Edit: voi còi
Lâm Thiến Khanh bước liên tục nhẹ nhàng, ưu nhã thong dong đi tới trước mặt nam tử, từ trên cao nhìn xuống quan sát tiểu cô nương gầy teo nho nhỏ kia, vẻ mặt thương hại, thở dài: Hài tử nhỏ như vậy, rời khỏi thân nhân, đi trong phủ làm nô tỳ, ngươi người làm cha này sao lại nhẫn tâm như vậy a?
Nam nhân trung niên vừa nghe, càng cực kỳ bi ai lau nước mắt, liên tục cúi lạy sát đất: Tiểu thư, ta cũng bất đắc dĩ a!
Đứa nhỏ đều là đầu quả tim của phụ mẫu, sao không tiếc bán đâu? Phàm là là có chút biện pháp, ta cũng không muốn bán đứa nhỏ a. Nam nhân trung niên thống khổ đau buồn nói: Nương của đứa nhỏ bị bệnh, ta cả ngày lên núi chặt củi làm cu li, kiếm đến mấy đồng tiền cho nương của nàng mua thuốc .
Đại phu nói, nếu không nhanh trị... Người, người chỉ sợ cũng không có... Nam nhân trung niên dùng ống tay áo rách nát lau khóe mắt: Tiểu thư, xin thương xót.
Ôi... Lâm Thiến Khanh lo lắng thở dài: Thực sự là khó a, cho hắn mười lượng bạc, để hắn trở lại xem bệnh cho thê tử của hắn đi.
Mặt của nam nhân trung niên lộ vẻ vui mừng, cúi lạy sát đất càng đụng được chịu khó: Đa tạ tiểu thư, tiểu thư từ bi! Tiểu thư từ bi!
Trên mặt Lâm Thiến Khanh lộ ra nụ cười ôn nhu, khóe môi giơ lên, mang theo một vẻ đắc ý nhàn nhạt, âm thầm liếc liếc mắt nhìn Chu Bảo Trạch một cái.
Hi vọng Chu công tử không muốn lại bị mặt ngoài làm bộ tình ý của Lâm Mị mê hoặc.
Tiểu nha hoàn lập tức lấy ra mười lượng bạc, liền muốn cho nam nhân kia.
Lâm Mị mỉm cười, hỏi: Tứ muội, mọi việc cũng phải có cái thứ tự đến trước và sau, hắn là hướng về ta bán nữ nhi của hắn trước. Mua hay không mua, đều phải ta quyết định trước sau, muội mới có thể xen mồm đi?
Tam tỷ, phụ nữ (cha và con gái) hai người bọn họ đáng thương như vậy, cho bọn hắn một ít bạc thì thế nào? Đôi mày tinh xảo của Lâm Thiến Khanh nhăn lại, trong mắt không đồng ý nhìn Lâm Mị: Cần gì tính toán thứ tự đến trước và sau đâu?
Ý của muội là nói, trực tiếp cho hắn bạc, không mua nữ nhi của hắn? Lâm Mị gợi lên khóe môi mỉm cười xinh đẹp hỏi.
Đó là tự nhiên. Lâm Thiến Khanh từ tâm thương xót nói: Hắn bán nữ nhi cũng là vì chữa bệnh cho thê tử bệnh nặng, nếu như hắn có phương pháp khác, ai sẽ muốn cốt nhục phân ly đâu? Hài tử nhỏ như vậy đi làm nô tỳ có phụ mẫu nào nhẫn tâm đâu?
Bọn họ cũng đã đáng thương như thế, cho bọn hắn ít bạc lại có thể thế nào? Lâm Thiến Khanh chính nghĩa lẫm nhiên nói: Tam tỷ, bạc này là muội bỏ ra. Nếu như
Lâm Thiến Khanh bước liên tục nhẹ nhàng, ưu nhã thong dong đi tới trước mặt nam tử, từ trên cao nhìn xuống quan sát tiểu cô nương gầy teo nho nhỏ kia, vẻ mặt thương hại, thở dài: Hài tử nhỏ như vậy, rời khỏi thân nhân, đi trong phủ làm nô tỳ, ngươi người làm cha này sao lại nhẫn tâm như vậy a?
Nam nhân trung niên vừa nghe, càng cực kỳ bi ai lau nước mắt, liên tục cúi lạy sát đất: Tiểu thư, ta cũng bất đắc dĩ a!
Đứa nhỏ đều là đầu quả tim của phụ mẫu, sao không tiếc bán đâu? Phàm là là có chút biện pháp, ta cũng không muốn bán đứa nhỏ a. Nam nhân trung niên thống khổ đau buồn nói: Nương của đứa nhỏ bị bệnh, ta cả ngày lên núi chặt củi làm cu li, kiếm đến mấy đồng tiền cho nương của nàng mua thuốc .
Đại phu nói, nếu không nhanh trị... Người, người chỉ sợ cũng không có... Nam nhân trung niên dùng ống tay áo rách nát lau khóe mắt: Tiểu thư, xin thương xót.
Ôi... Lâm Thiến Khanh lo lắng thở dài: Thực sự là khó a, cho hắn mười lượng bạc, để hắn trở lại xem bệnh cho thê tử của hắn đi.
Mặt của nam nhân trung niên lộ vẻ vui mừng, cúi lạy sát đất càng đụng được chịu khó: Đa tạ tiểu thư, tiểu thư từ bi! Tiểu thư từ bi!
Trên mặt Lâm Thiến Khanh lộ ra nụ cười ôn nhu, khóe môi giơ lên, mang theo một vẻ đắc ý nhàn nhạt, âm thầm liếc liếc mắt nhìn Chu Bảo Trạch một cái.
Hi vọng Chu công tử không muốn lại bị mặt ngoài làm bộ tình ý của Lâm Mị mê hoặc.
Tiểu nha hoàn lập tức lấy ra mười lượng bạc, liền muốn cho nam nhân kia.
Lâm Mị mỉm cười, hỏi: Tứ muội, mọi việc cũng phải có cái thứ tự đến trước và sau, hắn là hướng về ta bán nữ nhi của hắn trước. Mua hay không mua, đều phải ta quyết định trước sau, muội mới có thể xen mồm đi?
Tam tỷ, phụ nữ (cha và con gái) hai người bọn họ đáng thương như vậy, cho bọn hắn một ít bạc thì thế nào? Đôi mày tinh xảo của Lâm Thiến Khanh nhăn lại, trong mắt không đồng ý nhìn Lâm Mị: Cần gì tính toán thứ tự đến trước và sau đâu?
Ý của muội là nói, trực tiếp cho hắn bạc, không mua nữ nhi của hắn? Lâm Mị gợi lên khóe môi mỉm cười xinh đẹp hỏi.
Đó là tự nhiên. Lâm Thiến Khanh từ tâm thương xót nói: Hắn bán nữ nhi cũng là vì chữa bệnh cho thê tử bệnh nặng, nếu như hắn có phương pháp khác, ai sẽ muốn cốt nhục phân ly đâu? Hài tử nhỏ như vậy đi làm nô tỳ có phụ mẫu nào nhẫn tâm đâu?
Bọn họ cũng đã đáng thương như thế, cho bọn hắn ít bạc lại có thể thế nào? Lâm Thiến Khanh chính nghĩa lẫm nhiên nói: Tam tỷ, bạc này là muội bỏ ra. Nếu như
/125
|