Edit: Quan Vũ
Người làm rất nhanh đã bưng một cái khay tới theo sự căn dặn của Thẩm Cẩm Thành, bên trên có bày một chén sứ đựng nước sạch, bên cạnh đặt một tấm khăn lụa được gấp cẩn thận, ở giữa có một chiếc ngân châm.
Hứa ma ma đứng bên cạnh Thiệu thị tinh mắt lập tức bảo Xuân Nguyệt, Thu Đường khiêng một cái kỷ trà đặt ở giữa đại sảnh.
Chuẩn bị xong, Thẩm Cẩm Thành đứng dậy đi đến trước khay trà, lấy ngân châm trong khay lên đâm vào ngón áp út của mình, nặn một giọt máu vào trong nước, sau đó nhìn về phía Quân Khởi La.
Khóe môi Quân Khởi La kéo một cái, cũng tự nhiên đến bên cạnh Thẩm Cẩm Thành, cũng lấy kim châm một cái, nặn một giọt máu vào.
Nhưng thời gian trôi qua nửa nén hương, hai giọt máu trong chén không những không hòa làm một, trái lại chính là Sở hà Hán giới*, mỗi giọt một bên.
*Sở hà Hán giới: con sông định biên cho nước Sở và Hán Trong lịch sử Trung Hoa xưa.
“Sao…. Sao có thể như vậy?” Sắc mặt Thẩm Cẩm Thành thất vọng tái đi, một cánh tay run rẩy chỉ vào Quân Khởi La, thật giống như không thể chịu đựng nổi kết quả như vậy vô cùng đau lòng hỏi: “Nói, có phải ngươi đã làm hại hài nhi của ta, đoạt lấy tín vật của nàng, hòng lừa gạt chúng ta?”
“Sao vậy, phụ vương?” Thẩm Uyển Tâm nghe phụ thân mình nói như vậy, vội vàng bước vào trung tâm đại sảnh, nhìn vào chén sứ, che miệng cả kinh thốt lên: “A, sao nàng ta dám to gan như vậy? Lại dám đến Phàn Dương vương phủ lừa gạt!”
Không khó nghe ra, trong giọng nói của nàng mang theo sự vui sướng tột cùng khi người khác gặp họa.
Long Túc Vân nhíu chặt lông mày, cũng đứng dậy, tiến lên phía trước, lặng thinh nhìn máu trong nước không dung hòa.
Văn Thù vẫn ngồi trên ghế, nhìn Quân Khởi La, trong đôi mắt ánh lên sự lo âu.
“Người đâu!” Thiệu thị nặng nề đầm mạnh quải trượng một cái, vô cùng uy nghiêm nói: “Đuổi kẻ lừa gạt này ra khỏi vương phủ!”
Thoáng chốc, có mấy tên gia đinh xông tới kéo Quân Khởi La.
“Khoan đã!” Quân Khởi La nhìn lướt qua mấy tên gia đinh một cái, không nhanh không chậm quát lên.
Đối với chỉ trích của với tổ tôn ba người Thẩm gia, nàng không có một chút bối rối, liếc nhìn Thiệu thị, trái lại khóe miệng còn treo nụ cười mỉm nhàn nhạt: “Thẩm lão phu nhân, ta – kẻ lừa đảo này đi lừa bịp Phàn Dương Vương phủ bị biết được, lại bị mang thêm tội danh mưu hại tiểu thư của Quân gia, không phải nên đưa ta lên quan nghiêm trị sao? Ngươi lại chỉ đuổi ta ra khỏi vương phủ như thế, vậy không phải là thả hổ về rừng sao?” Sự khinh thường chế nhạo trong lời nói, dù ai cũng nghe ra được.
Văn Thù cảm thấy Quân Khởi La thản nhiên như vậy, có một loại khí chất đặc biệt hấp dẫn người khác, cho dù dung mạo nàng không xinh đẹp, nhưng rất khó để dời mắt.
Thẩm Cẩm Thành ngứa mắt bộ dạng thản nhiên của Quân Khởi La, bèn nói: “Giao nàng ta cho bản vương đưa đến Đại Lý tự, giao cho Đổng đại nhân giải quyết.”
Gương mặt già nua của Thiệu thị đỏ gay, mặt mo già nua phụ họa nói: “Đúng đúng đúng, mau trói ba người này lại, đưa thẳng đến Đại Lý tự!”
“Ha ha ha, nghe nói Đại lý tự khanh* Đổ̀ng Thiểu Du ngay thẳng nghiêm minh nhất, Thẩm đại nhân và Thẩm lão phu nhân chắc chắn là muốn làm như vậy sao?” Trong lòng Quân Khởi La nhận thấy, Phàn Dương Vương là của riêng Quân gia, bất cứ kẻ nào khác mà treo lên cái danh từ này đều là sự khinh nhờn đối với nó, cho nên cũng không thèm kêu Thẩm Cẩm Thành là “Vương gia”.
*Khanh [卿]: tên chức quan thời xưa.
Lời nói của nàng chưa dứt, lại nắm lấy tay của Thẩm Uyển Tâm, động tác nhanh nhạy châm một cái lên ngón trỏ của Thẩm Uyển Tâm, nặn một giọt máu vào trong chén.
“A!” Bản thân Thẩm Uyển Tâm vẫn còn cười trên sự đau khổ của người khác, đột nhiên cảm thấy đầu ngón tay đau nhói, lúc này mới kêu lên: “Đau quá!”
Long Túc Vân vẫn đang suy nghĩ cái gì đó, nhìn chăm chú vào chén sứ, nghe Thẩm Uyển Tâm kêu đau, trợn mắt nhìn về phía Quân Khởi La: “Ngươi làm cái gì?”
Còn chưa đến lúc ngươi đau lòng đâu, thế này đã đau lòng rồi? Quân Khởi La cũng lười để ý đến hắn, nhìn thẳng vào ba giọi máu không dung hợp trong chén giễu cợt nói: “Xem ra Thẩm đại tiểu thư cũng không phải nữ nhi của Thẩm đại nhân! Mũ xanh trên đầu Thẩm đại nhân thật là vừa vặn nha.”
Hay cho một nữ tử thông minh! Có lẽ bản thân Văn Thù cũng không phát hiện, khóe miệng của mình lại hơi nhếch lên.
Thẩm Cẩm Thành giống như bị chết đứng ở tháp tại chỗ, trong phút chốc gương mặt đỏ như máu.
Lại nhìn Thiệu thị, cũng không khá hơn chút nào.
Thẩm Uyển Tâm mặc kệ đau đớn, mắt nhìn phụ thân mình đang choáng váng: “Phụ vương, tại sao có thể như vậy?”
Nếu nói vừa rồi chỉ có hoài nghi, Long Túc Vân thế nào thì lúc này dù thế nào Long Túc Vân cũng không ngờ tới một tình huống như vậy?
Chẳng qua là trong lòng suy nghĩ, nhưng miệng cũng chẳng nói ra.
“Hoàng thượng giá lâm! Văn Phi nương nương giá đáo!”
Đúng lúc mẫu tử Thiệu thị lúng túng đến nỗi muốn chui vào một cái hố, một giọng nói chói tai vọng đến từ ngoài sảnh.
Người làm rất nhanh đã bưng một cái khay tới theo sự căn dặn của Thẩm Cẩm Thành, bên trên có bày một chén sứ đựng nước sạch, bên cạnh đặt một tấm khăn lụa được gấp cẩn thận, ở giữa có một chiếc ngân châm.
Hứa ma ma đứng bên cạnh Thiệu thị tinh mắt lập tức bảo Xuân Nguyệt, Thu Đường khiêng một cái kỷ trà đặt ở giữa đại sảnh.
Chuẩn bị xong, Thẩm Cẩm Thành đứng dậy đi đến trước khay trà, lấy ngân châm trong khay lên đâm vào ngón áp út của mình, nặn một giọt máu vào trong nước, sau đó nhìn về phía Quân Khởi La.
Khóe môi Quân Khởi La kéo một cái, cũng tự nhiên đến bên cạnh Thẩm Cẩm Thành, cũng lấy kim châm một cái, nặn một giọt máu vào.
Nhưng thời gian trôi qua nửa nén hương, hai giọt máu trong chén không những không hòa làm một, trái lại chính là Sở hà Hán giới*, mỗi giọt một bên.
*Sở hà Hán giới: con sông định biên cho nước Sở và Hán Trong lịch sử Trung Hoa xưa.
“Sao…. Sao có thể như vậy?” Sắc mặt Thẩm Cẩm Thành thất vọng tái đi, một cánh tay run rẩy chỉ vào Quân Khởi La, thật giống như không thể chịu đựng nổi kết quả như vậy vô cùng đau lòng hỏi: “Nói, có phải ngươi đã làm hại hài nhi của ta, đoạt lấy tín vật của nàng, hòng lừa gạt chúng ta?”
“Sao vậy, phụ vương?” Thẩm Uyển Tâm nghe phụ thân mình nói như vậy, vội vàng bước vào trung tâm đại sảnh, nhìn vào chén sứ, che miệng cả kinh thốt lên: “A, sao nàng ta dám to gan như vậy? Lại dám đến Phàn Dương vương phủ lừa gạt!”
Không khó nghe ra, trong giọng nói của nàng mang theo sự vui sướng tột cùng khi người khác gặp họa.
Long Túc Vân nhíu chặt lông mày, cũng đứng dậy, tiến lên phía trước, lặng thinh nhìn máu trong nước không dung hòa.
Văn Thù vẫn ngồi trên ghế, nhìn Quân Khởi La, trong đôi mắt ánh lên sự lo âu.
“Người đâu!” Thiệu thị nặng nề đầm mạnh quải trượng một cái, vô cùng uy nghiêm nói: “Đuổi kẻ lừa gạt này ra khỏi vương phủ!”
Thoáng chốc, có mấy tên gia đinh xông tới kéo Quân Khởi La.
“Khoan đã!” Quân Khởi La nhìn lướt qua mấy tên gia đinh một cái, không nhanh không chậm quát lên.
Đối với chỉ trích của với tổ tôn ba người Thẩm gia, nàng không có một chút bối rối, liếc nhìn Thiệu thị, trái lại khóe miệng còn treo nụ cười mỉm nhàn nhạt: “Thẩm lão phu nhân, ta – kẻ lừa đảo này đi lừa bịp Phàn Dương Vương phủ bị biết được, lại bị mang thêm tội danh mưu hại tiểu thư của Quân gia, không phải nên đưa ta lên quan nghiêm trị sao? Ngươi lại chỉ đuổi ta ra khỏi vương phủ như thế, vậy không phải là thả hổ về rừng sao?” Sự khinh thường chế nhạo trong lời nói, dù ai cũng nghe ra được.
Văn Thù cảm thấy Quân Khởi La thản nhiên như vậy, có một loại khí chất đặc biệt hấp dẫn người khác, cho dù dung mạo nàng không xinh đẹp, nhưng rất khó để dời mắt.
Thẩm Cẩm Thành ngứa mắt bộ dạng thản nhiên của Quân Khởi La, bèn nói: “Giao nàng ta cho bản vương đưa đến Đại Lý tự, giao cho Đổng đại nhân giải quyết.”
Gương mặt già nua của Thiệu thị đỏ gay, mặt mo già nua phụ họa nói: “Đúng đúng đúng, mau trói ba người này lại, đưa thẳng đến Đại Lý tự!”
“Ha ha ha, nghe nói Đại lý tự khanh* Đổ̀ng Thiểu Du ngay thẳng nghiêm minh nhất, Thẩm đại nhân và Thẩm lão phu nhân chắc chắn là muốn làm như vậy sao?” Trong lòng Quân Khởi La nhận thấy, Phàn Dương Vương là của riêng Quân gia, bất cứ kẻ nào khác mà treo lên cái danh từ này đều là sự khinh nhờn đối với nó, cho nên cũng không thèm kêu Thẩm Cẩm Thành là “Vương gia”.
*Khanh [卿]: tên chức quan thời xưa.
Lời nói của nàng chưa dứt, lại nắm lấy tay của Thẩm Uyển Tâm, động tác nhanh nhạy châm một cái lên ngón trỏ của Thẩm Uyển Tâm, nặn một giọt máu vào trong chén.
“A!” Bản thân Thẩm Uyển Tâm vẫn còn cười trên sự đau khổ của người khác, đột nhiên cảm thấy đầu ngón tay đau nhói, lúc này mới kêu lên: “Đau quá!”
Long Túc Vân vẫn đang suy nghĩ cái gì đó, nhìn chăm chú vào chén sứ, nghe Thẩm Uyển Tâm kêu đau, trợn mắt nhìn về phía Quân Khởi La: “Ngươi làm cái gì?”
Còn chưa đến lúc ngươi đau lòng đâu, thế này đã đau lòng rồi? Quân Khởi La cũng lười để ý đến hắn, nhìn thẳng vào ba giọi máu không dung hợp trong chén giễu cợt nói: “Xem ra Thẩm đại tiểu thư cũng không phải nữ nhi của Thẩm đại nhân! Mũ xanh trên đầu Thẩm đại nhân thật là vừa vặn nha.”
Hay cho một nữ tử thông minh! Có lẽ bản thân Văn Thù cũng không phát hiện, khóe miệng của mình lại hơi nhếch lên.
Thẩm Cẩm Thành giống như bị chết đứng ở tháp tại chỗ, trong phút chốc gương mặt đỏ như máu.
Lại nhìn Thiệu thị, cũng không khá hơn chút nào.
Thẩm Uyển Tâm mặc kệ đau đớn, mắt nhìn phụ thân mình đang choáng váng: “Phụ vương, tại sao có thể như vậy?”
Nếu nói vừa rồi chỉ có hoài nghi, Long Túc Vân thế nào thì lúc này dù thế nào Long Túc Vân cũng không ngờ tới một tình huống như vậy?
Chẳng qua là trong lòng suy nghĩ, nhưng miệng cũng chẳng nói ra.
“Hoàng thượng giá lâm! Văn Phi nương nương giá đáo!”
Đúng lúc mẫu tử Thiệu thị lúng túng đến nỗi muốn chui vào một cái hố, một giọng nói chói tai vọng đến từ ngoài sảnh.
/133
|