Edit: tiểu an nhi (LQD)
Đống rác chất thành núi hôi thối ngập trời, thi thể động vật thối rữa, rau củ hoa quả mốc meo, đủ các loại túi nhựa giấy vệ sinh đã qua sử dụng ... Mỗi một loại rác rưởi đều đang phát tán ra mùi thối đặc trưng của chính mình.
Lúc trước Thuỷ Ngân chưa từng những nơi như thế này. Sau khi cô thoát khỏi gia đình, bắt đầu tự lo cho cuộc sống thì chưa bao giờ bạc đãi bản thân về mặt vật chất, hưởng thụ cuộc sống đầy đủ lại thoải mái dễ chịu. Nhưng bây giờ, qua một khoảng thời gian mấy ngày ngắn ngủi, cô đã có thể quen với mùi thối của nơi này rồi.
Chỉ cần có mục tiêu đặt trước mắt, vì đạt được mục tiêu ấy, không cần biết thế nào cô luôn luôn kiên trì thực hiện. Thủy Ngân xưa nay đã vậy.
Thời điểm người phụ nữ đi bãi rác nhặt nhạnh, cô đều đi theo, tranh thủ tìm kiếm những thứ mình cần. Bà ta cũng chẳng quản cô nhặt cái gì, phần lớn thời gian đều giống như chết lặng.
Sau mấy ngày tìm kiếm, rốt cuộc Thủy Ngân cũng tìm được thứ mình muốn ―― một cuộn màng bọc thực phẩm chưa dùng hết.
Trừ cái đó ra, cô còn tìm thấy một số vật linh tinh khác. Tuy không nhất định cần dùng đến, nhưng cô đều mang về cất giấu thật kỹ.
Sự hạn chế mà Hệ thống tạo ra cho cô đúng là không tệ. Hiện tại cô chỉ là đứa nhóc yếu ớt, đi mấy bước là thở dốc; chỉ có thể bưng nổi những vật có trọng lượng bằng chén nước mà thôi. Với cái sức lực này thì dù có cho cô một cây đao, cô cũng không chém chết được gã đàn ông kia. Đã yếu như vậy, nếu cô không nghĩ cách để đối phương không còn năng lực phản kháng thì khẳng định cô sẽ bị hắn ta khống chế ngược lại.
Vì thế, cô còn cần chờ đợi một thời cơ hành động tuyệt đối không có sơ hở.
Gã đàn ông vẫn hàng ngày ra ngoài đi loanh quanh như cũ. Cũng không biết hắn ta ở bên ngoài làm cái gì, Thủy Ngân chỉ biết hắn mặc bộ quần áo dày nhất, cầm toàn bộ tiền của gia đình, thỉnh thoảng mồm đầy mùi rượu thịt trở về. Đối lập hoàn toàn với phụ nữ, trẻ em gầy gò vàng vọt trong nhà.
Nếu vẫn còn nhớ, hắn sẽ mang một ít cơm thừa canh cặn về theo, còn không nhớ đến thì chẳng có cái gì, mấy đứa bé chỉ có thể uống một bụng nước rồi đi ngủ. Gã đàn ông cũng không quá quan tâm đến mấy đứa con này, sau lần hắn có ý đồ với chị cả bị người phụ nữ ngăn lại thì không ra tay thêm lần nào nữa, tựa như việc này chưa từng xảy ra.
Chỉ có điều, thỉnh thoảng Thủy Ngân sẽ nhìn thấy gã đàn ông dùng một loại ánh mắt cực kỳ buồn nôn mà nhìn ba đứa con gái là các cô đang co rúm ở trong góc. Chị cả đối diện với ánh mắt kia càng thêm sợ hãi, chị hai bảy tuổi thì ngây thơ hơn, cô bé chưa hiểu rõ chuyện này.
Cơ hội mà Thuỷ Ngân chờ đợi đến vào một tháng sau đó.
Ngày hôm ấy, gã đàn ông về nhà thật sớm, dường như tâm trạng không tệ. Thủy Ngân ngửi được trên người hắn ta có mùi rượu. Như thường lệ, sau khi đè người phụ nữ kia làm loại chuyện đó xong thì nằm lăn ra ngáy o o, ngủ rất ngon.
Sau khi gã đàn ông kia ngủ, người phụ nữ muốn ra ngoài nhặt ve chai, để lại chị cả ở nhà chăm sóc em út. Có vẻ như bà ta đã quên mất chuyện lúc trước gã đàn ông đã làm với chị cả.
Hoặc cũng có thể bà ta nhớ rõ, nhưng lại không có cách nào, việc cần phải sinh tồn đã tiêu tốn hết sức lực và đầu óc của bà ta rồi. Có một số việc bà ta cho rằng không nhìn thấy thì có thể coi như nó không tồn tại.
Lần này Thủy Ngân không đi theo, cô nằm ở trên giường giả bộ thân thể không thoải mái, chỉ có chị hai đi với người phụ nữ ra ngoài.
Chị cả sợ hãi gã đàn ông, đặt bé trai ở bên em ba, còn mình đi ra đằng sau nấu nước.
Bên trong túp lều an tĩnh, Thủy Ngân lặng lẽ đứng lên, đi đến bên người gã đàn ông, thăm dò mấy lần, phát hiện quả thực hắn ta ngủ say như chết. Lúc này cô mới lấy những thứ mình giấu thật kỹ ra.
Cô dùng sợi dây câu nhẹ nhàng quấn quanh tay của gã đàn ông, luồn lộn xộn qua chân giường. Bởi vì không có sức lực, cho nên chỉ buộc một nút thắt nhỏ. Cô buộc không quá chắc, nhưng quấn nhiều vòng như vậy cũng đủ để hắn ta không cách nào gỡ được hai tay trong một thời gian ngắn.
Làm xong cái này, cô mới cầm lấy cuộn màng bọc thực phẩm.
Động tác của cô vừa cẩn thận vừa nhẹ nhàng, tỉ mỉ quấn màng bọc thực phẩm quanh đầu gã đàn ông.
Bọc một lớp lại một lớp, kín như bưng không có kẽ hở.
Màng mỏng nhưng độ bám dính rất mạnh ngăn cản không khí, thậm chí gã đàn ông còn không mở nổi mắt, giữa cơn ngủ bị ngạt thở đột nhiên tỉnh lại, bắt đầu giãy giụa kịch liệt.
Thủy Ngân dùng đôi tay nhỏ bẩn thỉu áp lên mặt hắn, ôm chặt cái đầu được bao kín bởi màng bọc thực phẩm của hắn vào trong ngực. Gã đàn ông chỉ biết giãy giụa như một con chó con bất lực, cái đầu ở trong ngực cô ngọ nguậy một hồi rồi bất động.
Loảng xoảng ――
Thủy Ngân quay đầu, nhìn thấy chị cả đang trợn to mắt đứng ở ngoài cửa. Hai mắt mở lớn, vẻ mặt sợ hãi, đứng im tại chỗ, một câu cũng không nói nên lời. Kể cả bị nước nóng bắn vào chân, chị cả cũng không có bất cứ phản ứng gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cái đầu mà Thuỷ Ngân đang giữ chặt.
Thân thể nho nhỏ của Thủy Ngân ngồi thẳng dậy, cúi đầu nhìn kỹ gã đàn ông đã không còn nhúc nhích.
Cô không vội gỡ mấy lớp màng mỏng bao quanh đầu hắn ta ra, mà trước hết quan sát thật kỹ một lượt, còn sờ lên cổ hắn, xác nhận hắn thực sự đã chết, lúc này mới buông tay.
Sợi dây câu quấn quá nhiều vòng, cô không cởi hết được, đành cầm cái dao nhỏ đã chuẩn bị sẵn đề phòng có bất trắc ra để cắt dây, thu lại gọn gàng. Cuối cùng, cô mới gỡ tấm màng bọc thực phẩm ra, vo lại một cục. Coi như chưa từng xảy ra chuyện gì về lại vị trí ngủ của mình ở trên giường.
Người phụ nữ chẳng có sức sống kia rã rời trở về nhà, làm chị cả đang ngồi ngẩn người nhảy dựng lên như chim sợ cành cong, tay run run nói chuyện gã đàn ông đã chết cho bà ta nghe.
Lúc nói chuyện, chị cả đưa mắt nhìn Thủy Ngân mấy lần, lắp bắp nói: "Con không biết ... không biết ông ấy chết như thế nào. Lúc, lúc con quay lại, ông ấy cứ, cứ như vậy..."
Người phụ nữ đột nhiên gào lên kêu khóc, đó là tiếng gào khóc trong tuyệt vọng. Bà ta không vì cái chết của gã đàn ông mà vui mừng, mà chỉ cảm thấy sợ hãi vì sau này không còn ai để dựa vào.
Thủy Ngân đã sớm đoán ra được bà ta sẽ có phản ứng này. Dưới cái nhìn của cô, gã đàn ông kia đối xử với các cô không tốt, là đầu sỏ áp bức các cô. Nhưng đối với người phụ nữ thì khác, hắn chính là chỗ dựa duy nhất của bà ta. Bà ta hoàn toàn không biết phụ nữ khi sống một mình thì phải làm thế nào, chưa bao giờ nghĩ đến, cũng sẽ không chủ động làm điều đó. Trong thế giới chật hẹp của bà ta, những gì xảy ra trước mắt không khác gì trời long đất lở.
Nhưng Thủy Ngân biết, sau khi bà ta trải qua chuyện này cũng sẽ học được cách tự mình sống sót, cuộc sống sẽ thay đổi. Bà ta không dám nghĩ, không dám làm thì cơ hội này cô cho bà ta. Tương lai sau này ra sao phải xem bà ta làm như thế nào.
Nhưng bất luận kết quả ra sao cũng không thể tồi tệ hơn hiện tại được.
Vào nửa đêm hai ngày sau, người phụ nữ dẫn theo đứa con gái cả mười mấy tuổi và con trai út lặng lẽ rời đi, để lại hai đứa con gái một bảy tuổi, một năm tuổi.
Chị hai ngủ say không biết gì, nhưng Thủy Ngân thì không. Ở những nơi không an toàn cô đặc biệt hay dễ thức giấc, cho nên khi chị cả nằm bên cạnh đứng dậy, cô lập tức tỉnh lại. Nghe thấy động tĩnh sau lưng nhưng cô làm bộ không biết gì.
Sáng hôm sau, chị hai tỉnh lại, thấy lạ là vì sao mẹ và chị hai đều không thấy đâu, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chạy đến bên cạnh bàn uống nước. Thấy em gái ngồi kia nhìn mình liền bưng nước tới cho cô uống.
Thủy Ngân nhận nước từ tay cô bé uống hai ngụm.
Sau đó cô nói: "Mẹ và chị dẫn theo em trai đi rồi."
Mất một lúc lâu chị hai mới phản ứng được mình và em gái đã bị vứt bỏ. Cô bé bật khóc, chạy ra ngoài cửa, nhìn ngó xung quanh. Vừa khóc vừa gọi chị ơi, mẹ ơi.
Người phụ nữ dẫn theo chị cả là bởi vì chị cả đã mười mấy tuổi, có thể phụ giúp làm việc. Mang bé trai đi là bởi đứa con trai này về sau sẽ là chỗ dựa của bà ta. Còn không dẫn hai đứa con gái nhỏ tuổi là bởi bà ta không có khả năng nuôi dưỡng. Để tập trung vào đứa con có giá trị thì bà ta cũng có thể vứt bỏ những đứa con “vô dụng” khác.
Yên lặng rời đi, có lẽ chính là sự yêu thương cuối cùng dành cho các cô.
Chị hai khóc mệt liền quay trở về ngồi xuống bên cạnh em gái, bây giờ không biết nên làm cái gì.
Thủy Ngân cũng đang nghĩ đến kế hoạch tiếp theo. Rất có khả năng cô sẽ ở thế giới này rất nhiều năm, thế giới như thế nào cô không quan tâm cho lắm, nhưng cô không thích thân thể này. Nếu cô muốn rời khỏi đây, dựa theo kinh nghiệm rời khỏi những thế giới trước, khẳng định phải có ít nhất hai nhân vật chủ chốt tử vong, kịch bản không còn cơ hội nào quay về như cũ nữa.
Nói đến chỗ này, Thủy Ngân càng ngày càng không hiểu Hệ thống muốn làm cái gì. Hành động của nó không hề giống như những gì đã nói ban đầu, rằng nó đơn thuần chỉ là một Hệ thống dùng để uốn nắn.
Theo Thủy Ngân nghĩ, sau thế giới thứ nhất mục đích của nó đã thay đổi, giống như dùng để giám sát và trừng phạt thì đúng hơn, trong đó mưu đồ giám sát là lớn hơn cả.
Nếu cô muốn thăm dò nhiều điều hơn thì đại khái có thể tự sát, nhưng việc đó chẳng có ý nghĩa gì. Rời khỏi thế giới này lại chuyển sang thế giới khác, mà cô cũng không muốn dựa vào việc tự sát để trốn tránh tất cả. Chỉ cần có thể sinh tồn, cô nhất định sẽ tìm ra một con đường sống. Có thể nói tự sát là phương thức phản kháng vô dụng nhất.
Đã làm một lần, cô không nghĩ sẽ làm lần thứ hai.
Huống hồ ――
Thủy Ngân nhìn cô bé đang ôm chặt lấy mình một chút. Cô chị hai này ôm cô thật chặt giống như người chết đuối vớ phải khúc gỗ. Nếu cô mà chết thì cô bé này sống một mình ở đây, e rằng cũng sẽ sớm chết đói.
"Đứng lên đi."
Thủy Ngân đẩy chị hai, sau đó đi ra ngoài. Cô ở đằng sau túp lều nấu nước, nấu một ấm nước đầy. Kêu chị hai hỗ trợ, hai người cùng bê nước vào bên trong túp lều, rửa mặt gội đầu cho nhau. Dầu gội đầu các cô sử dụng là một lọ đã quá hạn sử dụng, Thuỷ Ngân tìm được ở bãi rác.
Chị hai là cô bé con, xoa xoa cái đầu đầy bọt, lại toe toét cười, tạm thời quên đi chuyện mình bị vứt bỏ.
Miễn cưỡng chỉnh đốn lại bản thân gọn gàng hơn một chút, Thủy Ngân không quay đầu nhìn lại cái lều này, dắt tay chị hai đi ra ngoài.
"Chúng ta đi đâu thế, có phải là đi tìm mẹ với chị không?" Chị hai hỏi cô.
"Không phải, chúng ta đi tìm cảnh sát." Thủy Ngân trả lời đơn giản.
Tuy rằng lần này thân thể mà cô có là thảm nhất, nhưng so với những thế giới trước đó, thế giới này tốt hơn nhiều. Dù quốc gia hiện giờ thành lập chưa lâu, nhưng không thể nghi ngờ nó là quốc gia phát triển nhanh nhất. Có thể có những mặt còn chưa được hoàn thiện, nhưng đây là thành quả có được nhờ sự cố gắng của biết bao người. Trải qua mấy ngàn năm, lúc này là thời đại của cuộc sống hoà bình hạnh phúc nhất. Những đứa bé bình thường sau khi bị cha mẹ vứt bỏ vẫn có tổ chức công ích xã hội có thể cho chúng một cơ hội sống sót.
Mặc dù cơ hội đó có thể không có quá nhiều điều tốt đẹp, nhưng có thể sống sót là quá tốt rồi.
"Cảnh sát?" Chị hai không rõ lắm từ này là chỉ cái gì, cô bé nhìn con đường phía trước, bước chân càng lúc càng chậm lại. Cô bé mới bảy tuổi, vừa sinh ra đã ở nơi đây, chưa từng đi ra ngoài. Đối với cô bé mà nói, thế giới chính là túp lều và bãi rác bên cạnh, tất cả những thứ bên ngoài đều làm cô bé sợ hãi.
Thế nhưng Thuỷ Ngân vẫn cứ tiến thẳng không dừng, cô bé chỉ có thể bước theo đi cùng với cô.
Các cô giống như hai đứa nhóc ăn mày, đi trên đường phố nhìn nhà cao tầng hai bên cùng những người đi đường ăn mặc đẹp đẽ. Thủy Ngân đoán thế giới này có lẽ là ở thời điểm tương đương với những năm lẻ tám, lẻ chín.
Trên đường có rất nhiều hàng quán mà Thủy Ngân quen thuộc, có hàng bán cổ vịt kho, trà sữa trân châu, xe đẩy nhỏ bán bánh và đồ nướng. Tiệm quần áo cao cấp hai bên đường sau lớp cửa kính sáng rực rỡ. Trên đường có vô số xe cộ đủ màu sắc, đến chỗ giao lộ thì bị kẹt xe không ít.
Chị hai đã sớm bị thế giới lạ lẫm này doạ cho sợ hãi, giống như động vật nhỏ trợn tròn mắt, níu lấy quần áo em gái, dính sát vào cô mà đi, không ngừng trầm trồ kinh ngạc.
"Đó là cái gì?"
"Cái kia có thể ăn sao? Thơm quá đi mất."
"Em ba, em có đói bụng không? Chị đói quá."
"Chúng ta phải đi qua bên kia sao? Thật nhiều xe, chị sợ lắm."
Thủy Ngân nhìn tín hiệu đèn xanh trước mặt, dẫn chị hai băng qua đường, trong lòng thầm nghĩ, tại sao đứa nhỏ này lại ồn ào như vậy.
Cô bình tĩnh dắt một cô bé lúc thì hưng phấn, lúc thì sợ hãi tiến vào cục cảnh sát.
Đống rác chất thành núi hôi thối ngập trời, thi thể động vật thối rữa, rau củ hoa quả mốc meo, đủ các loại túi nhựa giấy vệ sinh đã qua sử dụng ... Mỗi một loại rác rưởi đều đang phát tán ra mùi thối đặc trưng của chính mình.
Lúc trước Thuỷ Ngân chưa từng những nơi như thế này. Sau khi cô thoát khỏi gia đình, bắt đầu tự lo cho cuộc sống thì chưa bao giờ bạc đãi bản thân về mặt vật chất, hưởng thụ cuộc sống đầy đủ lại thoải mái dễ chịu. Nhưng bây giờ, qua một khoảng thời gian mấy ngày ngắn ngủi, cô đã có thể quen với mùi thối của nơi này rồi.
Chỉ cần có mục tiêu đặt trước mắt, vì đạt được mục tiêu ấy, không cần biết thế nào cô luôn luôn kiên trì thực hiện. Thủy Ngân xưa nay đã vậy.
Thời điểm người phụ nữ đi bãi rác nhặt nhạnh, cô đều đi theo, tranh thủ tìm kiếm những thứ mình cần. Bà ta cũng chẳng quản cô nhặt cái gì, phần lớn thời gian đều giống như chết lặng.
Sau mấy ngày tìm kiếm, rốt cuộc Thủy Ngân cũng tìm được thứ mình muốn ―― một cuộn màng bọc thực phẩm chưa dùng hết.
Trừ cái đó ra, cô còn tìm thấy một số vật linh tinh khác. Tuy không nhất định cần dùng đến, nhưng cô đều mang về cất giấu thật kỹ.
Sự hạn chế mà Hệ thống tạo ra cho cô đúng là không tệ. Hiện tại cô chỉ là đứa nhóc yếu ớt, đi mấy bước là thở dốc; chỉ có thể bưng nổi những vật có trọng lượng bằng chén nước mà thôi. Với cái sức lực này thì dù có cho cô một cây đao, cô cũng không chém chết được gã đàn ông kia. Đã yếu như vậy, nếu cô không nghĩ cách để đối phương không còn năng lực phản kháng thì khẳng định cô sẽ bị hắn ta khống chế ngược lại.
Vì thế, cô còn cần chờ đợi một thời cơ hành động tuyệt đối không có sơ hở.
Gã đàn ông vẫn hàng ngày ra ngoài đi loanh quanh như cũ. Cũng không biết hắn ta ở bên ngoài làm cái gì, Thủy Ngân chỉ biết hắn mặc bộ quần áo dày nhất, cầm toàn bộ tiền của gia đình, thỉnh thoảng mồm đầy mùi rượu thịt trở về. Đối lập hoàn toàn với phụ nữ, trẻ em gầy gò vàng vọt trong nhà.
Nếu vẫn còn nhớ, hắn sẽ mang một ít cơm thừa canh cặn về theo, còn không nhớ đến thì chẳng có cái gì, mấy đứa bé chỉ có thể uống một bụng nước rồi đi ngủ. Gã đàn ông cũng không quá quan tâm đến mấy đứa con này, sau lần hắn có ý đồ với chị cả bị người phụ nữ ngăn lại thì không ra tay thêm lần nào nữa, tựa như việc này chưa từng xảy ra.
Chỉ có điều, thỉnh thoảng Thủy Ngân sẽ nhìn thấy gã đàn ông dùng một loại ánh mắt cực kỳ buồn nôn mà nhìn ba đứa con gái là các cô đang co rúm ở trong góc. Chị cả đối diện với ánh mắt kia càng thêm sợ hãi, chị hai bảy tuổi thì ngây thơ hơn, cô bé chưa hiểu rõ chuyện này.
Cơ hội mà Thuỷ Ngân chờ đợi đến vào một tháng sau đó.
Ngày hôm ấy, gã đàn ông về nhà thật sớm, dường như tâm trạng không tệ. Thủy Ngân ngửi được trên người hắn ta có mùi rượu. Như thường lệ, sau khi đè người phụ nữ kia làm loại chuyện đó xong thì nằm lăn ra ngáy o o, ngủ rất ngon.
Sau khi gã đàn ông kia ngủ, người phụ nữ muốn ra ngoài nhặt ve chai, để lại chị cả ở nhà chăm sóc em út. Có vẻ như bà ta đã quên mất chuyện lúc trước gã đàn ông đã làm với chị cả.
Hoặc cũng có thể bà ta nhớ rõ, nhưng lại không có cách nào, việc cần phải sinh tồn đã tiêu tốn hết sức lực và đầu óc của bà ta rồi. Có một số việc bà ta cho rằng không nhìn thấy thì có thể coi như nó không tồn tại.
Lần này Thủy Ngân không đi theo, cô nằm ở trên giường giả bộ thân thể không thoải mái, chỉ có chị hai đi với người phụ nữ ra ngoài.
Chị cả sợ hãi gã đàn ông, đặt bé trai ở bên em ba, còn mình đi ra đằng sau nấu nước.
Bên trong túp lều an tĩnh, Thủy Ngân lặng lẽ đứng lên, đi đến bên người gã đàn ông, thăm dò mấy lần, phát hiện quả thực hắn ta ngủ say như chết. Lúc này cô mới lấy những thứ mình giấu thật kỹ ra.
Cô dùng sợi dây câu nhẹ nhàng quấn quanh tay của gã đàn ông, luồn lộn xộn qua chân giường. Bởi vì không có sức lực, cho nên chỉ buộc một nút thắt nhỏ. Cô buộc không quá chắc, nhưng quấn nhiều vòng như vậy cũng đủ để hắn ta không cách nào gỡ được hai tay trong một thời gian ngắn.
Làm xong cái này, cô mới cầm lấy cuộn màng bọc thực phẩm.
Động tác của cô vừa cẩn thận vừa nhẹ nhàng, tỉ mỉ quấn màng bọc thực phẩm quanh đầu gã đàn ông.
Bọc một lớp lại một lớp, kín như bưng không có kẽ hở.
Màng mỏng nhưng độ bám dính rất mạnh ngăn cản không khí, thậm chí gã đàn ông còn không mở nổi mắt, giữa cơn ngủ bị ngạt thở đột nhiên tỉnh lại, bắt đầu giãy giụa kịch liệt.
Thủy Ngân dùng đôi tay nhỏ bẩn thỉu áp lên mặt hắn, ôm chặt cái đầu được bao kín bởi màng bọc thực phẩm của hắn vào trong ngực. Gã đàn ông chỉ biết giãy giụa như một con chó con bất lực, cái đầu ở trong ngực cô ngọ nguậy một hồi rồi bất động.
Loảng xoảng ――
Thủy Ngân quay đầu, nhìn thấy chị cả đang trợn to mắt đứng ở ngoài cửa. Hai mắt mở lớn, vẻ mặt sợ hãi, đứng im tại chỗ, một câu cũng không nói nên lời. Kể cả bị nước nóng bắn vào chân, chị cả cũng không có bất cứ phản ứng gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cái đầu mà Thuỷ Ngân đang giữ chặt.
Thân thể nho nhỏ của Thủy Ngân ngồi thẳng dậy, cúi đầu nhìn kỹ gã đàn ông đã không còn nhúc nhích.
Cô không vội gỡ mấy lớp màng mỏng bao quanh đầu hắn ta ra, mà trước hết quan sát thật kỹ một lượt, còn sờ lên cổ hắn, xác nhận hắn thực sự đã chết, lúc này mới buông tay.
Sợi dây câu quấn quá nhiều vòng, cô không cởi hết được, đành cầm cái dao nhỏ đã chuẩn bị sẵn đề phòng có bất trắc ra để cắt dây, thu lại gọn gàng. Cuối cùng, cô mới gỡ tấm màng bọc thực phẩm ra, vo lại một cục. Coi như chưa từng xảy ra chuyện gì về lại vị trí ngủ của mình ở trên giường.
Người phụ nữ chẳng có sức sống kia rã rời trở về nhà, làm chị cả đang ngồi ngẩn người nhảy dựng lên như chim sợ cành cong, tay run run nói chuyện gã đàn ông đã chết cho bà ta nghe.
Lúc nói chuyện, chị cả đưa mắt nhìn Thủy Ngân mấy lần, lắp bắp nói: "Con không biết ... không biết ông ấy chết như thế nào. Lúc, lúc con quay lại, ông ấy cứ, cứ như vậy..."
Người phụ nữ đột nhiên gào lên kêu khóc, đó là tiếng gào khóc trong tuyệt vọng. Bà ta không vì cái chết của gã đàn ông mà vui mừng, mà chỉ cảm thấy sợ hãi vì sau này không còn ai để dựa vào.
Thủy Ngân đã sớm đoán ra được bà ta sẽ có phản ứng này. Dưới cái nhìn của cô, gã đàn ông kia đối xử với các cô không tốt, là đầu sỏ áp bức các cô. Nhưng đối với người phụ nữ thì khác, hắn chính là chỗ dựa duy nhất của bà ta. Bà ta hoàn toàn không biết phụ nữ khi sống một mình thì phải làm thế nào, chưa bao giờ nghĩ đến, cũng sẽ không chủ động làm điều đó. Trong thế giới chật hẹp của bà ta, những gì xảy ra trước mắt không khác gì trời long đất lở.
Nhưng Thủy Ngân biết, sau khi bà ta trải qua chuyện này cũng sẽ học được cách tự mình sống sót, cuộc sống sẽ thay đổi. Bà ta không dám nghĩ, không dám làm thì cơ hội này cô cho bà ta. Tương lai sau này ra sao phải xem bà ta làm như thế nào.
Nhưng bất luận kết quả ra sao cũng không thể tồi tệ hơn hiện tại được.
Vào nửa đêm hai ngày sau, người phụ nữ dẫn theo đứa con gái cả mười mấy tuổi và con trai út lặng lẽ rời đi, để lại hai đứa con gái một bảy tuổi, một năm tuổi.
Chị hai ngủ say không biết gì, nhưng Thủy Ngân thì không. Ở những nơi không an toàn cô đặc biệt hay dễ thức giấc, cho nên khi chị cả nằm bên cạnh đứng dậy, cô lập tức tỉnh lại. Nghe thấy động tĩnh sau lưng nhưng cô làm bộ không biết gì.
Sáng hôm sau, chị hai tỉnh lại, thấy lạ là vì sao mẹ và chị hai đều không thấy đâu, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chạy đến bên cạnh bàn uống nước. Thấy em gái ngồi kia nhìn mình liền bưng nước tới cho cô uống.
Thủy Ngân nhận nước từ tay cô bé uống hai ngụm.
Sau đó cô nói: "Mẹ và chị dẫn theo em trai đi rồi."
Mất một lúc lâu chị hai mới phản ứng được mình và em gái đã bị vứt bỏ. Cô bé bật khóc, chạy ra ngoài cửa, nhìn ngó xung quanh. Vừa khóc vừa gọi chị ơi, mẹ ơi.
Người phụ nữ dẫn theo chị cả là bởi vì chị cả đã mười mấy tuổi, có thể phụ giúp làm việc. Mang bé trai đi là bởi đứa con trai này về sau sẽ là chỗ dựa của bà ta. Còn không dẫn hai đứa con gái nhỏ tuổi là bởi bà ta không có khả năng nuôi dưỡng. Để tập trung vào đứa con có giá trị thì bà ta cũng có thể vứt bỏ những đứa con “vô dụng” khác.
Yên lặng rời đi, có lẽ chính là sự yêu thương cuối cùng dành cho các cô.
Chị hai khóc mệt liền quay trở về ngồi xuống bên cạnh em gái, bây giờ không biết nên làm cái gì.
Thủy Ngân cũng đang nghĩ đến kế hoạch tiếp theo. Rất có khả năng cô sẽ ở thế giới này rất nhiều năm, thế giới như thế nào cô không quan tâm cho lắm, nhưng cô không thích thân thể này. Nếu cô muốn rời khỏi đây, dựa theo kinh nghiệm rời khỏi những thế giới trước, khẳng định phải có ít nhất hai nhân vật chủ chốt tử vong, kịch bản không còn cơ hội nào quay về như cũ nữa.
Nói đến chỗ này, Thủy Ngân càng ngày càng không hiểu Hệ thống muốn làm cái gì. Hành động của nó không hề giống như những gì đã nói ban đầu, rằng nó đơn thuần chỉ là một Hệ thống dùng để uốn nắn.
Theo Thủy Ngân nghĩ, sau thế giới thứ nhất mục đích của nó đã thay đổi, giống như dùng để giám sát và trừng phạt thì đúng hơn, trong đó mưu đồ giám sát là lớn hơn cả.
Nếu cô muốn thăm dò nhiều điều hơn thì đại khái có thể tự sát, nhưng việc đó chẳng có ý nghĩa gì. Rời khỏi thế giới này lại chuyển sang thế giới khác, mà cô cũng không muốn dựa vào việc tự sát để trốn tránh tất cả. Chỉ cần có thể sinh tồn, cô nhất định sẽ tìm ra một con đường sống. Có thể nói tự sát là phương thức phản kháng vô dụng nhất.
Đã làm một lần, cô không nghĩ sẽ làm lần thứ hai.
Huống hồ ――
Thủy Ngân nhìn cô bé đang ôm chặt lấy mình một chút. Cô chị hai này ôm cô thật chặt giống như người chết đuối vớ phải khúc gỗ. Nếu cô mà chết thì cô bé này sống một mình ở đây, e rằng cũng sẽ sớm chết đói.
"Đứng lên đi."
Thủy Ngân đẩy chị hai, sau đó đi ra ngoài. Cô ở đằng sau túp lều nấu nước, nấu một ấm nước đầy. Kêu chị hai hỗ trợ, hai người cùng bê nước vào bên trong túp lều, rửa mặt gội đầu cho nhau. Dầu gội đầu các cô sử dụng là một lọ đã quá hạn sử dụng, Thuỷ Ngân tìm được ở bãi rác.
Chị hai là cô bé con, xoa xoa cái đầu đầy bọt, lại toe toét cười, tạm thời quên đi chuyện mình bị vứt bỏ.
Miễn cưỡng chỉnh đốn lại bản thân gọn gàng hơn một chút, Thủy Ngân không quay đầu nhìn lại cái lều này, dắt tay chị hai đi ra ngoài.
"Chúng ta đi đâu thế, có phải là đi tìm mẹ với chị không?" Chị hai hỏi cô.
"Không phải, chúng ta đi tìm cảnh sát." Thủy Ngân trả lời đơn giản.
Tuy rằng lần này thân thể mà cô có là thảm nhất, nhưng so với những thế giới trước đó, thế giới này tốt hơn nhiều. Dù quốc gia hiện giờ thành lập chưa lâu, nhưng không thể nghi ngờ nó là quốc gia phát triển nhanh nhất. Có thể có những mặt còn chưa được hoàn thiện, nhưng đây là thành quả có được nhờ sự cố gắng của biết bao người. Trải qua mấy ngàn năm, lúc này là thời đại của cuộc sống hoà bình hạnh phúc nhất. Những đứa bé bình thường sau khi bị cha mẹ vứt bỏ vẫn có tổ chức công ích xã hội có thể cho chúng một cơ hội sống sót.
Mặc dù cơ hội đó có thể không có quá nhiều điều tốt đẹp, nhưng có thể sống sót là quá tốt rồi.
"Cảnh sát?" Chị hai không rõ lắm từ này là chỉ cái gì, cô bé nhìn con đường phía trước, bước chân càng lúc càng chậm lại. Cô bé mới bảy tuổi, vừa sinh ra đã ở nơi đây, chưa từng đi ra ngoài. Đối với cô bé mà nói, thế giới chính là túp lều và bãi rác bên cạnh, tất cả những thứ bên ngoài đều làm cô bé sợ hãi.
Thế nhưng Thuỷ Ngân vẫn cứ tiến thẳng không dừng, cô bé chỉ có thể bước theo đi cùng với cô.
Các cô giống như hai đứa nhóc ăn mày, đi trên đường phố nhìn nhà cao tầng hai bên cùng những người đi đường ăn mặc đẹp đẽ. Thủy Ngân đoán thế giới này có lẽ là ở thời điểm tương đương với những năm lẻ tám, lẻ chín.
Trên đường có rất nhiều hàng quán mà Thủy Ngân quen thuộc, có hàng bán cổ vịt kho, trà sữa trân châu, xe đẩy nhỏ bán bánh và đồ nướng. Tiệm quần áo cao cấp hai bên đường sau lớp cửa kính sáng rực rỡ. Trên đường có vô số xe cộ đủ màu sắc, đến chỗ giao lộ thì bị kẹt xe không ít.
Chị hai đã sớm bị thế giới lạ lẫm này doạ cho sợ hãi, giống như động vật nhỏ trợn tròn mắt, níu lấy quần áo em gái, dính sát vào cô mà đi, không ngừng trầm trồ kinh ngạc.
"Đó là cái gì?"
"Cái kia có thể ăn sao? Thơm quá đi mất."
"Em ba, em có đói bụng không? Chị đói quá."
"Chúng ta phải đi qua bên kia sao? Thật nhiều xe, chị sợ lắm."
Thủy Ngân nhìn tín hiệu đèn xanh trước mặt, dẫn chị hai băng qua đường, trong lòng thầm nghĩ, tại sao đứa nhỏ này lại ồn ào như vậy.
Cô bình tĩnh dắt một cô bé lúc thì hưng phấn, lúc thì sợ hãi tiến vào cục cảnh sát.
/183
|