Trận pháp khai mở, một cỗ khí tức hàn băng tràn đầy lạnh lẽo cùng lăng lệ lan tràn khắp Lâm gia, nhiệt độ cả Lâm gia trong phút chốc đột ngột giảm mạnh, từ những đồ vật bình thường đến những kiến trúc đặc thù như Tu Luyện Tháp đều chịu ảnh hưởng không nhỏ nổi lên một tầng băng mỏng.
Đến mức… Lâm Nguyệt thân là một tu sĩ Nguyên Anh trung kì cũng cảm thấy không mấy dễ chịu.
Trong khi Thái Phiêu Phiêu bây giờ không khác gì một người bình thường, thậm chí so với người bình thường còn yếu hơn một phần lại phải ngồi chính giữa trung tâm trận pháp băng hàn, liệu Thái Phiêu Phiêu có chịu đựng được hay không?
Câu hỏi trên cứ luẩn quẩn trong đầu khiến Lâm Nguyệt lo lắng không thôi, bà từng nói xem Thái Phiêu Phiêu là con gái không phải lời nói chơi mà là tình cảm thật lòng, nếu không phải biết tính Lâm Phong thì bà đã một mực nhận Thái Phiêu Phiêu làm con dâu rồi.
Thấy vợ mình đứng ngồi không yên, Lâm Thiên đứng bên cạnh lên tiếng trấn an:
-Bà đừng quá lo, Phong nhi trước giờ làm việc rất có chừng mực, nếu không có nắm chắc Phong nhi sẽ không để Phiêu Phiêu dấn thân vào nguy hiểm đâu.
Kì thực không phải Lâm Nguyệt không tin tưởng Lâm Phong, nhưng bà vẫn không nhịn được nói:
-Hay là chúng ta đến xem thế nào đi? Dẫu sao ông cũng là Hóa Thần, cái lạnh này chắc hẳn ông vẫn chịu được mà đúng không.
Lâm Thiên lắc đầu từ chối ngay:
-Không được, Phong nhi đã nói chuyện này vô cùng hệ trọng không ai được làm phiền, chúng ta đừng làm khó Phong nhi. Hơn nữa dường như Phong nhi không để chúng ta lại gần là muốn đảm bảo cho chúng ta chứ không phải Phiêu Phiêu, có khi chúng ta đến sẽ làm Phong nhi vướng tay vướng chân thêm.
Nghe vậy Lâm Nguyệt không nói gì nữa, nhưng từ ánh mắt đến cử chỉ đều tỏ rõ bà vẫn chưa yên tâm chút nào.
…………….
Một bên khác, đúng như Lâm Thiên suy đoán, Lâm Phong sẽ không để Thái Phiêu Phiêu gặp nguy hiểm quá mức, tuy khí tức trận pháp tản ra ngoài tương đối khủng bố nhưng nhiệt độ nơi Thái Phiêu Phiêu ngồi lại hoàn toàn nằm trong sức chịu đựng của một người bình thường.
Bất quá một người bình thường ở lâu trong điều kiện lạnh giá cũng không phải chuyện gì dễ dàng, chưa kể nhiệt độ mỗi lúc một giảm xuống, mới ngồi một chút Thái Phiêu Phiêu đã bắt đầu run rẩy, trên làn da đang dần nổi lên từng áng hồng do quá lạnh.
Theo Lâm Phong tính toán Thái Phiêu Phiêu chỉ chống cự được với cái lạnh tối đa ba mươi phút, một khi vượt quá giới hạn Lâm Phong sẽ chủ động cắt đứt Thái Phiêu Phiêu cảm ứng, hắn thà đợi sau này tìm cách khác chứ không muốn thấy Thái Phiêu Phiêu chết ngay lúc này.
Kết trận xong xuôi, Lâm Phong ngưng trọng nói:
-Lạnh lẽo mới chỉ là bắt đầu, bước tiếp theo sẽ vô cùng hung hiểm, ngươi chuẩn bị tâm lí cho kĩ.
Thái Phiêu Phiêu ngồi trong trận pháp bị hàn khí bủa vây không tiện mở miệng chỉ gật đầu nhẹ một cái tỏ ý tứ đã chuẩn bị xong xuôi, cách nghĩ của nàng hơi khác với Lâm Phong một chút, đó là thà chết cũng không muốn tiếp tục tình cảnh này.
Bởi vì nàng biết Lâm Phong có rất nhiều chuyện phải làm, chẳng may Lâm Phong đi một lần cả mấy chục năm không trở về mà nàng không thể tu luyện thì sẽ không đủ thời gian chờ Lâm Phong hồi tâm chuyển ý, nàng đã mất quá nhiều thứ rồi không muốn mất thêm cơ hội cuối cùng.
Nhìn ra được quyết tâm trong ánh mắt Thái Phiêu Phiêu, Lâm Phong không kéo dài thời gian nữa thay đổi ấn quyết điều khiển trận pháp biến đổi từ màu xanh của băng hàn sang tối đen như mực, ngoại trừ Lâm Phong ra không còn ai thấy rõ tình huống của Thái Phiêu Phiêu lúc này.
Lâm Phong thầm chúc phúc:
-Hy vọng ngươi sẽ vượt qua được cửa ải này, tâm ma của ngươi… quá lớn.
……………….
Ngay lúc bị màn đêm trận pháp bao trùm, Thái Phiêu Phiêu đột nhiên cảm thấy vô cùng choáng váng như vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, nàng lắc lắc cái đầu cho tỉnh táo rồi mở mắt ra xem rốt cuộc tái sinh linh căn là thế nào, từ trước đến nay nàng chưa bao giờ nghe qua “tái sinh linh căn”.
Thế nhưng mở mắt ra Thái Phiêu Phiêu chỉ thấy hắc ám vô tận, bất tri bất giác nàng nhớ lại phần kí ức đen tối bị dày vò bởi Minh Vệ không tự chủ được ngồi xuống co ro thành một đoàn run rẩy không thôi, nàng… cực kì sợ hãi hắc ám, hắc ám... chính là tâm ma của nàng.
-Không… không…. Lâm Phong…. Lâm Phong…. cho ta ra ngoài…
Nỗi sợ quá lớn, sự quyết tâm của Thái Phiêu Phiêu ngay lập tức bị dập tắt, nàng chỉ mong muốn có lại được ánh sáng.
Đương nhiên đây không phải Thái Phiêu Phiêu không kiên định mà là bản năng của một người khi đối mặt với nỗi sợ sẽ trỗi dậy một cách rất mạnh mẽ, Thái Phiêu Phiêu càng là người từng trải qua dày vò dẫn tới thất thố là chuyện không thể tránh khỏi.
Nhưng mặc kệ Thái Phiêu Phiêu thống khổ van nài bao nhiêu cũng không có bất kì ai lên tiếng đáp trả nàng, không, phải nói là trong mảnh không gian này nàng chỉ có thể nghĩ, không thể nói thành lời, âm thanh của nàng… không phát ra được.
Bởi vì... đây là một vùng không gian không có vật chất, không có ánh sáng, thậm chí không có cả khái niệm thời gian do Lâm Phong phối hợp Tang Thụ tạo ra dựa trên lần cảm ngộ “hư vô”, tất cả những gì tồn tại ở chỗ này chỉ gồm Thái Phiêu Phiêu, hư vô, cùng gốc linh căn của nàng.
Và việc Thái Phiêu Phiêu cần làm là phải tìm ra được “gốc linh căn” trong không gian mờ mịt này.
Lí thuyết thoạt nghe có vẻ dễ, nhưng thực chất đây là một thử thách gian nan vô cùng, nó không khác gì mò kim đáy biển cả.
Thậm chí so với mò kim đáy biển còn khó hơn, ít nhất ở dưới đáy biển vẫn tồn tại một điểm ánh sáng, còn ở đây hoàn toàn không có.
Một lúc vừa phải tái sinh linh căn vừa phải đối mặt với tâm ma, khó càng thêm khó.
-Phù… phù….
Tại lúc tuyệt vọng nhất trong thâm tâm Thái Phiêu Phiêu lại nhiều hơn một tia sáng để phấn đấu, nàng nhớ tới người cha quá cố tự trấn an bản thân:
-Không được, cha đã nhường cả mạng sống cho ta, ta không thể cứ mãi yếu đuối rồi chết ở đây. Không phải chỉ là hắc ám sao, ta nhất định sẽ vượt qua.
Nói xong, Thái Phiêu Phiêu bất chấp trong lòng vẫn còn sợ hãi, cũng bất chấp không hề có manh mối nào lựa chọn đại một phương hướng bước ra bước đi đầu tiên, theo nàng nghĩ ngồi một chỗ khóc lóc không giải quyết được gì cả, cứ đi trước tính sau.
Một bước, mười bước, trăm bước….
Càng bước đi, bước chân của Thái Phiêu Phiêu càng vững chắc hơn, nỗi sợ hắc ám dần dần được giải trừ, nhưng đồng thời Thái Phiêu Phiêu phải đối mặt với một nỗi lo khác đáng sợ hơn, đó là nỗi bận tâm về thời gian gấp rút, nàng tự hiểu bản thân ở thế giới thật không chống chịu được quá lâu.
-Phụp….
Không biết đã bước được bao nhiêu bước, chỉ biết đã đi rất lâu rất lâu vẫn không tìm được một chút cảm ứng, nội tâm Thái Phiêu Phiêu dần trầm tới đáy kéo theo một sự mệt mỏi vô cùng mà ngã khuỵu xuống, nàng… không đi nổi nữa.
Đến bây giờ... hắc ám đã không còn ảnh hưởng tới Thái Phiêu Phiêu quá nhiều, nhưng sự cô độc lại không giống, một mình bước đi quá lâu khiến nàng dần mất đi bản ngã không phân biệt được liệu bản thân vẫn đang trong thử thách, hay đã chìm vào hư ảo của đời sống thực vật.
Nghĩ đến đây, Thái Phiêu Phiêu cắn răng đứng lên tự lẩm bẩm:
-Mặc kệ là vẫn đang trong thử thách hay sống thực vật, chỉ cần ta bước tiếp, sẽ có ngày tỉnh lại.
Tiếp tục bước đi, lần này Thái Phiêu Phiêu không để ý tới thời gian hay hắc ám, nàng chỉ còn một loại chấp nhất – bước, bước, và bước.
Lại qua thêm một khoảng rất lâu rất lâu, đến mức nếu có ánh sáng chiếu vào sẽ thấy ánh mắt Thái Phiêu Phiêu đã không còn minh mẫn nhưng hai chân vẫn đều đặn tiến bước, cảm giác giống như nàng đang bước đi theo bản năng chứ không phải dựa vào suy nghĩ nữa.
Dùng bản năng, chống lại bản năng, là cách biểu đạt chính xác nhất những gì Thái Phiêu Phiêu đang làm.
Bỗng nhiên, Thái Phiêu Phiêu hai mắt trống rỗng đứng lại tự hỏi:
-Ta… là cái gì?Linh căn… lại là cái gì?
-Linh… là linh hồn? Căn… là gốc rễ? Phải chăng linh căn chính là gốc rễ của linh hồn?
-Nếu vậy… vì sao ta phải đi tìm linh căn đâu? Ta… không phải là linh căn sao?
-Răng rắc…. răng rắc….
Nói tới câu cuối cùng, ánh mắt Thái Phiêu Phiêu từ mê man chuyển biến thành thanh tỉnh, ánh mắt của nàng giống như một loại ánh sáng xé rách không gian hư vô, hắc ám bị đẩy lùi để lộ ra hai cái thân ảnh ‘‘Thái Phiêu Phiêu’’ một trong suốt một xanh lam đang đứng đối diện nhau.
‘‘Thái Phiêu Phiêu trong suốt’’ đưa tay chạm vào ‘‘Thái Phiêu Phiêu xanh lam’’, ‘‘hai cái Thái Phiêu Phiêu’’ cứ thế hợp làm một.
……..
Bên ngoài thế giới thực, thời gian đã tới, nhiệt độ cũng đã giảm xuống tới cực hạn của một người bình thường, thân thể Thái Phiêu Phiêu gần như đã đóng băng sạch sẽ, ngoại trừ đại não và trái tim được bốn người Lâm Phong hết sức bảo vệ thì những bộ phận khác đã mất hết chức năng sống.
Nếu kéo dài thêm nữa Thái Phiêu Phiêu sẽ triệt để trở thành một người sống thực vật, hoặc tử vong.
Tuyết nhìn vào đóa sinh mệnh chi hỏa chập chờn sắp tắt ở trên tay không khỏi lo lắng hỏi Lâm Phong:
-Chúng ta có nên dừng lại không?
Kì thực tình trạng của Thái Phiêu Phiêu đã rất tồi tệ từ ba phút trước, nhưng Lâm Phong biết Thái Phiêu Phiêu sẽ không cam lòng nếu bị cắt đứt giữa chừng mới ráng kéo dài cho tới bây giờ, có điều xem ra Thái Phiêu Phiêu nắm chắc chín thành thất bại rồi.
Lâm Phong thở dài nói:
-Còn sống mới là tốt nhất, kéo nàng ấy ra thôi.
Đúng lúc này, Thái Phiêu Phiêu rốt cuộc động, thân thể vốn cứng ngắc của nàng khẽ run lên một cái rất nhỏ, nhưng cái rất nhỏ đó làm sao qua được sự chú ý của Lâm Phong.
Lâm Phong vui mừng thốt lên:
-Phiêu Phiêu thành công rồi. Chúng ta mau tiến hành bước cuối cùng.
Nghe theo Lâm Phong phân phó, ba người Vũ Ngưng, Tuyết, Phượng lập tức phối hợp với Lâm Phong bắt quyết biến đổi trận pháp, linh khí cuồn cuộn không dứt hóa thành bốn đầu băng long không ngừng phun ra hàn băng chi lực đổ về phía Thái Phiêu Phiêu.
Bốn đầu băng long thi nhau gào thét, nhiệt độ chỉ kém mấy chục độ nữa liền chạm mốc độ 0 tuyệt đối, đổi lại bất kì tu sĩ nào dưới Hóa Thần viên mãn mà không chủ tu Băng thuộc tính đứng ở đây cũng sẽ bị đóng băng hết.
Bất quá với sự tái sinh của Băng linh căn thì Thái Phiêu Phiêu không ngại lạnh, những mảnh băng bám trên thân thể cứ thế dung nhập vào chính cơ thể Thái Phiêu Phiêu trở thành một phần lực lượng của nàng, theo đó tu vi đã mất từ lâu đang dần được đắp lại.
Có tu vi, mọi chuyện liền dễ dàng hơn, Thái Phiêu Phiêu mở mắt ra đứng bật dậy hé ra cái miệng nhỏ nhắn hút lấy hút để hàn băng chi lực, nhưng mục đích không phải đề thăng tu vi mà là để kích thích linh căn vừa tái sinh tiến hóa lên một tầm cao mới.
Tái sinh là một chuyện, tiến hóa… lại là một chuyện khác, và tiến hóa linh căn cũng được xếp vào một sự việc tương đối hung hiểm.
Chỉ là trong trường hợp của Thái Phiêu Phiêu thì quá trình tiến hóa khá dễ dàng, dù sao bên trong hàn băng chi lực ẩn chứa rất nhiều thứ tốt như Đan Khí, Hỗn Độn Chi Khí, Niết Bàn Chi Hỏa phiên bản Sinh Mệnh Lãnh Diễm và trợ lực từ Không Linh Chi Thể.
Bốn yếu tố phụ trợ cực khủng bố cùng gom về một chỗ còn nguy hiểm mới là lạ.
Rất nhanh Thái Phiêu Phiêu đã hoàn thành xong bước tiến hóa, tu vi chỉ tạm dừng ở mốc Trúc Cơ viên mãn nhưng khí chất trên người nàng lạnh lùng bá đạo hơn cả lúc Nguyên Anh viên mãn, cộng thêm một chút cao quý từ linh căn vượt qua cả cực phẩm khiến Thái Phiêu Phiêu rực rỡ hơn bao giờ hết, nàng nở nụ cười hướng về Lâm Phong nói:
-Cám ơn.
Đến mức… Lâm Nguyệt thân là một tu sĩ Nguyên Anh trung kì cũng cảm thấy không mấy dễ chịu.
Trong khi Thái Phiêu Phiêu bây giờ không khác gì một người bình thường, thậm chí so với người bình thường còn yếu hơn một phần lại phải ngồi chính giữa trung tâm trận pháp băng hàn, liệu Thái Phiêu Phiêu có chịu đựng được hay không?
Câu hỏi trên cứ luẩn quẩn trong đầu khiến Lâm Nguyệt lo lắng không thôi, bà từng nói xem Thái Phiêu Phiêu là con gái không phải lời nói chơi mà là tình cảm thật lòng, nếu không phải biết tính Lâm Phong thì bà đã một mực nhận Thái Phiêu Phiêu làm con dâu rồi.
Thấy vợ mình đứng ngồi không yên, Lâm Thiên đứng bên cạnh lên tiếng trấn an:
-Bà đừng quá lo, Phong nhi trước giờ làm việc rất có chừng mực, nếu không có nắm chắc Phong nhi sẽ không để Phiêu Phiêu dấn thân vào nguy hiểm đâu.
Kì thực không phải Lâm Nguyệt không tin tưởng Lâm Phong, nhưng bà vẫn không nhịn được nói:
-Hay là chúng ta đến xem thế nào đi? Dẫu sao ông cũng là Hóa Thần, cái lạnh này chắc hẳn ông vẫn chịu được mà đúng không.
Lâm Thiên lắc đầu từ chối ngay:
-Không được, Phong nhi đã nói chuyện này vô cùng hệ trọng không ai được làm phiền, chúng ta đừng làm khó Phong nhi. Hơn nữa dường như Phong nhi không để chúng ta lại gần là muốn đảm bảo cho chúng ta chứ không phải Phiêu Phiêu, có khi chúng ta đến sẽ làm Phong nhi vướng tay vướng chân thêm.
Nghe vậy Lâm Nguyệt không nói gì nữa, nhưng từ ánh mắt đến cử chỉ đều tỏ rõ bà vẫn chưa yên tâm chút nào.
…………….
Một bên khác, đúng như Lâm Thiên suy đoán, Lâm Phong sẽ không để Thái Phiêu Phiêu gặp nguy hiểm quá mức, tuy khí tức trận pháp tản ra ngoài tương đối khủng bố nhưng nhiệt độ nơi Thái Phiêu Phiêu ngồi lại hoàn toàn nằm trong sức chịu đựng của một người bình thường.
Bất quá một người bình thường ở lâu trong điều kiện lạnh giá cũng không phải chuyện gì dễ dàng, chưa kể nhiệt độ mỗi lúc một giảm xuống, mới ngồi một chút Thái Phiêu Phiêu đã bắt đầu run rẩy, trên làn da đang dần nổi lên từng áng hồng do quá lạnh.
Theo Lâm Phong tính toán Thái Phiêu Phiêu chỉ chống cự được với cái lạnh tối đa ba mươi phút, một khi vượt quá giới hạn Lâm Phong sẽ chủ động cắt đứt Thái Phiêu Phiêu cảm ứng, hắn thà đợi sau này tìm cách khác chứ không muốn thấy Thái Phiêu Phiêu chết ngay lúc này.
Kết trận xong xuôi, Lâm Phong ngưng trọng nói:
-Lạnh lẽo mới chỉ là bắt đầu, bước tiếp theo sẽ vô cùng hung hiểm, ngươi chuẩn bị tâm lí cho kĩ.
Thái Phiêu Phiêu ngồi trong trận pháp bị hàn khí bủa vây không tiện mở miệng chỉ gật đầu nhẹ một cái tỏ ý tứ đã chuẩn bị xong xuôi, cách nghĩ của nàng hơi khác với Lâm Phong một chút, đó là thà chết cũng không muốn tiếp tục tình cảnh này.
Bởi vì nàng biết Lâm Phong có rất nhiều chuyện phải làm, chẳng may Lâm Phong đi một lần cả mấy chục năm không trở về mà nàng không thể tu luyện thì sẽ không đủ thời gian chờ Lâm Phong hồi tâm chuyển ý, nàng đã mất quá nhiều thứ rồi không muốn mất thêm cơ hội cuối cùng.
Nhìn ra được quyết tâm trong ánh mắt Thái Phiêu Phiêu, Lâm Phong không kéo dài thời gian nữa thay đổi ấn quyết điều khiển trận pháp biến đổi từ màu xanh của băng hàn sang tối đen như mực, ngoại trừ Lâm Phong ra không còn ai thấy rõ tình huống của Thái Phiêu Phiêu lúc này.
Lâm Phong thầm chúc phúc:
-Hy vọng ngươi sẽ vượt qua được cửa ải này, tâm ma của ngươi… quá lớn.
……………….
Ngay lúc bị màn đêm trận pháp bao trùm, Thái Phiêu Phiêu đột nhiên cảm thấy vô cùng choáng váng như vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, nàng lắc lắc cái đầu cho tỉnh táo rồi mở mắt ra xem rốt cuộc tái sinh linh căn là thế nào, từ trước đến nay nàng chưa bao giờ nghe qua “tái sinh linh căn”.
Thế nhưng mở mắt ra Thái Phiêu Phiêu chỉ thấy hắc ám vô tận, bất tri bất giác nàng nhớ lại phần kí ức đen tối bị dày vò bởi Minh Vệ không tự chủ được ngồi xuống co ro thành một đoàn run rẩy không thôi, nàng… cực kì sợ hãi hắc ám, hắc ám... chính là tâm ma của nàng.
-Không… không…. Lâm Phong…. Lâm Phong…. cho ta ra ngoài…
Nỗi sợ quá lớn, sự quyết tâm của Thái Phiêu Phiêu ngay lập tức bị dập tắt, nàng chỉ mong muốn có lại được ánh sáng.
Đương nhiên đây không phải Thái Phiêu Phiêu không kiên định mà là bản năng của một người khi đối mặt với nỗi sợ sẽ trỗi dậy một cách rất mạnh mẽ, Thái Phiêu Phiêu càng là người từng trải qua dày vò dẫn tới thất thố là chuyện không thể tránh khỏi.
Nhưng mặc kệ Thái Phiêu Phiêu thống khổ van nài bao nhiêu cũng không có bất kì ai lên tiếng đáp trả nàng, không, phải nói là trong mảnh không gian này nàng chỉ có thể nghĩ, không thể nói thành lời, âm thanh của nàng… không phát ra được.
Bởi vì... đây là một vùng không gian không có vật chất, không có ánh sáng, thậm chí không có cả khái niệm thời gian do Lâm Phong phối hợp Tang Thụ tạo ra dựa trên lần cảm ngộ “hư vô”, tất cả những gì tồn tại ở chỗ này chỉ gồm Thái Phiêu Phiêu, hư vô, cùng gốc linh căn của nàng.
Và việc Thái Phiêu Phiêu cần làm là phải tìm ra được “gốc linh căn” trong không gian mờ mịt này.
Lí thuyết thoạt nghe có vẻ dễ, nhưng thực chất đây là một thử thách gian nan vô cùng, nó không khác gì mò kim đáy biển cả.
Thậm chí so với mò kim đáy biển còn khó hơn, ít nhất ở dưới đáy biển vẫn tồn tại một điểm ánh sáng, còn ở đây hoàn toàn không có.
Một lúc vừa phải tái sinh linh căn vừa phải đối mặt với tâm ma, khó càng thêm khó.
-Phù… phù….
Tại lúc tuyệt vọng nhất trong thâm tâm Thái Phiêu Phiêu lại nhiều hơn một tia sáng để phấn đấu, nàng nhớ tới người cha quá cố tự trấn an bản thân:
-Không được, cha đã nhường cả mạng sống cho ta, ta không thể cứ mãi yếu đuối rồi chết ở đây. Không phải chỉ là hắc ám sao, ta nhất định sẽ vượt qua.
Nói xong, Thái Phiêu Phiêu bất chấp trong lòng vẫn còn sợ hãi, cũng bất chấp không hề có manh mối nào lựa chọn đại một phương hướng bước ra bước đi đầu tiên, theo nàng nghĩ ngồi một chỗ khóc lóc không giải quyết được gì cả, cứ đi trước tính sau.
Một bước, mười bước, trăm bước….
Càng bước đi, bước chân của Thái Phiêu Phiêu càng vững chắc hơn, nỗi sợ hắc ám dần dần được giải trừ, nhưng đồng thời Thái Phiêu Phiêu phải đối mặt với một nỗi lo khác đáng sợ hơn, đó là nỗi bận tâm về thời gian gấp rút, nàng tự hiểu bản thân ở thế giới thật không chống chịu được quá lâu.
-Phụp….
Không biết đã bước được bao nhiêu bước, chỉ biết đã đi rất lâu rất lâu vẫn không tìm được một chút cảm ứng, nội tâm Thái Phiêu Phiêu dần trầm tới đáy kéo theo một sự mệt mỏi vô cùng mà ngã khuỵu xuống, nàng… không đi nổi nữa.
Đến bây giờ... hắc ám đã không còn ảnh hưởng tới Thái Phiêu Phiêu quá nhiều, nhưng sự cô độc lại không giống, một mình bước đi quá lâu khiến nàng dần mất đi bản ngã không phân biệt được liệu bản thân vẫn đang trong thử thách, hay đã chìm vào hư ảo của đời sống thực vật.
Nghĩ đến đây, Thái Phiêu Phiêu cắn răng đứng lên tự lẩm bẩm:
-Mặc kệ là vẫn đang trong thử thách hay sống thực vật, chỉ cần ta bước tiếp, sẽ có ngày tỉnh lại.
Tiếp tục bước đi, lần này Thái Phiêu Phiêu không để ý tới thời gian hay hắc ám, nàng chỉ còn một loại chấp nhất – bước, bước, và bước.
Lại qua thêm một khoảng rất lâu rất lâu, đến mức nếu có ánh sáng chiếu vào sẽ thấy ánh mắt Thái Phiêu Phiêu đã không còn minh mẫn nhưng hai chân vẫn đều đặn tiến bước, cảm giác giống như nàng đang bước đi theo bản năng chứ không phải dựa vào suy nghĩ nữa.
Dùng bản năng, chống lại bản năng, là cách biểu đạt chính xác nhất những gì Thái Phiêu Phiêu đang làm.
Bỗng nhiên, Thái Phiêu Phiêu hai mắt trống rỗng đứng lại tự hỏi:
-Ta… là cái gì?Linh căn… lại là cái gì?
-Linh… là linh hồn? Căn… là gốc rễ? Phải chăng linh căn chính là gốc rễ của linh hồn?
-Nếu vậy… vì sao ta phải đi tìm linh căn đâu? Ta… không phải là linh căn sao?
-Răng rắc…. răng rắc….
Nói tới câu cuối cùng, ánh mắt Thái Phiêu Phiêu từ mê man chuyển biến thành thanh tỉnh, ánh mắt của nàng giống như một loại ánh sáng xé rách không gian hư vô, hắc ám bị đẩy lùi để lộ ra hai cái thân ảnh ‘‘Thái Phiêu Phiêu’’ một trong suốt một xanh lam đang đứng đối diện nhau.
‘‘Thái Phiêu Phiêu trong suốt’’ đưa tay chạm vào ‘‘Thái Phiêu Phiêu xanh lam’’, ‘‘hai cái Thái Phiêu Phiêu’’ cứ thế hợp làm một.
……..
Bên ngoài thế giới thực, thời gian đã tới, nhiệt độ cũng đã giảm xuống tới cực hạn của một người bình thường, thân thể Thái Phiêu Phiêu gần như đã đóng băng sạch sẽ, ngoại trừ đại não và trái tim được bốn người Lâm Phong hết sức bảo vệ thì những bộ phận khác đã mất hết chức năng sống.
Nếu kéo dài thêm nữa Thái Phiêu Phiêu sẽ triệt để trở thành một người sống thực vật, hoặc tử vong.
Tuyết nhìn vào đóa sinh mệnh chi hỏa chập chờn sắp tắt ở trên tay không khỏi lo lắng hỏi Lâm Phong:
-Chúng ta có nên dừng lại không?
Kì thực tình trạng của Thái Phiêu Phiêu đã rất tồi tệ từ ba phút trước, nhưng Lâm Phong biết Thái Phiêu Phiêu sẽ không cam lòng nếu bị cắt đứt giữa chừng mới ráng kéo dài cho tới bây giờ, có điều xem ra Thái Phiêu Phiêu nắm chắc chín thành thất bại rồi.
Lâm Phong thở dài nói:
-Còn sống mới là tốt nhất, kéo nàng ấy ra thôi.
Đúng lúc này, Thái Phiêu Phiêu rốt cuộc động, thân thể vốn cứng ngắc của nàng khẽ run lên một cái rất nhỏ, nhưng cái rất nhỏ đó làm sao qua được sự chú ý của Lâm Phong.
Lâm Phong vui mừng thốt lên:
-Phiêu Phiêu thành công rồi. Chúng ta mau tiến hành bước cuối cùng.
Nghe theo Lâm Phong phân phó, ba người Vũ Ngưng, Tuyết, Phượng lập tức phối hợp với Lâm Phong bắt quyết biến đổi trận pháp, linh khí cuồn cuộn không dứt hóa thành bốn đầu băng long không ngừng phun ra hàn băng chi lực đổ về phía Thái Phiêu Phiêu.
Bốn đầu băng long thi nhau gào thét, nhiệt độ chỉ kém mấy chục độ nữa liền chạm mốc độ 0 tuyệt đối, đổi lại bất kì tu sĩ nào dưới Hóa Thần viên mãn mà không chủ tu Băng thuộc tính đứng ở đây cũng sẽ bị đóng băng hết.
Bất quá với sự tái sinh của Băng linh căn thì Thái Phiêu Phiêu không ngại lạnh, những mảnh băng bám trên thân thể cứ thế dung nhập vào chính cơ thể Thái Phiêu Phiêu trở thành một phần lực lượng của nàng, theo đó tu vi đã mất từ lâu đang dần được đắp lại.
Có tu vi, mọi chuyện liền dễ dàng hơn, Thái Phiêu Phiêu mở mắt ra đứng bật dậy hé ra cái miệng nhỏ nhắn hút lấy hút để hàn băng chi lực, nhưng mục đích không phải đề thăng tu vi mà là để kích thích linh căn vừa tái sinh tiến hóa lên một tầm cao mới.
Tái sinh là một chuyện, tiến hóa… lại là một chuyện khác, và tiến hóa linh căn cũng được xếp vào một sự việc tương đối hung hiểm.
Chỉ là trong trường hợp của Thái Phiêu Phiêu thì quá trình tiến hóa khá dễ dàng, dù sao bên trong hàn băng chi lực ẩn chứa rất nhiều thứ tốt như Đan Khí, Hỗn Độn Chi Khí, Niết Bàn Chi Hỏa phiên bản Sinh Mệnh Lãnh Diễm và trợ lực từ Không Linh Chi Thể.
Bốn yếu tố phụ trợ cực khủng bố cùng gom về một chỗ còn nguy hiểm mới là lạ.
Rất nhanh Thái Phiêu Phiêu đã hoàn thành xong bước tiến hóa, tu vi chỉ tạm dừng ở mốc Trúc Cơ viên mãn nhưng khí chất trên người nàng lạnh lùng bá đạo hơn cả lúc Nguyên Anh viên mãn, cộng thêm một chút cao quý từ linh căn vượt qua cả cực phẩm khiến Thái Phiêu Phiêu rực rỡ hơn bao giờ hết, nàng nở nụ cười hướng về Lâm Phong nói:
-Cám ơn.
/470
|