Làn gió hắt hiu, phảng phất nỗi mất mát cùng sự tiếc nuối, không cam lòng. Trợn mắt nhìn một chưởng hung tàn, Vạn Trọng Sơn cảm thấy nỗi cô đơn vô tận, ông Trời thực không có mắt mà! Kiếp sống lay lắt này, có lẽ cũng nên chấm dứt thôi. Dù sao cuộc đời này đã có quá nhiều thương đau, quá nhiều mất mát.
Quan Thiên Bắc cười đắc ý, tiểu tử, kết thúc rồi, đi chết đi. Một chưởng cuồng liệt, cách ngực Vạn Trọng Sơn còn ba lóng tay, đã nhất định phải thế, không còn đường sống sót. Phút giây này, Quan Thiên Bắc nở nụ cười, Lý Dục nở nụ cười, Hắc Sát Thần Mã Uy nở nụ cười, Lâm Vân cũng cười, Võ Đang Xuất Trần thở dài, vô số người vây xem thở dài! Chúng nhân đều hiểu, có một số việc không thể thay đổi, mặc dù không mong muốn, nhưng ai có thể thay đổi sự thật rõ rành rành trước mắt đây? Có lẽ, trời cao vốn tàn khốc, chứ sao?
Trong khi tất cả mọi người cho rằng Vạn Trọng Sơn phải chết, thì một tiếng thét hãi hùng của hai nữ tử từ xa truyền lại, thanh âm pha lẫn sự tiếc hận và bất cam. Mắt thấy một chưởng tàn nhẫn, đã ấn lên ngực Vạn Trọng Sơn, đưa hắn vào chỗ chết. Một bóng ảnh màu lam nhạt, vô thanh vô tức hiện ra bên cạnh Vạn Trọng Sơn, tiếp lấy một chưởng cường hoành âm độc của Quan Thiên Bắc. Khi bóng người đó vừa xuất hiện, không hề báo trước, điều mà ai cũng nghĩ đến đầu tiên, chính là hắn từ đâu đến.
Người này tiếp được một chưởng mười thành công lực của Quan Thiên Bắc, thân thể bất động vững vàng như núi Thái, còn Quan Thiên Bắc lại bị đẩy văng ra ngoài hai trượng, ngơ ngác nhìn sự xuất hiện đột ngột của lam y thiếu niên. Có một số người đã nhận ra lam y thiếu niên đó, bởi vì, hắn đích thị là Phượng Hoàng đặc sứ Hoa Tinh. Lý Dục vẫn âm trầm, hình như đang tự hỏi cái quái gì đang diễn ra đây, ánh mắt Lâm Vân lại hiển lộ tia gian ngoan, khẽ nhíu mày. Mà thần sắc Võ Đang Xuất Trần lại trở nên vui mừng, Hoa Tinh xuất hiện, vậy Vạn Trọng Sơn có thể được cứu rồi.
Hoa Tinh nhìn Vạn Trọng Sơn, than thở: "Tại sao ngươi phải cố chấp như vậy chứ? Ta tới muộn một khắc, thì hôm nay ngươi chết chắc rồi. Đường Mộng luôn lo lắng cho ngươi, luôn băn khoăn về ngươi, chúng ta cũng rất quan tâm đến ngươi, hay là ngươi theo ta trở về đi?"
Vạn Trọng Sơn đối diện Hoa Tinh, lóe lên tia hy vọng, có lẽ ông Trời còn có mắt. Lý Dục, ta sẽ không tha cho ngươi, ngươi hãy chờ xem. Phương Nhi, huynh đã nhìn thấy rồi, huynh đã thấy được cơ hội báo thù cho muội rồi, muội chờ huynh, huynh sẽ tự tay giết chết tên súc sinh đáng chết đó, huynh sẽ báo thù cho muội. Vạn Trọng Sơn bộc lộ thần sắc kích động, nhẹ giọng đáp: "Ân công, đa tạ người, không nghĩ rằng người lại cứu tại hạ một lần nữa, Trọng Sơn vạn lần cảm kích."
Lúc đó, Đường Mộng và những người khác cũng đều chạy tới bên cạnh Vạn Trọng Sơn, Mai Hương và Đường Mộng vây quanh Vạn Trọng Sơn, vội vàng hỏi han. Đường Mộng quan hoài: "Trọng Sơn, theo chúng ta trở về đi, có Hoa Tinh ở đây, không ai có thể động đến một sợi tóc của ngươi. Ngươi xem bộ dạng của ngươi giờ này đi, thân thụ trọng thương, nên quay về chữa trị thật tốt mới được, chúng ta về đi, cơ hội báo thù lúc nào cũng có, ngươi còn trẻ mà."
Mai Hương ở kế bên cũng khuyên nhủ: "Đúng vậy, Trọng Sơn, hay là huynh theo chúng muội trở về đi, đợi thương thế của huynh lành lặn, rồi tìm hắn giải quyết sau. Tình trạng của huynh như thế này sao có thể báo thù đây, bất quá, cũng chỉ có thể hy sinh thân mình mà thôi, huynh nghĩ thử xem, Lâm Phương dưới cửu tuyền, cũng sẽ thương tâm lắm đó."
Dạ Phong, Cô Ngạo và lão đạo đều quan sát Vạn Trọng Sơn, một thân đầm đìa máu tươi, khuôn mặt phủ lên một tầng ai oán, ánh mắt lóe lên sự kiên cường, khiến cho ai nấy cũng sinh ra nỗi tiếc thương. Trọng Sơn nhìn mọi người, khẽ đáp: "Kiếp này, Trọng Sơn không thể báo đáp đại ân đại đức của các vị, nhất định kiếp sau sẽ làm trâu làm ngựa để mà đền đáp. Hảo ý của mọi người tại hạ xin ghi nhớ, nhưng tại hạ đã không thể quay đầu, Phương Nhi đã đợi tại hạ quá lâu, tại nên đi bồi tiếp nàng thôi. Đa tạ mọi người, nếu có kiếp sau, chúng ta còn có thể tái kiến." Nói xong, hành một lễ đáp lại mọi người, nhằm biểu đạt lòng cảm kích đối với mọi người.
Quay sang Hoa Tinh, Vạn Trọng Sơn gượng cười: "Cả đời này, đã phiền đến ân công quá nhiều, nhưng Trọng Sơn còn có một chuyện muốn nhờ, mong rằng ân công thành toàn cho. Trọng Sơn muốn cầu ân công giúp Trọng Sơn có cơ hội giao thủ với tên Lý Dục kia, cầm chân hai người bọn chúng, không để ai khác đến ngăn cản Trọng Sơn. Để mà Trọng Sơn giải quyết ân oán với hắn, chấm dứt toàn bộ, mặc kệ kết cuộc ra sao, Trọng Sơn đều hài lòng, không hối tiếc. Trọng Sơn biết ân công có thể, cho nên Trọng Sơn mới cầu xin ân công lần cuối cùng. Vốn dĩ Trọng Sơn chỉ muốn tìm Lý Dục báo thù, không ngờ, hết lần này đến lần khác đều có kẻ xông ra ngăn cản. Trọng Sơn đã cho rằng, suốt đời này không có hy vọng báo thù, nhưng giờ đây ân công đã xuất hiện, có lẽ trời cao còn muốn cho Trọng Sơn cơ hội." Hoa Tinh im lặng nhìn Trọng Sơn, vẻ mặt Vạn Trọng Sơn rất thản nhiên, mỉm cười với hắn một cách rạng ngời, làm cho người ta không cầm lòng được mà rơi lệ.
Đường Mộng hét lớn: "Trọng Sơn, ngươi đừng có ngốc như vậy chứ, bộ dạng của ngươi như vậy, làm sao có thể tìm hắn mà liều mạng đây, ngươi sẽ chết đó, ngươi phải biết coi trọng bản thân chứ. Hoa Tinh, đừng đáp ứng hắn, đừng mà. Đừng để hắn đi chịu chết mà."
Ngũ nữ Ám Vũ, Trần Lan, Liên Phượng, Lãnh Như Thủy, Mai Hương đều lo lắng nhìn Trọng Sơn và Hoa Tinh, rất sợ Hoa Tinh sẽ đáp ứng thỉnh cầu của Trọng Sơn. Trước đó, bởi vì nhận được tin Trọng Sơn và Lý Dục động thủ, đoàn người Hoa Tinh thập phần âu lo, cho nên, để Thượng Quan Yến, Khúc Trúc và Ám Nhu ở lại Mẫu Đơn các, cùng Đồng Tâm chơi đùa. Hiện tại, lão đạo nhìn Trọng Sơn, thở dài một tiếng, lắc đầu ngao ngán. Cho dù Hoa Tinh có đáp ứng, thì với tình trạng của hắn cũng chỉ là đi tìm chết mà thôi. Tên Lý Dục kia đâu phải là phàm nhân tục tử, Đả Lôi thần quyền của hắn là một trong những võ học bá đạo nhất thiên hạ, trước kia Lý Bất Hối dựa vào quyền pháp này mà được liệt danh trên Thiên Bảng, đứng hàng thứ ba, uy lực cường hoành, không cần nói cũng biết.
Hoa Tinh thở dài, hắn cảm nhận được Trọng Sơn đã quyết tâm liều mạng, có níu kéo thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ uổng công. Cứ mãi cự tuyệt hắn, không bằng thành toàn cho hắn lần này vậy, cho dù hắn có chết, ít nhất cũng cảm thấy không tiếc nuối. Hoa Tinh vỗ nhè nhẹ lên vai hắn, hữu thủ nắm lấy vai hắn. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Hoa Tinh an ủi: "Nếu tâm ý của ngươi đã quyết, ta cho ngươi một cơ họi, hy vọng ngươi cố gắng nắm lấy. Nếu như ngươi muốn bỏ qua tất cả, có thể trở lại bên cạnh ta, ta sẽ ở đây quan sát ngươi. Ta sẽ cho ngươi có cơ hội đòi lại công bằng, ngươi phải hảo hảo quý trọng, đồng thời cũng mong ngươi có thể mãn nguyện." Hoa Tinh truyền một luồng chân khí to lớn vào cơ thể hắn, rất nhanh đả thông toàn bộ kinh mạch đang ngưng tụ của hắn, giúp hắn chữa trị nội thương. Song, điều này ngoại trừ Trọng Sơn biết ra, người ngoài không hề hay biết.
Ánh mắt Trọng Sơn lộ ra tia cảm kích, lấp lánh quang hoa, trịnh trọng hướng về Hoa Tinh mà thinh lặng gật đầu. Có lẽ hắn không còn gì để nói, chỉ có tể biểu đạt lòng cảm kích của mình như vậy. Liếc qua Đường Mộng, Trọng Sơn mỉm cười, lên tiếng: "Đời này, tại hạ thay mặt Lâm Phương cảm tạ mọi người, là nhờ có mọi người mà tại hạ mới có hy vọng báo thù, tại hạ sẽ vĩnh viễn khắc ghi. Đừng lo cho tại hạ, tại hạ sống vì báo thù, hôm nay có thể tử chiến với tên súc sinh kia, cho dù chết đi, tại hạ cũng không tiếc nuối. Tại hạ sẽ vì Lâm Phương mà báo thù, mọi người hãy chờ xem." Đoạn lao người về hướng Lý Dục.
Đường Mộng kéo Hoa Tinh lại, lớn tiếng hỏi: "Tại sao ngươi đáp ứng hắn, tại sao? Không phải ngươi muốn hắn đi chịu chết đó chứ? Tại sao ngươi làm vậy?"
Hoa Tinh thở dài nhìn vẻ mặt kích động của Đường Mộng: "Nàng hãy nhìn kỹ vào mắt của hắn mà xem, nàng sẽ hiểu được vì cái gì mà ta đáp ứng hắn. Cõi lòng hắn đã chết theo Lâm Phương rồi, hắn còn sống thì cũng như hắn đã nói, vì báo thù mà sống thôi. Hôm nay, gặp Lý Dục ở đây, chúng ta có thể ngăn cản hắn, cho dù có thể cứu hắn lần này, nhưng nàng có thể mãi mãi cứu hắn không? Nàng có nghĩ tới điều đó hay không, hắn tồn tại trên đời này, đến tột cùng là còn cái gì đáng để hắn lưu luyến chứ?"
Đường Mộng nghe xong, từ từ thở dài một tiếng. Đúng vậy, hắn còn sống, ngoại trừ vì báo thù ra, còn vì cái gì nữa đây? Giả như, lần này hắn báo được thù, mà vẫn còn sống, nhưng lay lắt trên đời để mà làm gì chứ, có lẽ cũng chỉ là thống khổ đối với hắn mà thôi, hắn muốn qua thế giới bên kia, để mà ân ân ái ái cùng Lâm Phương, không phải sao? Thong thả lắc đầu, Đường Mộng dõi mắt theo Trọng Sơn, phảng phất nỗi ưu sầu.
Quan Thiên Bắc âm trầm quan sát, hiện giờ lão đã khôi phục lại được khí huyết như cũ. Chỉ thấy lão phóng ra, ngáng đường Vạn Trọng Sơn. Đối với võ công Hoa Tinh, mặc dù lão có chút giật mình, nhưng cũng không quá bận tâm, vì Hoa Tinh không hiển lộ thái quá công lực của hắn. Quan Thiên Bắc cười lạnh: "Vạn Trọng Sơn, lão phu đã nói rồi, có lão phu ở đây, ngươi không có cơ hội giao thủ cùng với thiếu chủ. Vậy ngươi hãy tiếp tục giao đấu với lão phu, xem lão phu tiễn ngươi đến quỷ môn quan như thế nào."
Vạn Trọng Sơn không màng đến lão, nếu Hoa Tinh đã nhận lời, tuyệt đối sẽ không để bất kỳ ai ngăn cản hắn. Nhìn chằm chằm Lý Dục, Vạn Trọng Sơn lạnh lùng quát: "Lý Dục, tên súc sinh đến đây, hôm nay ta sẽ không tha cho ngươi. Ân oán của chúng ta, nên kết thúc đi, hôm nay ta phải giết ngươi, trả thù cho Lâm Phương."
Lý Dục liếc qua Hoa Tinh, rồi cười khẩy đáp: "Vạn Trọng Sơn, đừng sở cậy vào lực lượng trước mắt chứ. Nếu ngươi thực sự có bản lĩnh, sẽ không nhờ ngoại nhân hỗ trợ. Có bản lĩnh nào hãy đem ra đi, ta ở đây chờ ngươi?"
Quan Thiên Bắc thấy Vạn Trọng Sơn không hề để ý tới mình, cả giận, hữu thủ bổ một chưởng lên ngực Vạn Trọng Sơn, muốn cho hắn nếm mùi lợi hại. Đáng tiếc, lão quên mất lời Hoa Tinh vừa nói, cho tới bây giờ Hoa Tinh chưa từng dễ dàng hứa hẹn với ai, thế nhưng khi đã đáp ứng, nhất định phải hoàn thành.
Thân thể Hoa Tinh, như bóng u linh chắn trước mặt Quan Thiên Bắc, tiếp một chưởng đó. Tròng mắt của Hoa Tinh phừng phực lửa, cười lạnh: "Xem ra ngươi quên mất lời của Hoa Tinh này rồi, ta đã nói sẽ để cho họ quyết chiến một trận công bằng, quyết không để ai nhúng tay vào. Ngươi đã không nghe theo, đừng trách ta vô tình. Từ khi xuất đạo tới nay, vô luận là ai, dám chống lại Hoa Tinh ta, đều không có kết quả tốt, ngươi tốt nhất là đừng nên thử."
Quan Thiên Bắc cười đắc ý, tiểu tử, kết thúc rồi, đi chết đi. Một chưởng cuồng liệt, cách ngực Vạn Trọng Sơn còn ba lóng tay, đã nhất định phải thế, không còn đường sống sót. Phút giây này, Quan Thiên Bắc nở nụ cười, Lý Dục nở nụ cười, Hắc Sát Thần Mã Uy nở nụ cười, Lâm Vân cũng cười, Võ Đang Xuất Trần thở dài, vô số người vây xem thở dài! Chúng nhân đều hiểu, có một số việc không thể thay đổi, mặc dù không mong muốn, nhưng ai có thể thay đổi sự thật rõ rành rành trước mắt đây? Có lẽ, trời cao vốn tàn khốc, chứ sao?
Trong khi tất cả mọi người cho rằng Vạn Trọng Sơn phải chết, thì một tiếng thét hãi hùng của hai nữ tử từ xa truyền lại, thanh âm pha lẫn sự tiếc hận và bất cam. Mắt thấy một chưởng tàn nhẫn, đã ấn lên ngực Vạn Trọng Sơn, đưa hắn vào chỗ chết. Một bóng ảnh màu lam nhạt, vô thanh vô tức hiện ra bên cạnh Vạn Trọng Sơn, tiếp lấy một chưởng cường hoành âm độc của Quan Thiên Bắc. Khi bóng người đó vừa xuất hiện, không hề báo trước, điều mà ai cũng nghĩ đến đầu tiên, chính là hắn từ đâu đến.
Người này tiếp được một chưởng mười thành công lực của Quan Thiên Bắc, thân thể bất động vững vàng như núi Thái, còn Quan Thiên Bắc lại bị đẩy văng ra ngoài hai trượng, ngơ ngác nhìn sự xuất hiện đột ngột của lam y thiếu niên. Có một số người đã nhận ra lam y thiếu niên đó, bởi vì, hắn đích thị là Phượng Hoàng đặc sứ Hoa Tinh. Lý Dục vẫn âm trầm, hình như đang tự hỏi cái quái gì đang diễn ra đây, ánh mắt Lâm Vân lại hiển lộ tia gian ngoan, khẽ nhíu mày. Mà thần sắc Võ Đang Xuất Trần lại trở nên vui mừng, Hoa Tinh xuất hiện, vậy Vạn Trọng Sơn có thể được cứu rồi.
Hoa Tinh nhìn Vạn Trọng Sơn, than thở: "Tại sao ngươi phải cố chấp như vậy chứ? Ta tới muộn một khắc, thì hôm nay ngươi chết chắc rồi. Đường Mộng luôn lo lắng cho ngươi, luôn băn khoăn về ngươi, chúng ta cũng rất quan tâm đến ngươi, hay là ngươi theo ta trở về đi?"
Vạn Trọng Sơn đối diện Hoa Tinh, lóe lên tia hy vọng, có lẽ ông Trời còn có mắt. Lý Dục, ta sẽ không tha cho ngươi, ngươi hãy chờ xem. Phương Nhi, huynh đã nhìn thấy rồi, huynh đã thấy được cơ hội báo thù cho muội rồi, muội chờ huynh, huynh sẽ tự tay giết chết tên súc sinh đáng chết đó, huynh sẽ báo thù cho muội. Vạn Trọng Sơn bộc lộ thần sắc kích động, nhẹ giọng đáp: "Ân công, đa tạ người, không nghĩ rằng người lại cứu tại hạ một lần nữa, Trọng Sơn vạn lần cảm kích."
Lúc đó, Đường Mộng và những người khác cũng đều chạy tới bên cạnh Vạn Trọng Sơn, Mai Hương và Đường Mộng vây quanh Vạn Trọng Sơn, vội vàng hỏi han. Đường Mộng quan hoài: "Trọng Sơn, theo chúng ta trở về đi, có Hoa Tinh ở đây, không ai có thể động đến một sợi tóc của ngươi. Ngươi xem bộ dạng của ngươi giờ này đi, thân thụ trọng thương, nên quay về chữa trị thật tốt mới được, chúng ta về đi, cơ hội báo thù lúc nào cũng có, ngươi còn trẻ mà."
Mai Hương ở kế bên cũng khuyên nhủ: "Đúng vậy, Trọng Sơn, hay là huynh theo chúng muội trở về đi, đợi thương thế của huynh lành lặn, rồi tìm hắn giải quyết sau. Tình trạng của huynh như thế này sao có thể báo thù đây, bất quá, cũng chỉ có thể hy sinh thân mình mà thôi, huynh nghĩ thử xem, Lâm Phương dưới cửu tuyền, cũng sẽ thương tâm lắm đó."
Dạ Phong, Cô Ngạo và lão đạo đều quan sát Vạn Trọng Sơn, một thân đầm đìa máu tươi, khuôn mặt phủ lên một tầng ai oán, ánh mắt lóe lên sự kiên cường, khiến cho ai nấy cũng sinh ra nỗi tiếc thương. Trọng Sơn nhìn mọi người, khẽ đáp: "Kiếp này, Trọng Sơn không thể báo đáp đại ân đại đức của các vị, nhất định kiếp sau sẽ làm trâu làm ngựa để mà đền đáp. Hảo ý của mọi người tại hạ xin ghi nhớ, nhưng tại hạ đã không thể quay đầu, Phương Nhi đã đợi tại hạ quá lâu, tại nên đi bồi tiếp nàng thôi. Đa tạ mọi người, nếu có kiếp sau, chúng ta còn có thể tái kiến." Nói xong, hành một lễ đáp lại mọi người, nhằm biểu đạt lòng cảm kích đối với mọi người.
Quay sang Hoa Tinh, Vạn Trọng Sơn gượng cười: "Cả đời này, đã phiền đến ân công quá nhiều, nhưng Trọng Sơn còn có một chuyện muốn nhờ, mong rằng ân công thành toàn cho. Trọng Sơn muốn cầu ân công giúp Trọng Sơn có cơ hội giao thủ với tên Lý Dục kia, cầm chân hai người bọn chúng, không để ai khác đến ngăn cản Trọng Sơn. Để mà Trọng Sơn giải quyết ân oán với hắn, chấm dứt toàn bộ, mặc kệ kết cuộc ra sao, Trọng Sơn đều hài lòng, không hối tiếc. Trọng Sơn biết ân công có thể, cho nên Trọng Sơn mới cầu xin ân công lần cuối cùng. Vốn dĩ Trọng Sơn chỉ muốn tìm Lý Dục báo thù, không ngờ, hết lần này đến lần khác đều có kẻ xông ra ngăn cản. Trọng Sơn đã cho rằng, suốt đời này không có hy vọng báo thù, nhưng giờ đây ân công đã xuất hiện, có lẽ trời cao còn muốn cho Trọng Sơn cơ hội." Hoa Tinh im lặng nhìn Trọng Sơn, vẻ mặt Vạn Trọng Sơn rất thản nhiên, mỉm cười với hắn một cách rạng ngời, làm cho người ta không cầm lòng được mà rơi lệ.
Đường Mộng hét lớn: "Trọng Sơn, ngươi đừng có ngốc như vậy chứ, bộ dạng của ngươi như vậy, làm sao có thể tìm hắn mà liều mạng đây, ngươi sẽ chết đó, ngươi phải biết coi trọng bản thân chứ. Hoa Tinh, đừng đáp ứng hắn, đừng mà. Đừng để hắn đi chịu chết mà."
Ngũ nữ Ám Vũ, Trần Lan, Liên Phượng, Lãnh Như Thủy, Mai Hương đều lo lắng nhìn Trọng Sơn và Hoa Tinh, rất sợ Hoa Tinh sẽ đáp ứng thỉnh cầu của Trọng Sơn. Trước đó, bởi vì nhận được tin Trọng Sơn và Lý Dục động thủ, đoàn người Hoa Tinh thập phần âu lo, cho nên, để Thượng Quan Yến, Khúc Trúc và Ám Nhu ở lại Mẫu Đơn các, cùng Đồng Tâm chơi đùa. Hiện tại, lão đạo nhìn Trọng Sơn, thở dài một tiếng, lắc đầu ngao ngán. Cho dù Hoa Tinh có đáp ứng, thì với tình trạng của hắn cũng chỉ là đi tìm chết mà thôi. Tên Lý Dục kia đâu phải là phàm nhân tục tử, Đả Lôi thần quyền của hắn là một trong những võ học bá đạo nhất thiên hạ, trước kia Lý Bất Hối dựa vào quyền pháp này mà được liệt danh trên Thiên Bảng, đứng hàng thứ ba, uy lực cường hoành, không cần nói cũng biết.
Hoa Tinh thở dài, hắn cảm nhận được Trọng Sơn đã quyết tâm liều mạng, có níu kéo thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ uổng công. Cứ mãi cự tuyệt hắn, không bằng thành toàn cho hắn lần này vậy, cho dù hắn có chết, ít nhất cũng cảm thấy không tiếc nuối. Hoa Tinh vỗ nhè nhẹ lên vai hắn, hữu thủ nắm lấy vai hắn. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Hoa Tinh an ủi: "Nếu tâm ý của ngươi đã quyết, ta cho ngươi một cơ họi, hy vọng ngươi cố gắng nắm lấy. Nếu như ngươi muốn bỏ qua tất cả, có thể trở lại bên cạnh ta, ta sẽ ở đây quan sát ngươi. Ta sẽ cho ngươi có cơ hội đòi lại công bằng, ngươi phải hảo hảo quý trọng, đồng thời cũng mong ngươi có thể mãn nguyện." Hoa Tinh truyền một luồng chân khí to lớn vào cơ thể hắn, rất nhanh đả thông toàn bộ kinh mạch đang ngưng tụ của hắn, giúp hắn chữa trị nội thương. Song, điều này ngoại trừ Trọng Sơn biết ra, người ngoài không hề hay biết.
Ánh mắt Trọng Sơn lộ ra tia cảm kích, lấp lánh quang hoa, trịnh trọng hướng về Hoa Tinh mà thinh lặng gật đầu. Có lẽ hắn không còn gì để nói, chỉ có tể biểu đạt lòng cảm kích của mình như vậy. Liếc qua Đường Mộng, Trọng Sơn mỉm cười, lên tiếng: "Đời này, tại hạ thay mặt Lâm Phương cảm tạ mọi người, là nhờ có mọi người mà tại hạ mới có hy vọng báo thù, tại hạ sẽ vĩnh viễn khắc ghi. Đừng lo cho tại hạ, tại hạ sống vì báo thù, hôm nay có thể tử chiến với tên súc sinh kia, cho dù chết đi, tại hạ cũng không tiếc nuối. Tại hạ sẽ vì Lâm Phương mà báo thù, mọi người hãy chờ xem." Đoạn lao người về hướng Lý Dục.
Đường Mộng kéo Hoa Tinh lại, lớn tiếng hỏi: "Tại sao ngươi đáp ứng hắn, tại sao? Không phải ngươi muốn hắn đi chịu chết đó chứ? Tại sao ngươi làm vậy?"
Hoa Tinh thở dài nhìn vẻ mặt kích động của Đường Mộng: "Nàng hãy nhìn kỹ vào mắt của hắn mà xem, nàng sẽ hiểu được vì cái gì mà ta đáp ứng hắn. Cõi lòng hắn đã chết theo Lâm Phương rồi, hắn còn sống thì cũng như hắn đã nói, vì báo thù mà sống thôi. Hôm nay, gặp Lý Dục ở đây, chúng ta có thể ngăn cản hắn, cho dù có thể cứu hắn lần này, nhưng nàng có thể mãi mãi cứu hắn không? Nàng có nghĩ tới điều đó hay không, hắn tồn tại trên đời này, đến tột cùng là còn cái gì đáng để hắn lưu luyến chứ?"
Đường Mộng nghe xong, từ từ thở dài một tiếng. Đúng vậy, hắn còn sống, ngoại trừ vì báo thù ra, còn vì cái gì nữa đây? Giả như, lần này hắn báo được thù, mà vẫn còn sống, nhưng lay lắt trên đời để mà làm gì chứ, có lẽ cũng chỉ là thống khổ đối với hắn mà thôi, hắn muốn qua thế giới bên kia, để mà ân ân ái ái cùng Lâm Phương, không phải sao? Thong thả lắc đầu, Đường Mộng dõi mắt theo Trọng Sơn, phảng phất nỗi ưu sầu.
Quan Thiên Bắc âm trầm quan sát, hiện giờ lão đã khôi phục lại được khí huyết như cũ. Chỉ thấy lão phóng ra, ngáng đường Vạn Trọng Sơn. Đối với võ công Hoa Tinh, mặc dù lão có chút giật mình, nhưng cũng không quá bận tâm, vì Hoa Tinh không hiển lộ thái quá công lực của hắn. Quan Thiên Bắc cười lạnh: "Vạn Trọng Sơn, lão phu đã nói rồi, có lão phu ở đây, ngươi không có cơ hội giao thủ cùng với thiếu chủ. Vậy ngươi hãy tiếp tục giao đấu với lão phu, xem lão phu tiễn ngươi đến quỷ môn quan như thế nào."
Vạn Trọng Sơn không màng đến lão, nếu Hoa Tinh đã nhận lời, tuyệt đối sẽ không để bất kỳ ai ngăn cản hắn. Nhìn chằm chằm Lý Dục, Vạn Trọng Sơn lạnh lùng quát: "Lý Dục, tên súc sinh đến đây, hôm nay ta sẽ không tha cho ngươi. Ân oán của chúng ta, nên kết thúc đi, hôm nay ta phải giết ngươi, trả thù cho Lâm Phương."
Lý Dục liếc qua Hoa Tinh, rồi cười khẩy đáp: "Vạn Trọng Sơn, đừng sở cậy vào lực lượng trước mắt chứ. Nếu ngươi thực sự có bản lĩnh, sẽ không nhờ ngoại nhân hỗ trợ. Có bản lĩnh nào hãy đem ra đi, ta ở đây chờ ngươi?"
Quan Thiên Bắc thấy Vạn Trọng Sơn không hề để ý tới mình, cả giận, hữu thủ bổ một chưởng lên ngực Vạn Trọng Sơn, muốn cho hắn nếm mùi lợi hại. Đáng tiếc, lão quên mất lời Hoa Tinh vừa nói, cho tới bây giờ Hoa Tinh chưa từng dễ dàng hứa hẹn với ai, thế nhưng khi đã đáp ứng, nhất định phải hoàn thành.
Thân thể Hoa Tinh, như bóng u linh chắn trước mặt Quan Thiên Bắc, tiếp một chưởng đó. Tròng mắt của Hoa Tinh phừng phực lửa, cười lạnh: "Xem ra ngươi quên mất lời của Hoa Tinh này rồi, ta đã nói sẽ để cho họ quyết chiến một trận công bằng, quyết không để ai nhúng tay vào. Ngươi đã không nghe theo, đừng trách ta vô tình. Từ khi xuất đạo tới nay, vô luận là ai, dám chống lại Hoa Tinh ta, đều không có kết quả tốt, ngươi tốt nhất là đừng nên thử."
/249
|