Hai bảo mẫu nghe thấy tiếng khóc thì liền khẩn trương chạy tới, thấy Cố Lan San đang tay chân luống cuống dỗ con mình, liền vội vàng đi đến nhận lấy công việc của cô.
"Sao lại như vậy, bỗng nhiên lại khóc chứ?"
Cố Lan San có chút xấu hổ chỉ tiểu Cầu, nói: "Tiểu Cầu tiểu ra, khi đôi tã cho thì không cẩn thận làm tỉnh giấc."
Trong đó có một bảo mẫu, có lẽ mới vừa ngủ được một chút lại bị đánh thức như vậy, tâm tình có chút không tốt, khi ôm lấy tiểu Bì, giọng điệu không vui nói một câu: "Không phải nói cô khi thay phải dịu dàng như thế nào sao, lại dễ dàng làm bé thức giấc như vậy!"
Cố Lan San bị đâm đúng chỗ yếu, mặt đỏ lên, không hề không biết xấu hổ mà phải đáp lời.
Thịnh Thế không phải bị tiểu Cầu khóc làm tỉnh giấc, mà là vừa lim dim thì liền sờ thấy bên cạnh trống không liền tỉnh, anh theo bản năng đến phòng em bé tìm Cố Lan San, mới vừa đi đến cửa thì liền nghe thấy bảo mẫu kia nói với giọng điệu không tốt, anh liền dừng bức, sau đó cái gì cũng không nói, liền quay lại phòng ngủ.
Qua tầm nửa tiếng sau, Cố Lan San mới nhẹ nhàng đi về phòng.
Thịnh Thế đợi Cố Lan San xốc chăn lên, sau khi lăng yên không tiếng động nằm xuống thì mới bỗng xoay người, áp lên người cô.
Thịnh Thế thình lình hành động như vậy, làm Cố Lan San sợ tới mức nhảy dựng, anh liền chặn môi cô lại, tay cũng dễ dàng đặt xuống áo ngủ của cô, dây dưa triền miên kéo cô vào cùng một cảnh xuân kiều diễm.
Tối qua Cố Lan San bị Thịnh Thế quấn quít một lúc lâu, ngày hôm sau cũng tỉnh lại hơi muộn, nhìn đồng hồ cũng đã mười giờ, cô liền vội vội vàng vàng rửa mặt rồi chạy đến phòng em bé.
Sau đó lúc còn chưa vào cửa, Cố Lan San liền nghe thấy bên trọng truyền đến giọng nói của Thịnh Thế: "Chăm sóc tiểu Bì tiểu Cầu là nhiệm vụ hàng đầu của các cô, nhưng điều quan trọng nhất là, không được động chạm đến Cố Lan San, khi nói với cô ấy phải nhỏ nhẹ, cô ấy nói lời nào các cô đều phải nói gì nghe nấy, biết chưa?"
"Đã rõ ạ." Có hai giọng nói tinh tế truyền ra.
Cố Lan San nghe được như vậy liền không vào phòng em bé nữa, ngược lại nghĩ đến dáng vẻ tối hôm qua của Thịnh Thế, liền nhanh chóng quay lại phòng ngủm qua một lúc cô liền nghe thấy cửa phòng bị ai đó đẩy ra, sau đó tiếng bước chân đến sát cạnh giường, lập tức có một mùi hương quen thuộc ập vào khoang mũi. Sau đó trán cô liền được một nụ hôn thoáng qua.
Trong lòng Cố Lan San ấm áp, liền vươn tay ra, ôm chặt cổ Thịnh Thế, tự nhiên nụ hôn này càng thêm sâu sắc.
Khi Cố Lan San đứng xuống giường cũng là giữa trưa, cô trước đi nhìn qua tiểu Bì cùng tiểu Cầu, vẫn đang ngủ, mỗi bên có hai bảo mẫu, trong đó có một người là người mới, mà cái người ngày hôm qua nói với cô bằng giọng điệu không tốt cũng không thấy bóng dáng đâu.
Trong lòng Cố Lan San biết rõ là ai làm, cô cong môi mà không tiếng động rời khỏi phòng em bé, đi xuống tầng ăn cơm trưa.
Mặc dù hiện tại Thịnh Thế và Cố Lan San đã là bố mẹ rồi, nhưng mà trong thế giới của Thịnh Thế, Cố Lan San tuyệt đối vẫn không thể thay thế.
Thịnh Thế vẫn là Thịnh Thế trước kia, Cố Lan San vẫn là Cố Lan San đó, Thịnh Thế vẫn không để Cố Lan San ở dưới mí mắt mình lại chịu chút oan ức nào cả.
Thực ra, cho dù thời gian có trôi qua như thế nào, cho dù đời người có thay đổi ra sao, yêu thương của Thịnh Thế với Cố Lan San, thủy chung cũng không có chút thay đổi, không phải sao?
...
...
Hai năm sau.
"Sao lại như vậy, bỗng nhiên lại khóc chứ?"
Cố Lan San có chút xấu hổ chỉ tiểu Cầu, nói: "Tiểu Cầu tiểu ra, khi đôi tã cho thì không cẩn thận làm tỉnh giấc."
Trong đó có một bảo mẫu, có lẽ mới vừa ngủ được một chút lại bị đánh thức như vậy, tâm tình có chút không tốt, khi ôm lấy tiểu Bì, giọng điệu không vui nói một câu: "Không phải nói cô khi thay phải dịu dàng như thế nào sao, lại dễ dàng làm bé thức giấc như vậy!"
Cố Lan San bị đâm đúng chỗ yếu, mặt đỏ lên, không hề không biết xấu hổ mà phải đáp lời.
Thịnh Thế không phải bị tiểu Cầu khóc làm tỉnh giấc, mà là vừa lim dim thì liền sờ thấy bên cạnh trống không liền tỉnh, anh theo bản năng đến phòng em bé tìm Cố Lan San, mới vừa đi đến cửa thì liền nghe thấy bảo mẫu kia nói với giọng điệu không tốt, anh liền dừng bức, sau đó cái gì cũng không nói, liền quay lại phòng ngủ.
Qua tầm nửa tiếng sau, Cố Lan San mới nhẹ nhàng đi về phòng.
Thịnh Thế đợi Cố Lan San xốc chăn lên, sau khi lăng yên không tiếng động nằm xuống thì mới bỗng xoay người, áp lên người cô.
Thịnh Thế thình lình hành động như vậy, làm Cố Lan San sợ tới mức nhảy dựng, anh liền chặn môi cô lại, tay cũng dễ dàng đặt xuống áo ngủ của cô, dây dưa triền miên kéo cô vào cùng một cảnh xuân kiều diễm.
Tối qua Cố Lan San bị Thịnh Thế quấn quít một lúc lâu, ngày hôm sau cũng tỉnh lại hơi muộn, nhìn đồng hồ cũng đã mười giờ, cô liền vội vội vàng vàng rửa mặt rồi chạy đến phòng em bé.
Sau đó lúc còn chưa vào cửa, Cố Lan San liền nghe thấy bên trọng truyền đến giọng nói của Thịnh Thế: "Chăm sóc tiểu Bì tiểu Cầu là nhiệm vụ hàng đầu của các cô, nhưng điều quan trọng nhất là, không được động chạm đến Cố Lan San, khi nói với cô ấy phải nhỏ nhẹ, cô ấy nói lời nào các cô đều phải nói gì nghe nấy, biết chưa?"
"Đã rõ ạ." Có hai giọng nói tinh tế truyền ra.
Cố Lan San nghe được như vậy liền không vào phòng em bé nữa, ngược lại nghĩ đến dáng vẻ tối hôm qua của Thịnh Thế, liền nhanh chóng quay lại phòng ngủm qua một lúc cô liền nghe thấy cửa phòng bị ai đó đẩy ra, sau đó tiếng bước chân đến sát cạnh giường, lập tức có một mùi hương quen thuộc ập vào khoang mũi. Sau đó trán cô liền được một nụ hôn thoáng qua.
Trong lòng Cố Lan San ấm áp, liền vươn tay ra, ôm chặt cổ Thịnh Thế, tự nhiên nụ hôn này càng thêm sâu sắc.
Khi Cố Lan San đứng xuống giường cũng là giữa trưa, cô trước đi nhìn qua tiểu Bì cùng tiểu Cầu, vẫn đang ngủ, mỗi bên có hai bảo mẫu, trong đó có một người là người mới, mà cái người ngày hôm qua nói với cô bằng giọng điệu không tốt cũng không thấy bóng dáng đâu.
Trong lòng Cố Lan San biết rõ là ai làm, cô cong môi mà không tiếng động rời khỏi phòng em bé, đi xuống tầng ăn cơm trưa.
Mặc dù hiện tại Thịnh Thế và Cố Lan San đã là bố mẹ rồi, nhưng mà trong thế giới của Thịnh Thế, Cố Lan San tuyệt đối vẫn không thể thay thế.
Thịnh Thế vẫn là Thịnh Thế trước kia, Cố Lan San vẫn là Cố Lan San đó, Thịnh Thế vẫn không để Cố Lan San ở dưới mí mắt mình lại chịu chút oan ức nào cả.
Thực ra, cho dù thời gian có trôi qua như thế nào, cho dù đời người có thay đổi ra sao, yêu thương của Thịnh Thế với Cố Lan San, thủy chung cũng không có chút thay đổi, không phải sao?
...
...
Hai năm sau.
/1059
|