Ông bà ngoại đã sớm ra nước ngoài sinh sống, chính là muốn tránh khỏi đoạn thời gian nội chiến trong nước khi đó, con gái bọn họ Đàm Oanh cũng sinh ở nước ngoài, vẫn sống và học tập từ nhỏ tới lớn bên đó. Đàm Oanh cũng học sinh vật, chuyên ngành thực vật học, Đàm Oanh theo cha mẹ công tác điều động trở về nước, nguyên bản chỉ nghỉ ngơi một thời gian liền rời đi, lại không ngờ duyên phận đưa đẩy khiến Đàm Oanh gặp Diêm Hồng Tá.
Tại biên cương đối Diêm Hồng Tá là chịu khổ, đối Đàm Oanh bất quá chỉ là một lần thực địa khảo sát lấy tài liệu mà thôi. Nếu không thì như người ta nói là do ông trời sắp đặt. Diêm Hồng Tá tuy rằng mấy năm đều ăn không ít khổ, nhưng lại tôi luyện ra khí chất thành thục cùng bộ dáng không tầm thường, nên Diêm Hồng Tá so với những công nhân khác trong khu mỏ phi thường nổi bật, nhưng bằng ấy nguyên nhân cũng không đủ khiến Đàm Oanh có thể để ý, nếu thực sự mà nói thì hết thảy đều chỉ có thể đổ cho thiên thời địa lợi nhân hòa.
Cụ thể hai người quen biết rồi yêu nhau thế nào, ông nội cũng không nói cho Diêm Trừng biết, cũng không cách nào nói rõ được, cộng thêm Diêm Hồng Tá tuy rằng là hổ lạc xuống đồng bằng nhưng có khát vọng có tầm nhìn, Đàm Oanh khi còn trẻ cũng vì điểm ấy mà bị hấp dẫn, cuối cùng đơn giản chính là hai người nhìn vừa mắt nhau.
Nhà họ Đàm cũng không phải gia đình bình thường, từ trước tới giờ đều là dòng dõi thư hương phú quý, của cải giàu có nhân mạch rộng rãi. Bọn họ lúc ấy cũng không phải e ngại Diêm gia nghèo túng mà là đối với Diêm Hồng Tá không có quá nhiều tín nhiệm, đặc biệt là bà ngoại, bà cảm thấy một người có dã tâm như Diêm Hồng Tá chỉ vì gặp rủi ro tâm tư rất không vững chắc, không phải là người đáng để phó thác cả đời, cũng không cách nào phán đoán được là Diêm Hồng Tá coi trọng Đàm Oanh hay là coi trọng gia đình sau lưng Đàm Oanh.
Chính là Đàm Oanh rất kiên quyết, dù trong nhà không đồng ý, cũng quyết ở lại biên cương 5, 6 năm cho tới khi bà ngoại đồng ý mới thôi, tự mình tới thăm con gái, lại phát hiện hầu như bề ngoài con gái đã thay đổi khá nhiều, da đen sạm đi, nhưng chỉ riêng đôi mắt kia vẫn lạnh nhưng rất kiên định.
Bà ngoại lúc đó mới nói với Đàm Oanh: “Chúng ta đồng ý, chồng là do con chọn, chỉ hy vọng về sau con sẽ không hối hận.”
Nói thực thì Đàm gia cũng không giúp gì nhiều cho Diêm Hồng Tá chỉ đem hắn trở về A thị, cho hắn làm việc trong chính phủ một chức vị không nổi bật, dưới sự giúp đỡ của Đàm Oanh, lần nữa thi đậu đại học, quang vinh tốt nghiệp, hai người năm đó thuận lợi thành hôn, cho nên long vây nước cạn, chỉ cần cho nó một dòng chảy nó sẽ tự mình bơi ra biển lớn, không cần nhiều sự giúp đỡ nhưng cũng đã tạo dòng chảy cho nó, ngẫu nhiêu nắm bắt được cơ hội, dù chỉ là cơ hội nhỏ, Diêm Hồng Tá cũng có thể từng bước khai phá và đi lên.
Mất đi thời gian 10 năm chịu khổ, Diêm Hồng Tá từng bước đi lên, cũng không buông lỏng áp lực từ ông nội, nên dần có được quân công, uy vọng, quyền lợi, quan hệ…tất cả đều trở lại, vì thế hỗ trợ lẫn nhau, càng ngày càng tốt, hết thảy đều trở nên thuận lợi hơn.
Diêm Hồng Tá có được như ngày hôm nay cũng là do bản lãnh cùng trí tuệ của mình, nhưng nếu không có Đàm Oanh tựa như dòng chảy khai thông, có lẽ chờ đợi Diêm Hồng Tá chính là vận mệnh ôm nỗi hận chết tha thương.
“Cho nên ông nội tớ vẫn luôn cảm tạ mẹ tớ, cũng cảm tạ gia đình ông bà ngoại tớ, nhưng với bà ngoại không phải cứ cảm kích là được, đặc biệt mấy năm gần đây… quan hệ của cha mẹ tớ, sớm đã không còn như lúc trước.”
Ánh Mộng
Diêm Trừng vừa nói vừa nhẹ nhàng xoa xoa lưng cho Kỉ Tiễu, hành vi như vậy không phải như trước là tâm tư ôm ấp người ta mà là một loại biểu hiện chán nản bất định, Kỉ Tiễu mím môi, rốt cuộc không hề động đậy.
“Sau khi ba tớ rời khỏi U thị trở về A thị, bọn họ liền tách ra ngủ riêng, ngay từ đầu chỉ là chia phòng, càng về sau mẹ tớ trực tiếp dọn ra biệt viện ở riêng, nói là thuận tiện điều dưỡng thân thể, mẹ tớ thân thể đích xác không được tốt, khi đó ở biên cương chịu khổ, lúc sinh tớ cũng không còn trẻ, lại thêm khó sinh, sau đó liên tiếp theo ba tớ nơi nơi bận rộn, không chú ý điều dưỡng, liền bệnh căn không dứt, đến hiện tại chỉ một chút gió cỏ lay liền mấy ngày không xuống giường được.”
“Nhưng trong ấn tượng của tớ bọn họ cũng không có lúc nào cãi nhau, có lẽ là hồi tớ học tiểu học từng có đi, nhưng tớ cũng không còn nhớ rõ nữa.” Mà vô luận Đàm Oanh cùng Diêm Hồng Tá có quan hệ thế nào, thì bà đối với Diêm Trừng vẫn trước sau như một, lãnh đạm.
“Bà ngoại luôn nói mẹ thực quan tâm tớ, nhưng mà… tớ lại không cảm nhận được. Hôm tết tớ có về, chỉ có thể gặp mặt đúng một lần, mặc dù bà có tỉnh nhưng cũng không muốn gặp tớ, tớ đi cũng vô dụng, a, nhưng mẹ tớ đối với ba tớ còn lãnh đạm hơn, một tháng không gặp cũng chả sao.” Lúc trước vợ chồng hoạn nạn, rốt cuộc trải qua thời gian tôi luyện, từng thề non hẹn biển, nhưng hiện thực bây giờ tựa như gió thoảng mây bay.
Nói tới đây, hai người liền lâm vào trầm mặc quỷ dị, Diêm Trừng vừa đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, vừa chú ý tới Kỉ Tiễu, chỉ đợi lúc lâu Kỉ Tiễu cũng không nói gì, cũng không hỏi nguyên do cụ thể, Diêm Trừng nhịn không được thở dài.
Hắn nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn 12h, “Xong rồi, có phải rất nhàm chán không? Cùng gia đình bình thường không có gì khác nhau. Được rồi, đã khuya, đi ngủ thôi.”
Thật lâu sau, Kỉ Tiễu mới nhẹ nhàng “Ân” một tiếng.
Diêm Trừng đặt cằm lên đầu Kỉ Tiễu, gắt gao ôm cậu vào lòng, trước khi ngủ còn tự nhủ thầm với bản thân: chờ chút nữa đi, rồi sẽ thành công.
Mà Kỉ Tiễu hai mắt vẫn không tiêu cự nhìn chằm chằm cổ áo Diêm Trừng, một lúc sau mới nhắm mắt lại.
……
Có lẽ hồi ức từ trước có ảnh hướng tới tâm tình của Diêm Trừng, cả đêm hắn đều nằm mộng, trong chốc lát mơ thấy ba mẹ biết chuyện của hắn và Kỉ Tiễu, uy hiếp hai người: nếu không rời xa nhau chúng ta liền ly hôn, trong chốc lát lại mơ thấy nữ nhân gặp trong khách sạn cho mình và Kỉ Tiễu mỗi người một cái tát nói cách ra Kỉ Tiễu xa một chút!
Diêm Trừng mơ mơ màng màng, cơ hồ một đêm lúc nào cũng không ngủ ngon, thắng tới khi mở mắt mới phát hiện ánh mặt trời đã chiếu rọi, mà bên người chỉ còn lại dư vị lạnh lẽo.
Diêm Trừng mãnh liệt đứng dậy, nhìn quanh một vòng tìm thân ảnh Kỉ Tiễu, trong phòng tắm cũng không có, vừa định mở cửa chạy xuống dưới lầu, quay đầu một cái, lập tức ngẩn ngơ.
Hắn chậm rãi trở lại bên giường, từ gối đầu bên cạnh cầm lên một cái hộp nhỏ đóng gói đơn giản. Từ nhỏ tới lớn nhận không biết bao lễ vật nhưng Diêm Trừng lần đầu phát hiện thế nhưng vô pháp điều khiển chân tay ngừng run rẩy, run rẩy tới độ suýt nữa đem chiếu hộp đánh rơi, hắn vội hít sâu một hơi, cố gắng làm bản thân trấn định rồi mới thật cẩn thận mà tiếp tục mở.
Lớp giấy bọc bên ngoài rơi xuống, lộ ra một chiếc hộp gỗ, chiếc hộp gỗ đó được làm thủ công vừa nhìn là biết không phải hàng xa xỉ gì, nhưng Diêm Trừng vẫn kích động không ngừng, thẳng tói khi mở cái hộp ra nhìn bên trong là một sợi dây chuyền, trong nháy mắt Diêm Trừng khống chế không được hốc mắt dần nóng lên, phải một lúc lâu sau hắn dùng lực chớp mắt mới đem được sự bối rối này trấn áp xuống.
Nói là dây chuyền kỳ thật cũng chỉ là một sợi dây có mặt bằng đá mài tạo thành hình trang sức mà thôi, hình dạng như giọt nước, nhưng nhan sắc không đủ thuần, không phải xanh biếc, cũng không phải xanh lục, còn pha trộn chút màu trắng bạch, giống như đều có thể mua được ở bất cứ đâu, cũng không quá thích hợp cho Diêm Trừng dùng, nhưng Diêm Trừng vẫn đem thứ này nắm thật chặt trong tay, cảm thụ tư vị lành lạnh của viên đá thấm quá lòng bàn tay.
Sau đó, hắn dùng tốc độ nhanh nhất làm vệ sinh cá nhân, liền lòng như lửa đốt mà lao xuống lầu, chỉ muốn nhanh nhất được nhìn thấy Kỉ Tiễu, ai ngờ còn chưa kịp đi xuống hết cầu thang, chỉ thấy trong phòng khách bà ngoại đang cùng một người phê phán giới học thuận hiện nay có đủ loại văn hóa lừa lọc, ngay cả trường U đại cũng đã bị nhuốm tất cả các thói hư tật xấu, mà người đang ngồi nghe bà nói không phải là Kỉ Tiễu thì còn là ai?
Bà ngoại nói tới hăng say, lại bị Diêm Trừng đột nhiên xuất hiện đánh gãy, bà quay đầu nhìn một vòng từ trên xuống dưới bộ dạng nhếch nhác của hắn, bất mãn nói: “Cháy nhà à?”
Diêm Trừng ngẩn ra, nét mặt ngây ngô cười, ánh mắt còn nhìn Kỉ Tiễu không chớp lấy một cái: “Không, không, con chỉ là đói bụng chút…”
Bà ngoại lườm hắn một cái, vẫn nhanh chóng gọi Quế bà bà múc cháo cho hắn, đối với việc sáng sớm thấy Kỉ Tiễu cũng không nói gì, chỉ cho là tối qua bọn họ chơi hăng say quá mà quên giờ nên phải tới đây tá túc như lần trước.
Diêm Trừng và Kỉ Tiễu ăn sáng xong, liền gọi lái xe tới đưa hai người tới trường, hiện tại thời gian còn sớm, Kỉ Tiễu vừa lúc muốn về kí túc lấy sách vở và thay quần áo, Diêm Trừng cũng đi theo cậu lên lầu, khi vào phòng, lại không thấy Tôn Tiểu Quân đâu, không biết là do tối qua không về hay là sáng sớm đã đi ra ngoài.
Diêm Trừng thấy vậy nhịn không được, chạy tới từ phía sau ôm lấy Kỉ Tiễu.
Kỉ Tiễu còn đang soạn sách vở, bị Diêm Trừng ôm như vậy vô pháp nhúc nhích, nhưng cậu cũng không nói chuyện, chỉ mặc đối phương ôm.
Cánh tay Diêm Trừng dùng sức, cơ hồ cả thắt lưng Kỉ Tiễu đều thấy đau, hắn nói: “Quà tặng tớ rất thích, rất thích…” Kỉ Tiễu cúi đầu, không biết là Diêm Trừng ảo giác hay sao mà hắn mơ hồ thấy vành tay Kỉ Tiểu nổi lên chút ửng đỏ. Trái tim Diêm Trừng đập bang bang, thiếu chút nữa đầu óc không rõ ràng, trong lòng hạnh phúc ào ào muốn xông ra ngoài.
Cũng may hắn còn biết nơi này là nơi nào, kí túc tùy thời sẽ có người tiến vào, chỉ ôm ôm ấp ấp một chút cho đỡ nghiền rồi buông ra.
Áp chế thần kinh hưng phấn, miệng lại nói: “Kỳ thật nếu cậu tự tay đưa thì tớ càng thích hơn…” Đáp lại tự nhiên là Kỉ Tiễu mặt lạnh cùng một cú chọc khửu tay không thương tiếc vào bụng.
******
Thành tích thi giữa kì đã có, để có thể vào lớp trọn của lớp 12 kỳ thật mọi người đã có thể dựa vào thành tích thi giữa kì để đoán được, cho dù có người dựa vào kì thi cuối kì điểm số tăng vọt đặt chân vào top 50 nhưng người đó khẳng định phát huy không ổn định, học sinh phải có căn bản vững chắc, trạng thái tâm lý phải vững vàng mới là tốt nhất.
Kỉ Tiễu thành tích vẫn trong top 3, Diêm Trừng ngược lại có tiến bộ, nói chung đã khôi phục trình độ bình thường trước đây của hắn, mà điều khiến mọi người ngạc nhiên chính là điểm toán của hắn cũng đạt số điểm rất cao, đứng trong top 5 của lớp, cho dù biết trước kia hắn cố tình thi điểm trung bình nhưng thành tích hiện nay của hắn cũng khiến mọi người không thoải mái, bộ muốn đem các thấy cô là đồ ngốc mà đùa giỡn sao, hơn nữa hắn nâng hạng thì tự nhiên sẽ có nhiều người tụt hạng, dù sao thì trong lòng nhiều người cũng không thoải mái.
Chính là bên trong những người đó khẳng định không có lão ngốc đầu, quả nhiên, Diêm Trừng là hài từ biết nghe lời, liều yêu cầu đặc biệt đối đãi, hiện giờ đã thuận lợi thu phục, lão ngốc đầu đi trong trường cũng thấy ngẩng cao đầu lên. Nhưng Diêm Trừng với thành tích của mình cũng không quá để ý, đối với những lời khen tặng cũng chỉ là duy trì tươi cười xã giao, thừa dịp bọn Ngũ Tử Húc chưa hỏi han, Kỉ Tiễu cũng đang bị các thầy cô lôi kéo làm cọc tiêu để khoe khoang, thì Diêm Trừng quay người đi lên lầu 6.
Học sinh lớp 12 thực bận rộn, họp phụ huynh còn chưa chấm dứt, Diêm Trừng liếc mắt nhìn vào phòng học, đi tới trước bảng thông báo cẩn thận tìm kiếm điểm thi, trong lòng đoán đại khái khoảng thứ 30, 40 chính là thực hiển nhiên so với dự đoán của hắn còn tàn khốc hơn một chút, Diêm Trừng ở gần dòng thứ 60 mới tìm được cái tên quen thuộc.
Nhưng mới một tháng mà đã rớt hơn 40 hạng?!
Diêm Trừng vẫn có chút kinh ngạc, gần nhất có thể thấy được học sinh Phụ Trung cạnh tranh thực khốc liệt, về phương diện khác cũng có thể thấy được người này tiền đồ đáng lo đây.
Không biết nghĩ tới điều gì, Diêm Trừng lại nở nụ cười.
Hắn nghĩ, chắc là nhanh thôi…
Nhưng Diêm Trừng dự đoán Khương Duệ còn có thể chống đỡ được tới kì thi tháng, chậm lắm thì tới trước kì thi cuối, nhưng ai ngờ, hắn tựa hồ đã quá xem trọng đối phương, chưa tới một tuần sau, di động Diêm Trừng vang lên, là Khương Duệ gọi tới.
Hết chương 74
Tại biên cương đối Diêm Hồng Tá là chịu khổ, đối Đàm Oanh bất quá chỉ là một lần thực địa khảo sát lấy tài liệu mà thôi. Nếu không thì như người ta nói là do ông trời sắp đặt. Diêm Hồng Tá tuy rằng mấy năm đều ăn không ít khổ, nhưng lại tôi luyện ra khí chất thành thục cùng bộ dáng không tầm thường, nên Diêm Hồng Tá so với những công nhân khác trong khu mỏ phi thường nổi bật, nhưng bằng ấy nguyên nhân cũng không đủ khiến Đàm Oanh có thể để ý, nếu thực sự mà nói thì hết thảy đều chỉ có thể đổ cho thiên thời địa lợi nhân hòa.
Cụ thể hai người quen biết rồi yêu nhau thế nào, ông nội cũng không nói cho Diêm Trừng biết, cũng không cách nào nói rõ được, cộng thêm Diêm Hồng Tá tuy rằng là hổ lạc xuống đồng bằng nhưng có khát vọng có tầm nhìn, Đàm Oanh khi còn trẻ cũng vì điểm ấy mà bị hấp dẫn, cuối cùng đơn giản chính là hai người nhìn vừa mắt nhau.
Nhà họ Đàm cũng không phải gia đình bình thường, từ trước tới giờ đều là dòng dõi thư hương phú quý, của cải giàu có nhân mạch rộng rãi. Bọn họ lúc ấy cũng không phải e ngại Diêm gia nghèo túng mà là đối với Diêm Hồng Tá không có quá nhiều tín nhiệm, đặc biệt là bà ngoại, bà cảm thấy một người có dã tâm như Diêm Hồng Tá chỉ vì gặp rủi ro tâm tư rất không vững chắc, không phải là người đáng để phó thác cả đời, cũng không cách nào phán đoán được là Diêm Hồng Tá coi trọng Đàm Oanh hay là coi trọng gia đình sau lưng Đàm Oanh.
Chính là Đàm Oanh rất kiên quyết, dù trong nhà không đồng ý, cũng quyết ở lại biên cương 5, 6 năm cho tới khi bà ngoại đồng ý mới thôi, tự mình tới thăm con gái, lại phát hiện hầu như bề ngoài con gái đã thay đổi khá nhiều, da đen sạm đi, nhưng chỉ riêng đôi mắt kia vẫn lạnh nhưng rất kiên định.
Bà ngoại lúc đó mới nói với Đàm Oanh: “Chúng ta đồng ý, chồng là do con chọn, chỉ hy vọng về sau con sẽ không hối hận.”
Nói thực thì Đàm gia cũng không giúp gì nhiều cho Diêm Hồng Tá chỉ đem hắn trở về A thị, cho hắn làm việc trong chính phủ một chức vị không nổi bật, dưới sự giúp đỡ của Đàm Oanh, lần nữa thi đậu đại học, quang vinh tốt nghiệp, hai người năm đó thuận lợi thành hôn, cho nên long vây nước cạn, chỉ cần cho nó một dòng chảy nó sẽ tự mình bơi ra biển lớn, không cần nhiều sự giúp đỡ nhưng cũng đã tạo dòng chảy cho nó, ngẫu nhiêu nắm bắt được cơ hội, dù chỉ là cơ hội nhỏ, Diêm Hồng Tá cũng có thể từng bước khai phá và đi lên.
Mất đi thời gian 10 năm chịu khổ, Diêm Hồng Tá từng bước đi lên, cũng không buông lỏng áp lực từ ông nội, nên dần có được quân công, uy vọng, quyền lợi, quan hệ…tất cả đều trở lại, vì thế hỗ trợ lẫn nhau, càng ngày càng tốt, hết thảy đều trở nên thuận lợi hơn.
Diêm Hồng Tá có được như ngày hôm nay cũng là do bản lãnh cùng trí tuệ của mình, nhưng nếu không có Đàm Oanh tựa như dòng chảy khai thông, có lẽ chờ đợi Diêm Hồng Tá chính là vận mệnh ôm nỗi hận chết tha thương.
“Cho nên ông nội tớ vẫn luôn cảm tạ mẹ tớ, cũng cảm tạ gia đình ông bà ngoại tớ, nhưng với bà ngoại không phải cứ cảm kích là được, đặc biệt mấy năm gần đây… quan hệ của cha mẹ tớ, sớm đã không còn như lúc trước.”
Ánh Mộng
Diêm Trừng vừa nói vừa nhẹ nhàng xoa xoa lưng cho Kỉ Tiễu, hành vi như vậy không phải như trước là tâm tư ôm ấp người ta mà là một loại biểu hiện chán nản bất định, Kỉ Tiễu mím môi, rốt cuộc không hề động đậy.
“Sau khi ba tớ rời khỏi U thị trở về A thị, bọn họ liền tách ra ngủ riêng, ngay từ đầu chỉ là chia phòng, càng về sau mẹ tớ trực tiếp dọn ra biệt viện ở riêng, nói là thuận tiện điều dưỡng thân thể, mẹ tớ thân thể đích xác không được tốt, khi đó ở biên cương chịu khổ, lúc sinh tớ cũng không còn trẻ, lại thêm khó sinh, sau đó liên tiếp theo ba tớ nơi nơi bận rộn, không chú ý điều dưỡng, liền bệnh căn không dứt, đến hiện tại chỉ một chút gió cỏ lay liền mấy ngày không xuống giường được.”
“Nhưng trong ấn tượng của tớ bọn họ cũng không có lúc nào cãi nhau, có lẽ là hồi tớ học tiểu học từng có đi, nhưng tớ cũng không còn nhớ rõ nữa.” Mà vô luận Đàm Oanh cùng Diêm Hồng Tá có quan hệ thế nào, thì bà đối với Diêm Trừng vẫn trước sau như một, lãnh đạm.
“Bà ngoại luôn nói mẹ thực quan tâm tớ, nhưng mà… tớ lại không cảm nhận được. Hôm tết tớ có về, chỉ có thể gặp mặt đúng một lần, mặc dù bà có tỉnh nhưng cũng không muốn gặp tớ, tớ đi cũng vô dụng, a, nhưng mẹ tớ đối với ba tớ còn lãnh đạm hơn, một tháng không gặp cũng chả sao.” Lúc trước vợ chồng hoạn nạn, rốt cuộc trải qua thời gian tôi luyện, từng thề non hẹn biển, nhưng hiện thực bây giờ tựa như gió thoảng mây bay.
Nói tới đây, hai người liền lâm vào trầm mặc quỷ dị, Diêm Trừng vừa đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, vừa chú ý tới Kỉ Tiễu, chỉ đợi lúc lâu Kỉ Tiễu cũng không nói gì, cũng không hỏi nguyên do cụ thể, Diêm Trừng nhịn không được thở dài.
Hắn nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn 12h, “Xong rồi, có phải rất nhàm chán không? Cùng gia đình bình thường không có gì khác nhau. Được rồi, đã khuya, đi ngủ thôi.”
Thật lâu sau, Kỉ Tiễu mới nhẹ nhàng “Ân” một tiếng.
Diêm Trừng đặt cằm lên đầu Kỉ Tiễu, gắt gao ôm cậu vào lòng, trước khi ngủ còn tự nhủ thầm với bản thân: chờ chút nữa đi, rồi sẽ thành công.
Mà Kỉ Tiễu hai mắt vẫn không tiêu cự nhìn chằm chằm cổ áo Diêm Trừng, một lúc sau mới nhắm mắt lại.
……
Có lẽ hồi ức từ trước có ảnh hướng tới tâm tình của Diêm Trừng, cả đêm hắn đều nằm mộng, trong chốc lát mơ thấy ba mẹ biết chuyện của hắn và Kỉ Tiễu, uy hiếp hai người: nếu không rời xa nhau chúng ta liền ly hôn, trong chốc lát lại mơ thấy nữ nhân gặp trong khách sạn cho mình và Kỉ Tiễu mỗi người một cái tát nói cách ra Kỉ Tiễu xa một chút!
Diêm Trừng mơ mơ màng màng, cơ hồ một đêm lúc nào cũng không ngủ ngon, thắng tới khi mở mắt mới phát hiện ánh mặt trời đã chiếu rọi, mà bên người chỉ còn lại dư vị lạnh lẽo.
Diêm Trừng mãnh liệt đứng dậy, nhìn quanh một vòng tìm thân ảnh Kỉ Tiễu, trong phòng tắm cũng không có, vừa định mở cửa chạy xuống dưới lầu, quay đầu một cái, lập tức ngẩn ngơ.
Hắn chậm rãi trở lại bên giường, từ gối đầu bên cạnh cầm lên một cái hộp nhỏ đóng gói đơn giản. Từ nhỏ tới lớn nhận không biết bao lễ vật nhưng Diêm Trừng lần đầu phát hiện thế nhưng vô pháp điều khiển chân tay ngừng run rẩy, run rẩy tới độ suýt nữa đem chiếu hộp đánh rơi, hắn vội hít sâu một hơi, cố gắng làm bản thân trấn định rồi mới thật cẩn thận mà tiếp tục mở.
Lớp giấy bọc bên ngoài rơi xuống, lộ ra một chiếc hộp gỗ, chiếc hộp gỗ đó được làm thủ công vừa nhìn là biết không phải hàng xa xỉ gì, nhưng Diêm Trừng vẫn kích động không ngừng, thẳng tói khi mở cái hộp ra nhìn bên trong là một sợi dây chuyền, trong nháy mắt Diêm Trừng khống chế không được hốc mắt dần nóng lên, phải một lúc lâu sau hắn dùng lực chớp mắt mới đem được sự bối rối này trấn áp xuống.
Nói là dây chuyền kỳ thật cũng chỉ là một sợi dây có mặt bằng đá mài tạo thành hình trang sức mà thôi, hình dạng như giọt nước, nhưng nhan sắc không đủ thuần, không phải xanh biếc, cũng không phải xanh lục, còn pha trộn chút màu trắng bạch, giống như đều có thể mua được ở bất cứ đâu, cũng không quá thích hợp cho Diêm Trừng dùng, nhưng Diêm Trừng vẫn đem thứ này nắm thật chặt trong tay, cảm thụ tư vị lành lạnh của viên đá thấm quá lòng bàn tay.
Sau đó, hắn dùng tốc độ nhanh nhất làm vệ sinh cá nhân, liền lòng như lửa đốt mà lao xuống lầu, chỉ muốn nhanh nhất được nhìn thấy Kỉ Tiễu, ai ngờ còn chưa kịp đi xuống hết cầu thang, chỉ thấy trong phòng khách bà ngoại đang cùng một người phê phán giới học thuận hiện nay có đủ loại văn hóa lừa lọc, ngay cả trường U đại cũng đã bị nhuốm tất cả các thói hư tật xấu, mà người đang ngồi nghe bà nói không phải là Kỉ Tiễu thì còn là ai?
Bà ngoại nói tới hăng say, lại bị Diêm Trừng đột nhiên xuất hiện đánh gãy, bà quay đầu nhìn một vòng từ trên xuống dưới bộ dạng nhếch nhác của hắn, bất mãn nói: “Cháy nhà à?”
Diêm Trừng ngẩn ra, nét mặt ngây ngô cười, ánh mắt còn nhìn Kỉ Tiễu không chớp lấy một cái: “Không, không, con chỉ là đói bụng chút…”
Bà ngoại lườm hắn một cái, vẫn nhanh chóng gọi Quế bà bà múc cháo cho hắn, đối với việc sáng sớm thấy Kỉ Tiễu cũng không nói gì, chỉ cho là tối qua bọn họ chơi hăng say quá mà quên giờ nên phải tới đây tá túc như lần trước.
Diêm Trừng và Kỉ Tiễu ăn sáng xong, liền gọi lái xe tới đưa hai người tới trường, hiện tại thời gian còn sớm, Kỉ Tiễu vừa lúc muốn về kí túc lấy sách vở và thay quần áo, Diêm Trừng cũng đi theo cậu lên lầu, khi vào phòng, lại không thấy Tôn Tiểu Quân đâu, không biết là do tối qua không về hay là sáng sớm đã đi ra ngoài.
Diêm Trừng thấy vậy nhịn không được, chạy tới từ phía sau ôm lấy Kỉ Tiễu.
Kỉ Tiễu còn đang soạn sách vở, bị Diêm Trừng ôm như vậy vô pháp nhúc nhích, nhưng cậu cũng không nói chuyện, chỉ mặc đối phương ôm.
Cánh tay Diêm Trừng dùng sức, cơ hồ cả thắt lưng Kỉ Tiễu đều thấy đau, hắn nói: “Quà tặng tớ rất thích, rất thích…” Kỉ Tiễu cúi đầu, không biết là Diêm Trừng ảo giác hay sao mà hắn mơ hồ thấy vành tay Kỉ Tiểu nổi lên chút ửng đỏ. Trái tim Diêm Trừng đập bang bang, thiếu chút nữa đầu óc không rõ ràng, trong lòng hạnh phúc ào ào muốn xông ra ngoài.
Cũng may hắn còn biết nơi này là nơi nào, kí túc tùy thời sẽ có người tiến vào, chỉ ôm ôm ấp ấp một chút cho đỡ nghiền rồi buông ra.
Áp chế thần kinh hưng phấn, miệng lại nói: “Kỳ thật nếu cậu tự tay đưa thì tớ càng thích hơn…” Đáp lại tự nhiên là Kỉ Tiễu mặt lạnh cùng một cú chọc khửu tay không thương tiếc vào bụng.
******
Thành tích thi giữa kì đã có, để có thể vào lớp trọn của lớp 12 kỳ thật mọi người đã có thể dựa vào thành tích thi giữa kì để đoán được, cho dù có người dựa vào kì thi cuối kì điểm số tăng vọt đặt chân vào top 50 nhưng người đó khẳng định phát huy không ổn định, học sinh phải có căn bản vững chắc, trạng thái tâm lý phải vững vàng mới là tốt nhất.
Kỉ Tiễu thành tích vẫn trong top 3, Diêm Trừng ngược lại có tiến bộ, nói chung đã khôi phục trình độ bình thường trước đây của hắn, mà điều khiến mọi người ngạc nhiên chính là điểm toán của hắn cũng đạt số điểm rất cao, đứng trong top 5 của lớp, cho dù biết trước kia hắn cố tình thi điểm trung bình nhưng thành tích hiện nay của hắn cũng khiến mọi người không thoải mái, bộ muốn đem các thấy cô là đồ ngốc mà đùa giỡn sao, hơn nữa hắn nâng hạng thì tự nhiên sẽ có nhiều người tụt hạng, dù sao thì trong lòng nhiều người cũng không thoải mái.
Chính là bên trong những người đó khẳng định không có lão ngốc đầu, quả nhiên, Diêm Trừng là hài từ biết nghe lời, liều yêu cầu đặc biệt đối đãi, hiện giờ đã thuận lợi thu phục, lão ngốc đầu đi trong trường cũng thấy ngẩng cao đầu lên. Nhưng Diêm Trừng với thành tích của mình cũng không quá để ý, đối với những lời khen tặng cũng chỉ là duy trì tươi cười xã giao, thừa dịp bọn Ngũ Tử Húc chưa hỏi han, Kỉ Tiễu cũng đang bị các thầy cô lôi kéo làm cọc tiêu để khoe khoang, thì Diêm Trừng quay người đi lên lầu 6.
Học sinh lớp 12 thực bận rộn, họp phụ huynh còn chưa chấm dứt, Diêm Trừng liếc mắt nhìn vào phòng học, đi tới trước bảng thông báo cẩn thận tìm kiếm điểm thi, trong lòng đoán đại khái khoảng thứ 30, 40 chính là thực hiển nhiên so với dự đoán của hắn còn tàn khốc hơn một chút, Diêm Trừng ở gần dòng thứ 60 mới tìm được cái tên quen thuộc.
Nhưng mới một tháng mà đã rớt hơn 40 hạng?!
Diêm Trừng vẫn có chút kinh ngạc, gần nhất có thể thấy được học sinh Phụ Trung cạnh tranh thực khốc liệt, về phương diện khác cũng có thể thấy được người này tiền đồ đáng lo đây.
Không biết nghĩ tới điều gì, Diêm Trừng lại nở nụ cười.
Hắn nghĩ, chắc là nhanh thôi…
Nhưng Diêm Trừng dự đoán Khương Duệ còn có thể chống đỡ được tới kì thi tháng, chậm lắm thì tới trước kì thi cuối, nhưng ai ngờ, hắn tựa hồ đã quá xem trọng đối phương, chưa tới một tuần sau, di động Diêm Trừng vang lên, là Khương Duệ gọi tới.
Hết chương 74
/100
|