*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: tiểu an nhi (LQD)
Bước chân của gã đàn ông dồn dập, xách theo đèn đi quanh phòng bếp một vòng. Thủy Ngân trông thấy chân của hắn ta đi lại ngay trước mắt, nhưng hắn chỉ kiểm tra đống củi đốt xếp chồng bên bếp lò, mà không nghĩ tới việc tìm người trong bếp lò chật hẹp tối tăm.
Thuỷ Ngân ngừng thở, hai tay dính máu di di vào đống tro tàn còn sót lại trong lòng lò, di qua di lại nhưng vẫn nắm chặt con dao. Nếu gã đàn ông này muốn tìm kiếm bên trong lò, cô sẽ lập tức cho hắn ta một dao. Cho dù không thể giết chết ngay tức khắc thì cũng tuyệt không để hắn dễ chịu.
Tuy nhiên người này chỉ vội vàng xem xét một lượt sau đó xách đèn nhanh chóng đi ra bên ngoài. Cô không nghe thấy gì, không biết có thật là đối phương đã đi xa rồi hay không, chỉ đành phải ngồi im không nhúc nhích mà đợi.
Bốn người này không thường ở trong làng, hiện tại chết mất một người, bọn họ lại làm công việc buôn bán trẻ em, không dám để lộ ra ngoài, cho nên khả năng cao là sẽ không tiếp tục ở lại chỗ này nữa. Tiếp theo cô chỉ cần ngồi đợi, đợi đến giữa trưa. Nếu bọn họ không vào đây nấu cơm thì có nghĩa là đám người đó đã rời đi rồi.
Thủy Ngân ngủ thiếp đi trong chốc lát, không ngủ quá sâu, luôn duy trì trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Thỉnh thoảng lại đổi sang tư thế khác, đề phòng tay chân tê bì không phản ứng nhanh được. Ánh sáng trước mặt đã từ từ sáng tỏ, Thủy Ngân tính toán thời gian, cuối cùng cẩn thận leo ra khỏi cái lò.
Từ sau khi cô đến thế giới này, thế giới đối với cô hoàn toàn yên tĩnh. Sự yên tĩnh đó trong tình huống này lại mang đến càng nhiều nguy hiểm hơn.
Cẩn thận bước ra ngoài, Thuỷ Ngân nhạy bén chú ý tới cái áo khoác lúc trước được vắt trên chiếc gậy trúc cùng đôi giày vải của phụ nữ đã không còn. Bọn họ đã từng trở lại nhưng hiện đã đi rồi! Nín hơi đi ra phòng ngoài, chiếc giường trúc mà gã đàn ông chết hôm qua vẫn còn ở đó, máu phía trên đã được lau sạch sẽ, thi thể thì không thấy đâu.
Nhìn quanh một vòng, Thuỷ Ngân thấy thiếu một ít đồ vật, gian phòng ngủ luôn bị đóng kín giờ đang mở rộng. Nhìn thấy những thứ này, Thủy Ngân mới hoàn toàn thả lỏng. Cô đoán không sai, rất có thể đám con buôn đó đã rời xa nơi này rồi. Đây là kết quả tốt nhất, nếu không lấy tình trạng cạn kiệt sức lực hiện tại của cô thì căn bản không có cách nào có thể đối phó cùng một lúc với mấy người trưởng thành hung ác.
Chỉ có điều cô cũng không thể ở lại đây lâu hơn được, phải nhanh chóng nghĩ cách quay về nhà họ Triệu.
Nhà họ Triệu ở chỗ nào, làm sao để trở về, những chi tiết nhỏ này không có ở trong kịch bản mà Hệ thống đưa cho cô. Nhưng dựa theo phân tích, khẳng định hiện tại cô cách nhà họ Triệu rất xa.
Lúc trước thân thể này của cô ăn mặc đẹp đẽ, là cách ăn mặc của đứa trẻ nhà giàu. Sau khi bọn buôn người lừa bắt cóc về, tuy rằng đã lấy hết đồ trang sức lẫn thay đổi cách ăn mặc, nhưng nhất định không dám bán cô ở gần đó. Bọn chúng dám bán cô cho nhà họ Lâm ở huyện thành tức là nhà họ Lâm cách nơi cô bị bắt cóc cực kỳ xa.
Tiếp theo, trong kịch bản gốc, suốt chín năm sau cô chưa từng gặp qua bất cứ người nào của nhà họ Triệu. Về sau gặp phải Triệu Đoan Trạch là bởi anh ta đến nhà của em họ chơi. Cái này chứng tỏ nhà của Ngụy tiểu thư không xa nhà họ Lâm cho lắm, cho nên cô cần đi tìm nhà họ Nguỵ trước, cũng chính là nhà người dì của mình.
Thủy Ngân đi theo một con đường thẳng ra khỏi thôn, trên đường có vết bánh xe ngựa để lại. Vì đề phòng vận may kém gặp phải những kẻ buôn người, trên đường đi chỉ cần trông thấy có bóng người là cô lập tức trốn vào trong bụi cỏ ven đường tránh né. Cỏ dại mọc cao che kín thân hình của cô, để cho cô có thể bình an rời khỏi cái thôn kia.
Cô vừa đi vừa nghỉ, miễn cưỡng đi đến xế chiều mới nhìn thấy cửa huyện thành phía xa xa. Thực sự là quá mệt mỏi, cho dù Thuỷ Ngân có ý chí kiên cường đến mức nào cũng không thể vượt ra khỏi cực hạn của cơ thể mà tiếp tục đi tới đích. Chân cô mềm nhũn ngồi bệt dưới đất, thật lâu cũng không thể đứng dậy nổi.
Bỗng nhiên lòng bàn tay chống trên mặt đất cảm nhận được một trận rung động, bụi đất thổi qua trước mắt, Thủy Ngân trông thấy một cỗ xe ngựa chậm rãi mà chạy.
Thời điểm này mà trong nhà có xe ngựa thì hiển nhiên đều là nhà khá giả, mà loại gỗ dùng để làm thùng xe nhìn qua cũng là loại tốt. Thủy Ngân lập tức quyết định xin sự giúp đỡ từ phía bọn họ, cô từ mặt đất đứng bật dậy, đuổi theo chiếc xe ngựa kia.
Trong xe ngựa ngồi một đôi nam nữ trưởng thành và hai đứa bé trai. Thằng nhóc nhỏ tuổi ghé đầu qua cửa sổ, nhìn thấy một cô bé đang gắng sức đuổi theo xe ngựa, cười nói với cha mẹ: "Đằng sau có một con bé đang đuổi theo chúng ta, cha mẹ nhìn kìa buồn cười thật đấy."
"Hả?" Anh trai của cậu bé cũng tò mò hướng mắt ra ngoài cửa sổ xe mà nhìn, "Là ăn xin sao?"
Mấy năm trước xảy ra thiên tai, rất nhiều người nghèo ăn không đủ no, đói sắp chết phải dẫn theo con cái ra ngoài đường đón xe xin ăn. Mặc dù tuổi của bé trai không lớn lắm nhưng đã nhìn thấy những việc tương tự không ít, nó không vui dẩu dẩu miệng. Nó không thích những người ngèo suốt ngày chìa tay về phía mình xin ăn, cảm thấy trên người bọn họ vừa dơ vừa thối lại khó coi.
Người phụ nữ cũng đưa mắt ra nhìn, "Ôi, đúng là một đứa nhỏ, nhìn qua tuổi không chênh lệch với Lang Nhi nhiều lắm đâu."
Nhìn thấy cô bé kia cứ kiên trì đuổi theo xe ngựa, lại nhìn lão gia ở bên cạnh đang nhắm mắt dưỡng thần không có một chút phản ứng, Lâm phu nhân kéo màn
Edit: tiểu an nhi (LQD)
Bước chân của gã đàn ông dồn dập, xách theo đèn đi quanh phòng bếp một vòng. Thủy Ngân trông thấy chân của hắn ta đi lại ngay trước mắt, nhưng hắn chỉ kiểm tra đống củi đốt xếp chồng bên bếp lò, mà không nghĩ tới việc tìm người trong bếp lò chật hẹp tối tăm.
Thuỷ Ngân ngừng thở, hai tay dính máu di di vào đống tro tàn còn sót lại trong lòng lò, di qua di lại nhưng vẫn nắm chặt con dao. Nếu gã đàn ông này muốn tìm kiếm bên trong lò, cô sẽ lập tức cho hắn ta một dao. Cho dù không thể giết chết ngay tức khắc thì cũng tuyệt không để hắn dễ chịu.
Tuy nhiên người này chỉ vội vàng xem xét một lượt sau đó xách đèn nhanh chóng đi ra bên ngoài. Cô không nghe thấy gì, không biết có thật là đối phương đã đi xa rồi hay không, chỉ đành phải ngồi im không nhúc nhích mà đợi.
Bốn người này không thường ở trong làng, hiện tại chết mất một người, bọn họ lại làm công việc buôn bán trẻ em, không dám để lộ ra ngoài, cho nên khả năng cao là sẽ không tiếp tục ở lại chỗ này nữa. Tiếp theo cô chỉ cần ngồi đợi, đợi đến giữa trưa. Nếu bọn họ không vào đây nấu cơm thì có nghĩa là đám người đó đã rời đi rồi.
Thủy Ngân ngủ thiếp đi trong chốc lát, không ngủ quá sâu, luôn duy trì trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Thỉnh thoảng lại đổi sang tư thế khác, đề phòng tay chân tê bì không phản ứng nhanh được. Ánh sáng trước mặt đã từ từ sáng tỏ, Thủy Ngân tính toán thời gian, cuối cùng cẩn thận leo ra khỏi cái lò.
Từ sau khi cô đến thế giới này, thế giới đối với cô hoàn toàn yên tĩnh. Sự yên tĩnh đó trong tình huống này lại mang đến càng nhiều nguy hiểm hơn.
Cẩn thận bước ra ngoài, Thuỷ Ngân nhạy bén chú ý tới cái áo khoác lúc trước được vắt trên chiếc gậy trúc cùng đôi giày vải của phụ nữ đã không còn. Bọn họ đã từng trở lại nhưng hiện đã đi rồi! Nín hơi đi ra phòng ngoài, chiếc giường trúc mà gã đàn ông chết hôm qua vẫn còn ở đó, máu phía trên đã được lau sạch sẽ, thi thể thì không thấy đâu.
Nhìn quanh một vòng, Thuỷ Ngân thấy thiếu một ít đồ vật, gian phòng ngủ luôn bị đóng kín giờ đang mở rộng. Nhìn thấy những thứ này, Thủy Ngân mới hoàn toàn thả lỏng. Cô đoán không sai, rất có thể đám con buôn đó đã rời xa nơi này rồi. Đây là kết quả tốt nhất, nếu không lấy tình trạng cạn kiệt sức lực hiện tại của cô thì căn bản không có cách nào có thể đối phó cùng một lúc với mấy người trưởng thành hung ác.
Chỉ có điều cô cũng không thể ở lại đây lâu hơn được, phải nhanh chóng nghĩ cách quay về nhà họ Triệu.
Nhà họ Triệu ở chỗ nào, làm sao để trở về, những chi tiết nhỏ này không có ở trong kịch bản mà Hệ thống đưa cho cô. Nhưng dựa theo phân tích, khẳng định hiện tại cô cách nhà họ Triệu rất xa.
Lúc trước thân thể này của cô ăn mặc đẹp đẽ, là cách ăn mặc của đứa trẻ nhà giàu. Sau khi bọn buôn người lừa bắt cóc về, tuy rằng đã lấy hết đồ trang sức lẫn thay đổi cách ăn mặc, nhưng nhất định không dám bán cô ở gần đó. Bọn chúng dám bán cô cho nhà họ Lâm ở huyện thành tức là nhà họ Lâm cách nơi cô bị bắt cóc cực kỳ xa.
Tiếp theo, trong kịch bản gốc, suốt chín năm sau cô chưa từng gặp qua bất cứ người nào của nhà họ Triệu. Về sau gặp phải Triệu Đoan Trạch là bởi anh ta đến nhà của em họ chơi. Cái này chứng tỏ nhà của Ngụy tiểu thư không xa nhà họ Lâm cho lắm, cho nên cô cần đi tìm nhà họ Nguỵ trước, cũng chính là nhà người dì của mình.
Thủy Ngân đi theo một con đường thẳng ra khỏi thôn, trên đường có vết bánh xe ngựa để lại. Vì đề phòng vận may kém gặp phải những kẻ buôn người, trên đường đi chỉ cần trông thấy có bóng người là cô lập tức trốn vào trong bụi cỏ ven đường tránh né. Cỏ dại mọc cao che kín thân hình của cô, để cho cô có thể bình an rời khỏi cái thôn kia.
Cô vừa đi vừa nghỉ, miễn cưỡng đi đến xế chiều mới nhìn thấy cửa huyện thành phía xa xa. Thực sự là quá mệt mỏi, cho dù Thuỷ Ngân có ý chí kiên cường đến mức nào cũng không thể vượt ra khỏi cực hạn của cơ thể mà tiếp tục đi tới đích. Chân cô mềm nhũn ngồi bệt dưới đất, thật lâu cũng không thể đứng dậy nổi.
Bỗng nhiên lòng bàn tay chống trên mặt đất cảm nhận được một trận rung động, bụi đất thổi qua trước mắt, Thủy Ngân trông thấy một cỗ xe ngựa chậm rãi mà chạy.
Thời điểm này mà trong nhà có xe ngựa thì hiển nhiên đều là nhà khá giả, mà loại gỗ dùng để làm thùng xe nhìn qua cũng là loại tốt. Thủy Ngân lập tức quyết định xin sự giúp đỡ từ phía bọn họ, cô từ mặt đất đứng bật dậy, đuổi theo chiếc xe ngựa kia.
Trong xe ngựa ngồi một đôi nam nữ trưởng thành và hai đứa bé trai. Thằng nhóc nhỏ tuổi ghé đầu qua cửa sổ, nhìn thấy một cô bé đang gắng sức đuổi theo xe ngựa, cười nói với cha mẹ: "Đằng sau có một con bé đang đuổi theo chúng ta, cha mẹ nhìn kìa buồn cười thật đấy."
"Hả?" Anh trai của cậu bé cũng tò mò hướng mắt ra ngoài cửa sổ xe mà nhìn, "Là ăn xin sao?"
Mấy năm trước xảy ra thiên tai, rất nhiều người nghèo ăn không đủ no, đói sắp chết phải dẫn theo con cái ra ngoài đường đón xe xin ăn. Mặc dù tuổi của bé trai không lớn lắm nhưng đã nhìn thấy những việc tương tự không ít, nó không vui dẩu dẩu miệng. Nó không thích những người ngèo suốt ngày chìa tay về phía mình xin ăn, cảm thấy trên người bọn họ vừa dơ vừa thối lại khó coi.
Người phụ nữ cũng đưa mắt ra nhìn, "Ôi, đúng là một đứa nhỏ, nhìn qua tuổi không chênh lệch với Lang Nhi nhiều lắm đâu."
Nhìn thấy cô bé kia cứ kiên trì đuổi theo xe ngựa, lại nhìn lão gia ở bên cạnh đang nhắm mắt dưỡng thần không có một chút phản ứng, Lâm phu nhân kéo màn
/183
|