"Hàn Thành Trì?" Hiển nhiên là bà Cố cũng có chút nóng giận : "Có phải là bây giờ con nhìn thấy cuộc sống của Hàn Thành Trì rất tốt nên liền bắt đầu trách mẹ? Nhưng, Ân Ân, con phải biết, ngay lúc đó Hàn Thành Trì chỉ là người chẳng có gì. Trong tình huống đó, ai có thể nghĩ tới sau này cậu ta sẽ phát đạt, nếu như nếu cậu ta không thành công, con liền phải trải qua cuộc sống nghèo khó cùng cậu ta sao? Huống chi, Ân Ân, người lựa chọn buông tay lúc ấy là con!"
Ánh mắt của Cố Ân Ân trở nên hoảng hốt, đã qua hơn nửa ngày, tầm mắt của cô mới sáng lên. Cố Ân Ân hơi đảo mắt, sau đó mới nhớ ra rằng, hình như người thật sự lựa chọn buông tay Hàn Thành Trì là cô.
Cô có kết cục thảm hại như vậy, thật sự là không thể trách ai được, không oán ai được!
Nhưng, có một số việc, cho dù chân tướng đã bị chôn vùi, nhưng cũng không có nghĩa là cô không biết.
Cố Ân Ân mím chặt môi. Qua một lúc lâu, cô mới đưa mắt nhìn bà Cố, gật đầu một cái, nói: dien$d#anl>equ*yd)on "Dạ, người lựa chọn buông tay Hàn Thành Trì trước là con!"
"Nhưng, trong lòng mẹ cũng biết rõ hơn ai hết, vào lúc mẹ làm một vài chuyện không muốn ai biết ở sau lưng con, mẹ liền hiểu rõ, con cùng Hàn Thành Trì khẳng định không thể tiếp tục ở bên nhau!"
Trong nháy mắt, sắc mặt của bà Cố trở nên vô cùng khó coi: "Ân Ân, mẹ là mẹ của con, bây giờ con lại nói vớ vẩn gì vậy?! Cái gì gọi là chuyện không muốn cho người khác biết!"
"Mẹ, mẹ thật sự cho rằng con không biết gì sao?" Cố Ân Ân cười cười, sắc mặt có chút giễu cợt, nói tiếp: "Hàn Thành Trì có thể hôn Cố Lan San ở trong phòng khách của nhà chúng ta, thật sự là do giữa hai người bọn họ có quan hệ mờ ám sao?"
Bà Cố không nói gì.
Vương Giai Di núp phía sau cánh cửa ở cuối hành lang nghe được những lời nàycủa Cố Ân Ân, vẻ mặt trở nên kinh ngạc trong nháy mắt.
Chị Ân Ân đang nói gì vậy?
Lúc trước Cố Lan San hôn Hàn Thành Trì không phải vì bọn họ có quan hệ mờ ám sao?
Huống chi, không phải là Cố Lan San vốn đã thích Hàn Thành Trì sao?
Đang lúc Vương Giai Di không thể hiểu nổi, còn không biết rõ sự thật, âm thanh lạnh lẽo của Cố Ân Ân lại truyền tới: "Cũng là do mẹ bày kế!"
Chỉ là mấy chữ đơn giản như vậy lại khiến cho Vương Giai Di kinh ngạc đến ngây người ngay tại chỗ.
Đầu cô ta giống như là bị sấm sét đánh cho nổ tung.
Chuyện này quả thật là khiến cô ta cảm thấy vô cùng khó tin, cũng vô cùng rung động!
Làm sao có thể chứ... Cố Lan San hôn môi với Hàn Thành Trì là do bác cô ta bày kế? Rốt cuộc chị Ân Ân đang nói vớ vẩn gì vậy?
"Người khác không hiểu con, nhưng người là mẹ của con, mẹ nuôi nấng con nhiều năm như vậy, là người hiểu rõ con nhất. Sau khi nhà họ Hàn trở nên nghèo túng, mẹ vẫn luôn muốn con phải rời khỏi Hàn Thành Trì, con thừa nhận rằng bản thân có dao động, nhưng mà con lại biết, mặc dù sau đó mẹ không nói ra, nhưng mẹ vẫn một mực cẩn thận mà ngầm cho con thấy sự vinh hoa phú quý của mình, khiến cho con sợ hãi rằng sau khi con đi theo Hàn Thành Trì sẽ bi thảm nghèo túng, sau đó để cho lòng con dao động từng chút một, càng lúc càng lớn. Đến khi thời cơ đã tới, mẹ liền cho con đi tìm Giai Di, giữ con ở cửa nhà, sau đó mẹ liền cố làm ra bộ dạng rất bao dung mà mời Hàn Thành Trì tới nhà chúng ta, thuận tiện lấy danh nghĩa của con mời Lan San tới."
Ánh mắt của Cố Ân Ân trở nên hoảng hốt, đã qua hơn nửa ngày, tầm mắt của cô mới sáng lên. Cố Ân Ân hơi đảo mắt, sau đó mới nhớ ra rằng, hình như người thật sự lựa chọn buông tay Hàn Thành Trì là cô.
Cô có kết cục thảm hại như vậy, thật sự là không thể trách ai được, không oán ai được!
Nhưng, có một số việc, cho dù chân tướng đã bị chôn vùi, nhưng cũng không có nghĩa là cô không biết.
Cố Ân Ân mím chặt môi. Qua một lúc lâu, cô mới đưa mắt nhìn bà Cố, gật đầu một cái, nói: dien$d#anl>equ*yd)on "Dạ, người lựa chọn buông tay Hàn Thành Trì trước là con!"
"Nhưng, trong lòng mẹ cũng biết rõ hơn ai hết, vào lúc mẹ làm một vài chuyện không muốn ai biết ở sau lưng con, mẹ liền hiểu rõ, con cùng Hàn Thành Trì khẳng định không thể tiếp tục ở bên nhau!"
Trong nháy mắt, sắc mặt của bà Cố trở nên vô cùng khó coi: "Ân Ân, mẹ là mẹ của con, bây giờ con lại nói vớ vẩn gì vậy?! Cái gì gọi là chuyện không muốn cho người khác biết!"
"Mẹ, mẹ thật sự cho rằng con không biết gì sao?" Cố Ân Ân cười cười, sắc mặt có chút giễu cợt, nói tiếp: "Hàn Thành Trì có thể hôn Cố Lan San ở trong phòng khách của nhà chúng ta, thật sự là do giữa hai người bọn họ có quan hệ mờ ám sao?"
Bà Cố không nói gì.
Vương Giai Di núp phía sau cánh cửa ở cuối hành lang nghe được những lời nàycủa Cố Ân Ân, vẻ mặt trở nên kinh ngạc trong nháy mắt.
Chị Ân Ân đang nói gì vậy?
Lúc trước Cố Lan San hôn Hàn Thành Trì không phải vì bọn họ có quan hệ mờ ám sao?
Huống chi, không phải là Cố Lan San vốn đã thích Hàn Thành Trì sao?
Đang lúc Vương Giai Di không thể hiểu nổi, còn không biết rõ sự thật, âm thanh lạnh lẽo của Cố Ân Ân lại truyền tới: "Cũng là do mẹ bày kế!"
Chỉ là mấy chữ đơn giản như vậy lại khiến cho Vương Giai Di kinh ngạc đến ngây người ngay tại chỗ.
Đầu cô ta giống như là bị sấm sét đánh cho nổ tung.
Chuyện này quả thật là khiến cô ta cảm thấy vô cùng khó tin, cũng vô cùng rung động!
Làm sao có thể chứ... Cố Lan San hôn môi với Hàn Thành Trì là do bác cô ta bày kế? Rốt cuộc chị Ân Ân đang nói vớ vẩn gì vậy?
"Người khác không hiểu con, nhưng người là mẹ của con, mẹ nuôi nấng con nhiều năm như vậy, là người hiểu rõ con nhất. Sau khi nhà họ Hàn trở nên nghèo túng, mẹ vẫn luôn muốn con phải rời khỏi Hàn Thành Trì, con thừa nhận rằng bản thân có dao động, nhưng mà con lại biết, mặc dù sau đó mẹ không nói ra, nhưng mẹ vẫn một mực cẩn thận mà ngầm cho con thấy sự vinh hoa phú quý của mình, khiến cho con sợ hãi rằng sau khi con đi theo Hàn Thành Trì sẽ bi thảm nghèo túng, sau đó để cho lòng con dao động từng chút một, càng lúc càng lớn. Đến khi thời cơ đã tới, mẹ liền cho con đi tìm Giai Di, giữ con ở cửa nhà, sau đó mẹ liền cố làm ra bộ dạng rất bao dung mà mời Hàn Thành Trì tới nhà chúng ta, thuận tiện lấy danh nghĩa của con mời Lan San tới."
/1059
|