Lúc đó, Cố Lan San nhận được rất nhiều thư tình nhưng cô cũng không đọc cái nào chỉ tập trung vào bài vở. Nguyên nhất rất đơn giản, cô muốn sếp thứ nhất trong kỳ thi chuyển cấp này. Sau đó, đến lễ tốt nghiệp, cô sẽ được đứng khen ngợi trước toàn trường.
Cho nên, tuy Cố Lan San đã học lớp 8, ở trong lớp cũng có không ít bạn học yêu đương. Nhưng trong lòng cô lại không có chút khái niệm nào về tình yêu. Cô chỉ biết đến tình bạn thuần túy. Vậy nên, khi Thịnh Thế hỏi cô thích ai chưa thì Cố Lan San cũng không đỏ mặt ngượng ngùng thậm chí còn bình tĩnh lắc đầu mỉm cười hỏi lại Thịnh Thế: “Anh Nhị Thập, cảm giác thích một người là như thế nào?”
Thịnh Thế bị Cố Lan San hỏi như vậy cảm giác có cái gì nghẹn ở yết hầu, không biết trả lời ra sao. Anh hơi hắng giọng, cố gắng che giấu cảm giác xấu hổ của bản thân, xoay người, lấy hộp gan xào ra: “Tiện đường đi qua mua cho em!”
Cố Lan San đã đánh răng, cũng buồn ngủ díu cả mắt nhưng thấy món gan xào mà mình yêu thích thì nước miếng đã ứa ra. Sau đó, cô vui vẻ nhận lấy hộp thức ăn trong tay Thịnh Thế, bước vào xe anh, dáng vẻ gấp gáp mở ra, bẻ đũa, không chút hình tượng mà ăn.
Thịnh Thế lên xe với cô, chiếc radio trong xe đang phát ca khúc thịnh hành lúc đó, ‘Anh là điều quý báu nhất’ của Tuệ Quân và Trương Học Hữu.
Cố Lan San hát rất dễ nghe, vừa ăn gan xào, vừa hát theo Trương Học Hữu, “Anh sẽ tặng em những bông hồng đỏ..... Tương lai, ngày có em mới khiến nó đẹp, có thể khiến giấc mơ trở thành hiện thực.....!”
Giọng Cố Lan San mềm mại, nhẹ nhàng khiến trong lòng Thịnh Thế run lên.
Anh nghiêng đầu sang nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp cảu Cố Lan San.nguồn đọc nhanh nhất và dịch nhanh nhất truy cập vào: th.i.c.h.com
Cố Lan San ăn nhiệt tình, vô ý quay đầu sang bên cạnh thấy Thịnh Thế đang nhìn mình. Cô cũng chẳng đỏ mặt, thoải mái bưng hộp gan xào tới trước mặt Thịnh Thế: “Nhị Thập, anh nếm thử đi! Ngon lắm!”
Thịnh Thế cười hé miệng ăn một miếng.
Đêm đó, bầu trời đầy sao nhưng nụ cười của Cố Lan San còn đẹp hơn tất cả.
Thịnh Thế về nhà, lần đầu tiên anh thao thức, lăn qua lăn lại như thế nào cũng không ngủ được. Trong đầu hiện lên hình ảnh Cố Lan San cầm hộp gan xào thoải mái ăn, còn cất tiếng hát: “Anh sẽ tặng em những bông hồng đỏ..... Tương lai, ngày có em mới khiến nó đẹp, có thể khiến giấc mơ trở thành hiện thực.....!”
Kỳ thật, lúc đó mọi người đều nghĩ rằng Cố Lan San và Thịnh Thế là một đôi. Hai người lúc nào cũng đi chung với nhau. Thỉnh thoảng, khi vào căng tin lấy cơm, mỗi lần đều là bóng dáng cao ngất 1m80 chói mắt đứng xếp hàng lấy hai phần cơm. Hai người họ còn ngồi cùng bàn, cùng nhau ăn, đủ mọi dấu hiện khiến những người chung quanh nghĩ rằng họ là một đôi.
Thậm chí, có chuyện mà mọi người không biết. Đó chính là năm lớp 8 là lần đầu tiên Cố Lan San thấy kinh.
Ngày đó, vừa xong tiết thể dục, Cố Lan San đi đến nhà vệ sinh, vừa cởi quần đã thấy trên chiếc quần lót màu trắng dính đầy máu.
May mà Cố Lan San có chị gái Cố Ân Ân, thường xuyên thấy chị dùng băng vệ sinh nên không giống những cô bé khác lần đầu tiên thấy kinh nguyệt thì sợ hãi.
Cho nên, tuy Cố Lan San đã học lớp 8, ở trong lớp cũng có không ít bạn học yêu đương. Nhưng trong lòng cô lại không có chút khái niệm nào về tình yêu. Cô chỉ biết đến tình bạn thuần túy. Vậy nên, khi Thịnh Thế hỏi cô thích ai chưa thì Cố Lan San cũng không đỏ mặt ngượng ngùng thậm chí còn bình tĩnh lắc đầu mỉm cười hỏi lại Thịnh Thế: “Anh Nhị Thập, cảm giác thích một người là như thế nào?”
Thịnh Thế bị Cố Lan San hỏi như vậy cảm giác có cái gì nghẹn ở yết hầu, không biết trả lời ra sao. Anh hơi hắng giọng, cố gắng che giấu cảm giác xấu hổ của bản thân, xoay người, lấy hộp gan xào ra: “Tiện đường đi qua mua cho em!”
Cố Lan San đã đánh răng, cũng buồn ngủ díu cả mắt nhưng thấy món gan xào mà mình yêu thích thì nước miếng đã ứa ra. Sau đó, cô vui vẻ nhận lấy hộp thức ăn trong tay Thịnh Thế, bước vào xe anh, dáng vẻ gấp gáp mở ra, bẻ đũa, không chút hình tượng mà ăn.
Thịnh Thế lên xe với cô, chiếc radio trong xe đang phát ca khúc thịnh hành lúc đó, ‘Anh là điều quý báu nhất’ của Tuệ Quân và Trương Học Hữu.
Cố Lan San hát rất dễ nghe, vừa ăn gan xào, vừa hát theo Trương Học Hữu, “Anh sẽ tặng em những bông hồng đỏ..... Tương lai, ngày có em mới khiến nó đẹp, có thể khiến giấc mơ trở thành hiện thực.....!”
Giọng Cố Lan San mềm mại, nhẹ nhàng khiến trong lòng Thịnh Thế run lên.
Anh nghiêng đầu sang nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp cảu Cố Lan San.nguồn đọc nhanh nhất và dịch nhanh nhất truy cập vào: th.i.c.h.com
Cố Lan San ăn nhiệt tình, vô ý quay đầu sang bên cạnh thấy Thịnh Thế đang nhìn mình. Cô cũng chẳng đỏ mặt, thoải mái bưng hộp gan xào tới trước mặt Thịnh Thế: “Nhị Thập, anh nếm thử đi! Ngon lắm!”
Thịnh Thế cười hé miệng ăn một miếng.
Đêm đó, bầu trời đầy sao nhưng nụ cười của Cố Lan San còn đẹp hơn tất cả.
Thịnh Thế về nhà, lần đầu tiên anh thao thức, lăn qua lăn lại như thế nào cũng không ngủ được. Trong đầu hiện lên hình ảnh Cố Lan San cầm hộp gan xào thoải mái ăn, còn cất tiếng hát: “Anh sẽ tặng em những bông hồng đỏ..... Tương lai, ngày có em mới khiến nó đẹp, có thể khiến giấc mơ trở thành hiện thực.....!”
Kỳ thật, lúc đó mọi người đều nghĩ rằng Cố Lan San và Thịnh Thế là một đôi. Hai người lúc nào cũng đi chung với nhau. Thỉnh thoảng, khi vào căng tin lấy cơm, mỗi lần đều là bóng dáng cao ngất 1m80 chói mắt đứng xếp hàng lấy hai phần cơm. Hai người họ còn ngồi cùng bàn, cùng nhau ăn, đủ mọi dấu hiện khiến những người chung quanh nghĩ rằng họ là một đôi.
Thậm chí, có chuyện mà mọi người không biết. Đó chính là năm lớp 8 là lần đầu tiên Cố Lan San thấy kinh.
Ngày đó, vừa xong tiết thể dục, Cố Lan San đi đến nhà vệ sinh, vừa cởi quần đã thấy trên chiếc quần lót màu trắng dính đầy máu.
May mà Cố Lan San có chị gái Cố Ân Ân, thường xuyên thấy chị dùng băng vệ sinh nên không giống những cô bé khác lần đầu tiên thấy kinh nguyệt thì sợ hãi.
/1059
|