Với linh căn siêu phàm, Thái Phiêu Phiêu không chịu ảnh hưởng bởi nhiệt độ cực thấp nhưng y phục trên người thì không như vậy, vừa cử động một chút bộ y phục vốn đã bị đóng băng trước đó ngay lập tức nứt ra thành nhiều mảnh nhỏ rơi xuống để lộ từng đường cong mê người.
Phối hợp với nụ cười trên môi và khung cảnh sương lạnh mịt mờ càng tôn lên vẻ đẹp của Thái Phiêu Phiêu.
Đúng vậy, là xinh đẹp chứ không lỗ lòa, từ dung mạo đến cơ thể hay khí chất của Thái Phiêu Phiêu vào lúc này đều khó có nữ nhân nào sánh bằng, đến mức ba người Tuyết, Phượng, Vũ Ngưng cùng là thân phận nữ nhân trông thấy Thái Phiêu Phiêu khoe sắc cũng phải thầm đánh giá ‘‘yêu nghiệt’’.
Nữ nhân còn như thế thì Lâm Phong sẽ ra sao?
Đáp án chỉ có một… Lâm Phong ngẩn ngơ ngắm nhìn cảnh đẹp, từ trước đến nay Lâm Phong vẫn xếp Thái Phiêu Phiêu là nữ nhân sở hữu dung mạo đẹp nhất, riêng hôm nay nàng quá mức động lòng người rồi.
Định lực cao là một chuyện, bản năng nam nhân trỗi dậy lại là một chuyện khác a, nhất thời Lâm Phong không khống chế được ánh mắt của mình nhìn loạn.
Ngược lại Thái Phiêu Phiêu cũng nhận ra tình cảnh đáng xấu hổ của bản thân, nụ cười chợt cứng đơ, thân thể càng cứng ngắc không tự nhiên, nhưng trên tay không có nhẫn trữ vật không có cách lấy ra đồ vật che thân chỉ có thể vận dụng chút tu vi ít ỏi điều khiển sương lạnh che đậy tầm nhìn.
Có điều… hành động của nàng chỉ khiến Lâm Phong rục rịch lửa nóng nhiều hơn, ánh mắt của Lâm Phong đâu phải thứ có thể che bằng sương lạnh.
Thấy vậy tam nữ vội vàng chạy tới sửa sang cho Thái Phiêu Phiêu, còn Lâm Phong biết bản thân đã nhìn con gái nhà người ta bằng ánh mắt ‘‘không mấy đứng đắn’’ vẫn giả vờ dụi dụi mắt như không thấy rõ, đây là giữ mặt mũi cho cả hai nha.
Bất quá Thái Phiêu Phiêu rất ương ngạnh không cho Lâm Phong mặt mũi, dù sao bên cạnh xấu hổ Thái Phiêu Phiêu cảm thấy khá tự hào, vừa thay đồ xong nàng quay sang trừng mắt nhìn Lâm Phong chất vấn:
-Nhìn đã mắt chưa?
Lâm Phong biết sai gãi đầu gượng gạo nói:
-Ta không cố ý a.
Thái Phiêu Phiêu bĩu môi lẩm bẩm:
-Dám làm không dám nhận…
Đúng lúc này, Lâm Nguyệt và Lâm Thiên cảm giác được ba động trận pháp dừng lại cũng lật đật có mặt, thấy Thái Phiêu Phiêu một mặt ủ rũ Lâm Nguyệt không khỏi sốt ruột hỏi:
-Các con… thành công không?
Lâm Phong gật đầu đáp:
-Mẹ yên tâm, mọi chuyện đều vô cùng mĩ mãn.
Lâm Nguyệt không tin gặng hỏi tiếp:
-Đừng giấu mẹ, nếu mĩ mãn thì sao Phiêu Phiêu lại làm bộ mặt thất vọng như thế, con mau nói thật cho mẹ biết đi.
Lâm Phong có tật giật mình ho khan nói:
-Cái này… không liên quan đến thất bại...
Thấy Lâm Phong không muốn nói, Lâm Nguyệt hừ một cái chuyển sang hỏi Thái Phiêu Phiêu:
-Phiêu Phiêu, con nói thử xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trước đó Thái Phiêu Phiêu tỏ vẻ ương ngạnh, nhưng đấy là do nàng quen thuộc với Lâm Phong chứ bây giờ bảo nàng kể lại chuyện xấu hổ trước mặt người lớn liền không có ý tứ, Thái Phiêu Phiêu cũng giống Lâm Phong cười gượng đáp:
-Con hoàn toàn khỏe mạnh, thật sự không có gì hết.
Cả hai người không ai chịu nói, Lâm Nguyệt nổi giận đùng đùng:
-Các con không coi người mẹ này ra gì nữa đúng không?
Đối với Lâm Nguyệt tức giận Lâm Phong khá đau đầu, không phải Lâm Phong không muốn nói mà là sự kiện kia chẳng có gì hay ho để kể a, chẳng lẽ lại nói rằng “con nhìn thấy sạch sẽ của người ta nhưng không khen nên người ta giận dỗi” sao?
Rơi vào thế bí Lâm Phong đánh ánh mắt cầu cứu sang Tuyết.
Ở bên cạnh, Tuyết đành phải lên tiếng giải vây:
-Mẹ đừng giận, huynh ấy và Phiêu Phiêu tỷ đều không nói dối đâu, lát nữa con sẽ kể cho mẹ nghe.
Nghe ba người nói “không sao” Lâm Nguyệt mới yên tâm hơn một chút, bà nói vu vơ:
-Chỉ có con dâu là tốt nhất, con trai càng lớn càng không biết nghe lời.
Lâm Phong lắc đầu cười khổ chuyển sang chủ đề khác nói:
-Mọi người có nghĩ đến mở tiệc ăn mừng hay không?
Lâm Thiên có vẻ đã đoán được chuyện gì tiếp lời trợ giúp Lâm Phong:
-Phải phải, đã lâu cả nhà chúng ta mới có mặt đông đủ thế này, không mở tiệc sẽ rất lãng phí. Để cha thông báo cho ông bà thông gia một tiếng mời bọn họ qua chung vui luôn, nhân tiện đứa em trai của Tuyết cũng rất hâm mộ con muốn gặp mặt con lắm đấy.
Lần đầu tiên nghe được Tuyết có đệ đệ, Lâm Phong tặc lưỡi cảm thán:
-Chậc, con cứ tưởng mình vẫn còn trẻ, bất tri bất giác đã thành người già cả rồi.
....................
Ba ngày sau, một bên vừa sửa sang lại Lâm gia sau “thời kì đóng băng” một bên vừa chuẩn bị vừa trao đổi cùng Tuyết, Phượng thì Lâm Phong đã biết gần trăm năm qua các nàng trải qua những việc gì.
Đầu tiên các nàng được truyền tống ngẫu nhiên tới một tu chân quốc cấp hai gọi Cự Thụ Quốc phụ thuộc Mộc Quốc, mà lão tổ Mộc Quốc đã bị Lâm Phong giết chết, lại có Siêu Khuyển bên cạnh nên các nàng không gặp bất kì nguy hiểm nào quá mức.
Tiếp đó các nàng di chuyển đến một thị trấn nhỏ ven Cự Thụ Quốc, nơi rất hiếm khi có tu sĩ lui tới để Phượng “hóa phàm”.
Có điều… mục đích của Phượng “hóa phàm” không phải để trảm phàm, bởi vì từ ngày sống cùng Lâm Phong tâm ma của nàng đã trảm xuống rồi, ngược lại Phượng “hóa phàm” để gia tăng tính “phàm nhân” của mình, dù sao trong tiềm thức kiếp trước nàng là một Phượng Hoàng chứ không phải nhân loại.
Tại thị trấn đó Phượng hóa thân thành một nữ thợ rèn, Tuyết đóng vai nữ dược sĩ hòa nhập vào cuộc sống phàm nhân, riêng Lưu Linh có hệ thống tu luyện của Lục Dực Thiên Sứ không cần hóa phàm chỉ ở lại một thời gian đã tự mình rời khỏi đi kiếm cơ duyên.
Và cứ cách hai chục năm hai nàng lại chuyển một thị trấn mới, cho đến khi Lâm Phong giết chết Viêm Cực hai nàng mới lên đường trở về Lâm gia chờ đợi Lâm Phong rồi mọi thứ diễn ra khá bình thường tới ngày hôm nay.
Ngoài ra tu vi hai nàng không thăng tiến nhanh như Hiên Phượng hay Vũ Ngưng nhưng cũng không yếu, hai nàng đều đã cán mốc Hóa Thần viên mãn chỉ đang đợi một cơ hội đột phá Hợp Thể.
Cuối cùng là Siêu Khuyển không trở về cùng Tuyết, Phượng, về phần nó đi đâu Lâm Phong không rõ lắm nhưng không sao, bây giờ Lâm Phong đã không nhất thiết mượn nhờ Siêu Khuyển nữa, để Siêu Khuyển ra ngoài tự do khôi phục cũng tốt.
Trước ngày bữa tiệc diễn ra, Lâm Phong nhớ đến cái gì hỏi Phượng:
-Nàng có cảm nhận gì về Đường Kinh Mai?
Nhắc đến Đường Kinh Mai, Phượng vỗ trán một cái nói:
-Lần đầu tiên gặp Đường trưởng lão trong lòng ta bỗng nhảy lên một cỗ cảm giác khá thân thuộc, nhưng cảm giác đó đến nhanh đi cũng nhanh không giống huyết mạch tình thân, cộng thêm ngày đó không tiện nói ra nên ta cũng quên béng mất.
Nghe vậy Lâm Phong vuốt vuốt cằm suy nghĩ nói ra:
-Sau chuyện này chúng ta sẽ đi tìm Đường Kinh Mai một chuyến hỏi cho ra lẽ, nói không chừng sẽ tìm hiểu được một chút thân thế của nàng đấy.
Kì thực thân thế đối với Phượng đã không còn là vấn đề quan trọng, nhưng biết vẫn hơn là không biết, Phượng khẽ gật đầu đồng ý:
-Ừm, ta nghe theo chàng.
Đột nhiên, khóe môi Lâm Phong hơi cong lên cười nói:
-Muốn cái gì cái đó liền đến a, không cần chúng ta đi tìm người ta đã tự tìm đến cửa rồi.
Nói xong Lâm Phong nắm lấy tay Phượng thi triển thuấn di tới một địa phương cách Lâm gia chừng trăm dặm xuất hiện trước mặt một nữ nhân đeo mạng che mặt, người nọ không phải ai khác ngoài Đường Kinh Mai, nhưng tu vi của nàng đã thụt lùi tới Giả Anh.
Hơn nữa bộ dáng Đường Kinh Mai thoạt nhìn khá chật vật không còn phong phạm của đại trưởng lão ngày nào, đến mức Lâm Phong vừa hiện ra Đường Kinh Mai đã giật mình muốn chạy trốn, nàng… có vẻ rất sợ bị nam nhân phục kích.
Lâm Phong vội vàng nói:
-Đại trưởng lão, là ta, Lâm Phong đây.
Nghe Lâm Phong xưng tên, Đường Kinh Mai từ giật mình sợ hãi bỗng biến thành run rẩy kích động, bởi vì mục đích nàng lặn lội đường xa đến Phong Quốc có liên quan đến Lâm Phong, cụ thể là để nhìn Phượng một lần cuối cùng trước khi chết.
Hiện tại nguyện vọng đã đạt được, Đường Kinh Mai chạy tới ôm Phượng vừa khóc vừa nói:
-Đường tỷ, Phượng nhi vẫn bình an, thật tốt quá rồi.
Thông thường Phượng vô cùng cẩn thận không để người khác dễ dàng tiếp cận, nhưng nhớ đến cảm giác thân thuộc khi gặp Đường Kinh Mai khiến nàng cứ đứng yên cho Đường Kinh Mai ôm lấy, mà nghe Đường Kinh Mai nức nở nàng càng chấn động không thôi.
Xem ra… nàng thật có mối liên hệ rất mật thiết với Đường Kinh Mai, nhất là với vị ‘‘Đường tỷ’’ của Đường Kinh Mai.
Đường Kinh Mai không phải loại người yếu đuối, xác nhận Phượng không có việc gì nàng rất nhanh đã trấn định lại tâm tình ngừng khóc nói:
-Xin lỗi, là ta vô ý.
Phượng lắc đầu:
-Không sao, nhưng rốt cuộc… Đường trưởng lão là gì của ta?
Ban đầu Đường Kinh Mai vốn chỉ dự tính đứng ở xa nhìn chứ không trực tiếp gặp mặt, nàng không có ý định nói cho Phượng biết sự thật, đối thủ Phượng phải đối mặt quá mạnh, nhưng bây giờ có muốn cũng không giấu được nữa, Đường Kinh Mai thở dài nói:
-Ta… là muội muội của mẹ con.
Phượng không mấy tin tưởng nói:
-Không thể nào, giữa chúng ta không hề có huyết mạch tương liên.
Đường Kinh Mai tiếp tục thở dài nói tiếp:
-Ta cũng không biết tại sao lại như thế, nhưng ta dám khẳng định con chính là con gái của Đường Kinh Liên, tỷ tỷ của ta. Ta còn biết con đã có một thời làm Phượng Hoàng, bởi vì… con đã bị người của Phượng Hoàng nhất tộc bắt đi từ lúc mới sinh.
Đến lúc này Phượng đã không còn cớ gì để không tin, nàng run rẩy hỏi:
-Vậy cha mẹ của con… thế nào?
Đường Kinh Mai hạ thấp giọng trả lời:
-Cha mẹ con… vì phản kháng đã bị Phượng Hoàng nhất tộc giết chết, nếu ta đoán không lầm Viêm Cực cũng có dính dáng tới chuyện này.
Dù đã đoán trước, nhưng nghe cha mẹ mình bị người giết chết Phượng vẫn không nhịn được đỏ mắt buồn bã, xen lẫn trong đó là một cỗ hận ý cực kì mãnh liệt, nàng thề từ này về sau không đội trời chung với Phượng Hoàng nhất tộc, từ nay về sau gặp một giết một.
Ở bên cạnh, Lâm Phong vỗ vai Phượng trấn an:
-Nàng bình tĩnh lại, mối thù này chúng ta nhất định sẽ báo, nhưng không nhất thiết phải diệt sát toàn bộ Phượng Hoàng nhất tộc, nếu không chúng ta có khác gì bọn chúng đâu.
Nghe vậy Phượng hơi dịu xuống nói:
-Ừm.
Tạm thời bỏ qua chuyện của Phượng, Lâm Phong hỏi Đường Kinh Mai:
-Đường bá mẫu vì sao lại thành dạng này? Theo lí Đường bá mẫu sẽ không dính vào phiền phức mới đúng.
Mấy chục năm nay Đường Kinh Mai một mực trốn tránh thế sự không biết chuyện Lâm Phong đã giết chết Viêm Cực, nàng lo lắng nói:
-Vấn đề bây giờ không phải lo cho ta, ngươi không sợ Viêm Cực đến tìm sao?
Lâm Phong cười cười:
-Ta đã giết Viêm Cực rồi, vẫn nên lo lắng cho Đường bá mẫu mới phải đạo.
Tin tức vừa ra, Đường Kinh Mai trợn mắt nhìn Lâm Phong nói không thành lời, nàng biết Lâm Phong thiên phú cực khủng bố nhưng không nghĩ tới Lâm Phong phát triển nhanh như thế, mới một trăm năm đã từ một đệ tử Kết Đan viên mãn leo tới được cảnh giới giết chết Hợp Thể viên mãn?
Bất quá như vậy càng tốt, ít nhất Lâm Phong đã báo được một phần thù cho Phượng rồi, Đường Kinh Mai bắt đầu kể lại:
-Lương Thiên Lưu chết, Hồng Lưu Quốc lập tức rơi vào hỗn loạn, ta vốn không quan tâm tới quyền lực nhưng ở Hồng Lưu Quốc vẫn có những người cần ta bảo vệ, trong trận chiến đó ta bị năm người vây công đánh trọng thương Nguyên Thần, phải khó khăn lắm mới chạy thoát được.
Càng nói Đường Kinh Mai càng tỏ rõ vẻ bất lực, nàng… không bảo vệ được những người kia, hơn nữa trọng thương Nguyên Thần là loại thương thế rất nặng, nếu không phải chấp nhất muốn gặp Phượng quá lớn chống đỡ nàng đã không có khả năng gắng gượng tới hôm nay.
Bất quá đối với Lâm Phong thì trọng thương Nguyên Thần chưa hẳn đã phải chết, Lâm Phong nói:
-Nguyên Thần trọng thương không phải không có cách chữa trị, trước mắt Đường bá mẫu về Lâm gia ở tạm để ta kiểm tra xem thế nào, vừa hay ngày mai chúng ta có mở một bữa tiệc đoàn tụ, có thêm Đường bá mẫu thì còn gì bằng.
Phượng mau mắn tiếp lời:
-Phải đó, bá mẫu coi như là người thân duy nhất của con ở thế giới này rồi, bá mẫu nhất định phải tham dự.
Thực lòng không cần Lâm Phong nói có thể chữa trị Nguyên Thần thì Đường Kinh Mai cũng có ý tứ muốn ở lại Lâm gia cùng Phượng, ít nhất trong những ngày tháng cuối đời được nhìn đứa cháu gái sống hạnh phúc cũng là một loại an ủi.
Thế là ba người cùng nhau lên đường trở về Lâm gia.
Phối hợp với nụ cười trên môi và khung cảnh sương lạnh mịt mờ càng tôn lên vẻ đẹp của Thái Phiêu Phiêu.
Đúng vậy, là xinh đẹp chứ không lỗ lòa, từ dung mạo đến cơ thể hay khí chất của Thái Phiêu Phiêu vào lúc này đều khó có nữ nhân nào sánh bằng, đến mức ba người Tuyết, Phượng, Vũ Ngưng cùng là thân phận nữ nhân trông thấy Thái Phiêu Phiêu khoe sắc cũng phải thầm đánh giá ‘‘yêu nghiệt’’.
Nữ nhân còn như thế thì Lâm Phong sẽ ra sao?
Đáp án chỉ có một… Lâm Phong ngẩn ngơ ngắm nhìn cảnh đẹp, từ trước đến nay Lâm Phong vẫn xếp Thái Phiêu Phiêu là nữ nhân sở hữu dung mạo đẹp nhất, riêng hôm nay nàng quá mức động lòng người rồi.
Định lực cao là một chuyện, bản năng nam nhân trỗi dậy lại là một chuyện khác a, nhất thời Lâm Phong không khống chế được ánh mắt của mình nhìn loạn.
Ngược lại Thái Phiêu Phiêu cũng nhận ra tình cảnh đáng xấu hổ của bản thân, nụ cười chợt cứng đơ, thân thể càng cứng ngắc không tự nhiên, nhưng trên tay không có nhẫn trữ vật không có cách lấy ra đồ vật che thân chỉ có thể vận dụng chút tu vi ít ỏi điều khiển sương lạnh che đậy tầm nhìn.
Có điều… hành động của nàng chỉ khiến Lâm Phong rục rịch lửa nóng nhiều hơn, ánh mắt của Lâm Phong đâu phải thứ có thể che bằng sương lạnh.
Thấy vậy tam nữ vội vàng chạy tới sửa sang cho Thái Phiêu Phiêu, còn Lâm Phong biết bản thân đã nhìn con gái nhà người ta bằng ánh mắt ‘‘không mấy đứng đắn’’ vẫn giả vờ dụi dụi mắt như không thấy rõ, đây là giữ mặt mũi cho cả hai nha.
Bất quá Thái Phiêu Phiêu rất ương ngạnh không cho Lâm Phong mặt mũi, dù sao bên cạnh xấu hổ Thái Phiêu Phiêu cảm thấy khá tự hào, vừa thay đồ xong nàng quay sang trừng mắt nhìn Lâm Phong chất vấn:
-Nhìn đã mắt chưa?
Lâm Phong biết sai gãi đầu gượng gạo nói:
-Ta không cố ý a.
Thái Phiêu Phiêu bĩu môi lẩm bẩm:
-Dám làm không dám nhận…
Đúng lúc này, Lâm Nguyệt và Lâm Thiên cảm giác được ba động trận pháp dừng lại cũng lật đật có mặt, thấy Thái Phiêu Phiêu một mặt ủ rũ Lâm Nguyệt không khỏi sốt ruột hỏi:
-Các con… thành công không?
Lâm Phong gật đầu đáp:
-Mẹ yên tâm, mọi chuyện đều vô cùng mĩ mãn.
Lâm Nguyệt không tin gặng hỏi tiếp:
-Đừng giấu mẹ, nếu mĩ mãn thì sao Phiêu Phiêu lại làm bộ mặt thất vọng như thế, con mau nói thật cho mẹ biết đi.
Lâm Phong có tật giật mình ho khan nói:
-Cái này… không liên quan đến thất bại...
Thấy Lâm Phong không muốn nói, Lâm Nguyệt hừ một cái chuyển sang hỏi Thái Phiêu Phiêu:
-Phiêu Phiêu, con nói thử xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trước đó Thái Phiêu Phiêu tỏ vẻ ương ngạnh, nhưng đấy là do nàng quen thuộc với Lâm Phong chứ bây giờ bảo nàng kể lại chuyện xấu hổ trước mặt người lớn liền không có ý tứ, Thái Phiêu Phiêu cũng giống Lâm Phong cười gượng đáp:
-Con hoàn toàn khỏe mạnh, thật sự không có gì hết.
Cả hai người không ai chịu nói, Lâm Nguyệt nổi giận đùng đùng:
-Các con không coi người mẹ này ra gì nữa đúng không?
Đối với Lâm Nguyệt tức giận Lâm Phong khá đau đầu, không phải Lâm Phong không muốn nói mà là sự kiện kia chẳng có gì hay ho để kể a, chẳng lẽ lại nói rằng “con nhìn thấy sạch sẽ của người ta nhưng không khen nên người ta giận dỗi” sao?
Rơi vào thế bí Lâm Phong đánh ánh mắt cầu cứu sang Tuyết.
Ở bên cạnh, Tuyết đành phải lên tiếng giải vây:
-Mẹ đừng giận, huynh ấy và Phiêu Phiêu tỷ đều không nói dối đâu, lát nữa con sẽ kể cho mẹ nghe.
Nghe ba người nói “không sao” Lâm Nguyệt mới yên tâm hơn một chút, bà nói vu vơ:
-Chỉ có con dâu là tốt nhất, con trai càng lớn càng không biết nghe lời.
Lâm Phong lắc đầu cười khổ chuyển sang chủ đề khác nói:
-Mọi người có nghĩ đến mở tiệc ăn mừng hay không?
Lâm Thiên có vẻ đã đoán được chuyện gì tiếp lời trợ giúp Lâm Phong:
-Phải phải, đã lâu cả nhà chúng ta mới có mặt đông đủ thế này, không mở tiệc sẽ rất lãng phí. Để cha thông báo cho ông bà thông gia một tiếng mời bọn họ qua chung vui luôn, nhân tiện đứa em trai của Tuyết cũng rất hâm mộ con muốn gặp mặt con lắm đấy.
Lần đầu tiên nghe được Tuyết có đệ đệ, Lâm Phong tặc lưỡi cảm thán:
-Chậc, con cứ tưởng mình vẫn còn trẻ, bất tri bất giác đã thành người già cả rồi.
....................
Ba ngày sau, một bên vừa sửa sang lại Lâm gia sau “thời kì đóng băng” một bên vừa chuẩn bị vừa trao đổi cùng Tuyết, Phượng thì Lâm Phong đã biết gần trăm năm qua các nàng trải qua những việc gì.
Đầu tiên các nàng được truyền tống ngẫu nhiên tới một tu chân quốc cấp hai gọi Cự Thụ Quốc phụ thuộc Mộc Quốc, mà lão tổ Mộc Quốc đã bị Lâm Phong giết chết, lại có Siêu Khuyển bên cạnh nên các nàng không gặp bất kì nguy hiểm nào quá mức.
Tiếp đó các nàng di chuyển đến một thị trấn nhỏ ven Cự Thụ Quốc, nơi rất hiếm khi có tu sĩ lui tới để Phượng “hóa phàm”.
Có điều… mục đích của Phượng “hóa phàm” không phải để trảm phàm, bởi vì từ ngày sống cùng Lâm Phong tâm ma của nàng đã trảm xuống rồi, ngược lại Phượng “hóa phàm” để gia tăng tính “phàm nhân” của mình, dù sao trong tiềm thức kiếp trước nàng là một Phượng Hoàng chứ không phải nhân loại.
Tại thị trấn đó Phượng hóa thân thành một nữ thợ rèn, Tuyết đóng vai nữ dược sĩ hòa nhập vào cuộc sống phàm nhân, riêng Lưu Linh có hệ thống tu luyện của Lục Dực Thiên Sứ không cần hóa phàm chỉ ở lại một thời gian đã tự mình rời khỏi đi kiếm cơ duyên.
Và cứ cách hai chục năm hai nàng lại chuyển một thị trấn mới, cho đến khi Lâm Phong giết chết Viêm Cực hai nàng mới lên đường trở về Lâm gia chờ đợi Lâm Phong rồi mọi thứ diễn ra khá bình thường tới ngày hôm nay.
Ngoài ra tu vi hai nàng không thăng tiến nhanh như Hiên Phượng hay Vũ Ngưng nhưng cũng không yếu, hai nàng đều đã cán mốc Hóa Thần viên mãn chỉ đang đợi một cơ hội đột phá Hợp Thể.
Cuối cùng là Siêu Khuyển không trở về cùng Tuyết, Phượng, về phần nó đi đâu Lâm Phong không rõ lắm nhưng không sao, bây giờ Lâm Phong đã không nhất thiết mượn nhờ Siêu Khuyển nữa, để Siêu Khuyển ra ngoài tự do khôi phục cũng tốt.
Trước ngày bữa tiệc diễn ra, Lâm Phong nhớ đến cái gì hỏi Phượng:
-Nàng có cảm nhận gì về Đường Kinh Mai?
Nhắc đến Đường Kinh Mai, Phượng vỗ trán một cái nói:
-Lần đầu tiên gặp Đường trưởng lão trong lòng ta bỗng nhảy lên một cỗ cảm giác khá thân thuộc, nhưng cảm giác đó đến nhanh đi cũng nhanh không giống huyết mạch tình thân, cộng thêm ngày đó không tiện nói ra nên ta cũng quên béng mất.
Nghe vậy Lâm Phong vuốt vuốt cằm suy nghĩ nói ra:
-Sau chuyện này chúng ta sẽ đi tìm Đường Kinh Mai một chuyến hỏi cho ra lẽ, nói không chừng sẽ tìm hiểu được một chút thân thế của nàng đấy.
Kì thực thân thế đối với Phượng đã không còn là vấn đề quan trọng, nhưng biết vẫn hơn là không biết, Phượng khẽ gật đầu đồng ý:
-Ừm, ta nghe theo chàng.
Đột nhiên, khóe môi Lâm Phong hơi cong lên cười nói:
-Muốn cái gì cái đó liền đến a, không cần chúng ta đi tìm người ta đã tự tìm đến cửa rồi.
Nói xong Lâm Phong nắm lấy tay Phượng thi triển thuấn di tới một địa phương cách Lâm gia chừng trăm dặm xuất hiện trước mặt một nữ nhân đeo mạng che mặt, người nọ không phải ai khác ngoài Đường Kinh Mai, nhưng tu vi của nàng đã thụt lùi tới Giả Anh.
Hơn nữa bộ dáng Đường Kinh Mai thoạt nhìn khá chật vật không còn phong phạm của đại trưởng lão ngày nào, đến mức Lâm Phong vừa hiện ra Đường Kinh Mai đã giật mình muốn chạy trốn, nàng… có vẻ rất sợ bị nam nhân phục kích.
Lâm Phong vội vàng nói:
-Đại trưởng lão, là ta, Lâm Phong đây.
Nghe Lâm Phong xưng tên, Đường Kinh Mai từ giật mình sợ hãi bỗng biến thành run rẩy kích động, bởi vì mục đích nàng lặn lội đường xa đến Phong Quốc có liên quan đến Lâm Phong, cụ thể là để nhìn Phượng một lần cuối cùng trước khi chết.
Hiện tại nguyện vọng đã đạt được, Đường Kinh Mai chạy tới ôm Phượng vừa khóc vừa nói:
-Đường tỷ, Phượng nhi vẫn bình an, thật tốt quá rồi.
Thông thường Phượng vô cùng cẩn thận không để người khác dễ dàng tiếp cận, nhưng nhớ đến cảm giác thân thuộc khi gặp Đường Kinh Mai khiến nàng cứ đứng yên cho Đường Kinh Mai ôm lấy, mà nghe Đường Kinh Mai nức nở nàng càng chấn động không thôi.
Xem ra… nàng thật có mối liên hệ rất mật thiết với Đường Kinh Mai, nhất là với vị ‘‘Đường tỷ’’ của Đường Kinh Mai.
Đường Kinh Mai không phải loại người yếu đuối, xác nhận Phượng không có việc gì nàng rất nhanh đã trấn định lại tâm tình ngừng khóc nói:
-Xin lỗi, là ta vô ý.
Phượng lắc đầu:
-Không sao, nhưng rốt cuộc… Đường trưởng lão là gì của ta?
Ban đầu Đường Kinh Mai vốn chỉ dự tính đứng ở xa nhìn chứ không trực tiếp gặp mặt, nàng không có ý định nói cho Phượng biết sự thật, đối thủ Phượng phải đối mặt quá mạnh, nhưng bây giờ có muốn cũng không giấu được nữa, Đường Kinh Mai thở dài nói:
-Ta… là muội muội của mẹ con.
Phượng không mấy tin tưởng nói:
-Không thể nào, giữa chúng ta không hề có huyết mạch tương liên.
Đường Kinh Mai tiếp tục thở dài nói tiếp:
-Ta cũng không biết tại sao lại như thế, nhưng ta dám khẳng định con chính là con gái của Đường Kinh Liên, tỷ tỷ của ta. Ta còn biết con đã có một thời làm Phượng Hoàng, bởi vì… con đã bị người của Phượng Hoàng nhất tộc bắt đi từ lúc mới sinh.
Đến lúc này Phượng đã không còn cớ gì để không tin, nàng run rẩy hỏi:
-Vậy cha mẹ của con… thế nào?
Đường Kinh Mai hạ thấp giọng trả lời:
-Cha mẹ con… vì phản kháng đã bị Phượng Hoàng nhất tộc giết chết, nếu ta đoán không lầm Viêm Cực cũng có dính dáng tới chuyện này.
Dù đã đoán trước, nhưng nghe cha mẹ mình bị người giết chết Phượng vẫn không nhịn được đỏ mắt buồn bã, xen lẫn trong đó là một cỗ hận ý cực kì mãnh liệt, nàng thề từ này về sau không đội trời chung với Phượng Hoàng nhất tộc, từ nay về sau gặp một giết một.
Ở bên cạnh, Lâm Phong vỗ vai Phượng trấn an:
-Nàng bình tĩnh lại, mối thù này chúng ta nhất định sẽ báo, nhưng không nhất thiết phải diệt sát toàn bộ Phượng Hoàng nhất tộc, nếu không chúng ta có khác gì bọn chúng đâu.
Nghe vậy Phượng hơi dịu xuống nói:
-Ừm.
Tạm thời bỏ qua chuyện của Phượng, Lâm Phong hỏi Đường Kinh Mai:
-Đường bá mẫu vì sao lại thành dạng này? Theo lí Đường bá mẫu sẽ không dính vào phiền phức mới đúng.
Mấy chục năm nay Đường Kinh Mai một mực trốn tránh thế sự không biết chuyện Lâm Phong đã giết chết Viêm Cực, nàng lo lắng nói:
-Vấn đề bây giờ không phải lo cho ta, ngươi không sợ Viêm Cực đến tìm sao?
Lâm Phong cười cười:
-Ta đã giết Viêm Cực rồi, vẫn nên lo lắng cho Đường bá mẫu mới phải đạo.
Tin tức vừa ra, Đường Kinh Mai trợn mắt nhìn Lâm Phong nói không thành lời, nàng biết Lâm Phong thiên phú cực khủng bố nhưng không nghĩ tới Lâm Phong phát triển nhanh như thế, mới một trăm năm đã từ một đệ tử Kết Đan viên mãn leo tới được cảnh giới giết chết Hợp Thể viên mãn?
Bất quá như vậy càng tốt, ít nhất Lâm Phong đã báo được một phần thù cho Phượng rồi, Đường Kinh Mai bắt đầu kể lại:
-Lương Thiên Lưu chết, Hồng Lưu Quốc lập tức rơi vào hỗn loạn, ta vốn không quan tâm tới quyền lực nhưng ở Hồng Lưu Quốc vẫn có những người cần ta bảo vệ, trong trận chiến đó ta bị năm người vây công đánh trọng thương Nguyên Thần, phải khó khăn lắm mới chạy thoát được.
Càng nói Đường Kinh Mai càng tỏ rõ vẻ bất lực, nàng… không bảo vệ được những người kia, hơn nữa trọng thương Nguyên Thần là loại thương thế rất nặng, nếu không phải chấp nhất muốn gặp Phượng quá lớn chống đỡ nàng đã không có khả năng gắng gượng tới hôm nay.
Bất quá đối với Lâm Phong thì trọng thương Nguyên Thần chưa hẳn đã phải chết, Lâm Phong nói:
-Nguyên Thần trọng thương không phải không có cách chữa trị, trước mắt Đường bá mẫu về Lâm gia ở tạm để ta kiểm tra xem thế nào, vừa hay ngày mai chúng ta có mở một bữa tiệc đoàn tụ, có thêm Đường bá mẫu thì còn gì bằng.
Phượng mau mắn tiếp lời:
-Phải đó, bá mẫu coi như là người thân duy nhất của con ở thế giới này rồi, bá mẫu nhất định phải tham dự.
Thực lòng không cần Lâm Phong nói có thể chữa trị Nguyên Thần thì Đường Kinh Mai cũng có ý tứ muốn ở lại Lâm gia cùng Phượng, ít nhất trong những ngày tháng cuối đời được nhìn đứa cháu gái sống hạnh phúc cũng là một loại an ủi.
Thế là ba người cùng nhau lên đường trở về Lâm gia.
/470
|