Edit: tiểu an nhi (LQD)
Từ khi cục cảnh sát ở chỗ này được thành lập cho đến nay, đây là lần đầu tiên gặp phải trường hợp như vậy. Hai cô bé mới mấy tuổi tự tìm tới cửa, nói mình không có nhà, không biết phải đi đâu.
Vì để cho các cô không cảm thấy sợ hãi mà một đám người lớn ngồi xổm ở trước mặt hai cô bé ăn mặc giống như ăn xin, cầm bút tận lực ôn hoà hỏi các cô, "Tên của các cháu là gì?"
Kết quả ngay vấn đề đầu tiên đã lọt vào trong sương mù, hai cô bé lắc đầu, căn bản các cô không hề có tên gọi.
Không biết cha mẹ tên gì, không biết nhà ở đâu, hỏi cái gì cũng lắc đầu. Cô bé lớn tuổi hơn trông có vẻ như bị bọn họ hù doạ, sợ hãi núp ở sau lưng em gái, chỉ ghé đôi mắt tròn to ra nhìn. Trái lại cô em gái khá là can đảm, thân hình nho nhỏ ngồi đó, xanh xao vàng vọt, nhưng lại có dáng vẻ cực kỳ bình tĩnh. Hai nữ cảnh sát đứng bên cạnh nhìn không giấu nổi nụ cười ở trên mặt.
Sau một loạt các câu hỏi, mấy người cùng nhau thảo luận, đoán đại khái rằng các cô là trẻ em bị cha mẹ bỏ rơi. Trên thực tế cũng không thiếu những trường hợp như thế này, chỉ là những đứa bé có hoàn cảnh tương tự đều đi lang thang trở thành ăn mày, sau đó bị bọn buôn người bắt cóc. Hai đứa bé này biết chủ động tìm tới cục cảnh sát, thật đúng là hiếm có.
"Tôi thấy bé em gái năm tuổi kia đáng yêu quá, lúc nói chuyện đặc biệt bình tĩnh, ngồi đó không khóc không nháo, giống như bà cụ non ấy, thú vị thật." Một cảnh sát trẻ tuổi sang sảng cười.
Một cảnh sát trung niên khác cuộn lại văn kiện trong tay đập anh ta một cái, "Con bé bị cha mẹ bỏ rơi, đáng thương như thế mà cậu còn cười được!"
Cảnh sát trẻ tuổi lập tức điều chỉnh lại nét mặt của mình, nghiêm túc nói: "Cha mẹ vứt bỏ con cái đúng là không nên. Trẻ em là đoá hoa của tổ quốc, là tương lai của quốc gia, nhất định phải bảo vệ thật tốt!"
"Lắm mồm lắm miệng quá đấy, đi mua ít đồ ăn đi. Nhìn qua có vẻ hai cô bé đó đói bụng lắm rồi."
Thủy Ngân nhận được bánh mì sữa bò từ người cảnh sát trẻ tuổi, nói câu cảm ơn với anh ta, thuận tiện còn tặng thêm một nụ cười. Chị hai bên cạnh cũng nhận được bánh mì không nhịn được bắt đầu ăn, thấy vậy liền do dự một chút, rồi cũng học theo em gái nói cảm ơn, đồng thời há mồm ra cười thật tươi.
Hai chị em lớn lên bộ dạng đều không xấu, khuôn mặt nhỏ sau khi đã rửa ráy sạch sẽ, nhìn người khác cười vừa nhu thuận vừa đáng yêu. Hai nữ cảnh sát ngồi chơi với các cô một hồi, sau khi quay về phòng làm việc cũng nhịn không được cảm thán: "Hai đứa nhỏ đều ngoan quá, tuổi của mấy đứa nhà tôi cũng tầm tầm tuổi này mà nghịch ngợm ầm ĩ muốn chết, không ngoan bằng một nửa hai bé đó."
"Còn không phải chịu biết bao khổ cực mới ngoan như vậy hay sao. Nếu được cha mẹ yêu thương chiều chuộng mà lớn lên thì đứa trẻ nào sẽ như vậy chứ."
"Ầy ... đúng là tạo nghiệp mà, người lớn sai lại bắt trẻ con phải gánh chịu. Tôi nói chứ, nhiều người không có khả năng nuôi dưỡng con cái thì đừng có mà sinh ra nữa. Sinh ra rồi chỉ có đứa nhỏ phải chịu tội thôi."
Một cảnh sát lớn tuổi cầm điện thoại đi vào văn phòng, "Nếu không có ai đến đón hai cô bé đó về nhà thì cũng chỉ có thể gửi vào viện phúc lợi. Tiểu Dương, cậu liên lạc qua với viện phúc lợi của thành phố trước đi."
Không ngoài dự đoán của Thuỷ Ngân, các cô không ngồi ở cục cảnh sát quá lâu đã được đưa đến viện phúc lợi Xuân Thảo.
Thời điểm rời khỏi cục cảnh sát, trên người các cô được mặc áo bông mới tinh. Đó là hai nữ cảnh sát trước đó nói chuyện tự bỏ tiền ra mua quần áo cho các cô. Bởi vì bọn họ nhìn hai cô bé mặc quần áo rách rưới, không ấm một chút nào, bị lạnh mà co ro, thật quá đáng thương.
"Các cô ấy thật tốt." Chị hai sờ lấy quần áo mềm mại ấm áp trên người, có chút cảm động nói. Được người khác đối xử ôn hoà, chị hai đã không còn cảm thấy sợ thế giới bên ngoài như lúc trước nữa.
Thủy Ngân nắm tay cô bé ngồi lên xe, "Người khác đối xử không tốt với chị, chị phải nhớ rõ. Còn đối xử tốt với chị, chị cũng cần phải nhớ kỹ."
Trong kịch bản gốc phải ba năm sau hai chị em mới vào viện phúc lợi, mặc dù bây giờ các cô vào trước thời hạn nhưng vẫn là viện phúc lợi đó.
Viện phúc lợi không thể nói là tốt nhưng cũng không quá kém. Bên trong có mười mấy đứa trẻ, hơn phân nửa là bị tàn tật, trong nhà không có tiền chữa trị nên mới bị vứt bỏ, nhìn tổng thể thì bé gái nhiều hơn một chút. Mà những đứa trẻ khoẻ mạnh bình thường thì cứ cách một đoạn thời gian sẽ được cho nhận nuôi.
Hai chị em Thuỷ Ngân vào đây có tên gọi mới, là một dì tới viện làm tình nguyện đặt cho. Chị gái gọi là Dao Hân, em gái gọi là Dao Duyệt. Chị gái có tên xong thì bắt đầu làm quen với ngôi nhà mới rất nhanh, chỉ có điều cô bé vẫn đặc biệt bám dính lấy em gái. Không cần biết là đi đâu cũng phải kéo em gái đi theo cùng.
Tính cách Dao Hân càng ngày càng hướng ngoại, dáng dấp xinh đẹp, hoạt bát đáng yêu, được nhiều người yêu thích. Còn Thủy Ngân thì với trí thông mình và EQ của mình, muốn làm cho người ta yêu thích rất dễ dàng. Bởi vậy viện trưởng, giáo viên và các dì trong viện phúc lợi cực kỳ yêu quý đôi chị em này.
Hàng ngày hai người đều được ăn thật no, bộ dạng cũng không ngừng thay đổi, không còn gầy gò vàng vọt như lúc ban đầu nữa, dần dần lộ ra sức sống. Nhưng Dao Hân nhận thấy sức khoẻ của em gái thật sự không tốt. Các cô cùng đi ra ngoài chơi, nhưng em gái chị đi chậm quanh sân một vòng cũng thấy mệt mỏi, không thể chơi những trò vận động mạnh như người khác được, thậm chí một chậu nước cũng không bưng lên nổi.
Cô nhóc này không biết nghe tin từ đâu ra, nửa đêm vụng trộm nằm chen vào giường của Thuỷ Ngân, ôm lấy cô mà khóc, "Em ba, em sắp chết ư, có phải em bị bệnh hay không? Em đừng bỏ lại chị, chị sợ lắm, hu hu."
Thủy Ngân nửa đêm bị đánh thức, nằm đó không muốn nhúc nhích: "..." Cô bé này đột nhiên làm cái gì thế không biết?
Ngày hôm sau cô quan sát một chút, phát hiện ra cô chị gái của mình đang trầm mê ngồi xem một bộ phim truyền hình với một dì ở căng tin. Trong phim truyền hình có hai chị em gái, cô em gái đang bị bệnh máu trắng.
Thủy Ngân không hiểu cho lắm, vì sao nữ chính của những bộ phim truyền hình này cứ động một chút là máu trắng. Căn bệnh đó làm cô nhớ đến một hồi ức không tốt đẹp gì.
Vào ban đêm, chị gái lại vụng trộm chui vào ổ chăn của cô, kéo lấy cô chân thành nói: "Về sau nếu chị và em cùng thích một người đàn ông thì chị tuyệt đối không tranh giành với em. Chị sẽ nhường cho em, chị thề!"
Cô bé cùng dì làm ở căng tin xem cái phim cẩu huyết kia, bởi vì tranh giành một người đàn ông mà hai chị em đó đấu đá nhau túi bụi.
Thủy Ngân lại thấy khó hiểu, vì sao trong phim hai chị em nhất định phải nhìn trúng một người đàn ông, lại còn phải thi nhau giành tới giành lui?
Nhìn ánh mắt loé sáng trong bóng tối của cô nhóc, Thủy Ngân lười nhác ừ một tiếng. Trong kịch bản gốc, cô chị hai này không khác gì người chị trong bộ phim truyền hình đó, giành bạn trai của em gái. Nhưng người bạn trai ấy lại không thích cô ta cho nên cô ta điên cuồng quấy rầy em gái.
Tuy nhiên hiện tại đã đổi thành Thuỷ Ngân, cô không quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt như vậy. Cô hy vọng cô bé này buổi tối ngoan ngoãn đi ngủ cho mình nhờ, đừng tới chỗ cô làm ồn ào nữa. Thân thể này của cô thật sự rất chán, không được nghỉ ngơi sẽ rất mệt mỏi.
Sau khi Dao Hân xem xong phim truyền hình, tốc độ trưởng thành nhanh hơn hẳn, rốt cuộc cũng có dáng vẻ của một người chị. Cô bé vốn là một đứa trẻ thông minh, qua nửa năm ở viện phúc lợi đã tập hợp được một nhóm chị em. Hàng ngày chơi đùa trong sân, đương nhiên sẽ không quên kéo em gái chơi cùng một chỗ.
Ban ngày ở bên ngoài làm một người chị hoạt bát vui vẻ, nhưng kỳ thật ở sau lưng cực kỳ dính người ―― Có lẽ bởi vì lúc trước tại thời khắc các cô bất lực rời khỏi túp lều kia, vẫn luôn là Thuỷ Ngân đứng ra quyết định. Cô bé đã bất giác hình thành thói quen lấy em gái mình làm trung tâm định hướng.
Hơn nữa cô bé phát hiện em gái cực kỳ lợi hại, trước nay gặp phải chuyện gì cũng tuyệt không sợ hãi, không có khó khăn gì là không thể giải quyết, cứ tìm em gái nói chuyện là việc gì cô bé cũng có thể làm được. Giống như lúc mới đầu, không ít lần đồ của các cô bị người khác giành mất, khi đó Dao Hân chỉ biết ấm ức tức giận, nhưng em gái có thể đứng ra trực tiếp đòi lại đồ vốn thuộc về các cô.
Còn có một lần, Dao Hân bị một đứa bé trai lớn tuổi bắt nạt, cô bé khóc chạy đi tìm em gái. Kết quả em gái nghĩ ra cách dẫn cô đi tìm đứa bé trai xấu xa đó trực tiếp dạy dỗ.
Có đôi khi Dao Hân âm thầm cảm thấy, em gái tựa như một vị anh hùng chính nghĩa ―― những vị anh hùng đều rất khiêm tốn chứ không thích khoe khoang giống như mình.
Sau lần đầu tiên xem phim về siêu anh hùng trên TV ở căng tin, Thủy Ngân phát hiện cô chị gái này nửa đêm lại chui vào trong chăn của mình.
"Có chuyện gì?"
"Em ba, chị cảm thấy em thật lợi hại!" Cô bé khen xong thì cười hì hì rồi chạy về giường nằm.
Thủy Ngân: "..." Làm gì thế không biết, suy nghĩ phức tạp của mấy cô nhóc này cô thật sự không hiểu.
Trong mắt của bọn trẻ con ở viện phúc lợi, chúng sống với nhau theo kiểu "Cá lớn nuốt cá bé"; nhưng ở trong mắt người lớn, những thứ đó chẳng qua cũng chỉ là mấy trò trẻ con. Cho nên Thủy Ngân tự nhận thấy mình chỉ giải quyết mấy chuyện mâu thuẫn cỏn con của trẻ nhỏ, hoàn toàn không cảm nhận được sự hưng phấn và kích động của cô chị này.
Vào năm thứ hai các cô sống ở viện phúc lợi, có một cặp vợ chồng tới đây nhận con nuôi. Bọn họ rất thích Dao Hân lớn lên hoạt bát lại đáng yêu.
"Con có nguyện ý cùng chúng ta về nhà, làm con gái của chúng ta hay không?" Người phụ nữ dịu dàng lộ ra nụ cười hoà ái. Người đàn ông trung niên đứng phía sau cũng cố gắng biểu hiện ra sự thân thiện của bản thân.
Thủy Ngân xác nhận bọn họ không phải là gia đình đã nhận nuôi Dao Hân trong kịch bản gốc. Người đàn ông trung niên này có ánh mắt sáng trong dễ gần, so với tên cha nuôi cầm thú trong kịch bản gốc ưu tú hơn rất nhiều.
Nếu đã vậy, để Dao Hân cho bọn họ nhận nuôi là tốt nhất. Thuỷ Ngân âm thầm thở phào trong lòng, để người ta nhận nuôi đứa nhỏ này nhanh đi, cô bé thực sự quá dính người. Trong chuyện xưa nguyên bản hoàn toàn không thấy có tính cách dính người như thế này.
Ai ngờ Dao Hân lại do dự lắc đầu, làm đôi vợ chồng kia và Thuỷ Ngân đều cảm thấy bất ngờ.
"Vì sao thế, con không thích chúng ta sao? Hay là sợ hãi?"
Dao Hân quay đầu nhìn em gái, vành mắt đỏ lên, "Con không muốn phải xa em gái."
Cô giáo đứng bên cạnh vỗ vỗ vai Dao Hân, giải thích với hai vợ chồng: "Chị em hai đứa cùng được nhận vào viện phúc lợi này, tình cảm rất tốt. Cô chị đặc biệt chăm sóc cho em, đi chỗ nào cũng dẫn em theo ... Thật ra trước đó cũng có người muốn nhận nuôi cô bé này rồi, nhưng cô bé lại không nỡ rời xa em gái."
Vợ chồng hai người có chút ngoài ý muốn, lập tức gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, có chút tiếc nuối vừa đi vừa nói chuyện với cô giáo.
Dao Hân chạy đến bên người em gái, ôm lấy thân thể nho nhỏ của Thuỷ Ngân an ủi, nhỏ giọng nói: "Em ba, em yên tâm, chị sẽ không giống như mẹ và chị cả bỏ rơi em đâu!"
Bình thường cô bé luôn gọi Thuỷ Ngân là Dao Duyệt, chỉ có những khi đặc biệt nghiêm túc mới gọi cô là “em ba”, còn gọi rất lén lút.
Thủy Ngân: "Sớm muộn về sau cũng có một ngày chị phải rời khỏi em, chị phải học được cách sống độc lập."
Cô nói cứ như thể mình mới là người lớn hơn, nhưng Dao Hân cũng không cảm thấy có gì không đúng, hít mũi một cái, có hơi khó chịu làm nũng: "Chị không rời khỏi em đâu, chị sợ lắm."
Thủy Ngân: "Được rồi, tùy chị vậy."
Cô vốn cho rằng lần nhận nuôi này cứ thế mà trôi qua, ai ngờ qua vài ngày sau, cô giáo kêu hai người bọn họ đến nói rằng, "Đôi vợ chồng kia quyết định cùng nhận nuôi cả hai em. Bọn họ mới đi làm thủ tục xin nhận nuôi rồi, mấy hôm nữa hai em có thể theo cha mẹ mới về nhà nha."
Thủy Ngân có hơi ngạc nhiên, còn Dao Hân lại rất vui vẻ, ôm lấy cô rạo rực nhảy nhót.
Cô bé vui vẻ xong, đến nửa đêm lại thấy sầu não, chạy tới chen lên giường Thuỷ Ngân, nhỏ giọng nói chuyện với cô, "Dao Duyệt, em nói xem nếu hai người bọn họ không tốt thì phải làm thế nào? Bọn họ sẽ không giống ... sẽ không giống người trước kia chứ?"
Thủy Ngân biết cô bé đang nói đến cha đẻ lúc trước. Mặc dù khi đó cô bé ngô nghê không biết gì, nhưng gã đàn ông đó đã tạo ra một bóng ma vẫn luôn ảnh hưởng đến tâm lý cô bé.
Bóng ma từ tuổi thơ của một người thường sẽ phải mất cả đời để chữa trị. Thứ gì làm mình sợ khi còn nhỏ thì dù sau này đã trưởng thành cũng vẫn luôn cảm thấy sợ hãi thứ đó.
Thủy Ngân bình tĩnh an ủi cô bé một câu: "Đừng sợ."
Dao Hân ngay lập tức thả lỏng, chớp mắt mấy cái liền cảm thấy buồn ngủ. Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô bé dụi dụi đầu vào em gái, nhỏ giọng làm nũng: "Thật là lạ, em nói đừng sợ là chị thực sự cảm thấy không còn sợ nữa."
Từ khi cục cảnh sát ở chỗ này được thành lập cho đến nay, đây là lần đầu tiên gặp phải trường hợp như vậy. Hai cô bé mới mấy tuổi tự tìm tới cửa, nói mình không có nhà, không biết phải đi đâu.
Vì để cho các cô không cảm thấy sợ hãi mà một đám người lớn ngồi xổm ở trước mặt hai cô bé ăn mặc giống như ăn xin, cầm bút tận lực ôn hoà hỏi các cô, "Tên của các cháu là gì?"
Kết quả ngay vấn đề đầu tiên đã lọt vào trong sương mù, hai cô bé lắc đầu, căn bản các cô không hề có tên gọi.
Không biết cha mẹ tên gì, không biết nhà ở đâu, hỏi cái gì cũng lắc đầu. Cô bé lớn tuổi hơn trông có vẻ như bị bọn họ hù doạ, sợ hãi núp ở sau lưng em gái, chỉ ghé đôi mắt tròn to ra nhìn. Trái lại cô em gái khá là can đảm, thân hình nho nhỏ ngồi đó, xanh xao vàng vọt, nhưng lại có dáng vẻ cực kỳ bình tĩnh. Hai nữ cảnh sát đứng bên cạnh nhìn không giấu nổi nụ cười ở trên mặt.
Sau một loạt các câu hỏi, mấy người cùng nhau thảo luận, đoán đại khái rằng các cô là trẻ em bị cha mẹ bỏ rơi. Trên thực tế cũng không thiếu những trường hợp như thế này, chỉ là những đứa bé có hoàn cảnh tương tự đều đi lang thang trở thành ăn mày, sau đó bị bọn buôn người bắt cóc. Hai đứa bé này biết chủ động tìm tới cục cảnh sát, thật đúng là hiếm có.
"Tôi thấy bé em gái năm tuổi kia đáng yêu quá, lúc nói chuyện đặc biệt bình tĩnh, ngồi đó không khóc không nháo, giống như bà cụ non ấy, thú vị thật." Một cảnh sát trẻ tuổi sang sảng cười.
Một cảnh sát trung niên khác cuộn lại văn kiện trong tay đập anh ta một cái, "Con bé bị cha mẹ bỏ rơi, đáng thương như thế mà cậu còn cười được!"
Cảnh sát trẻ tuổi lập tức điều chỉnh lại nét mặt của mình, nghiêm túc nói: "Cha mẹ vứt bỏ con cái đúng là không nên. Trẻ em là đoá hoa của tổ quốc, là tương lai của quốc gia, nhất định phải bảo vệ thật tốt!"
"Lắm mồm lắm miệng quá đấy, đi mua ít đồ ăn đi. Nhìn qua có vẻ hai cô bé đó đói bụng lắm rồi."
Thủy Ngân nhận được bánh mì sữa bò từ người cảnh sát trẻ tuổi, nói câu cảm ơn với anh ta, thuận tiện còn tặng thêm một nụ cười. Chị hai bên cạnh cũng nhận được bánh mì không nhịn được bắt đầu ăn, thấy vậy liền do dự một chút, rồi cũng học theo em gái nói cảm ơn, đồng thời há mồm ra cười thật tươi.
Hai chị em lớn lên bộ dạng đều không xấu, khuôn mặt nhỏ sau khi đã rửa ráy sạch sẽ, nhìn người khác cười vừa nhu thuận vừa đáng yêu. Hai nữ cảnh sát ngồi chơi với các cô một hồi, sau khi quay về phòng làm việc cũng nhịn không được cảm thán: "Hai đứa nhỏ đều ngoan quá, tuổi của mấy đứa nhà tôi cũng tầm tầm tuổi này mà nghịch ngợm ầm ĩ muốn chết, không ngoan bằng một nửa hai bé đó."
"Còn không phải chịu biết bao khổ cực mới ngoan như vậy hay sao. Nếu được cha mẹ yêu thương chiều chuộng mà lớn lên thì đứa trẻ nào sẽ như vậy chứ."
"Ầy ... đúng là tạo nghiệp mà, người lớn sai lại bắt trẻ con phải gánh chịu. Tôi nói chứ, nhiều người không có khả năng nuôi dưỡng con cái thì đừng có mà sinh ra nữa. Sinh ra rồi chỉ có đứa nhỏ phải chịu tội thôi."
Một cảnh sát lớn tuổi cầm điện thoại đi vào văn phòng, "Nếu không có ai đến đón hai cô bé đó về nhà thì cũng chỉ có thể gửi vào viện phúc lợi. Tiểu Dương, cậu liên lạc qua với viện phúc lợi của thành phố trước đi."
Không ngoài dự đoán của Thuỷ Ngân, các cô không ngồi ở cục cảnh sát quá lâu đã được đưa đến viện phúc lợi Xuân Thảo.
Thời điểm rời khỏi cục cảnh sát, trên người các cô được mặc áo bông mới tinh. Đó là hai nữ cảnh sát trước đó nói chuyện tự bỏ tiền ra mua quần áo cho các cô. Bởi vì bọn họ nhìn hai cô bé mặc quần áo rách rưới, không ấm một chút nào, bị lạnh mà co ro, thật quá đáng thương.
"Các cô ấy thật tốt." Chị hai sờ lấy quần áo mềm mại ấm áp trên người, có chút cảm động nói. Được người khác đối xử ôn hoà, chị hai đã không còn cảm thấy sợ thế giới bên ngoài như lúc trước nữa.
Thủy Ngân nắm tay cô bé ngồi lên xe, "Người khác đối xử không tốt với chị, chị phải nhớ rõ. Còn đối xử tốt với chị, chị cũng cần phải nhớ kỹ."
Trong kịch bản gốc phải ba năm sau hai chị em mới vào viện phúc lợi, mặc dù bây giờ các cô vào trước thời hạn nhưng vẫn là viện phúc lợi đó.
Viện phúc lợi không thể nói là tốt nhưng cũng không quá kém. Bên trong có mười mấy đứa trẻ, hơn phân nửa là bị tàn tật, trong nhà không có tiền chữa trị nên mới bị vứt bỏ, nhìn tổng thể thì bé gái nhiều hơn một chút. Mà những đứa trẻ khoẻ mạnh bình thường thì cứ cách một đoạn thời gian sẽ được cho nhận nuôi.
Hai chị em Thuỷ Ngân vào đây có tên gọi mới, là một dì tới viện làm tình nguyện đặt cho. Chị gái gọi là Dao Hân, em gái gọi là Dao Duyệt. Chị gái có tên xong thì bắt đầu làm quen với ngôi nhà mới rất nhanh, chỉ có điều cô bé vẫn đặc biệt bám dính lấy em gái. Không cần biết là đi đâu cũng phải kéo em gái đi theo cùng.
Tính cách Dao Hân càng ngày càng hướng ngoại, dáng dấp xinh đẹp, hoạt bát đáng yêu, được nhiều người yêu thích. Còn Thủy Ngân thì với trí thông mình và EQ của mình, muốn làm cho người ta yêu thích rất dễ dàng. Bởi vậy viện trưởng, giáo viên và các dì trong viện phúc lợi cực kỳ yêu quý đôi chị em này.
Hàng ngày hai người đều được ăn thật no, bộ dạng cũng không ngừng thay đổi, không còn gầy gò vàng vọt như lúc ban đầu nữa, dần dần lộ ra sức sống. Nhưng Dao Hân nhận thấy sức khoẻ của em gái thật sự không tốt. Các cô cùng đi ra ngoài chơi, nhưng em gái chị đi chậm quanh sân một vòng cũng thấy mệt mỏi, không thể chơi những trò vận động mạnh như người khác được, thậm chí một chậu nước cũng không bưng lên nổi.
Cô nhóc này không biết nghe tin từ đâu ra, nửa đêm vụng trộm nằm chen vào giường của Thuỷ Ngân, ôm lấy cô mà khóc, "Em ba, em sắp chết ư, có phải em bị bệnh hay không? Em đừng bỏ lại chị, chị sợ lắm, hu hu."
Thủy Ngân nửa đêm bị đánh thức, nằm đó không muốn nhúc nhích: "..." Cô bé này đột nhiên làm cái gì thế không biết?
Ngày hôm sau cô quan sát một chút, phát hiện ra cô chị gái của mình đang trầm mê ngồi xem một bộ phim truyền hình với một dì ở căng tin. Trong phim truyền hình có hai chị em gái, cô em gái đang bị bệnh máu trắng.
Thủy Ngân không hiểu cho lắm, vì sao nữ chính của những bộ phim truyền hình này cứ động một chút là máu trắng. Căn bệnh đó làm cô nhớ đến một hồi ức không tốt đẹp gì.
Vào ban đêm, chị gái lại vụng trộm chui vào ổ chăn của cô, kéo lấy cô chân thành nói: "Về sau nếu chị và em cùng thích một người đàn ông thì chị tuyệt đối không tranh giành với em. Chị sẽ nhường cho em, chị thề!"
Cô bé cùng dì làm ở căng tin xem cái phim cẩu huyết kia, bởi vì tranh giành một người đàn ông mà hai chị em đó đấu đá nhau túi bụi.
Thủy Ngân lại thấy khó hiểu, vì sao trong phim hai chị em nhất định phải nhìn trúng một người đàn ông, lại còn phải thi nhau giành tới giành lui?
Nhìn ánh mắt loé sáng trong bóng tối của cô nhóc, Thủy Ngân lười nhác ừ một tiếng. Trong kịch bản gốc, cô chị hai này không khác gì người chị trong bộ phim truyền hình đó, giành bạn trai của em gái. Nhưng người bạn trai ấy lại không thích cô ta cho nên cô ta điên cuồng quấy rầy em gái.
Tuy nhiên hiện tại đã đổi thành Thuỷ Ngân, cô không quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt như vậy. Cô hy vọng cô bé này buổi tối ngoan ngoãn đi ngủ cho mình nhờ, đừng tới chỗ cô làm ồn ào nữa. Thân thể này của cô thật sự rất chán, không được nghỉ ngơi sẽ rất mệt mỏi.
Sau khi Dao Hân xem xong phim truyền hình, tốc độ trưởng thành nhanh hơn hẳn, rốt cuộc cũng có dáng vẻ của một người chị. Cô bé vốn là một đứa trẻ thông minh, qua nửa năm ở viện phúc lợi đã tập hợp được một nhóm chị em. Hàng ngày chơi đùa trong sân, đương nhiên sẽ không quên kéo em gái chơi cùng một chỗ.
Ban ngày ở bên ngoài làm một người chị hoạt bát vui vẻ, nhưng kỳ thật ở sau lưng cực kỳ dính người ―― Có lẽ bởi vì lúc trước tại thời khắc các cô bất lực rời khỏi túp lều kia, vẫn luôn là Thuỷ Ngân đứng ra quyết định. Cô bé đã bất giác hình thành thói quen lấy em gái mình làm trung tâm định hướng.
Hơn nữa cô bé phát hiện em gái cực kỳ lợi hại, trước nay gặp phải chuyện gì cũng tuyệt không sợ hãi, không có khó khăn gì là không thể giải quyết, cứ tìm em gái nói chuyện là việc gì cô bé cũng có thể làm được. Giống như lúc mới đầu, không ít lần đồ của các cô bị người khác giành mất, khi đó Dao Hân chỉ biết ấm ức tức giận, nhưng em gái có thể đứng ra trực tiếp đòi lại đồ vốn thuộc về các cô.
Còn có một lần, Dao Hân bị một đứa bé trai lớn tuổi bắt nạt, cô bé khóc chạy đi tìm em gái. Kết quả em gái nghĩ ra cách dẫn cô đi tìm đứa bé trai xấu xa đó trực tiếp dạy dỗ.
Có đôi khi Dao Hân âm thầm cảm thấy, em gái tựa như một vị anh hùng chính nghĩa ―― những vị anh hùng đều rất khiêm tốn chứ không thích khoe khoang giống như mình.
Sau lần đầu tiên xem phim về siêu anh hùng trên TV ở căng tin, Thủy Ngân phát hiện cô chị gái này nửa đêm lại chui vào trong chăn của mình.
"Có chuyện gì?"
"Em ba, chị cảm thấy em thật lợi hại!" Cô bé khen xong thì cười hì hì rồi chạy về giường nằm.
Thủy Ngân: "..." Làm gì thế không biết, suy nghĩ phức tạp của mấy cô nhóc này cô thật sự không hiểu.
Trong mắt của bọn trẻ con ở viện phúc lợi, chúng sống với nhau theo kiểu "Cá lớn nuốt cá bé"; nhưng ở trong mắt người lớn, những thứ đó chẳng qua cũng chỉ là mấy trò trẻ con. Cho nên Thủy Ngân tự nhận thấy mình chỉ giải quyết mấy chuyện mâu thuẫn cỏn con của trẻ nhỏ, hoàn toàn không cảm nhận được sự hưng phấn và kích động của cô chị này.
Vào năm thứ hai các cô sống ở viện phúc lợi, có một cặp vợ chồng tới đây nhận con nuôi. Bọn họ rất thích Dao Hân lớn lên hoạt bát lại đáng yêu.
"Con có nguyện ý cùng chúng ta về nhà, làm con gái của chúng ta hay không?" Người phụ nữ dịu dàng lộ ra nụ cười hoà ái. Người đàn ông trung niên đứng phía sau cũng cố gắng biểu hiện ra sự thân thiện của bản thân.
Thủy Ngân xác nhận bọn họ không phải là gia đình đã nhận nuôi Dao Hân trong kịch bản gốc. Người đàn ông trung niên này có ánh mắt sáng trong dễ gần, so với tên cha nuôi cầm thú trong kịch bản gốc ưu tú hơn rất nhiều.
Nếu đã vậy, để Dao Hân cho bọn họ nhận nuôi là tốt nhất. Thuỷ Ngân âm thầm thở phào trong lòng, để người ta nhận nuôi đứa nhỏ này nhanh đi, cô bé thực sự quá dính người. Trong chuyện xưa nguyên bản hoàn toàn không thấy có tính cách dính người như thế này.
Ai ngờ Dao Hân lại do dự lắc đầu, làm đôi vợ chồng kia và Thuỷ Ngân đều cảm thấy bất ngờ.
"Vì sao thế, con không thích chúng ta sao? Hay là sợ hãi?"
Dao Hân quay đầu nhìn em gái, vành mắt đỏ lên, "Con không muốn phải xa em gái."
Cô giáo đứng bên cạnh vỗ vỗ vai Dao Hân, giải thích với hai vợ chồng: "Chị em hai đứa cùng được nhận vào viện phúc lợi này, tình cảm rất tốt. Cô chị đặc biệt chăm sóc cho em, đi chỗ nào cũng dẫn em theo ... Thật ra trước đó cũng có người muốn nhận nuôi cô bé này rồi, nhưng cô bé lại không nỡ rời xa em gái."
Vợ chồng hai người có chút ngoài ý muốn, lập tức gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, có chút tiếc nuối vừa đi vừa nói chuyện với cô giáo.
Dao Hân chạy đến bên người em gái, ôm lấy thân thể nho nhỏ của Thuỷ Ngân an ủi, nhỏ giọng nói: "Em ba, em yên tâm, chị sẽ không giống như mẹ và chị cả bỏ rơi em đâu!"
Bình thường cô bé luôn gọi Thuỷ Ngân là Dao Duyệt, chỉ có những khi đặc biệt nghiêm túc mới gọi cô là “em ba”, còn gọi rất lén lút.
Thủy Ngân: "Sớm muộn về sau cũng có một ngày chị phải rời khỏi em, chị phải học được cách sống độc lập."
Cô nói cứ như thể mình mới là người lớn hơn, nhưng Dao Hân cũng không cảm thấy có gì không đúng, hít mũi một cái, có hơi khó chịu làm nũng: "Chị không rời khỏi em đâu, chị sợ lắm."
Thủy Ngân: "Được rồi, tùy chị vậy."
Cô vốn cho rằng lần nhận nuôi này cứ thế mà trôi qua, ai ngờ qua vài ngày sau, cô giáo kêu hai người bọn họ đến nói rằng, "Đôi vợ chồng kia quyết định cùng nhận nuôi cả hai em. Bọn họ mới đi làm thủ tục xin nhận nuôi rồi, mấy hôm nữa hai em có thể theo cha mẹ mới về nhà nha."
Thủy Ngân có hơi ngạc nhiên, còn Dao Hân lại rất vui vẻ, ôm lấy cô rạo rực nhảy nhót.
Cô bé vui vẻ xong, đến nửa đêm lại thấy sầu não, chạy tới chen lên giường Thuỷ Ngân, nhỏ giọng nói chuyện với cô, "Dao Duyệt, em nói xem nếu hai người bọn họ không tốt thì phải làm thế nào? Bọn họ sẽ không giống ... sẽ không giống người trước kia chứ?"
Thủy Ngân biết cô bé đang nói đến cha đẻ lúc trước. Mặc dù khi đó cô bé ngô nghê không biết gì, nhưng gã đàn ông đó đã tạo ra một bóng ma vẫn luôn ảnh hưởng đến tâm lý cô bé.
Bóng ma từ tuổi thơ của một người thường sẽ phải mất cả đời để chữa trị. Thứ gì làm mình sợ khi còn nhỏ thì dù sau này đã trưởng thành cũng vẫn luôn cảm thấy sợ hãi thứ đó.
Thủy Ngân bình tĩnh an ủi cô bé một câu: "Đừng sợ."
Dao Hân ngay lập tức thả lỏng, chớp mắt mấy cái liền cảm thấy buồn ngủ. Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô bé dụi dụi đầu vào em gái, nhỏ giọng làm nũng: "Thật là lạ, em nói đừng sợ là chị thực sự cảm thấy không còn sợ nữa."
/183
|