụ nữ bọn họ ở cùng một chỗ là trợ trụ vi ngược sao?
Đúng, là cha lại đánh nữ nhi của mình. Thế nhưng, không có người cha nào không thích hài tử của mình, tại sao muốn đánh nàng như vậy nhất định là có nguyên nhân. Tỷ không thể tùy ý cho muội một tội danh như vậy. Nước mắt của Lâm Thiến Khanh liền giống như không lấy tiền vậy, không ngừng chảy xuống, mảnh mai nghẹn ngào.
Nàng bị đánh thành như vậy, lòng ta đau. Ta nghĩ phụ thân của nàng càng đau lòng, ai sẽ không có lý do gì liền đánh con của mình đâu?
Lời của Lâm Thiến Khanh khiến người xung quanh nhao nhao gật đầu, cảm thấy Lâm Mị có chút càn quấy.
Lâm Mị mỉm cười, bàn tay trắng nõn chỉ nam nhân: Một người thường xuyên lên núi đốn củi làm cu li, hai tay sẽ ngay cả một vết chai cũng không có sao?
Thạch Đầu! Lâm Mị hô một tiếng.
Thạch Đầu cao lớn lập tức đi qua, một phen đem nam nhân liều mạng né tránh đè lại, đem hai tay của hắn giơ lên, biểu diễn cho mọi người thấy.
Cặp tay kia cũng không có trải qua bảo dưỡng chăm sóc gì, thế nhưng, cũng tuyệt đối không phải tay người thường xuyên làm cu li.
Đồng thời, Lâm Mị giơ lên hai tay của tiểu cô nương.
Hai tay nhỏ bé vốn phải là trắng nõn mềm mại thế nhưng mặt trên tràn đầy nứt da cùng vết chai, ở nơi nào là một đôi đứa nhỏ tay a.
Trong tiếng mọi người hít một hơi khí lạnh, thân thể mềm mại của Lâm Thiến Khanh lung lay, trên mặt nóng bừng, hình như ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người của nàng vậy, làm cho nàng đặc biệt khó chịu.
Lâm Mị nắm đôi tay tràn đầy nứt da vết chai của tiểu cô nương cười lạnh: Để nữ nhi của mình làm việc, ngươi trái lại sống an nhàn
Trong tiếng khiển trách của mọi người vây xem xung quanh, Lâm Mị không sao cả cười lên, vốn là dung nhan khuynh thành bởi vì tươi cười tươi đẹp này ngày càng linh động, khiến cho Âu Ngạn Hạo đang ngồi trên trà lâu không khỏi ngồi thẳng người.
So với những người khác thấy xinh đẹp, khiến tâm thần hắn rung động thì ngược lại tròng mắt linh động kia của Lâm Mị, hình như là nho đen ngâm ở trong nước suối, ẩm ướt nhuận nhuận, khiến hắn không dời hai mắt được.
Ta đánh nàng đương nhiên là có lý do. Lâm Mị mở miệng, khiến Lâm Thiến Khanh giống như bị ong vò vẽ đốt vậy giậm chân hỏi lại: Lý do gì?
Nàng muốn trợ trụ vi ngược (giúp kẻ ác làm điều xấu) hại chết mạng người, chẳng lẽ ta không nên đánh nàng? Lâm Mị cười lạnh chất vấn.
Ta lúc nào trợ trụ vi ngược hại chết người? Lâm Thiến Khanh nóng nảy, cũng bất chấp rơi lệ ủy khuất, lớn tiếng phản bác, tội danh như vậy nàng thế nhưng gánh không nổi .
Lâm Mị cười, chỉ một ngón tay vào nam nhân đang run lẩy bẩy kia: Nha, đây không phải là người muội muốn trợ trụ vi ngược sao?
Vừa nghe lời này, nước mắt còn ở trong mắt Lâm Thiến Khanh giống như trân châu lăn xuống: Tam tỷ, tại sao tỷ có thể nói như vậy? Chẳng lẽ muội muốn cho phụ nữ bọn họ ở cùng một chỗ là trợ trụ vi ngược sao?
Đúng, là cha lại đánh nữ nhi của mình. Thế nhưng, không có người cha nào không thích hài tử của mình, tại sao muốn đánh nàng như vậy nhất định là có nguyên nhân. Tỷ không thể tùy ý cho muội một tội danh như vậy. Nước mắt của Lâm Thiến Khanh liền giống như không lấy tiền vậy, không ngừng chảy xuống, mảnh mai nghẹn ngào.
Nàng bị đánh thành như vậy, lòng ta đau. Ta nghĩ phụ thân của nàng càng đau lòng, ai sẽ không có lý do gì liền đánh con của mình đâu?
Lời của Lâm Thiến Khanh khiến người xung quanh nhao nhao gật đầu, cảm thấy Lâm Mị có chút càn quấy.
Lâm Mị mỉm cười, bàn tay trắng nõn chỉ nam nhân: Một người thường xuyên lên núi đốn củi làm cu li, hai tay sẽ ngay cả một vết chai cũng không có sao?
Thạch Đầu! Lâm Mị hô một tiếng.
Thạch Đầu cao lớn lập tức đi qua, một phen đem nam nhân liều mạng né tránh đè lại, đem hai tay của hắn giơ lên, biểu diễn cho mọi người thấy.
Cặp tay kia cũng không có trải qua bảo dưỡng chăm sóc gì, thế nhưng, cũng tuyệt đối không phải tay người thường xuyên làm cu li.
Đồng thời, Lâm Mị giơ lên hai tay của tiểu cô nương.
Hai tay nhỏ bé vốn phải là trắng nõn mềm mại thế nhưng mặt trên tràn đầy nứt da cùng vết chai, ở nơi nào là một đôi đứa nhỏ tay a.
Trong tiếng mọi người hít một hơi khí lạnh, thân thể mềm mại của Lâm Thiến Khanh lung lay, trên mặt nóng bừng, hình như ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người của nàng vậy, làm cho nàng đặc biệt khó chịu.
Lâm Mị nắm đôi tay tràn đầy nứt da vết chai của tiểu cô nương cười lạnh: Để nữ nhi của mình làm việc, ngươi trái lại sống an nhàn
/125
|