Độc Nữ Y Phi: Không Lấy Vương Gia Cặn Bã
Chương 129 - An Vương, Nàng Ấy Là Thẩm Thẩm Của Ngươi.
/133
|
Dưới mái hiên, Long Dận một tay thì đặt trước bụng, tay còn lại thì khoanh ra sau lưng, khí chất tao nhã không nhiễm bụi trần, tay áo dài tung bay nhẹ nhoàng, áo bào bay không cần gió lộng; còn Quân Khởi La dựa vào song cửa sổ thượng sau lưng y, tóc dài phất phơ, cũng mặc bạch y như tiên.
Đèn lồng màu quýt treo bên trên đỉnh đầu bọn họ, trải một quầng sáng mông lung lên hai người họ, đẹp như tranh cuộn dưới ngòi bút duy mỹ của hoạ sĩ.
Long Túc Vân có một loại kích thích muốn tiến lên xé nát nó đi: Long Dận, ngươi dám đánh lén bản vương?
Vốn dĩ hắn gào ra một câu này với tư thế Vương gia của hắn, nhưng do hắn bị Long Dận tập kích làm lồng ngực đau đớn khó chịu, dẫn đến hắn gào lên mà lại giống như con vịt bị bệnh sắp chết đang ngắc ngoải kêu thảm thiết, khó nghe vô cùng, cũng chẳng có một chút khí thế nào.
Bản thế tử quanh minh chính đại đánh ngươi, sao có thể nói là đánh lén? Long Dận buồn cười nói: Hơn nữa, ngay cả một kích của cái tên ma ốm bản thế tử đây mà ngươi cũng không tránh khỏi, phải chăng cũng quá ngu xuẩn rồi hay không hả?
Ngươi... Tuy Long Túc Vân cảm thấy mình không lợi hại bằng Long Dận, nhưng hắn nhất định sẽ không thừa nhận ngay cả tránh khỏi một kích của y mà cũng không thể: Ngươi cũng chỉ là nhân dịp bản vương không chú ý mới thực hiện được mà thôi...
Nào ngờ hắn vừa dứt lời, thì đầu gối đã tê rần, quỳ trên mặt đất.
Chỗ Quân Khởi La đứng và chỗ Long Túc Vân quỳ xuống nằm trên cùng một đường thẳng, mặt hắn lại là hướng về phía nàng, nhìn theo góc diện của người bên ngoài, chẳng phải An Vương đang quỳ xuống với Quân Khởi La sao?
Nếu như nói về một kích trước kia, hắn có thể lấy lí do không chú ý mới bị Long Dận tập kích, thế còn bây giờ, một kích này, bọn họ lại đang đứng mặt đối mặt, thì đây tính là cái gì nào?
Ha ha. Long Dận cười trêu tức nói: An Vương, cho dù ngươi tới bái kiến thẩm thẩm của ngươi, thì cũng không cần hành đại lễ như vậy.
Quân Khởi La - đầu đầy vạch đen trong chớp mắt.
Long Dận từng nói, nếu tính dựa theo gia phả của dòng tộc Long thị, Long Dận và Long Triệt là đường huynh đệ, như thế An Vương gọi Long Dận một tiếng thúc thúc là không sai, Quân Khởi La lại sắp gả cho Long Dận, gọi nàng thẩm thẩm cũng là không sai!
Nhưng mà nàng không muốn có một tên điệt nhi có cái đầu bị đập, nhìn thôi mà đã muốn mửa như vậy có được không?
Tiễn An Vương và thị vệ của hắn về An Vương phủ đi. Long Dận cũng không đợi Long Túc Vân phản ứng kịp, vung tay lên, giọng điệu dứt khoát.
Phượng Tam, Phượng Cửu nhàn nhạt liếc Long Dận một cái, ngạo kiều quay đầu, nhảy lên trên cây lại, bọn hắn cũng không phải là người của Long Dận, không nghe y sai khiến, hơn nữa tối hôm trước bị y bỏ thuốc mê cho một vố, còn chưa có tính sổ với y đó!
Bốn người Vô Ngân Vô Khuyết và Vô Thương Vô Ảnh đi theo Long Dận chia ra hai người một nhóm, mỗi nhóm nhác một người lên rồi đi ngay.
Long Dận, bản vương tới tìm Quân Khởi La, ngươi đừng khinh người quá đáng! Lúc này Long Túc Vân mới lấy lại tinh thần rồi quát lên. Sỉ nhục hôm nay phải chịu, hắn phải đòi lại gấp bội!
Long Túc Vân, A La là thẩm thẩm của ngươi, lần sau muốn tới bái kiến nàng, nhớ phải quanh minh chính đại, mặt khác, những gì ở Bích Khê uyển bị ngươi phá hoại trong đêm nay, sáng mai bản thế tử sẽ làm một cái thống kê, cho người đưa đến An Vương phủ!
Long Dận, bản vương không đội trời chung với ngươi! Long Túc Vân bị khiêng đi, chỉ còn lại một tiếng nói mang theo oán hận như nguyền rủa này, dư âm trong bầu trời đêm rất lâu.
Cuối cùng Bích Khê uyển cũng yên tĩnh trở lại, Nhạc Sênh, L.QĐôn-l-q-dNhạc Tiêu nhìn ngó tiểu thư nhà mình và cô gia tương lai, lặng lẽ lui xuống.
Thấy mấy chướng ngại đã đi hết rồi, lúc này Long Dận mới quay sang Quân Khởi La, mặt mày bắt đầu nở nụ cười tươi.
Quân Khởi La khoanh hai tày, cười như không cười nhìn y.
Long Dận bị nàng nhìn đến nỗi sợ hãi trong lòng, cuối cùng thu lại khuôn mặt tươi cười, nói: A La, rất xin lỗi, ta sai rồi.
Chàng là Tấn Vương thế tử thì làm sao có thể có sai chứ? Người sai đích thị ta mới đúng...
Long Dận vội vàng ngắt lời nàng, nói: Ta chán ghét ánh mắt Long Túc Vân nhìn nàng, cho nên mới không thể chịu nổi đã dùng nội lực. Ta đảm bảo, không có lần sau đâu.
Ta cũng rất chán ghét hắn! Ngay lúc Long Dận cho rằng Quân Khởi La sẽ không tha thứ cho y, thì Quân Khởi La lại khẽ cười nói: Nể mặt chàng tống cổ con chó điên Long Túc Vân kia cho ta, ta đành tha thứ cho chàng lần này, vào cho ta xem.
Được! Long Dận nhẹ nhàng nhảy lên, nhảy vào theo cửa sổ, đóng cửa sổ cho Quân Khởi La, cũng cẩn thận cài then cửa.
Quân Khởi La nghi ngờ hỏi: Chàng cài then làm gì?
Trong viện của nàng có Phượng Tam, Phượng Cửu trong coi, lát nữa Vô Thương, Vô Ảnh đưa Long Túc Vân về An Vương phủ xong sẽ về, có cần phải cài then cửa không.
Tóm lại bên ngoài có mấy đại nam nhân, nàng là một nữ hài tử, vẫn nên cài then cho tốt. Long Dận nói xong, vội vàng ôm ngực đi thẳng đến giường của Quân Khởi La, tựa lên trên gối dựa nói: Ai da, A La, ta thật là khó chịu, mau xem cho ta một cái.
Đáng đời, cái này là chàng tự làm tự chịu!
Quân Khởi La không nghi ngờ gì, ngoài miệng thì nói những lời nhẫn tâm, nhưng bước chân cũng không hề dừng lại, đến bên cạnh giường, đưa tay định bắt mạch cho Long Dận, lại bị kéo vào trong vòng tay ấm áp của y. Ngay sau đó, xúc cảm ấm áp dịu dàng cũng truyền đến trên môi.
Ban nãy Long Dận lăn qua lộn lại ngủ không được trong viện của mình, khắp ngõ ngách trong đầu toàn là bóng dáng Quân Khởi La, còn đôi môi thơm mỹ lệ
Đèn lồng màu quýt treo bên trên đỉnh đầu bọn họ, trải một quầng sáng mông lung lên hai người họ, đẹp như tranh cuộn dưới ngòi bút duy mỹ của hoạ sĩ.
Long Túc Vân có một loại kích thích muốn tiến lên xé nát nó đi: Long Dận, ngươi dám đánh lén bản vương?
Vốn dĩ hắn gào ra một câu này với tư thế Vương gia của hắn, nhưng do hắn bị Long Dận tập kích làm lồng ngực đau đớn khó chịu, dẫn đến hắn gào lên mà lại giống như con vịt bị bệnh sắp chết đang ngắc ngoải kêu thảm thiết, khó nghe vô cùng, cũng chẳng có một chút khí thế nào.
Bản thế tử quanh minh chính đại đánh ngươi, sao có thể nói là đánh lén? Long Dận buồn cười nói: Hơn nữa, ngay cả một kích của cái tên ma ốm bản thế tử đây mà ngươi cũng không tránh khỏi, phải chăng cũng quá ngu xuẩn rồi hay không hả?
Ngươi... Tuy Long Túc Vân cảm thấy mình không lợi hại bằng Long Dận, nhưng hắn nhất định sẽ không thừa nhận ngay cả tránh khỏi một kích của y mà cũng không thể: Ngươi cũng chỉ là nhân dịp bản vương không chú ý mới thực hiện được mà thôi...
Nào ngờ hắn vừa dứt lời, thì đầu gối đã tê rần, quỳ trên mặt đất.
Chỗ Quân Khởi La đứng và chỗ Long Túc Vân quỳ xuống nằm trên cùng một đường thẳng, mặt hắn lại là hướng về phía nàng, nhìn theo góc diện của người bên ngoài, chẳng phải An Vương đang quỳ xuống với Quân Khởi La sao?
Nếu như nói về một kích trước kia, hắn có thể lấy lí do không chú ý mới bị Long Dận tập kích, thế còn bây giờ, một kích này, bọn họ lại đang đứng mặt đối mặt, thì đây tính là cái gì nào?
Ha ha. Long Dận cười trêu tức nói: An Vương, cho dù ngươi tới bái kiến thẩm thẩm của ngươi, thì cũng không cần hành đại lễ như vậy.
Quân Khởi La - đầu đầy vạch đen trong chớp mắt.
Long Dận từng nói, nếu tính dựa theo gia phả của dòng tộc Long thị, Long Dận và Long Triệt là đường huynh đệ, như thế An Vương gọi Long Dận một tiếng thúc thúc là không sai, Quân Khởi La lại sắp gả cho Long Dận, gọi nàng thẩm thẩm cũng là không sai!
Nhưng mà nàng không muốn có một tên điệt nhi có cái đầu bị đập, nhìn thôi mà đã muốn mửa như vậy có được không?
Tiễn An Vương và thị vệ của hắn về An Vương phủ đi. Long Dận cũng không đợi Long Túc Vân phản ứng kịp, vung tay lên, giọng điệu dứt khoát.
Phượng Tam, Phượng Cửu nhàn nhạt liếc Long Dận một cái, ngạo kiều quay đầu, nhảy lên trên cây lại, bọn hắn cũng không phải là người của Long Dận, không nghe y sai khiến, hơn nữa tối hôm trước bị y bỏ thuốc mê cho một vố, còn chưa có tính sổ với y đó!
Bốn người Vô Ngân Vô Khuyết và Vô Thương Vô Ảnh đi theo Long Dận chia ra hai người một nhóm, mỗi nhóm nhác một người lên rồi đi ngay.
Long Dận, bản vương tới tìm Quân Khởi La, ngươi đừng khinh người quá đáng! Lúc này Long Túc Vân mới lấy lại tinh thần rồi quát lên. Sỉ nhục hôm nay phải chịu, hắn phải đòi lại gấp bội!
Long Túc Vân, A La là thẩm thẩm của ngươi, lần sau muốn tới bái kiến nàng, nhớ phải quanh minh chính đại, mặt khác, những gì ở Bích Khê uyển bị ngươi phá hoại trong đêm nay, sáng mai bản thế tử sẽ làm một cái thống kê, cho người đưa đến An Vương phủ!
Long Dận, bản vương không đội trời chung với ngươi! Long Túc Vân bị khiêng đi, chỉ còn lại một tiếng nói mang theo oán hận như nguyền rủa này, dư âm trong bầu trời đêm rất lâu.
Cuối cùng Bích Khê uyển cũng yên tĩnh trở lại, Nhạc Sênh, L.QĐôn-l-q-dNhạc Tiêu nhìn ngó tiểu thư nhà mình và cô gia tương lai, lặng lẽ lui xuống.
Thấy mấy chướng ngại đã đi hết rồi, lúc này Long Dận mới quay sang Quân Khởi La, mặt mày bắt đầu nở nụ cười tươi.
Quân Khởi La khoanh hai tày, cười như không cười nhìn y.
Long Dận bị nàng nhìn đến nỗi sợ hãi trong lòng, cuối cùng thu lại khuôn mặt tươi cười, nói: A La, rất xin lỗi, ta sai rồi.
Chàng là Tấn Vương thế tử thì làm sao có thể có sai chứ? Người sai đích thị ta mới đúng...
Long Dận vội vàng ngắt lời nàng, nói: Ta chán ghét ánh mắt Long Túc Vân nhìn nàng, cho nên mới không thể chịu nổi đã dùng nội lực. Ta đảm bảo, không có lần sau đâu.
Ta cũng rất chán ghét hắn! Ngay lúc Long Dận cho rằng Quân Khởi La sẽ không tha thứ cho y, thì Quân Khởi La lại khẽ cười nói: Nể mặt chàng tống cổ con chó điên Long Túc Vân kia cho ta, ta đành tha thứ cho chàng lần này, vào cho ta xem.
Được! Long Dận nhẹ nhàng nhảy lên, nhảy vào theo cửa sổ, đóng cửa sổ cho Quân Khởi La, cũng cẩn thận cài then cửa.
Quân Khởi La nghi ngờ hỏi: Chàng cài then làm gì?
Trong viện của nàng có Phượng Tam, Phượng Cửu trong coi, lát nữa Vô Thương, Vô Ảnh đưa Long Túc Vân về An Vương phủ xong sẽ về, có cần phải cài then cửa không.
Tóm lại bên ngoài có mấy đại nam nhân, nàng là một nữ hài tử, vẫn nên cài then cho tốt. Long Dận nói xong, vội vàng ôm ngực đi thẳng đến giường của Quân Khởi La, tựa lên trên gối dựa nói: Ai da, A La, ta thật là khó chịu, mau xem cho ta một cái.
Đáng đời, cái này là chàng tự làm tự chịu!
Quân Khởi La không nghi ngờ gì, ngoài miệng thì nói những lời nhẫn tâm, nhưng bước chân cũng không hề dừng lại, đến bên cạnh giường, đưa tay định bắt mạch cho Long Dận, lại bị kéo vào trong vòng tay ấm áp của y. Ngay sau đó, xúc cảm ấm áp dịu dàng cũng truyền đến trên môi.
Ban nãy Long Dận lăn qua lộn lại ngủ không được trong viện của mình, khắp ngõ ngách trong đầu toàn là bóng dáng Quân Khởi La, còn đôi môi thơm mỹ lệ
/133
|