Hai người các ngươi lui xuống đi, ta muốn yên tĩnh một mình! Lâm An Nam gương mặt tuyệt mỹ đến nao lòng, hai tay nắm chặt nhìn hai tên thị nữ nói.
Nếu như để ý kỹ mà nói cánh tay phải của nàng đang cầm một cây Mộc Trâm hình Phượng Vĩ, Diệp Tử Phàm có mặt tại đây sẽ nhận ra chính là cây Trâm mà hắn đã tặng cho Lâm An Nam hồi còn tại Thiên Hoang Đại Lục.
Vâng! Tam Tiểu Thư! Hai tên thị nữ liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó cung kính đi ra bên ngoài.
Dù sao nơi đây cũng là Lâm Phủ, với lại Lâm An Nam bây giờ chỉ là một người bình thường, cũng không thể gây nên sóng gió gì, khoảng thời gian còn lại để cô ta một mình cũng tốt.
Đã hơn một tháng trôi qua rồi, tại sao ngươi lại không có đến tìm ta chứ? Đuổi đi hái tên thị nữ, chỉ còn cô độc một mình bên trong gian phòng, Lâm An Nam nhìn lấy Phượng Trâm, hai dòng nước mắt rơi xuống gò má xinh đẹp, tự nói một câu.
Từ lần cuối gặp lại tại Thiên Hoang Đại Lục tinh không ngoại, nàng vẫn luôn là chờ hắn đến Thần Lục Đại Lục tìm nàng, chỉ là hơn một tháng trôi qua hắn vẫn là không có xuất hiện, trong lòng của nàng thầm nghĩ có phải hắn đã quên đi nàng rồi hay không.
Cốc!! Cốc! két!
An Nam, là phụ thân không tốt, không thể giúp gì được cho con. Đang lúc Lâm An Nam vẫn còn chìm trong thương nhớ, bên ngoài phòng tiếng gõ cửa vang lên, Lâm Chấn Nam từ bên ngoài đi vào nhìn Lâm An Nam mặt buồn rười rượi nói.
Phụ Thân, ngài đã làm hết sức, An Nam không có trách ngài! Nhìn người đến là Lâm Chấn Nam, Lâm An Nam cố nặng nụ cười nói.
Tại một tuần trước khi gia gia Lâm Đồng Y tập trung mọi người lại tuyên bố nàng phải lấy Sở Thiên Vũ, trong gia tộc ngoài người Phụ Thân này của mình đứng ra phản đối ra, không ai đứng ra nói giúp nàng một câu, đối với những gì người Phụ Thân này làm cho nàng, nàng vẫn là vô cùng cảm động.
Chỉ là một cây làm chẳng nên non, một mình Lâm Chấn Nam thôi là không đủ để thay đổi quyết định của gia gia Lâm Đồng Y, đối với phải thành thân với Sở Thiên Vũ, nàng cũng là vạn lần không cam lòng, thậm chí là lấy cái chết ra tương bức, chỉ là đổi lại lại bị gia gia Lâm Đồng Y phong bế toàn bộ Nguyên Lực cùng Nguyên Thần, đưa vào khuê phòng, đợi ngày cùng Sở Thiên Vũ bái đường thành thân, hiện tại nàng một thân tu vi bị phong cấm, so với người bình thường không khác hơn là bao, cho dù nàng muốn tự sát cũng là không làm được, đối với gia gia Lâm Đồng Y quyết tâm đem nàng bán, nàng có thể nhìn thấy được lốm đốm.
Chỉ trách người làm Phụ Thân này vô dụng! Lâm Chấn Nam trung niên gương mặt nhìn về phía Lâm An Nam như là già đi vài tuổi.
Mỗi khi tưởng tượng đến nữ nhi bảo bối của hắn phải lấy cái tên sắp chết Sở Thiên Vũ kia, trong lòng của hắn lại vô cùng khó chịu, chẳng phải thế mà suốt một tuần qua đầu tóc của hắn vốn xanh đen lại bạc đi vài phần.
Nhưng mà đối với quyết định của Phụ Thân hắn Lâm Đồng Y, hắn lại không thể nào thay đổi được, Lâm Đồng Y không những là cha của hắn mà còn là Lâm gia lão tổ, là Lâm gia gia tộc kình thiên cự trụ, Lâm gia có thể đi đến được ngày hôm nay cũng là nhờ có hắn.
Mỗi một lời nói của Lâm Đồng Y tại Lâm Phủ này chính là Thánh Chỉ, một khi Lâm Đồng Y quyết định sự việc không ai có thể thay đổi được, cũng là không ai dám đứng ra phản đối, lần trước hắn đứng ra phản đối cũng là rất lớn mạo hiểm.
Dù là vậy hắn cũng phải đứng ra, Lâm An Nam là đứa con mà hắn thương yêu nhất, hiện tại cũng là như vậy, nếu như có thể hắn liền đưa Lâm An Nam rời đi Lâm gia, chỉ có điều hắn biết đây là đều không thể, đừng nhìn hắn là Lâm gia gia chủ mà lầm, hắn khi đến đây thăm Lâm An Nam, bên ngoài kia cũng đã có hai vị Trưởng Lão Thông Thần cảnh trung kỳ viên mãn đang đi theo nhìn hắn chằm chằm, với Thông Thần sơ kỳ đại thành cảnh giới như hắn, một khi hắn có hành động khác thường, kết quả sẽ bị hai người kia vô tình trấn áp.
Phụ Thân! Ngài yên tâm, An Nam không có chuyện gì! Nàng hiểu Phụ Thân nàng khó xử, tuy là Lâm gia gia chủ, chỉ là quyền lực trong tay lại không có bao nhiêu, so với một con rối không khác nhau là mấy, chung quy cũng là thế giới này thực lực vi tôn mà thôi.
An Nam, ngươi nghĩ ngơi đi, ta ra bên ngoài xử lý một ít chuyện! Hắn cũng là nhìn ra được Lâm An Nam là không muốn nói chuyện, chỉ đành đi ra ngoài trước.
Phụ Thân, có chuyện gì xảy ra để ngài phải hi sinh An Nam đây? Đi ra bên ngoài, Lâm Chấn Nam thở dài một tiếng, nhìn lên bầu trời trong lòng thầm hỏi.
Luận về thương yêu Lâm An Nam, hắn tin rằng Lâm Đồng Y cũng sẽ không yếu hơn hắn, chỉ là hắn không hiểu tại sao Lâm Đồng Y lại ép buộc Lâm An Nam làm điều mình không thích.
Hắn quay lại nhìn vào khuê phòng của Lâm An Nam một lần nữa, hắn biết đây có lẽ là lần cuối hắn gặp mặt Lâm An Nam, làm Phụ Thân hắn là rất hiểu rõ bản tính của cô con gái này, nếu như bắt nàng làm chuyện mà nàng không muốn, chỉ làm cho nàng phản kháng càng thêm lợi hại, nhất là chuyện này lại liên quan đến hạnh phúc chung thân của nàng, nếu như hắn đoán không lầm chỉ cần ra khỏi Lâm Phủ, Lâm An Nam là nhất định sẽ chọn lựa con đường tự sát.
...
Hài tử, mẫu thân thật sự xin lỗi con, ta không thể nào có lỗi với Phụ Thân của con được! Lâm An Nam dùng tay khẽ vuốt bụng của mình, trong lòng thầm nói.
Thật ra từ khi trở về Thần Lục được nửa tháng, nàng đã phát hiện ra mình mang thai, trong lúc ấy tâm trạng của nàng có thể nói là buồn vui lẫn lộn, không nghĩ đến chỉ một lần cùng với Diệp Tử Phàm xảy ra chuyện nam nữ, nàng lại châu thai ám kết, trong khoảng thời gian qua nàng là như thế nào hi vọng Diệp Tử Phàm có thể xuất hiện tại bên cạnh, chỉ là nàng đã chờ đợi suốt hơn một tháng, Diệp Tử Phàm hình bóng không thấy đâu, đổi lại bây giờ nàng phải thành thân với lại người khác.
Thật xin lỗi, ta không chờ được ngươi đến, Diệp Tử Phàm kiếp sau chúng ta sẽ gặp lại! Nói xong, nàng liền dùng cây trâm mà Diệp Tử Phàm đã tặng đâm vào trái tim của mình.
Lâm Chấn Nam đoán không có sai, chỉ là hắn vẫn còn có chút xuất nhập, không phải chờ kiệu hoa đến đón, Lâm An Nam là đã quyết định tự sát ngay tại Lâm Phủ này.
Nàng vốn là một người con gái trung trinh, đã giao thân thể cho Diệp Tử Phàm, cả đời này tuyệt đối sẽ không cho một nam nhân nào khác đụng chạm đến thân thể của mình, hiện tại nàng không thể nào phản kháng lại được số mệnh phải lấy Sở Thiên Vũ, cũng chỉ có thể chọn cái chết để giải thoát, cho dù làm như vậy sẽ là có lỗi với hài tử còn chưa xuất thế, nhưng mà nàng cũng chỉ có thể ích kỷ một lần.
Nếu như để ý kỹ mà nói cánh tay phải của nàng đang cầm một cây Mộc Trâm hình Phượng Vĩ, Diệp Tử Phàm có mặt tại đây sẽ nhận ra chính là cây Trâm mà hắn đã tặng cho Lâm An Nam hồi còn tại Thiên Hoang Đại Lục.
Vâng! Tam Tiểu Thư! Hai tên thị nữ liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó cung kính đi ra bên ngoài.
Dù sao nơi đây cũng là Lâm Phủ, với lại Lâm An Nam bây giờ chỉ là một người bình thường, cũng không thể gây nên sóng gió gì, khoảng thời gian còn lại để cô ta một mình cũng tốt.
Đã hơn một tháng trôi qua rồi, tại sao ngươi lại không có đến tìm ta chứ? Đuổi đi hái tên thị nữ, chỉ còn cô độc một mình bên trong gian phòng, Lâm An Nam nhìn lấy Phượng Trâm, hai dòng nước mắt rơi xuống gò má xinh đẹp, tự nói một câu.
Từ lần cuối gặp lại tại Thiên Hoang Đại Lục tinh không ngoại, nàng vẫn luôn là chờ hắn đến Thần Lục Đại Lục tìm nàng, chỉ là hơn một tháng trôi qua hắn vẫn là không có xuất hiện, trong lòng của nàng thầm nghĩ có phải hắn đã quên đi nàng rồi hay không.
Cốc!! Cốc! két!
An Nam, là phụ thân không tốt, không thể giúp gì được cho con. Đang lúc Lâm An Nam vẫn còn chìm trong thương nhớ, bên ngoài phòng tiếng gõ cửa vang lên, Lâm Chấn Nam từ bên ngoài đi vào nhìn Lâm An Nam mặt buồn rười rượi nói.
Phụ Thân, ngài đã làm hết sức, An Nam không có trách ngài! Nhìn người đến là Lâm Chấn Nam, Lâm An Nam cố nặng nụ cười nói.
Tại một tuần trước khi gia gia Lâm Đồng Y tập trung mọi người lại tuyên bố nàng phải lấy Sở Thiên Vũ, trong gia tộc ngoài người Phụ Thân này của mình đứng ra phản đối ra, không ai đứng ra nói giúp nàng một câu, đối với những gì người Phụ Thân này làm cho nàng, nàng vẫn là vô cùng cảm động.
Chỉ là một cây làm chẳng nên non, một mình Lâm Chấn Nam thôi là không đủ để thay đổi quyết định của gia gia Lâm Đồng Y, đối với phải thành thân với Sở Thiên Vũ, nàng cũng là vạn lần không cam lòng, thậm chí là lấy cái chết ra tương bức, chỉ là đổi lại lại bị gia gia Lâm Đồng Y phong bế toàn bộ Nguyên Lực cùng Nguyên Thần, đưa vào khuê phòng, đợi ngày cùng Sở Thiên Vũ bái đường thành thân, hiện tại nàng một thân tu vi bị phong cấm, so với người bình thường không khác hơn là bao, cho dù nàng muốn tự sát cũng là không làm được, đối với gia gia Lâm Đồng Y quyết tâm đem nàng bán, nàng có thể nhìn thấy được lốm đốm.
Chỉ trách người làm Phụ Thân này vô dụng! Lâm Chấn Nam trung niên gương mặt nhìn về phía Lâm An Nam như là già đi vài tuổi.
Mỗi khi tưởng tượng đến nữ nhi bảo bối của hắn phải lấy cái tên sắp chết Sở Thiên Vũ kia, trong lòng của hắn lại vô cùng khó chịu, chẳng phải thế mà suốt một tuần qua đầu tóc của hắn vốn xanh đen lại bạc đi vài phần.
Nhưng mà đối với quyết định của Phụ Thân hắn Lâm Đồng Y, hắn lại không thể nào thay đổi được, Lâm Đồng Y không những là cha của hắn mà còn là Lâm gia lão tổ, là Lâm gia gia tộc kình thiên cự trụ, Lâm gia có thể đi đến được ngày hôm nay cũng là nhờ có hắn.
Mỗi một lời nói của Lâm Đồng Y tại Lâm Phủ này chính là Thánh Chỉ, một khi Lâm Đồng Y quyết định sự việc không ai có thể thay đổi được, cũng là không ai dám đứng ra phản đối, lần trước hắn đứng ra phản đối cũng là rất lớn mạo hiểm.
Dù là vậy hắn cũng phải đứng ra, Lâm An Nam là đứa con mà hắn thương yêu nhất, hiện tại cũng là như vậy, nếu như có thể hắn liền đưa Lâm An Nam rời đi Lâm gia, chỉ có điều hắn biết đây là đều không thể, đừng nhìn hắn là Lâm gia gia chủ mà lầm, hắn khi đến đây thăm Lâm An Nam, bên ngoài kia cũng đã có hai vị Trưởng Lão Thông Thần cảnh trung kỳ viên mãn đang đi theo nhìn hắn chằm chằm, với Thông Thần sơ kỳ đại thành cảnh giới như hắn, một khi hắn có hành động khác thường, kết quả sẽ bị hai người kia vô tình trấn áp.
Phụ Thân! Ngài yên tâm, An Nam không có chuyện gì! Nàng hiểu Phụ Thân nàng khó xử, tuy là Lâm gia gia chủ, chỉ là quyền lực trong tay lại không có bao nhiêu, so với một con rối không khác nhau là mấy, chung quy cũng là thế giới này thực lực vi tôn mà thôi.
An Nam, ngươi nghĩ ngơi đi, ta ra bên ngoài xử lý một ít chuyện! Hắn cũng là nhìn ra được Lâm An Nam là không muốn nói chuyện, chỉ đành đi ra ngoài trước.
Phụ Thân, có chuyện gì xảy ra để ngài phải hi sinh An Nam đây? Đi ra bên ngoài, Lâm Chấn Nam thở dài một tiếng, nhìn lên bầu trời trong lòng thầm hỏi.
Luận về thương yêu Lâm An Nam, hắn tin rằng Lâm Đồng Y cũng sẽ không yếu hơn hắn, chỉ là hắn không hiểu tại sao Lâm Đồng Y lại ép buộc Lâm An Nam làm điều mình không thích.
Hắn quay lại nhìn vào khuê phòng của Lâm An Nam một lần nữa, hắn biết đây có lẽ là lần cuối hắn gặp mặt Lâm An Nam, làm Phụ Thân hắn là rất hiểu rõ bản tính của cô con gái này, nếu như bắt nàng làm chuyện mà nàng không muốn, chỉ làm cho nàng phản kháng càng thêm lợi hại, nhất là chuyện này lại liên quan đến hạnh phúc chung thân của nàng, nếu như hắn đoán không lầm chỉ cần ra khỏi Lâm Phủ, Lâm An Nam là nhất định sẽ chọn lựa con đường tự sát.
...
Hài tử, mẫu thân thật sự xin lỗi con, ta không thể nào có lỗi với Phụ Thân của con được! Lâm An Nam dùng tay khẽ vuốt bụng của mình, trong lòng thầm nói.
Thật ra từ khi trở về Thần Lục được nửa tháng, nàng đã phát hiện ra mình mang thai, trong lúc ấy tâm trạng của nàng có thể nói là buồn vui lẫn lộn, không nghĩ đến chỉ một lần cùng với Diệp Tử Phàm xảy ra chuyện nam nữ, nàng lại châu thai ám kết, trong khoảng thời gian qua nàng là như thế nào hi vọng Diệp Tử Phàm có thể xuất hiện tại bên cạnh, chỉ là nàng đã chờ đợi suốt hơn một tháng, Diệp Tử Phàm hình bóng không thấy đâu, đổi lại bây giờ nàng phải thành thân với lại người khác.
Thật xin lỗi, ta không chờ được ngươi đến, Diệp Tử Phàm kiếp sau chúng ta sẽ gặp lại! Nói xong, nàng liền dùng cây trâm mà Diệp Tử Phàm đã tặng đâm vào trái tim của mình.
Lâm Chấn Nam đoán không có sai, chỉ là hắn vẫn còn có chút xuất nhập, không phải chờ kiệu hoa đến đón, Lâm An Nam là đã quyết định tự sát ngay tại Lâm Phủ này.
Nàng vốn là một người con gái trung trinh, đã giao thân thể cho Diệp Tử Phàm, cả đời này tuyệt đối sẽ không cho một nam nhân nào khác đụng chạm đến thân thể của mình, hiện tại nàng không thể nào phản kháng lại được số mệnh phải lấy Sở Thiên Vũ, cũng chỉ có thể chọn cái chết để giải thoát, cho dù làm như vậy sẽ là có lỗi với hài tử còn chưa xuất thế, nhưng mà nàng cũng chỉ có thể ích kỷ một lần.
/603
|