Thịnh Thế cảm thấy ánh mắt của con trai mà vô cùng chói mắt, liền giống như khi nãy chơi với tiểu Cầu mà bế tiểu Bì qua đỉnh đầu mình.
Tiểu Bỉ một chút cũng không giống tiểu Cầu được nhấc lên mà kích động vui vẻ, thậm chí chút sợ hãi cũng không có, chỉ lười biếng ngáp một tiếng, đến mí mắt cũng không có ý định mở.
Thịnh Thế liền hạ tiểu Bì xuống, rồi nhấc lên, tiểu Bì vẫn không phản ứng.
Thịnh Thế nghĩ thầm, anh còn không điều phi thực tế này, chẳng lẽ anh bị con trai một tuổi của mình coi như không có sao?
Vì vậy, Thịnh Thế liền nhấc tiểu Bì cao lên nữa, nhưng mà lúc này, khi Thịnh Thế định hạ con trai xuống thì tiểu Bì lại đi tiểu.
Tiểu Bì mới tắm rửa xong, chưa mặc quần áo, người ngợm sạch sẽ, cho nên khi nước tiểu rơi xuống liền chảy xuống mặt Thịnh Thế.
Thịnh Thế hô nhỏ một tiếng, liền vội vàng chuyển tiểu Bì đang ở trên mặt mình xuống.
Dù vậy, vẫn có chút nước rơi xuống người anh.
Cố Lan San bên kia vừa mặc quần áo đẹp cho tiểu Cầu, nghe thấy Thịnh Thế hô thì liền quay đầu, giống cô cũng có hai bảo mẫu và tiểu Cầu.
Cố Lan San nhìn thấy một màn như vậy, phụt cười một tiếng.
Hai bảo mẫu không dám quang minh chính đại cười như Cố Lan San, chỉ có thể nhịn nhếch khóe môi, cúi đầu.
Tiểu Cầu nhìn không hiểu có chuyện gì xảy ra, chỉ nhìn thấy người khác cười, bé cũng theo đó mà há miệng, ngây ngô cười theo.
Mà tiểu Bì, vẻ mặt bé lại không chút nào biết rằng mình đã tiểu lên mặt cha mình, chỉ thấy cảm giác sau khi tiểu xong thật thoải mái, liền chẹp miệng hai lần, tiếp tục ngủ.
Thực ra, nước tiểu trẻ sơ sinh không bẩn, dù vậy, Thịnh Thế tương đối vẫn bị đả kích.
Anh lại bị con mình tiểu lên mặt...
Vẻ mặt Thịnh Thể trở nên có chút đen.
Cố Lna San không dừng cười được mà đưa tiểu Cầu cho bảo mẫu, liền qua đó, sau đó ôm lấy tiểu Bì, bế cho bảo mẫu còn lại. Rồi cô liền cầm khăn mặt, lau mặt cho Thịnh Thế, lại không cách nào nhịn được mà cười lên tiếng: "Đi thôi, Nhị Thập, em giúp anh tắm rửa. Phụt..."
Thịnh Thế nhíu nhíu mày, trừng mắt nhìn tiểu Bì đang ngủ ngon lành trong lòng bảo mẫu, sau đó liền cảm thấy tiểu Bì thật không như tiểu Cầu, đáng yêu, xinh xắn, chọc ai cũng thích. (Editor: Giống anh còn gì..)
...
...
Cố Lan San là lần đầu làm mẹ nên có rất nhiều thứ muốn học.
Ví dụ như, khi ôm con thì phải bảo vệ cổ cùng não bộ con mình, ví dụ như khi thay tã, hay bú sữa từ từ.
Nhưng mà Cố Lan San vẫn học vô cùng vui vẻ, phụ nữ khi có thể làm mẹ thì điều kích thích một loại thiên tính cùng bản năng cả.
Sau khi có con, đa số tâm tư của Cố Lan San đều đặt lên người tiểu Bì cùng tiểu Cầu, đôi khi, hơn nửa đêm cô vẫn chạy đến phòng em bé nhìn con mình một chút.
Có một lần Cố Lan San đến xem tiểu Bì tiểu Cầu một chút, phát hiện tiểu Cầu tiểu ra, cô liền đổi tã cho tiểu Cầu, lúc ấy cô mới học được không lâu, động tác cũng không phải vô cùng thuần thục, dù sao việc này đa số là bảo mẫu làm.
Cho nên, trong quá trình thay, động tác của Cố Lan San có chút không lưu loát, không nghĩ tới lại làm tiểu Cầu tỉnh giấc, có lẽ tiểu Cầu đang ngủ vô cùng ngon, bị người khác ngắt mộng đẹp, tâm tình cũng không tốt nên liền há miệng oa oa khóc.
Tiểu Cầu vừa khóc liền đánh thức tiểu Bì, tiểu Bì đang ngủ không biết chuyện gì xảy ra, liền ầm ĩ khóc theo.
Tiểu Bỉ một chút cũng không giống tiểu Cầu được nhấc lên mà kích động vui vẻ, thậm chí chút sợ hãi cũng không có, chỉ lười biếng ngáp một tiếng, đến mí mắt cũng không có ý định mở.
Thịnh Thế liền hạ tiểu Bì xuống, rồi nhấc lên, tiểu Bì vẫn không phản ứng.
Thịnh Thế nghĩ thầm, anh còn không điều phi thực tế này, chẳng lẽ anh bị con trai một tuổi của mình coi như không có sao?
Vì vậy, Thịnh Thế liền nhấc tiểu Bì cao lên nữa, nhưng mà lúc này, khi Thịnh Thế định hạ con trai xuống thì tiểu Bì lại đi tiểu.
Tiểu Bì mới tắm rửa xong, chưa mặc quần áo, người ngợm sạch sẽ, cho nên khi nước tiểu rơi xuống liền chảy xuống mặt Thịnh Thế.
Thịnh Thế hô nhỏ một tiếng, liền vội vàng chuyển tiểu Bì đang ở trên mặt mình xuống.
Dù vậy, vẫn có chút nước rơi xuống người anh.
Cố Lan San bên kia vừa mặc quần áo đẹp cho tiểu Cầu, nghe thấy Thịnh Thế hô thì liền quay đầu, giống cô cũng có hai bảo mẫu và tiểu Cầu.
Cố Lan San nhìn thấy một màn như vậy, phụt cười một tiếng.
Hai bảo mẫu không dám quang minh chính đại cười như Cố Lan San, chỉ có thể nhịn nhếch khóe môi, cúi đầu.
Tiểu Cầu nhìn không hiểu có chuyện gì xảy ra, chỉ nhìn thấy người khác cười, bé cũng theo đó mà há miệng, ngây ngô cười theo.
Mà tiểu Bì, vẻ mặt bé lại không chút nào biết rằng mình đã tiểu lên mặt cha mình, chỉ thấy cảm giác sau khi tiểu xong thật thoải mái, liền chẹp miệng hai lần, tiếp tục ngủ.
Thực ra, nước tiểu trẻ sơ sinh không bẩn, dù vậy, Thịnh Thế tương đối vẫn bị đả kích.
Anh lại bị con mình tiểu lên mặt...
Vẻ mặt Thịnh Thể trở nên có chút đen.
Cố Lna San không dừng cười được mà đưa tiểu Cầu cho bảo mẫu, liền qua đó, sau đó ôm lấy tiểu Bì, bế cho bảo mẫu còn lại. Rồi cô liền cầm khăn mặt, lau mặt cho Thịnh Thế, lại không cách nào nhịn được mà cười lên tiếng: "Đi thôi, Nhị Thập, em giúp anh tắm rửa. Phụt..."
Thịnh Thế nhíu nhíu mày, trừng mắt nhìn tiểu Bì đang ngủ ngon lành trong lòng bảo mẫu, sau đó liền cảm thấy tiểu Bì thật không như tiểu Cầu, đáng yêu, xinh xắn, chọc ai cũng thích. (Editor: Giống anh còn gì..)
...
...
Cố Lan San là lần đầu làm mẹ nên có rất nhiều thứ muốn học.
Ví dụ như, khi ôm con thì phải bảo vệ cổ cùng não bộ con mình, ví dụ như khi thay tã, hay bú sữa từ từ.
Nhưng mà Cố Lan San vẫn học vô cùng vui vẻ, phụ nữ khi có thể làm mẹ thì điều kích thích một loại thiên tính cùng bản năng cả.
Sau khi có con, đa số tâm tư của Cố Lan San đều đặt lên người tiểu Bì cùng tiểu Cầu, đôi khi, hơn nửa đêm cô vẫn chạy đến phòng em bé nhìn con mình một chút.
Có một lần Cố Lan San đến xem tiểu Bì tiểu Cầu một chút, phát hiện tiểu Cầu tiểu ra, cô liền đổi tã cho tiểu Cầu, lúc ấy cô mới học được không lâu, động tác cũng không phải vô cùng thuần thục, dù sao việc này đa số là bảo mẫu làm.
Cho nên, trong quá trình thay, động tác của Cố Lan San có chút không lưu loát, không nghĩ tới lại làm tiểu Cầu tỉnh giấc, có lẽ tiểu Cầu đang ngủ vô cùng ngon, bị người khác ngắt mộng đẹp, tâm tình cũng không tốt nên liền há miệng oa oa khóc.
Tiểu Cầu vừa khóc liền đánh thức tiểu Bì, tiểu Bì đang ngủ không biết chuyện gì xảy ra, liền ầm ĩ khóc theo.
/1059
|