Diêm Vương

Chương 73

/100


Kỉ Tiễu từ từ tốn tốn ăn, Diêm Trừng liền nhìn người ta không chuyển mắt, chờ tới khi Kỉ Tiễu ăn xong, chậm rãi lau miệng xong xuôi. Ánh mắt Diêm Trừng vẫn không thu hồi.

Kỉ Tiễu đem những vỏ hộp thu gom lại, tính toán chốc đi về mang theo vứt luôn, Diêm Trừng lại một phen kéo cậu lại, đem người tới trước mặt.

“Cậu quên hôm nay là ngày gì rồi à?”

Kỉ Tiễu thản nhiên nhìn hắn.

Diêm Trừng nói: “Cậu tới vì cái gì?”

Kỉ Tiễu: “Cậu gọi tớ tới.”

“Nếu mỗi lần cậu đều nghe tớ như vậy thì tốt rồi.” Diêm Trừng nhỏ giọng than thở, thấy Kỉ Tiễu lườm vội hỏi: “Vậy cậu cũng nên…có chút gì đó tỏ vẻ đi chứ? Như vậy….” hắn hướng bàn học chỉ chỉ, nơi đó có một đống quà tặng sinh nhật chưa được bóc: “Không cần cầu kì, tùy tiện cũng được,” cho dù là lá cây, tảng đá, chỉ cần là Kỉ Tiễu đưa đều tốt hết.

Dưới ánh mắt mong chờ của Diêm Trừng, Kỉ Tiễu mặt không đổi sắc, nói: “Không….” Diêm Trừng cũng không quá ngoài ý muốn, nhưng vẫn cảm thấy thất vọng, nhưng hắn rất nhanh tỉnh lại đứng dậy, đem người ôm chặt vào trong lòng.

“Một khi đã vậy, vậy cậu liền lấy thứ khác đổi.”

Kỉ Tiễu không ngốc, nhưng bộ dạng háo sắc kia liền biết hắn đang nghĩ gì, cậu nói: “Buông tay.”

Diêm Trừng sao có thể nghe theo, mặt dày mày dạn: “Cậu nhìn ngoài trời đi, đã hơn 11h rồi, lúc này xe bus tới trường cũng nghỉ rồi.”

“Buông tay…” Kỉ Tiễu vẫn kiên định.

Diêm Trừng biết cậu tính tình bướng bỉnh, Kỉ Tiễu thật muốn rời đi, chẳng sợ không có xe cậu cũng muốn đi về, vì thế đem thanh âm nói càng đáng thương: “Cậu có biết nguyện vọng trong ngày sinh nhật tớ ước gì không?”

Kỉ Tiễu: “….”

“Chính là muốn cùng cậu trải qua, cho nên, lòng tớ như lửa đốt lúc nào cũng muốn về.”

Kỉ Tiễu: “….”

“Hơn nữa cậu còn muốn đi, cậu thực nhẫn tâm.”

Ba câu vừa nói xong, Diêm Trừng rõ ràng cảm giác Kỉ Tiễu hơi hơi buông lỏng xuống, hắn khắc chế ý cười nơi khóe miệng, tiếp tục đóng thêm một viên gạch: “Tớ hiểu cậu lo lắng cái gì, lúc trước tớ đã đáp ứng thì sau này tớ sẽ không tái phạm, cậu còn không tin tớ sao?”

Kỉ Tiễu thầm nghĩ: tớ thật sự không tin.

Bất quá vẫn không mở miệng phản bác.

Diêm Trừng cứ như vậy ôm cậu tới phòng tắm: “Được rồi, ngày mai còn phải tới trường, chúng ta đi ngủ sớm một chút, cậu không phải không muốn tắm rửa chứ? Vào đi, tớ đi lấy quần áo cho cậu.”

Kỉ Tiễu nhíu mày, Diêm Trừng lập tức bổ sung: “Cầm để ở bên ngoài, cậu vươn tay liền với tới được.”

Kỉ Tiễu nghĩ nghĩ, rốt cuộc không kiên trì nữa, đẩy Diêm Trừng ra đi vào phòng tắm.

Diêm Trừng bên ngoài lộ ra nụ cười thắng lợi.

Vì có thể có nhiều phúc lợi hơn, Diêm Trừng vẫn là tuân thủ lởi hứa của chính mình, vẫn luôn chờ tới khi Kỉ Tiễu ăn mặc chỉnh tề từ phòng tắm bước ra.

Diêm Trừng cho cậu mặc đồ của hắn, hắn không có thói quen mặc áo khi ngủ, ở nhà cũng thường bán nude, phía dưới chỉ mặc một chiếc quần đùi hoặc quần thể thao, nửa người trên lõa thể ngủ, cho nên Kỉ Tiễu hiện tại là mặc áo phông và quần ở nhà của hắn, Kỉ Tiễu thân hình rõ ràng mảnh khảnh, quần áo của Diêm Trừng trên người cậu rất thùng thình, nhưng Diêm Trừng thấy như thế tâm lại càng ngứa ngáy.

Hắn chân chó cầm khăn bông đi lên: “Lau khô tóc đã, không cảm lạnh.”

Kỉ Tiễu vươn tay ý là để tự cậu làm, Diêm Trừng lại không đưa, phủ khăn bông lên đầu cậu cẩn thận lau lau, Kỉ Tiễu cũng không phản kháng nữa, mặc Diêm Trừng gây sức ép chán chê mới buông tay.

Diêm Trừng vào tắm rửa, lúc đi ra, Kỉ Tiễu đã lên giường ngủ, chiếc giường to như vậy chỉ lộ ra một cái bọc nhỏ, bị ánh đèn bàn đầu giường mờ nhạt hắt lên, khiến Diêm Trừng cảm thấy phá lệ ấm áp.

Hắn chậm rãi đi qua, xốc chăn lên, nằm ở bên cạnh Kỉ Tiễu, hai người không phải lần đầu tiên đồng giường cộng chẩm, so với phòng khách sạn với giường kí túc của Kỉ Tiễu nhỏ hẹp thì giường nhà Diêm Trừng hiển nhiên rất chú trọng chất lượng sinh hoạt, chiếc giường này ba người nằm vẫn vừa, nhưng Diêm Trừng nằm xuống rồi vẫn có thể nghe rõ tiếng tim mình đông đông hưng phấn đập rộn ràng.

Hắn tắt đèn, trong bóng tối quay đầu sang nhìn gáy Kỉ Tiễu, chóp mũi đều là mùi hương sữa tắm thoang thoảng, rõ ràng chính là loại mình thường dùng, nhưng từ trên người Kỉ Tiễu ngửi được, liền nói không nên lời khiến người ta tâm viên ý mã. Còn chưa tới 1p đồng hồ, hắn liền vươn móng heo sang dò xét.

Kỉ Tiễu làm sao đã có thể ngủ ngay được, hơn nữa cậu cũng vừa mới ngủ cả buổi chiều, đối với táy máy của Diêm Trừng cũng coi như hiểu rõ chỉ cần không quá phận thì cậu cũng cho qua, dù sao cũng đã quen.

Thắt lưng đầu tiên bị ôm trọn, Diêm Trừng còn sợ Kỉ Tiễu không vui, động tác thật cẩn thận, thấy Kỉ Tiễu không giãy dụa mới buộc chặt vòng tay, sau đó cả người dán lại, đầu trực tiếp vùi vào gáy Kỉ Tiễu, thật sâu hít vào một hơi.

Hắn duy trì tư thế này trong chốc lát, còn chưa thấy đủ, tay không thành thật vuốt vạt áo phông của Kỉ Tiễu, tìm được khe hở liền bất động thanh sắc chui vào trong, ngón tay ấm áp đụng tới vùng bụng phẳng lỳ lành lạnh của Kỉ Tiễu, xúc cảm mềm mịn khiến Diêm Trừng yêu thích không muốn buông tay.

Kỉ Tiễu bị sợ không thể nằm yên, Diêm Trừng biết rõ những điểm mẫn cảm của cậu, liền không cần trực đảo Hoàng Long cũng có thể khiến Kỉ Tiễu cả người khô nóng, gáy lúc này còn bị đầu lưới nóng ẩm nhẹ nhàng liếm qua, Kỉ Tiễu cả người run rẩy, sau đó nhịn không được cho Diêm Trừng một cước.

Đang nằm trong ổ chăn, tư thế không được tự nhiên, cho nên Kỉ Tiễu không thể dùng toàn lực, động tác của Diêm Trừng cũng không đình chỉ, thắng tới khi Kỉ Tiễu nói: “Cậu còn muốn làm một lần?”

Giữa bọn họ cái gọi là ‘một lần’ là lúc nào không cần phải nói, trong giọng nói của Kỉ Tiễu rõ ràng không có tính uy hiếp, Diêm Trừng lại chỉ cảm thấy hạ thân tê rần, đếm đó cảm giác đang từ trên thiên đường bị quăng xuống địa ngục sống không bằng chết trần ngập trước mắt, nhượng toàn thân lưu manh của hắn chỉ vì một câu nói kia liền nhanh mềm nhũn xuống.

Diêm Trừng cười hắc hắc, bàn tay từ trong quần Kỉ Tiễu chậm rãi rút ra, lại thả lên bụng cậu, chính là người vấn ghé sát bên tai thổi hơi nóng: “Giỡn thơi mà, đã nói không làm liền không làm, nói liền giữ lời, nói liền giữ lời.”

Kỉ Tiễu đáp lại hừ một tiếng, lười cùng hắn so đo.

Diêm Trừng đột nhiên hỏi: “Kỉ Tiễu, cậu sinh nhật lúc nào?”

Kỉ Tiễu sửng sốt, nói: “Tớ không đón sinh nhật.”

Diêm Trừng trước mắt hiện liên hình ảnh nữ nhân xảo ngộ ở khách sạn, không đón giáng sinh, không đón năm mới, cũng không đón sinh nhật, cậu do hạng người nào sinh ra….

“Còn nhớ rõ lần trước tớ kể chuyện gia đình tớ không, có muốn nghe nữa không?”

Kỉ Tiễu cho rằng hắn nhất định sẽ truy vấn đề tài kia một trận, ai ngờ nhanh như vậy đã đổi, cậu không hiểu Diêm Trừng có ý gì, nhưng đối với Diêm gia như vậy, Kỉ Tiễu cũng như nhiêu gia đình bình dân khác, rốt cuộc cũng có lòng hiếu kỳ.

“Cậu nói đi…”

“Lần trước kể tới mẹ tớ đúng không.” Diêm Trừng cười cười, ngừng một chút để suy nghĩ rồi nói: “Cậu cảm thấy mẹ tớ là dạng người gì?”

Câu hỏi qua đi, Kỉ Tiễu thật lâu không trả lời Diêm Trừng cho là lời mình có sai sót, chỉ âm thầm hối hận làm thế nào có thể xóa đi được, chợt nghe Kỉ Tiễu nói: “Chắc là ôn nhu, xinh đẹp, đối tốt với cậu…”

Diêm Trừng “A” một tiếng, Kỉ Tiễu mẫn cảm quay đầu lại, hỏi: “Không đúng sao? Tớ…không biết.”

Diêm Trừng vội nói: “Không, chắc là đúng, người ta đều nói như thế, còn tốt thì kỳ thật…tớ cũng không biết.”

Kỉ Tiễu ngược lại không nghĩ tới đáp án này, rõ ràng là ngẩn ngơ, chợt nghe Diêm Trừng nói: “Dù sao…mẹ tớ không phải như thế.”

Diêm Trừng ôm chặt Kỉ Tiễu, trừng mắt nhìn trần nhà cao cao, ánh mắt dần mờ mịt.

“Trước tiên là nói tại sao ba mẹ tớ lại biết nhau đi…ông nội tớ lúc còn trẻ đã tham gia quân đội, cũng tham gia rất nhiều chiến trường, chiến công lớn nhỏ vô số, tớ khi còn bé rất thích nghe ông kể chuyện chiến công, cỡ nào kích thích cùng tài giỏi, nhưng sau này tớ mới biết được, để có được những năm tháng uy phong lẫm liệt đó cũng phải trải qua gian khổ cùng nguy hiểm rất nhiều.”

“Sau chiến tranh, ông nội tớ cũng nở mày nở mặt hơn, trong nhà, mọi thứ càng ngày càng tốt, nhưng cậu cũng biết đấy, thời đó cực kì loạn lạc, chỉ một chút sơ sót cũng có thể thân bại danh liệt. Ba của tớ tốt nghiệp trung học xong chính vào lúc đó, ông là người ổn trọng kín kẽ, nhưng kỳ thật dã tâm không nhỏ, vốn định một đường tiếp tục đi học sau đó dựa vào quen biết của ông nội thuận lợi bước vào con đường chính trị, tiếp tục bằng bản lĩnh từng bước đi lên, điều này là bình thường cũng là con đường ổn thỏa nhất, nhưng cố tình vào lúc đó, trong nhà xảy ra chuyện.”

“Cụ thể nguyên do ông nội cũng không nói cho tớ biết, ông chỉ nói thời kì khó khăn nhất mỗi ngày đều có người tới nhà tớ, đem ông và ba lôi ra ngoài đánh đập, đánh xong còn vào nhà vơ vét tài sản, một ngày có thể tới hơn chục lần, đến cái bát cũng không tha. Nếu bà nội tớ không tới cầu xin vài người có giao tình hòa hoãn thì ông nội và ba tớ có thể đã bị đánh chết. Nhưng bà nội tớ cũng không chống đỡ được lâu, chỉ sau hai năm, bà cũng bởi vì lao tâm lao lực quá độ mà thành tật qua đời.”

“Từ đó mười mấy năm sau, Diêm gia vẫn luôn không có ngày quang mình, chẳng sợ khi đó thời đại đã qua, nhưng huy hoàng đã sớm không còn, ông nội tớ khắp nơi nhờ người tìm một công việc miễn cưỡng cho ba, ba làm việc tại một phân xưởng dây chuyền sản xuất động cơ dầu ma dút, nhưng cũng chỉ làm được vài ngày, ba bị người ta chèn ép, hãm hại.”

“Ông nội tớ thực sự không có biện pháp liền hy vọng bác cả và chú út có thể lấy ra chút tiền, ít nhất cũng giúp trong nhà vượt qua khó khăn, ông biết bọn họ lúc trước khoắng được không ít, cũng không bị tịch thu, bác cả giấu ở bên nhà mẹ vợ, chú út đổi toàn bộ thành vàng bạc nhờ người gửi ra nước ngoài, chính là..” nói tới đây Diêm Trừng cười lạnh, kết quả thế nào cũng có thể nghĩ.

“Ba tớ cũng coi như kiên cường, ai cũng không đến cầu xin, khi đó một thầy giáo trong trường giới thiệu ba với một chuyên gia luyện thép, bởi vì quốc gia lúc này đang yêu cầu phát triển các xí nghiệp sắt thép, cần phải kiểm tra các mỏ quặng, cho nên ba không ngại xa xôi tới biên cương, ông nội nói, ông cũng không biết lúc đó ba đến tột cùng là ôm suy nghĩ cam nguyện tự mình trực xuất hay thật sự là nhìn ra trông rộng, giải quyết tận gốc, biên cương không có người quen, không bạn bè bằng hữu, chỉ có đất đá cùng thời tiết khắc nghiệt. ngày ba tớ đi, ông nội còn cảm thấy đó là ngày cuối cùng ông được nhìn thấy ba…”

Kỉ Tiễu nghe tới nhập thần chậm rãi xoay người lại, trong bóng tối thấy đôi mắt Diêm Trừng lóe sáng, rực rỡ sinh quang. Nhận thấy ánh mắt Kỉ Tiễu, Diêm Trừng vòng tay ôm cậu chặt hơn. Kỉ Tiễu nhịn không được hỏi một câu: “Sau đó thì sao?”

Diêm Trừng nheo mắt: “Sau đó…mệnh Diêm gia chưa đến lúc tuyệt, ba tớ gặp mẹ tớ.” Mà từ khi Đàm Oanh xuất hiện, cũng khiến nhân sinh Diêm Hồng Tá một khắc đó bắt đầu nghiêng trời lệch đất thay đổi.

/100

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status