Dư Hiểu Tuệ này vừa rồi là có đối với hắn sinh ra sát ý, chỉ là thoáng qua, nhưng mà Đại Hắc vẫn là nhận ra được đến.
Rầm!
Bệ Hạ! Không sai, vừa rồi là ta muốn ra tay giết ngài, chỉ là nghĩ đến thực lực của ngài quá mức đáng sợ, cho nên mới từ bỏ ý định! Dư Hiểu Tuệ quỳ xuống, trong lòng là rất run sợ nói.
Hắn như thế nào có thể biết, rõ ràng nàng chỉ là có ý nghĩ thoáng qua thôi mà, cũng không thật sự bại lộ ra bên ngoài một chút nào, như thế cái vị khủng bố cường giả này lại nhận biết được! Dư Hiểu Tuệ càng nghĩ càng sợ.
Ầm ầm!
Thật là to gan, dám đối với chủ nhân sinh ra sát ý, ngươi là đáng chết!
Hổ Huyền Thiên hằm hằm lửa giận, khí thế bạo phát, như lập tức muốn ra tay với Dư Hiểu Tuệ một dạng.
Cơ hội tốt, đem cô gái này sát, sau đó diệt luôn đám Nhân Tộc này thì là càng tốt hơn.
Bệ Hạ! Xin hãy cho ta nói vài câu, Hiểu Tuệ nàng là vì đệ đệ của nàng bị giết, nhất thời nghĩ không thông, cho nên mới có ý nghĩ như vậy, mong Bệ Hạ bỏ qua cho nàng một lần!
Vương Cảnh Thanh nhìn thấy tình cảnh nguy cấp, cũng không màng đến nguy hiểm, liền đứng ra che chắn cho Dư Hiểu Tuệ.
Đệ đệ? Diệp Tử Phàm nói nhỏ.
Không sai! Đệ đệ của nàng chính là Dư Thừa Diên, người mà bị ngài ra tay không lâu! Vương Cảnh Thanh cũng là đúng sự thật bẩm báo.
Đến nước này, hắn cũng không còn muốn che giấu hai người bọn họ quan hệ nữa, hắn đến bên cạnh, ôm Dư Hiểu Tuệ vào trong lòng, chờ Diệp Tử Phàm phán xét.
Chủ nhân! Như vậy bọn họ cành đáng chết! Hổ Huyền Thiên nhe răng cười dữ tợn nói.
Cơ hội đến, không ai có thể để lại một người lúc nào cũng muốn sát mình bên cạnh, nhất là cái vị độc ác chủ nhân này, như là hắn, hắn cũng không bao giờ đặt một quả bom hẹn giờ bên cạnh.
Hắn là không nghĩ ra được cái lý do gì có thể giúp cho cái cô Dư Hiểu Tuệ này có thể sống sót cả.
Bỏ đi! Như ngày sau hai ngươi có thực lực, có thể tìm đến ta trả thù!
Diệp Tử Phàm phất tay ra hiệu cho Hổ Huyền Thiên không cần lộn xộn, đối với Vương Cảnh Thanh hai người nói.
Hắn bây giờ tầm mắt đã cao, những người như Ngụy Thánh trở lên, mới để cho hắn bận tâm đối phó, đám người này, không nói bọn họ bị Nô Ấn khống chế, với thực lực cùng Thể Chất của bọn họ, là không thể nào có thể đuổi theo hắn được.
Đa tạ Bệ Hạ! Đa tạ Bệ Hạ! Vương Cảnh Thanh hai người là vui mừng quá đỗi, cảm tạ liên tục.
Hai người bọn họ là nghĩ lần này chết chắc, không thể nào ngờ vị Ngụy Thánh này lại bỏ qua cho bọn họ một con đường sống, thật là vận khí chiếu xuống đầu.
Kim Nguyên Chí Tôn đám người cũng là thở dài một hơi, cũng may vị Chủ Nhân này không truy cứu, như không, nhìn bộ dạng của tên Hổ Huyền Thiên kia, bọn hắn không bị liên lụy vào là không thể.
...
Chủ nhân này! Đổi tính từ khi nào vậy chứ? Nhìn Diệp Tử Phàm đi xa đằng kia, Hổ Huyền Thiên không khỏi trong lòng nghi hoặc.
Diệp Tử Phàm này không phải là người mà hắn biết a, trước đây, đừng nói là có người đối với hắn sinh ra sát ý, chỉ cần hơi có ý không tốt cũng bị hắn trừng trị thẳng tay, bây giờ hắn hoàn toàn không có sự độc ác vốn có, như vậy là thế nào?
Các ngươi! Các ngươi muốn làm gì?
Diệp Tử Phàm rời khỏi đây không lâu, đám Nhân Tộc này liền đem hắn cùng Ngô Nguyệt cấp vây quanh, khí thế đằng đằng, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn một dạng.
Hổ Huyền Thiên! Món nợ mà ngươi giết con của ta, bây giờ cũng là nên tính thôi! Kim Nguyên Chí Tôn cầm đầu đám người, âm âm nói.
Diệp Tử Phàm rời đi, có nói cho bọn họ sau khi thu thập tàn cuộc nơi đây, tối liền đi đến Thành Chủ Phủ gặp hắn, như vậy từ đây đến tối, bọn họ còn hai canh giờ để mà thao tác.
Cái con Hổ này, thực lực không ra gì, lại hay muốn dồn bọn họ vào chỗ chết, bọn họ như thế nào có thể bỏ qua cho nó.
Vừa rồi khi bị Nô Ấn nhập vào Nguyên Thần, cũng cài cho bọn chúng biết một số điều luật, những điều trước trung thành gì đó bọn họ là không quan tâm, nhưng mà sau cùng, lại có một điều luật được tô bằng màu đỏ đậm rất là bắt mắt, làm bọn họ vô cùng hứng thú.
Đó là những người bên trong Nguyên Thần hay Yêu Đan có Nô Ấn, chủ nhân không cấm tranh đấu, chỉ cần không được giết chết đối phương là được.
Từ trong điều luật này, bọn họ liền phát hiện được sơ hở, chỉ cần không giết chết đối phương, có nghĩa là chỉ cần đối phương còn một hơi là được rồi, như thế là không làm trái lại Nô Ấn điều luật.
Ha ha ha..Kim Nguyên huynh, là hiểu lầm, hoàn toàn là hiểu lầm, ta nói cho ngươi biết, Lê Thượng Âm là vì muốn bắt chủ nhân, cho nên mới bị chủ nhân diệt sát, ngươi muốn tìm người đòi nợ, cũng nên tìm vị Chủ Nhân kia, không phải ta!
Hổ Huyền Thiên thấy tình cảnh không ổn, lập tức đưa Ngô Nguyệt vào bên trong Hư Giới của mình, sau đó hắn cười rất vui vẻ với Kim Nguyên Chí Tôn, còn xưng huynh gọi đệ, vô cùng thân thiết, nhân tiện đem vị Chủ Nhân kia cấp bán luôn.
Không có cách nào, hiện tại tất cả mọi người đều có Nô Ấn trong người, đám người này đều biết luật lệ, tuy hắn sẽ không có tính mạng chi ưu, nhưng mà chịu khổ là không thể tránh khỏi.
Đừng quên, vừa rồi hắn lên mặt dương oai là vì có Diệp Tử Phàm chống lưng, với lại đám người này cũng là ăn bữa hôm lo bữa mai, bất kỳ lúc nào cũng có thể chết, hắn có thể lên mặt.
Nhưng mà bây giờ tình hình biến đổi, tất cả đều là đồng môn , hắn lại quay lại với một tên Linh Thể Yêu Tôn như trước, đối với Kim Nguyên Chí Tôn kia Đạo Thể Chí Tôn Chí Cường Giả, hắn chỉ có nước bị đánh phân.
Dù là như vậy! Ta cũng không có bỏ qua cho ngươi! Kim Nguyên Chí Tôn rít lên từng cơn.
Nhìn thần sắc của Hổ Huyền Thiên, hắn biết là tên này không có nói dối, con hắn đắc tội với vị Chủ Nhân kia, hắn là đáng chết, hắn có tâm báo thù cũng không có cái thực lực kia.
Cho nên, hắn chỉ còn nước trút một bộ phận oán khí lên Hổ Huyền Thiên, không phải hắn nói lên Tinh Không Bí Kim, bọn họ cũng không rơi xuống nước này đồng ruộng, cái tên Hổ Huyền Thiên này cũng không hề oan ức gì!
Cái này! Cái này, sao ta lại cảm thấy quen quen! Hổ Huyền Thiên khá là lạnh người nói.
Phải rồi, đây không phải là hắn tìm Vương Nhất Sơn của Già Thiên Tông trả thù hay sao?
Mặc dù hắn biết Vương Nhất Sơn không phải là nguyên nhân chính gây ra cái chết của con hắn, nhưng mà hắn lại không thể tìm Dương Đình Quân trả thù, cho nên chỉ đem tên Vương Nhất Sơn kia ra làm dê thế tội!
Bây giờ nghĩ lại, Kim Nguyên Chí Tôn này cách làm, không có khác gì hắn là bao, y không thể tìm Ngụy Thánh Diệp Tử Phàm báo thù, lại tìm đối thủ nhẹ ký hơn là hắn để tính sổ.
Rầm!
Bệ Hạ! Không sai, vừa rồi là ta muốn ra tay giết ngài, chỉ là nghĩ đến thực lực của ngài quá mức đáng sợ, cho nên mới từ bỏ ý định! Dư Hiểu Tuệ quỳ xuống, trong lòng là rất run sợ nói.
Hắn như thế nào có thể biết, rõ ràng nàng chỉ là có ý nghĩ thoáng qua thôi mà, cũng không thật sự bại lộ ra bên ngoài một chút nào, như thế cái vị khủng bố cường giả này lại nhận biết được! Dư Hiểu Tuệ càng nghĩ càng sợ.
Ầm ầm!
Thật là to gan, dám đối với chủ nhân sinh ra sát ý, ngươi là đáng chết!
Hổ Huyền Thiên hằm hằm lửa giận, khí thế bạo phát, như lập tức muốn ra tay với Dư Hiểu Tuệ một dạng.
Cơ hội tốt, đem cô gái này sát, sau đó diệt luôn đám Nhân Tộc này thì là càng tốt hơn.
Bệ Hạ! Xin hãy cho ta nói vài câu, Hiểu Tuệ nàng là vì đệ đệ của nàng bị giết, nhất thời nghĩ không thông, cho nên mới có ý nghĩ như vậy, mong Bệ Hạ bỏ qua cho nàng một lần!
Vương Cảnh Thanh nhìn thấy tình cảnh nguy cấp, cũng không màng đến nguy hiểm, liền đứng ra che chắn cho Dư Hiểu Tuệ.
Đệ đệ? Diệp Tử Phàm nói nhỏ.
Không sai! Đệ đệ của nàng chính là Dư Thừa Diên, người mà bị ngài ra tay không lâu! Vương Cảnh Thanh cũng là đúng sự thật bẩm báo.
Đến nước này, hắn cũng không còn muốn che giấu hai người bọn họ quan hệ nữa, hắn đến bên cạnh, ôm Dư Hiểu Tuệ vào trong lòng, chờ Diệp Tử Phàm phán xét.
Chủ nhân! Như vậy bọn họ cành đáng chết! Hổ Huyền Thiên nhe răng cười dữ tợn nói.
Cơ hội đến, không ai có thể để lại một người lúc nào cũng muốn sát mình bên cạnh, nhất là cái vị độc ác chủ nhân này, như là hắn, hắn cũng không bao giờ đặt một quả bom hẹn giờ bên cạnh.
Hắn là không nghĩ ra được cái lý do gì có thể giúp cho cái cô Dư Hiểu Tuệ này có thể sống sót cả.
Bỏ đi! Như ngày sau hai ngươi có thực lực, có thể tìm đến ta trả thù!
Diệp Tử Phàm phất tay ra hiệu cho Hổ Huyền Thiên không cần lộn xộn, đối với Vương Cảnh Thanh hai người nói.
Hắn bây giờ tầm mắt đã cao, những người như Ngụy Thánh trở lên, mới để cho hắn bận tâm đối phó, đám người này, không nói bọn họ bị Nô Ấn khống chế, với thực lực cùng Thể Chất của bọn họ, là không thể nào có thể đuổi theo hắn được.
Đa tạ Bệ Hạ! Đa tạ Bệ Hạ! Vương Cảnh Thanh hai người là vui mừng quá đỗi, cảm tạ liên tục.
Hai người bọn họ là nghĩ lần này chết chắc, không thể nào ngờ vị Ngụy Thánh này lại bỏ qua cho bọn họ một con đường sống, thật là vận khí chiếu xuống đầu.
Kim Nguyên Chí Tôn đám người cũng là thở dài một hơi, cũng may vị Chủ Nhân này không truy cứu, như không, nhìn bộ dạng của tên Hổ Huyền Thiên kia, bọn hắn không bị liên lụy vào là không thể.
...
Chủ nhân này! Đổi tính từ khi nào vậy chứ? Nhìn Diệp Tử Phàm đi xa đằng kia, Hổ Huyền Thiên không khỏi trong lòng nghi hoặc.
Diệp Tử Phàm này không phải là người mà hắn biết a, trước đây, đừng nói là có người đối với hắn sinh ra sát ý, chỉ cần hơi có ý không tốt cũng bị hắn trừng trị thẳng tay, bây giờ hắn hoàn toàn không có sự độc ác vốn có, như vậy là thế nào?
Các ngươi! Các ngươi muốn làm gì?
Diệp Tử Phàm rời khỏi đây không lâu, đám Nhân Tộc này liền đem hắn cùng Ngô Nguyệt cấp vây quanh, khí thế đằng đằng, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn một dạng.
Hổ Huyền Thiên! Món nợ mà ngươi giết con của ta, bây giờ cũng là nên tính thôi! Kim Nguyên Chí Tôn cầm đầu đám người, âm âm nói.
Diệp Tử Phàm rời đi, có nói cho bọn họ sau khi thu thập tàn cuộc nơi đây, tối liền đi đến Thành Chủ Phủ gặp hắn, như vậy từ đây đến tối, bọn họ còn hai canh giờ để mà thao tác.
Cái con Hổ này, thực lực không ra gì, lại hay muốn dồn bọn họ vào chỗ chết, bọn họ như thế nào có thể bỏ qua cho nó.
Vừa rồi khi bị Nô Ấn nhập vào Nguyên Thần, cũng cài cho bọn chúng biết một số điều luật, những điều trước trung thành gì đó bọn họ là không quan tâm, nhưng mà sau cùng, lại có một điều luật được tô bằng màu đỏ đậm rất là bắt mắt, làm bọn họ vô cùng hứng thú.
Đó là những người bên trong Nguyên Thần hay Yêu Đan có Nô Ấn, chủ nhân không cấm tranh đấu, chỉ cần không được giết chết đối phương là được.
Từ trong điều luật này, bọn họ liền phát hiện được sơ hở, chỉ cần không giết chết đối phương, có nghĩa là chỉ cần đối phương còn một hơi là được rồi, như thế là không làm trái lại Nô Ấn điều luật.
Ha ha ha..Kim Nguyên huynh, là hiểu lầm, hoàn toàn là hiểu lầm, ta nói cho ngươi biết, Lê Thượng Âm là vì muốn bắt chủ nhân, cho nên mới bị chủ nhân diệt sát, ngươi muốn tìm người đòi nợ, cũng nên tìm vị Chủ Nhân kia, không phải ta!
Hổ Huyền Thiên thấy tình cảnh không ổn, lập tức đưa Ngô Nguyệt vào bên trong Hư Giới của mình, sau đó hắn cười rất vui vẻ với Kim Nguyên Chí Tôn, còn xưng huynh gọi đệ, vô cùng thân thiết, nhân tiện đem vị Chủ Nhân kia cấp bán luôn.
Không có cách nào, hiện tại tất cả mọi người đều có Nô Ấn trong người, đám người này đều biết luật lệ, tuy hắn sẽ không có tính mạng chi ưu, nhưng mà chịu khổ là không thể tránh khỏi.
Đừng quên, vừa rồi hắn lên mặt dương oai là vì có Diệp Tử Phàm chống lưng, với lại đám người này cũng là ăn bữa hôm lo bữa mai, bất kỳ lúc nào cũng có thể chết, hắn có thể lên mặt.
Nhưng mà bây giờ tình hình biến đổi, tất cả đều là đồng môn , hắn lại quay lại với một tên Linh Thể Yêu Tôn như trước, đối với Kim Nguyên Chí Tôn kia Đạo Thể Chí Tôn Chí Cường Giả, hắn chỉ có nước bị đánh phân.
Dù là như vậy! Ta cũng không có bỏ qua cho ngươi! Kim Nguyên Chí Tôn rít lên từng cơn.
Nhìn thần sắc của Hổ Huyền Thiên, hắn biết là tên này không có nói dối, con hắn đắc tội với vị Chủ Nhân kia, hắn là đáng chết, hắn có tâm báo thù cũng không có cái thực lực kia.
Cho nên, hắn chỉ còn nước trút một bộ phận oán khí lên Hổ Huyền Thiên, không phải hắn nói lên Tinh Không Bí Kim, bọn họ cũng không rơi xuống nước này đồng ruộng, cái tên Hổ Huyền Thiên này cũng không hề oan ức gì!
Cái này! Cái này, sao ta lại cảm thấy quen quen! Hổ Huyền Thiên khá là lạnh người nói.
Phải rồi, đây không phải là hắn tìm Vương Nhất Sơn của Già Thiên Tông trả thù hay sao?
Mặc dù hắn biết Vương Nhất Sơn không phải là nguyên nhân chính gây ra cái chết của con hắn, nhưng mà hắn lại không thể tìm Dương Đình Quân trả thù, cho nên chỉ đem tên Vương Nhất Sơn kia ra làm dê thế tội!
Bây giờ nghĩ lại, Kim Nguyên Chí Tôn này cách làm, không có khác gì hắn là bao, y không thể tìm Ngụy Thánh Diệp Tử Phàm báo thù, lại tìm đối thủ nhẹ ký hơn là hắn để tính sổ.
/603
|