Edit: Quan Vũ
Mọi người vội vàng quỳ xuống đất hành lễ.
Quân Khởi La đã đoán được Văn Phi sẽ đến, nhưng mà không ngờ tới lại còn kinh động đến hoàng đế Long Triệt.
Dường như đang nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt của Long Triệt dừng lại trên người của Quân Khởi La đang cúi đầu, một lúc lâu sau mới đi đến ngồi xuống trên ghế , nói bằng giọng bình thản: “Hãy bình thân!”
Đến lúc mọi người đã đứng lên, Văn Phi đi về phía Quân Khởi La nhìn nàng thật kỹ từ trên xuống dưới, suy tính đánh giá nàng một lượt, nắm lấy bàn tay của nàng rồi kích động hỏi: Ngươi chính là hài tử đáng thương kia của Như Sơ - Khởi La?
Quân Khởi La nhận thấy, Văn Phi thật không hổ danh là một trong hai mỹ nhân của kinh thành, đúng là một người mỹ nhân, quý phái mà không mềm yếu, xinh đẹp mà không siểm nịnh, người cũng đã ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi rồi, nhìn qua dường như nhỏ hơn độ mười tuổi, mà Long Triệt cũng chừng bốn mươi tuổi, thân hình cao ngất, mày sắc bén, mắt sáng như sao, có lẽ vì hay nhíu mày, nên ở giữa hai lông mày hình thành một đường hằn rất sâu, khiến cho toàn thân y như không giận mà tự uy. Chỉ là nàng cảm giác được, trên người hắn phảng phất một cỗ lệ khí đang được áp chế.
Hồi nương nương, đúng là thần nữ tên là Quân Khởi La. Tín vật cũng đã trình cho An vương điện hạ, chỉ là hắn nói, thần nữ nói mình là Quân Khởi La không đáng tin, không bằng lấy máu nghiệm thân. Nhưng mà máu của thần nữ và máu của Thẩm đại nhân không thể hòa vào nhau, có điều thật là kì lạ, máu của Thẩm đại tiểu thư cũng không thể hòa tan với máu của Thẩm đại nhân đấy. Nương nương, hay là Thẩm đại tiểu thư cũng không phải là nữ nhi của Thẩm đại nhân? Vẻ mặt của Quân Khởi La mơ hồ khó hiểu, câu hỏi hoàn toàn là của bé con.
Thẩm Cẩm Thành lau mồ hôi lạnh đi, trong lòng mắng Quân Khởi La hết lần này đến lần khác.
Thẩm Uyển Tâm rưng rưng muốn khóc, nghĩ tới nếu như mình không phải là nữ nhi của phụ vương, như vậy về sau An vương điện hạ còn có thể gặp mặt và muốn thành thân với mình nữa sao?
Thiệu thị khẽ nắm bàn tay của Thẩm Uyển Tâm, rồi truyền cho nàng một ánh mắt an tâm, nàng mới nhịn được không khóc lên.
Hả? Bản cung thấy hài tử này tuy không có vẻ mặt xinh đẹp giống Như Sơ, nhưng cũng là một nữ tử thanh tú. Huống hồ đôi mắt của nàng và Như Sơ như khắc ra từ một khuôn, sườn mặt này cũng rất giống. Chắc chắn là Như Sơ đã mất mười sáu năm, Phàn Dương Vương đã quên mất bóng hình của nàng rồi. Trong mắt Văn Phi ngân ngấn lệ, hơi phẫn uất nhìn Thẩm Cẩm Thành, giống như đang nhớ đến hảo tỷ muội mới còn trẻ tuổi mà đã qua đời, trong lòng không vui.
Nương nương trách phạt, là thần quá cẩn thận nên mới muốn chích máu nghiệm thân. Thẩm Cẩm Thành vội vàng khom người khiêm tốn nói: Hẳn là lúc hạ nhân bưng nước đến đã đụng vào thứ gì không nên đụng, bây giờ thần sai người bưng bát nước khác đến.
Ha, không cẩn thận?
Thật là buồn cười!
Quân Khởi La khẽ liếc nhìn Long Triệt một cái, thấy vẻ mặt của hắn nghiêm nghị, đôi mắt nhìn chăm chú sâu sắc, môi mỏng nhếch lên, không biết nghĩ cái gì, bèn nói với Văn Phi: Hay là để Thầm đại thiếu gia cũng tới nghiệm đi, nếu như máu của hắn cũng hòa tan với máu của Thẩm đại nhân, thì nước này cũng không cần đi đổi. Thần nữ cam tâm tình nguyện làm theo lời của Thẩm đại nhân và Thẩm lão phu nhân, xét xử theo tội lừa đảo.
Văn Phi đã thấm thía hai mươi năm trong cung, sao lại không biết trong chuyện này có chỗ uẩn khúc?
Trong lòng nàng không khỏi có chút oán hận Thẩm Cẩm Thành.
Phàn Dương Vương phủ nay đã hoàn toàn nằm trong tay hắn, Quân Khởi La trở về thì trở về đi, nàng là một nữ hài tử nhu nhu nhược nhược thì còn có thể lật ngược thế cờ sao? Mua cho nàng ít đồ cưới rồi gả ra ngoài là được rồi, cũng sẽ không tranh giành gia sản với con của hắn, cần gì phải làm mấy cái âm mưu dương mưu này?
Bởi thế, Văn Phi nghĩ nghĩ rồi nói: Bản cung nhớ rõ lúc Khởi La được sinh ra, ở trên lưng phía bên trái có cái bớt đỏ son hình trăng khuyết......
Đúng đúng đúng, vi thần cũng nhớ ra rồi, hình như là có một cái bớt như vậy, năm đó chính nương nương người đã phát hiện ra đầu tiên đây mà. Thẩm Cẩm Thành tung hoành quan trường lâu năm, làm sao mà không biết Văn Phi cho mình một bậc thang để đi xuống, bèn vờ như bừng tỉnh ra rồi nói: Xin nương nương hãy đích thân kiểm tra cho hài tử này một lượt.
Văn Phi vỗ mu bàn tay của Quân Khởi La, với dáng vẻ từ ái, nói: Hài tử, uất ức cho con rồi.
Quân Khởi La nhu thuận nói: Nương nương, không đâu ạ.”
Mọi người vội vàng quỳ xuống đất hành lễ.
Quân Khởi La đã đoán được Văn Phi sẽ đến, nhưng mà không ngờ tới lại còn kinh động đến hoàng đế Long Triệt.
Dường như đang nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt của Long Triệt dừng lại trên người của Quân Khởi La đang cúi đầu, một lúc lâu sau mới đi đến ngồi xuống trên ghế , nói bằng giọng bình thản: “Hãy bình thân!”
Đến lúc mọi người đã đứng lên, Văn Phi đi về phía Quân Khởi La nhìn nàng thật kỹ từ trên xuống dưới, suy tính đánh giá nàng một lượt, nắm lấy bàn tay của nàng rồi kích động hỏi: Ngươi chính là hài tử đáng thương kia của Như Sơ - Khởi La?
Quân Khởi La nhận thấy, Văn Phi thật không hổ danh là một trong hai mỹ nhân của kinh thành, đúng là một người mỹ nhân, quý phái mà không mềm yếu, xinh đẹp mà không siểm nịnh, người cũng đã ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi rồi, nhìn qua dường như nhỏ hơn độ mười tuổi, mà Long Triệt cũng chừng bốn mươi tuổi, thân hình cao ngất, mày sắc bén, mắt sáng như sao, có lẽ vì hay nhíu mày, nên ở giữa hai lông mày hình thành một đường hằn rất sâu, khiến cho toàn thân y như không giận mà tự uy. Chỉ là nàng cảm giác được, trên người hắn phảng phất một cỗ lệ khí đang được áp chế.
Hồi nương nương, đúng là thần nữ tên là Quân Khởi La. Tín vật cũng đã trình cho An vương điện hạ, chỉ là hắn nói, thần nữ nói mình là Quân Khởi La không đáng tin, không bằng lấy máu nghiệm thân. Nhưng mà máu của thần nữ và máu của Thẩm đại nhân không thể hòa vào nhau, có điều thật là kì lạ, máu của Thẩm đại tiểu thư cũng không thể hòa tan với máu của Thẩm đại nhân đấy. Nương nương, hay là Thẩm đại tiểu thư cũng không phải là nữ nhi của Thẩm đại nhân? Vẻ mặt của Quân Khởi La mơ hồ khó hiểu, câu hỏi hoàn toàn là của bé con.
Thẩm Cẩm Thành lau mồ hôi lạnh đi, trong lòng mắng Quân Khởi La hết lần này đến lần khác.
Thẩm Uyển Tâm rưng rưng muốn khóc, nghĩ tới nếu như mình không phải là nữ nhi của phụ vương, như vậy về sau An vương điện hạ còn có thể gặp mặt và muốn thành thân với mình nữa sao?
Thiệu thị khẽ nắm bàn tay của Thẩm Uyển Tâm, rồi truyền cho nàng một ánh mắt an tâm, nàng mới nhịn được không khóc lên.
Hả? Bản cung thấy hài tử này tuy không có vẻ mặt xinh đẹp giống Như Sơ, nhưng cũng là một nữ tử thanh tú. Huống hồ đôi mắt của nàng và Như Sơ như khắc ra từ một khuôn, sườn mặt này cũng rất giống. Chắc chắn là Như Sơ đã mất mười sáu năm, Phàn Dương Vương đã quên mất bóng hình của nàng rồi. Trong mắt Văn Phi ngân ngấn lệ, hơi phẫn uất nhìn Thẩm Cẩm Thành, giống như đang nhớ đến hảo tỷ muội mới còn trẻ tuổi mà đã qua đời, trong lòng không vui.
Nương nương trách phạt, là thần quá cẩn thận nên mới muốn chích máu nghiệm thân. Thẩm Cẩm Thành vội vàng khom người khiêm tốn nói: Hẳn là lúc hạ nhân bưng nước đến đã đụng vào thứ gì không nên đụng, bây giờ thần sai người bưng bát nước khác đến.
Ha, không cẩn thận?
Thật là buồn cười!
Quân Khởi La khẽ liếc nhìn Long Triệt một cái, thấy vẻ mặt của hắn nghiêm nghị, đôi mắt nhìn chăm chú sâu sắc, môi mỏng nhếch lên, không biết nghĩ cái gì, bèn nói với Văn Phi: Hay là để Thầm đại thiếu gia cũng tới nghiệm đi, nếu như máu của hắn cũng hòa tan với máu của Thẩm đại nhân, thì nước này cũng không cần đi đổi. Thần nữ cam tâm tình nguyện làm theo lời của Thẩm đại nhân và Thẩm lão phu nhân, xét xử theo tội lừa đảo.
Văn Phi đã thấm thía hai mươi năm trong cung, sao lại không biết trong chuyện này có chỗ uẩn khúc?
Trong lòng nàng không khỏi có chút oán hận Thẩm Cẩm Thành.
Phàn Dương Vương phủ nay đã hoàn toàn nằm trong tay hắn, Quân Khởi La trở về thì trở về đi, nàng là một nữ hài tử nhu nhu nhược nhược thì còn có thể lật ngược thế cờ sao? Mua cho nàng ít đồ cưới rồi gả ra ngoài là được rồi, cũng sẽ không tranh giành gia sản với con của hắn, cần gì phải làm mấy cái âm mưu dương mưu này?
Bởi thế, Văn Phi nghĩ nghĩ rồi nói: Bản cung nhớ rõ lúc Khởi La được sinh ra, ở trên lưng phía bên trái có cái bớt đỏ son hình trăng khuyết......
Đúng đúng đúng, vi thần cũng nhớ ra rồi, hình như là có một cái bớt như vậy, năm đó chính nương nương người đã phát hiện ra đầu tiên đây mà. Thẩm Cẩm Thành tung hoành quan trường lâu năm, làm sao mà không biết Văn Phi cho mình một bậc thang để đi xuống, bèn vờ như bừng tỉnh ra rồi nói: Xin nương nương hãy đích thân kiểm tra cho hài tử này một lượt.
Văn Phi vỗ mu bàn tay của Quân Khởi La, với dáng vẻ từ ái, nói: Hài tử, uất ức cho con rồi.
Quân Khởi La nhu thuận nói: Nương nương, không đâu ạ.”
/133
|