Khi Diệu Diệu đi vào, toàn bộ hốc cây đều bị chim lớn chiếm đầy, ngực lúc lên lúc xuống, thoạt nhìn đã ngủ say.
Cô cẩn thận đi qua, ngáp một cái, tìm một nơi nằm ngủ, không quấy rầy chim lớn. Hắn bay cả một ngày, cũng mệt mỏi.
Hốc cây chậm rãi an tĩnh lại, chờ sau khi Diệu Diệu ngủ, Tần Trường An khẽ meo meo mở một con mắt, cánh nhẹ nhàng động đậy, cục tròn nhỏ nhỏ đã ngủ say liền ục ục lăn lên trên cánh hắn.
Độ ấm trên người giống cái nhỏ truyền vào trong lòng, con ưng khổng lồ toét miệng, dùng cánh bên kia như chăn đắp cho Diệu Diệu, vừa lòng nhắm hai mắt lại.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Có tiếng chim hót từ bên ngoài vang lên, Tần Trường An giật giật cánh định bay lên, động được một nửa, đột nhiên cảm thấy trên cánh của mình có vật gì đó, bên cổ cũng có tiếng hít thở phả tới, ngứa.
Tần Trường An dừng lại
Rõ ràng rất nhỏ, chỉ có một cục tròn nho nhỏ, lại làm hắn không thể động đậy.
Chim lớn cúi đầu, giống cái nhỏ đang ngủ ngon lành, bộ lông lúc lên lúc xuống, ria mép như cảm giác được cái gì, rung động rung động...
Tần Trường An bị manh trái tim run lên, nhịn không được cúi thấp đầu, càng thấu càng gần...
Ân, hắn chỉ thân một chút, chỉ một chút...
Meo!
Diệu Diệu đột nhiên nhảy dựng lên, cào hắn một móng vuốt, "Ai?!" Ai công kích cô!
"......" Tần Trường An nhìn cái mỏ sắc nhọn của mình, như bị sét đánh trúng, cả cơ thể đều không tốt lắm.
Đây là ngày hôm sau.
Diệu Diệu ngồi rửa mặt dưới ánh mặt trời, duỗi cái eo, đi vào trong rừng rậm.
Lần này vẫn là Tần Trường An đi cùng cô, chỉ là hôm nay tâm tình chim lớn chẳng ra gì, đầu vẫn luôn rũ xuống.
Diệu Diệu quan tâm hỏi làm sao vậy, chim lớn lắc lắc đầu tỏ vẻ mình không sao, kỳ thật đầu vẫn luôn suy nghĩ...... Khi nào hắn mới có thể biến thành người a.
Nghe nói trước kia có thú nhân ngay từ đầu cũng không thể biến thành người, sau đó ở cùng giống cái một thời gian, không biết tại sao tự nhiên biến thành người...
Đôi mắt của chim lớn không tự giác mà hướng về phía Diệu Diệu, chẳng lẽ tối hôm qua còn chưa đủ thân mật?
Hôm nay Diệu Diệu đi tìm rào tre, đầu tiên phải vòng một vòng xung quanh địa bàn của mình rồi nói tiếp...... Làm rào tre dùng gỗ tương đối cứng là tốt nhất, sau đó tìm một ít cây nhỏ có gai... Đương nhiên, không phải muốn tìm là có thể tìm được.
Hôm qua Diệu Diệu và Tần Trường An ăn một con heo sữa nướng, vẫn chưa đói, vì thế không ăn sáng, chọn một phương hướng để đi.
Rừng rậm rất nhiều cây cối, hai người đi không bao lâu đã tìm được một loại cây tương đối thích hợp, sờ sờ tính chất, cảm thấy không sai biệt lắm, bèn bắt đầu mang gỗ về.
Chủ lực vẫn là chim lớn.
Móng vuốt của hắn rất sắc nhọn, gỗ để làm rào chắn dễ dàng bị hắn cắt như chém dưa thái rau, cho nên lượt thứ hai Diệu Diệu không đi cùng hắn, cô ở nhà, dựng cây hắn mang về xuống là rào chắn.
Hai người phân công hợp tác, Diệu Diệu đào một cái hố sâu, sau đó đặt cây gỗ xuống, chim lớn lại đi tìm gỗ.
Diệu Diệu làm một hàng rào chắn hình tròn, lấy hốc cây làm trung tâm, vòng toàn bộ tán cây vào. Hàng rào này cao hơn hai mét, tuy rằng cũng không có tác dụng với những động vật lớn, nhưng ngăn trở một số động vật loại nhỏ thì không có vấn đề.
Khi Diệu Diệu dựng hàng rào xong một nửa, còn gặp một con vật tự đưa tới cửa, sinh vật kia không từ từ nơi nào tới, không đầu óc nhào tới.
"........."
Diệu Diệu nhẹ nhàng bắt nó lại, coi như một bữa cơm.
Bởi vì phạm vi hàng rào khá lớn, cho nên đến chạng vạng còn chưa hoàn thành, Diệu Diệu nhìn sắc trời, ngừng lại, bụng cũng có phản ứng, ục ục kêu lên.
Cũng đúng, cả ngày nay cô cũng chưa ăn gì.
Nghĩ đến chim lớn khẳng định cũng đói bụng.
Diệu Diệu xách con nai con kia ra, làm giống như cũ, đốt củi, làm phiến đá nóng lên.
Mùi thịt nướng nhẹ nhàng bay đi xung quanh.
Cùng lúc đó, gần hồ nước.
Một thú nhân tóc xám khiêng một con tạp tạp thú, cái mũi giật giật, nhìn về phía bên này.
Sao lại vậy?
Anh ta nhìn xung quanh, đột nhiên thấy trong nước có gì đó màu xám—— tựa hồ là một giống cái!
Tóc xám vội vàng nhảy xuống nước, vớt giống cái đó lên, phát hiện giống cái cũng không sao, chỉ là đang ngủ mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
...... Anh ta còn chưa có giống cái!
Tóc xám cõng giống cái trên lưng, chuẩn bị trực tiếp xoay người đi, lại do dự một chút, ngửi ngửi mùi thơm, chạy tới nơi hương thơm tỏa ra.
Theo đuổi giống cái, tay nghề cũng phải không tồi.
Nhưng mà chờ khi anh ta chạy đến nơi đó đã sợ ngây người, thân ảnh ngồi bên cạnh đống lửa —— lại một giống cái?!
Trong đầu tóc xám hiện lên một ý tưởng —— hôm nay thật may mắn!
Vừa lúc, em trai của anh ta cũng chưa có giống cái!
Cô cẩn thận đi qua, ngáp một cái, tìm một nơi nằm ngủ, không quấy rầy chim lớn. Hắn bay cả một ngày, cũng mệt mỏi.
Hốc cây chậm rãi an tĩnh lại, chờ sau khi Diệu Diệu ngủ, Tần Trường An khẽ meo meo mở một con mắt, cánh nhẹ nhàng động đậy, cục tròn nhỏ nhỏ đã ngủ say liền ục ục lăn lên trên cánh hắn.
Độ ấm trên người giống cái nhỏ truyền vào trong lòng, con ưng khổng lồ toét miệng, dùng cánh bên kia như chăn đắp cho Diệu Diệu, vừa lòng nhắm hai mắt lại.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Có tiếng chim hót từ bên ngoài vang lên, Tần Trường An giật giật cánh định bay lên, động được một nửa, đột nhiên cảm thấy trên cánh của mình có vật gì đó, bên cổ cũng có tiếng hít thở phả tới, ngứa.
Tần Trường An dừng lại
Rõ ràng rất nhỏ, chỉ có một cục tròn nho nhỏ, lại làm hắn không thể động đậy.
Chim lớn cúi đầu, giống cái nhỏ đang ngủ ngon lành, bộ lông lúc lên lúc xuống, ria mép như cảm giác được cái gì, rung động rung động...
Tần Trường An bị manh trái tim run lên, nhịn không được cúi thấp đầu, càng thấu càng gần...
Ân, hắn chỉ thân một chút, chỉ một chút...
Meo!
Diệu Diệu đột nhiên nhảy dựng lên, cào hắn một móng vuốt, "Ai?!" Ai công kích cô!
"......" Tần Trường An nhìn cái mỏ sắc nhọn của mình, như bị sét đánh trúng, cả cơ thể đều không tốt lắm.
Đây là ngày hôm sau.
Diệu Diệu ngồi rửa mặt dưới ánh mặt trời, duỗi cái eo, đi vào trong rừng rậm.
Lần này vẫn là Tần Trường An đi cùng cô, chỉ là hôm nay tâm tình chim lớn chẳng ra gì, đầu vẫn luôn rũ xuống.
Diệu Diệu quan tâm hỏi làm sao vậy, chim lớn lắc lắc đầu tỏ vẻ mình không sao, kỳ thật đầu vẫn luôn suy nghĩ...... Khi nào hắn mới có thể biến thành người a.
Nghe nói trước kia có thú nhân ngay từ đầu cũng không thể biến thành người, sau đó ở cùng giống cái một thời gian, không biết tại sao tự nhiên biến thành người...
Đôi mắt của chim lớn không tự giác mà hướng về phía Diệu Diệu, chẳng lẽ tối hôm qua còn chưa đủ thân mật?
Hôm nay Diệu Diệu đi tìm rào tre, đầu tiên phải vòng một vòng xung quanh địa bàn của mình rồi nói tiếp...... Làm rào tre dùng gỗ tương đối cứng là tốt nhất, sau đó tìm một ít cây nhỏ có gai... Đương nhiên, không phải muốn tìm là có thể tìm được.
Hôm qua Diệu Diệu và Tần Trường An ăn một con heo sữa nướng, vẫn chưa đói, vì thế không ăn sáng, chọn một phương hướng để đi.
Rừng rậm rất nhiều cây cối, hai người đi không bao lâu đã tìm được một loại cây tương đối thích hợp, sờ sờ tính chất, cảm thấy không sai biệt lắm, bèn bắt đầu mang gỗ về.
Chủ lực vẫn là chim lớn.
Móng vuốt của hắn rất sắc nhọn, gỗ để làm rào chắn dễ dàng bị hắn cắt như chém dưa thái rau, cho nên lượt thứ hai Diệu Diệu không đi cùng hắn, cô ở nhà, dựng cây hắn mang về xuống là rào chắn.
Hai người phân công hợp tác, Diệu Diệu đào một cái hố sâu, sau đó đặt cây gỗ xuống, chim lớn lại đi tìm gỗ.
Diệu Diệu làm một hàng rào chắn hình tròn, lấy hốc cây làm trung tâm, vòng toàn bộ tán cây vào. Hàng rào này cao hơn hai mét, tuy rằng cũng không có tác dụng với những động vật lớn, nhưng ngăn trở một số động vật loại nhỏ thì không có vấn đề.
Khi Diệu Diệu dựng hàng rào xong một nửa, còn gặp một con vật tự đưa tới cửa, sinh vật kia không từ từ nơi nào tới, không đầu óc nhào tới.
"........."
Diệu Diệu nhẹ nhàng bắt nó lại, coi như một bữa cơm.
Bởi vì phạm vi hàng rào khá lớn, cho nên đến chạng vạng còn chưa hoàn thành, Diệu Diệu nhìn sắc trời, ngừng lại, bụng cũng có phản ứng, ục ục kêu lên.
Cũng đúng, cả ngày nay cô cũng chưa ăn gì.
Nghĩ đến chim lớn khẳng định cũng đói bụng.
Diệu Diệu xách con nai con kia ra, làm giống như cũ, đốt củi, làm phiến đá nóng lên.
Mùi thịt nướng nhẹ nhàng bay đi xung quanh.
Cùng lúc đó, gần hồ nước.
Một thú nhân tóc xám khiêng một con tạp tạp thú, cái mũi giật giật, nhìn về phía bên này.
Sao lại vậy?
Anh ta nhìn xung quanh, đột nhiên thấy trong nước có gì đó màu xám—— tựa hồ là một giống cái!
Tóc xám vội vàng nhảy xuống nước, vớt giống cái đó lên, phát hiện giống cái cũng không sao, chỉ là đang ngủ mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
...... Anh ta còn chưa có giống cái!
Tóc xám cõng giống cái trên lưng, chuẩn bị trực tiếp xoay người đi, lại do dự một chút, ngửi ngửi mùi thơm, chạy tới nơi hương thơm tỏa ra.
Theo đuổi giống cái, tay nghề cũng phải không tồi.
Nhưng mà chờ khi anh ta chạy đến nơi đó đã sợ ngây người, thân ảnh ngồi bên cạnh đống lửa —— lại một giống cái?!
Trong đầu tóc xám hiện lên một ý tưởng —— hôm nay thật may mắn!
Vừa lúc, em trai của anh ta cũng chưa có giống cái!
/234
|