Thế giới thú nhân số lượng giống cái ít hơn giống đực rất nhiều. Cho nên lúc này đột nhiên xuất hiện một giống cá, lại là giống cái chưa có giống đực, tóc xám giống như thấy bánh có nhân từ trên trời rơi xuống, cảm thấy mình thật TM may mắn.
Đang chuẩn bị ôm về bộ lạc đâu, kết quả đi đến nửa đường thế nhưng lại xuất hiện một giống cái —— đây quả thực không phải là may mắn bình thường, mà là siêu may mắn a.
Còn chuyện nói gì với giống cái này, có thể dẫn cô về bộ lạc hay không, tóc xám căn bản không nghĩ tới.
Thế giới này đều có văn hóa của nó, sau khi một bộ lạc tấn công bộ lạc khác, giống cái sẽ thuộc về bộ lạc chiến thắng, chỉ cần mang về bộ lạc của mình, vậy sẽ biến thành của mình.
Hơn nữa một giống cái cũng không thể sống khi không có bộ lạc, ngay cả vì mạng sống của cô anh ta cũng sẽ mang cô về.
Tóc xám toét miệng, em trai anh ta còn chưa có giống cái đâu, thế nhưng lại xuất hiện thêm một người?!
Anh ta nghĩ đến tương lai tươi sáng, nghĩ xong bèn đi qua đó, "Chào em a giống cái..."
Nhưng mà anh ta không nghĩ tới, giống cái này có chủ!
Có chủ a!
Đều là giống đực, ai không rõ?! Tần Trường An vừa thấy giống đực phía trước Diệu Diệu đã biết anh ta rắp tâm bất lương, có người muốn cướp Diệu Diệu!! Chuyện này còn có thể nhịn?!
Tần Trường An phẫn nộ mắt đều đỏ, thét một tiếng, móng vuốt bén nhọn mang theo tia lãnh lẽo.
"Ngao!" Tóc xám cũng là dũng sĩ trong bộ lạc, tuy rằng không kế thừa được sự gian xảo của sói, mà là có chút ngu ngốc, tương đối giống Husky. Nhưng phản ứng vẫn là số một số hai, cảm thấy phía sau lãnh lẽo, lập tức tránh đi, lại vẫn không kịp mà bị thương.
Còn chưa xoay người đã cảm thấy có một bóng đen đánh tới, anh ta nhảy sang bên cạnh, thuận tiện lộ ra răng nanh, cắn sang bên kia...
Rõ ràng cảm giác mình sẽ phác gục con mồi, trong chớp nhoáng, lại thấy con mồi kia thật là hung mãnh, tránh cũng không tránh, đã có thứ gì đó gõ mạnh xuống đầu anh ta ——
"........." Ngao!! Mẹ nó cái mũi đau quá.
Diệu Diệu chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã thấy bọn họ đánh nhau, oai oai đầu, thu đồ sang bên cạnh, biến thành mèo nhỏ trèo lên cây, bảo đảm họ không đánh tới bên này, dò đầu ra, bạch bạch bạch cố lên, "Cố lên!"
"Cào anh ta!"
"Bên trái bên trái!"
"Bên phải!"
Tuy rằng không biết vì sao chim lớn lại đánh nhau với con sói này, nhưng đánh cũng đã đánh, vậy đương nhiên phải đánh thắng rồi nói tiếp.
Diệu Diệu cơ trí nghĩ ╯^╰
"........." Tần Trường An nháy mắt phấn chấn.
Hai cánh khởi độ g, toàn bộ khí thế của chim Thực Ô đều lên cao.
Khi Tô Ninh tỉnh lại thấy cảnh tượng này —— không biết là nơi nào, giống như rừng rậm nguyên thủy, tất cả cây cối đều cao một cách khác thường, che trời, một con chim lớn màu đen đang đuổi theo một sói đang chạy trốn, hai con cự thú chỉ có thể xuất hiện trong phim Hollywood, lớn gấp đôi bình thường.
Bên cạnh trên cây còn có một con mèo đáng yêu ngồi xổm, ân, đặc biệt đáng yêu, giống như chủ nhân mèo trước kia cô ấy nuôi......
Mèo nhỏ ngoan ngoãn ngồi xổm, chân trước bạch bạch chụp vào cây, như là đang nói điều gì, mà mỗi khi cô meo một tiếng, con chim lớn kia lại kích động, cảm giác giống như là... Ân, lực đạo đánh con sói kia mạnh gấp hai.
Tô Ninh nghe tiếng gào thảm thiết của con sói, không tự giác run thế, lại hoàn toàn không rõ đây là tình huống gì?
Chẳng lẽ là đang nằm mơ?
Sau đó lại cảm thấy đầu choáng váng, ký ức đột nhiên xuất hiện, mới nhớ tới mình bị tai nạn xe côn, xe tải lớn trực tiếp nghiền qua, tuyệt đối không có khả năng sống sót... xuyên qua? Trọng sinh?
Trận chiến này diễn ra cho đến khi con sói kia đầu hàng mới dừng lại, còn tại sao biết là đầu hàng, kia mẹ nó cũng quá rõ ràng, con sói kia hai móng ôm đầu, cái đuôi đều kẹp ở phía sau.
Như vậy ——
Tô Ninh run lên, lại bất chấp hiện tại có chuyện gì, chỉ nghĩ muốn chạy trốn, một con sói và một con chim hung mãnh như vậy, chờ khi dừng lại, nói không chừng mình sẽ trở thành đồ ăn.
Còn chưa kịp chạy, Tô Ninh đã ngây người, tròng mắt rớt đầy đất.
—— Cô ấy trơ mắt nhìn, sau khi con chim lớn kia dừng lại, con sói kia lắc mình biến thành người...
Một "Người"?!
Người?!
"Yêu, tổn thọ..." Chân Tô Ninh mềm nhũn.
Tần Trường An thấy con sói kia đầu hàng, còn có chút không vui,sao lại nhận thua sớm như vậg, Diệu Diệu còn đang nhìn hắn đâu...
Chim lớn vừa nghĩ vừa duỗi móng vuốt qua, phấn chấn oai hùng.
Cho đến khi tóc xám hoàn toàn không phản kháng, đơn phương ngược đánh xong thể hiện sự anh dũng của mình, mới không tình nguyện ngừng lại, rụt rè vỗ vỗ cánh, bay về phía Diệu Diệu.
Khoảng cách nháy mắt có thể tới, hắn lại dùng vài giây, tốc độ phảng phất chậm lại gấp đôi, còn lơ đãng sửa lại lông chim, bay hình chữ S trên không trung.
"...Thế nào?" Hắn đứng trên nhánh cây, tựa hồ không để tâm mở miệng.
Diệu Diệu nghe không hiểu cũng xem hiểu, nhảy tới trên đầu hắn, dẫm vài cái, có chút đắc ý nho nhỏ, meo meo khen, "Thật là lợi hại!"
Đương nhiên, chủ yếu chính là... Diệu Diệu chỉ huy cũng giỏi O(≧▽≦)O
Chim lớn khụ một tiếng, ưỡn ngực rụt rè thu cánh, tinh thần sáng láng, thần thái phi dương.
Đúng không.
Tóc xám khóc chít chít liếm vết thương của mình, cuối cùng anh ta cũng hiểu vì sao đại tế tư không cho bọn họ trêu chọc Thực Ô TT, đặc biệt là khi Thực Ô có thể bay...... Trước kia anh ta còn không hiểu, lần này rốt cuộc hiểu ra, trong bộ lạc anh ta là dũng sĩ số một số hai, nhưng lại hoàn toàn không có lực đánh trả...
Lông đều bị mổ trọc a... Lệ ròng chạy đi.
Có cánh quá chiếm tiện nghi, những loại chim khác còn tốt, chỉ cần gần người nói không chừng anh ta có thể tránh thoát, phản sát cũng không tính cái gì......
Nhưng Thực Ô không giống vậy, không nói tới tốc độ cực nhanh lại hung mãnh, mỗi một cái cánh đều dài mấy mét, lông chim sắc bén như dao nhỏ, ngay cả khi cách xa, cũng đủ dùng cánh để đánh bay anh ta, hắn nhiều lắm cũng chỉ nhảy xa mấy mét, không thể với tới.
Tóc xám biến thành hình người, nhìn Diệu Diệu trên đầu hắn, khóc không ra nước mắt, "Là ta thua, mạo phạm ngài, giống cái."
Tuy anh ta có hơi khờ khạo, nhưng không ngu ngốc, chuyện này là như thế nào vừa nhìn đã hiểu, rất rõ ràng, giống cái này đã có chủ.
Dựa theo quy định, giữa thú nhân có thể cướp đoạt giống cái, nếu giống cái có chủ, hai giống đực có thể quyết đấu, ân, bình thường giống cái đều sẽ chọn người mạnh hơn, lần này anh ta làm tương đương với khởi xướng khiêu khích cướp đoạt giống cái...... Tuy rằng anh ta thật sự không có ý đó.
Tần Trường An đang chuẩn bị đánh giống đực dám khỏi khích này đi rất ra, tốt nhất không bao giờ gặp lại, đã cảm thấy móng vuốt mềm mại của Diệu Diệu vỗ vỗ, meo meo kêu vài tiếng.
Chim lớn hơi dừng lại, sát khí lập tức hiện lên, cô còn không muốn anh ta cút ra xa?! Thứ muốn sức lực không có sức lực muốn tướng mạo không có tướng mạo có cái gì tốt! Hắn chỉ cần một cánh cũng đánh bay được không!! Móng vuốt của chim lớn có chút ngo ngoe rục rịch, con sói này nhất định là chưa bị cạo hết lông.
"......" Khi nghe Diệu Diệu giải thích, mới bừng tỉnh đại ngộ, thậm chí cả người đều hồng, "Tức ——"
Ai, thẹn thùng.
Tóc xám có chút ngốc, bảo anh ta ở lại?? Sao lại thế này???
Rất nhanh thôi, anh ta sẽ biết vì sao.
Diệu Diệu cảm thấy mình cần rất nhiều đồ, bắt chim lớn chuyển từng chuyến về quá mệt nha? Hơn nữa hiệu suất còn chậm ╯^╰
Diệu Diệu nói, nàng không nỡ để chim lớn mệt nhọc, không bằng giữ lại con sói này!
Sói to khổ bức đào đất, một chút một chút dùng móng vuốt đào, bộ lông xám đã dơ hề hề, còn bắt không làm đứt rễ cây......TT số của anh ta thật khổ!
Nhưng cây này đào xuống không phải cũng sẽ không có kết quả gì sao?
Trước kia người trong bộ lạc cũng muốn mang cây về, nhưng hôm sau lại phát hiện lá cây đã rụng hết, căn bản không mọc được trái cây, còn không bằng trực tiếp thu thập trái cây...
Sói to một bên mặt xám mày tro đào đất, một bên không rõ nguyên do gào vài tiếng, lại hoàn toàn không dám không quan tâm không làm việc.
...... Bởi vì Thần Thú ơi, bên trên có thú nhân giám sát a! Còn là giống cái nhỏ kia!
Trái tim sói to đều đang nhỏ máu, sáng sớm giống cái nhỏ kia đã chạy tới nói, nói giám sát anh ta để anh ta không lười biếng......... Cô ấy không phải giống cái của hắn sao?! Sao có thể giúp đỡ chim Thực Ô nô dịch anh ta a!
Sói to hự hự khiêng cây về, lại phun đầu lưỡi hự hự đào đất.
Tâm tắc.
Tô Ninh tiếp tục nói chuyện với con sói bên dưới.
Tối hôm qua sau khi khiếp sợ cô ấy đã cảm thấy không đúng, nơi này hẳn là thế giới thú nhân. Cô ấy đã đọc qua không ít tiểu thuyết, nhưng những thứ không có căn cứ khoa học đó, quỷ đều biết không thể là sự thật, nếu muốn sống sót, khẳng định phải biết được vài chuyện...
Mà Diệu Diệu rất giống chủ nhân mèo trước kia của cô ấy, chủ nhân làm gì đều đúng, trong tiềm thức đã không có suy nghĩ phản đối.
Con chim lớn kia thoạt nhìn rất đáng sợ, như vậy có thể hỏi chỉ còn con sói to này —— nhìn vẻ mặt "thành thật" m, rất giống con Husky bên nhà hàng xóm.
Sau khi Diệu Diệu và Tần Trường An bắt con sói kia đi đào cây, một người một chim tiếp tục tìm kiếm trong rừng, chuẩn bị tìm vài bụi gai, có thể làm phần lớn động vật không tới gần.
Còn chuyện lỡ như con sói kia chạy... Hoàn toàn không cần lo lắng, anh ta không thể chạy thoát, ngay cả khi trở về bộ lạc, cùng lắm thì Tần Trường An lại đi tới bắt lại.
Một người một chim không bay nhanh, cho đến khi mặt trời lên cao, Diệu Diệu mới tìm được một gốc cây thích hợp, màu tím, gọi là mê tâm đằng, giương nanh múa vuốt chiếm một khu đất lớn.
Tần Trường An thấy Diệu Diệu muốn đi tới đó, thân thể căng thẳng, dùng cánh chặn cô lại, chít chít nói gì đó.
Mê tâm đằng không thể tới gần.
Diệu Diệu đang chuẩn bị giải thích, đột nhiên, chân trời truyền đến hai tiếng kêu hung lệ, trầm thấp mang theo uy hiếp, làm trái tim lạnh lẽo.
Tần Trường An đẩy Diệu Diệu về phía sau, ngửa đầu kêu hai tiếng.
"......" Hai con Thực Ô hơi dừng lại, thần sắc hòa hoãn, càng dựa càng gần, dừng ở trên mặt đất.
Hai con Thực Ô dừng ở phía trước, kêu vài tiếng, thật ra có vài phần từ ái, "Trường An, sao lại tới đây?"
Một núi không thể có hai hổ, tộc Thực Ô của bọn họ sau khi thành niên sẽ không sống với phụ mẫu, trừ phi tất yếu, cũng sẽ không đặt chân tới lãnh địa của những con Thực Ô khác, phụ mẫu cũng vậy.
Lúc này Trường An mới phản ứng lại, hắn đã tới lãnh địa của họ, cánh giật giật, đầu không tự giác nâng nâng, "Con tìm được giống cái của mình."
Nói cách khác, chính là mang con dâu về cho họ nhìn.
Con dâu?! Hai con Thực Ô có chút kinh hỉ, vội vàng ngó trái ngó phải.
Con của mình thì mình thương, trong tộc không thèm để ý, trực tiếp đuổi người, nhưng thú phụ thú mẫu như bọn họ vẫn lo lắng.
Đứa nhỏ này có khuyết điểm, không thể biến thân, cũng chính là không thể □□—— giống cái căn bản không thích hắn, trừ phi có thể tìm một giống cái hình thú... Lúc hắn rời nhà bọn họ còn lo lắng, không nghĩ tới mới không bao lâu, đã tìm được giống cái?!
Hai con Thực Ô vui mừng, ngó trái ngó phải xem xét một vòng...... mộng bức, "... Ở đâu?"
Không có a.
Tần Trường An đầy mặt kiêu ngạo đẩy Diệu Diệu ra.
Hai con Thực Ô cao 4 mét cúi đầu...
"........."
Biểu tình trong nháy mắt có chút phức tạp.
...Con trai, con xác định sao?
Đang chuẩn bị ôm về bộ lạc đâu, kết quả đi đến nửa đường thế nhưng lại xuất hiện một giống cái —— đây quả thực không phải là may mắn bình thường, mà là siêu may mắn a.
Còn chuyện nói gì với giống cái này, có thể dẫn cô về bộ lạc hay không, tóc xám căn bản không nghĩ tới.
Thế giới này đều có văn hóa của nó, sau khi một bộ lạc tấn công bộ lạc khác, giống cái sẽ thuộc về bộ lạc chiến thắng, chỉ cần mang về bộ lạc của mình, vậy sẽ biến thành của mình.
Hơn nữa một giống cái cũng không thể sống khi không có bộ lạc, ngay cả vì mạng sống của cô anh ta cũng sẽ mang cô về.
Tóc xám toét miệng, em trai anh ta còn chưa có giống cái đâu, thế nhưng lại xuất hiện thêm một người?!
Anh ta nghĩ đến tương lai tươi sáng, nghĩ xong bèn đi qua đó, "Chào em a giống cái..."
Nhưng mà anh ta không nghĩ tới, giống cái này có chủ!
Có chủ a!
Đều là giống đực, ai không rõ?! Tần Trường An vừa thấy giống đực phía trước Diệu Diệu đã biết anh ta rắp tâm bất lương, có người muốn cướp Diệu Diệu!! Chuyện này còn có thể nhịn?!
Tần Trường An phẫn nộ mắt đều đỏ, thét một tiếng, móng vuốt bén nhọn mang theo tia lãnh lẽo.
"Ngao!" Tóc xám cũng là dũng sĩ trong bộ lạc, tuy rằng không kế thừa được sự gian xảo của sói, mà là có chút ngu ngốc, tương đối giống Husky. Nhưng phản ứng vẫn là số một số hai, cảm thấy phía sau lãnh lẽo, lập tức tránh đi, lại vẫn không kịp mà bị thương.
Còn chưa xoay người đã cảm thấy có một bóng đen đánh tới, anh ta nhảy sang bên cạnh, thuận tiện lộ ra răng nanh, cắn sang bên kia...
Rõ ràng cảm giác mình sẽ phác gục con mồi, trong chớp nhoáng, lại thấy con mồi kia thật là hung mãnh, tránh cũng không tránh, đã có thứ gì đó gõ mạnh xuống đầu anh ta ——
"........." Ngao!! Mẹ nó cái mũi đau quá.
Diệu Diệu chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã thấy bọn họ đánh nhau, oai oai đầu, thu đồ sang bên cạnh, biến thành mèo nhỏ trèo lên cây, bảo đảm họ không đánh tới bên này, dò đầu ra, bạch bạch bạch cố lên, "Cố lên!"
"Cào anh ta!"
"Bên trái bên trái!"
"Bên phải!"
Tuy rằng không biết vì sao chim lớn lại đánh nhau với con sói này, nhưng đánh cũng đã đánh, vậy đương nhiên phải đánh thắng rồi nói tiếp.
Diệu Diệu cơ trí nghĩ ╯^╰
"........." Tần Trường An nháy mắt phấn chấn.
Hai cánh khởi độ g, toàn bộ khí thế của chim Thực Ô đều lên cao.
Khi Tô Ninh tỉnh lại thấy cảnh tượng này —— không biết là nơi nào, giống như rừng rậm nguyên thủy, tất cả cây cối đều cao một cách khác thường, che trời, một con chim lớn màu đen đang đuổi theo một sói đang chạy trốn, hai con cự thú chỉ có thể xuất hiện trong phim Hollywood, lớn gấp đôi bình thường.
Bên cạnh trên cây còn có một con mèo đáng yêu ngồi xổm, ân, đặc biệt đáng yêu, giống như chủ nhân mèo trước kia cô ấy nuôi......
Mèo nhỏ ngoan ngoãn ngồi xổm, chân trước bạch bạch chụp vào cây, như là đang nói điều gì, mà mỗi khi cô meo một tiếng, con chim lớn kia lại kích động, cảm giác giống như là... Ân, lực đạo đánh con sói kia mạnh gấp hai.
Tô Ninh nghe tiếng gào thảm thiết của con sói, không tự giác run thế, lại hoàn toàn không rõ đây là tình huống gì?
Chẳng lẽ là đang nằm mơ?
Sau đó lại cảm thấy đầu choáng váng, ký ức đột nhiên xuất hiện, mới nhớ tới mình bị tai nạn xe côn, xe tải lớn trực tiếp nghiền qua, tuyệt đối không có khả năng sống sót... xuyên qua? Trọng sinh?
Trận chiến này diễn ra cho đến khi con sói kia đầu hàng mới dừng lại, còn tại sao biết là đầu hàng, kia mẹ nó cũng quá rõ ràng, con sói kia hai móng ôm đầu, cái đuôi đều kẹp ở phía sau.
Như vậy ——
Tô Ninh run lên, lại bất chấp hiện tại có chuyện gì, chỉ nghĩ muốn chạy trốn, một con sói và một con chim hung mãnh như vậy, chờ khi dừng lại, nói không chừng mình sẽ trở thành đồ ăn.
Còn chưa kịp chạy, Tô Ninh đã ngây người, tròng mắt rớt đầy đất.
—— Cô ấy trơ mắt nhìn, sau khi con chim lớn kia dừng lại, con sói kia lắc mình biến thành người...
Một "Người"?!
Người?!
"Yêu, tổn thọ..." Chân Tô Ninh mềm nhũn.
Tần Trường An thấy con sói kia đầu hàng, còn có chút không vui,sao lại nhận thua sớm như vậg, Diệu Diệu còn đang nhìn hắn đâu...
Chim lớn vừa nghĩ vừa duỗi móng vuốt qua, phấn chấn oai hùng.
Cho đến khi tóc xám hoàn toàn không phản kháng, đơn phương ngược đánh xong thể hiện sự anh dũng của mình, mới không tình nguyện ngừng lại, rụt rè vỗ vỗ cánh, bay về phía Diệu Diệu.
Khoảng cách nháy mắt có thể tới, hắn lại dùng vài giây, tốc độ phảng phất chậm lại gấp đôi, còn lơ đãng sửa lại lông chim, bay hình chữ S trên không trung.
"...Thế nào?" Hắn đứng trên nhánh cây, tựa hồ không để tâm mở miệng.
Diệu Diệu nghe không hiểu cũng xem hiểu, nhảy tới trên đầu hắn, dẫm vài cái, có chút đắc ý nho nhỏ, meo meo khen, "Thật là lợi hại!"
Đương nhiên, chủ yếu chính là... Diệu Diệu chỉ huy cũng giỏi O(≧▽≦)O
Chim lớn khụ một tiếng, ưỡn ngực rụt rè thu cánh, tinh thần sáng láng, thần thái phi dương.
Đúng không.
Tóc xám khóc chít chít liếm vết thương của mình, cuối cùng anh ta cũng hiểu vì sao đại tế tư không cho bọn họ trêu chọc Thực Ô TT, đặc biệt là khi Thực Ô có thể bay...... Trước kia anh ta còn không hiểu, lần này rốt cuộc hiểu ra, trong bộ lạc anh ta là dũng sĩ số một số hai, nhưng lại hoàn toàn không có lực đánh trả...
Lông đều bị mổ trọc a... Lệ ròng chạy đi.
Có cánh quá chiếm tiện nghi, những loại chim khác còn tốt, chỉ cần gần người nói không chừng anh ta có thể tránh thoát, phản sát cũng không tính cái gì......
Nhưng Thực Ô không giống vậy, không nói tới tốc độ cực nhanh lại hung mãnh, mỗi một cái cánh đều dài mấy mét, lông chim sắc bén như dao nhỏ, ngay cả khi cách xa, cũng đủ dùng cánh để đánh bay anh ta, hắn nhiều lắm cũng chỉ nhảy xa mấy mét, không thể với tới.
Tóc xám biến thành hình người, nhìn Diệu Diệu trên đầu hắn, khóc không ra nước mắt, "Là ta thua, mạo phạm ngài, giống cái."
Tuy anh ta có hơi khờ khạo, nhưng không ngu ngốc, chuyện này là như thế nào vừa nhìn đã hiểu, rất rõ ràng, giống cái này đã có chủ.
Dựa theo quy định, giữa thú nhân có thể cướp đoạt giống cái, nếu giống cái có chủ, hai giống đực có thể quyết đấu, ân, bình thường giống cái đều sẽ chọn người mạnh hơn, lần này anh ta làm tương đương với khởi xướng khiêu khích cướp đoạt giống cái...... Tuy rằng anh ta thật sự không có ý đó.
Tần Trường An đang chuẩn bị đánh giống đực dám khỏi khích này đi rất ra, tốt nhất không bao giờ gặp lại, đã cảm thấy móng vuốt mềm mại của Diệu Diệu vỗ vỗ, meo meo kêu vài tiếng.
Chim lớn hơi dừng lại, sát khí lập tức hiện lên, cô còn không muốn anh ta cút ra xa?! Thứ muốn sức lực không có sức lực muốn tướng mạo không có tướng mạo có cái gì tốt! Hắn chỉ cần một cánh cũng đánh bay được không!! Móng vuốt của chim lớn có chút ngo ngoe rục rịch, con sói này nhất định là chưa bị cạo hết lông.
"......" Khi nghe Diệu Diệu giải thích, mới bừng tỉnh đại ngộ, thậm chí cả người đều hồng, "Tức ——"
Ai, thẹn thùng.
Tóc xám có chút ngốc, bảo anh ta ở lại?? Sao lại thế này???
Rất nhanh thôi, anh ta sẽ biết vì sao.
Diệu Diệu cảm thấy mình cần rất nhiều đồ, bắt chim lớn chuyển từng chuyến về quá mệt nha? Hơn nữa hiệu suất còn chậm ╯^╰
Diệu Diệu nói, nàng không nỡ để chim lớn mệt nhọc, không bằng giữ lại con sói này!
Sói to khổ bức đào đất, một chút một chút dùng móng vuốt đào, bộ lông xám đã dơ hề hề, còn bắt không làm đứt rễ cây......TT số của anh ta thật khổ!
Nhưng cây này đào xuống không phải cũng sẽ không có kết quả gì sao?
Trước kia người trong bộ lạc cũng muốn mang cây về, nhưng hôm sau lại phát hiện lá cây đã rụng hết, căn bản không mọc được trái cây, còn không bằng trực tiếp thu thập trái cây...
Sói to một bên mặt xám mày tro đào đất, một bên không rõ nguyên do gào vài tiếng, lại hoàn toàn không dám không quan tâm không làm việc.
...... Bởi vì Thần Thú ơi, bên trên có thú nhân giám sát a! Còn là giống cái nhỏ kia!
Trái tim sói to đều đang nhỏ máu, sáng sớm giống cái nhỏ kia đã chạy tới nói, nói giám sát anh ta để anh ta không lười biếng......... Cô ấy không phải giống cái của hắn sao?! Sao có thể giúp đỡ chim Thực Ô nô dịch anh ta a!
Sói to hự hự khiêng cây về, lại phun đầu lưỡi hự hự đào đất.
Tâm tắc.
Tô Ninh tiếp tục nói chuyện với con sói bên dưới.
Tối hôm qua sau khi khiếp sợ cô ấy đã cảm thấy không đúng, nơi này hẳn là thế giới thú nhân. Cô ấy đã đọc qua không ít tiểu thuyết, nhưng những thứ không có căn cứ khoa học đó, quỷ đều biết không thể là sự thật, nếu muốn sống sót, khẳng định phải biết được vài chuyện...
Mà Diệu Diệu rất giống chủ nhân mèo trước kia của cô ấy, chủ nhân làm gì đều đúng, trong tiềm thức đã không có suy nghĩ phản đối.
Con chim lớn kia thoạt nhìn rất đáng sợ, như vậy có thể hỏi chỉ còn con sói to này —— nhìn vẻ mặt "thành thật" m, rất giống con Husky bên nhà hàng xóm.
Sau khi Diệu Diệu và Tần Trường An bắt con sói kia đi đào cây, một người một chim tiếp tục tìm kiếm trong rừng, chuẩn bị tìm vài bụi gai, có thể làm phần lớn động vật không tới gần.
Còn chuyện lỡ như con sói kia chạy... Hoàn toàn không cần lo lắng, anh ta không thể chạy thoát, ngay cả khi trở về bộ lạc, cùng lắm thì Tần Trường An lại đi tới bắt lại.
Một người một chim không bay nhanh, cho đến khi mặt trời lên cao, Diệu Diệu mới tìm được một gốc cây thích hợp, màu tím, gọi là mê tâm đằng, giương nanh múa vuốt chiếm một khu đất lớn.
Tần Trường An thấy Diệu Diệu muốn đi tới đó, thân thể căng thẳng, dùng cánh chặn cô lại, chít chít nói gì đó.
Mê tâm đằng không thể tới gần.
Diệu Diệu đang chuẩn bị giải thích, đột nhiên, chân trời truyền đến hai tiếng kêu hung lệ, trầm thấp mang theo uy hiếp, làm trái tim lạnh lẽo.
Tần Trường An đẩy Diệu Diệu về phía sau, ngửa đầu kêu hai tiếng.
"......" Hai con Thực Ô hơi dừng lại, thần sắc hòa hoãn, càng dựa càng gần, dừng ở trên mặt đất.
Hai con Thực Ô dừng ở phía trước, kêu vài tiếng, thật ra có vài phần từ ái, "Trường An, sao lại tới đây?"
Một núi không thể có hai hổ, tộc Thực Ô của bọn họ sau khi thành niên sẽ không sống với phụ mẫu, trừ phi tất yếu, cũng sẽ không đặt chân tới lãnh địa của những con Thực Ô khác, phụ mẫu cũng vậy.
Lúc này Trường An mới phản ứng lại, hắn đã tới lãnh địa của họ, cánh giật giật, đầu không tự giác nâng nâng, "Con tìm được giống cái của mình."
Nói cách khác, chính là mang con dâu về cho họ nhìn.
Con dâu?! Hai con Thực Ô có chút kinh hỉ, vội vàng ngó trái ngó phải.
Con của mình thì mình thương, trong tộc không thèm để ý, trực tiếp đuổi người, nhưng thú phụ thú mẫu như bọn họ vẫn lo lắng.
Đứa nhỏ này có khuyết điểm, không thể biến thân, cũng chính là không thể □□—— giống cái căn bản không thích hắn, trừ phi có thể tìm một giống cái hình thú... Lúc hắn rời nhà bọn họ còn lo lắng, không nghĩ tới mới không bao lâu, đã tìm được giống cái?!
Hai con Thực Ô vui mừng, ngó trái ngó phải xem xét một vòng...... mộng bức, "... Ở đâu?"
Không có a.
Tần Trường An đầy mặt kiêu ngạo đẩy Diệu Diệu ra.
Hai con Thực Ô cao 4 mét cúi đầu...
"........."
Biểu tình trong nháy mắt có chút phức tạp.
...Con trai, con xác định sao?
/234
|