Bất thình lình, một bóng người bay ra ngăn cản đường đi của Lý Dục, chính là người che mặt. Ánh mắt của người che sắc như dao, hữu thủ vung thiết bút lên, vô số bút ảnh mang theo kình khí, đập thẳng vào ngực Lý Dục, chiêu thức hay kình lực đều rất mạnh mẽ, chứng tỏ võ công cực kỳ cao cường. Lý Dục biến sắc, hữu thủ đấm tới một quyền kích phá tầng tầng bút ảnh, nương theo phản chấn, lui nhanh về bên Quan Thiên Bắc.
Thấy người che mặt nhún người bay lên, Lý Dục nhíu mày: "Là ngươi, Vạn Trọng Sơn, không ngờ ngươi dám tới đây tìm cái chết, ha ha, thực là một kẻ ngu xuẩn. Các ngươi giết hắn cho ta, ta không muốn động thủ." Dứt lời, Song Thương Đoạt Mệnh Triển Hoa và Tuyệt Hộ Đao Đồ Khiếu Thiên nhảy ra, tiếp chiêu của người che mặt, cũng đúng như lời Lý Dục, người đó là Vạn Trọng Sơn.
Người che mặt lạnh lùng nói: "Lý Dục, tên súc sinh, vì ngươi mà ta phải đến, ta phải tự tay giết chết tên bệnh cuồng điên dại, tên súc sinh chuyện ác nào cũng không từ như ngươi. Ta vì cái chết của Lâm Phương mà báo thù, ta sẽ không buông the ngươi. Cút ngay, ta tìm tên súc sinh Lý Dục, không muốn giết các ngươi, mau cút ngay." Vừa nói vừa rướn người về phía trước, lao vào Lý Dục, muốn liều mạng cùng với hắn.
Khi Vạn Trọng Sơn lên tiếng, chúng nhân mới rõ thân phận của hắn. Chỉ thấy trong đám đông có một bóng người từ từ tách ra khỏi đám đông, không ai hay biết, rất nhanh đi mất. Tất cả những người tại đương trường, có không ít kẻ cười nhạo hắn không biết tự lượng sức mình, thế nào lại dám đi tìm Lý Dục một người bài danh thứ nhất trên Địa Bảng mà báo thù, không phải đi chết thì là cái gì. Lâm Vân nhìn Vạn Trọng Sơn, nghe Lâm Phương đã chết, không đành lòng, thở dài tiếc nuối, một thiếu nữ xinh đẹp như vậy, phải chết đi, thực có điểm đáng tiếc mà.
Đoản thương trong tay Song Thương Đoạt Mệnh Triển Hoa lần thay đổi phương vị, huyễn hóa ra những thương ảnh chói mắt, công kích Vạn Trọng Sơn; Tuyệt Hộ Đao Đồ Khiếu Thiên huy động trường đao, tỏa ra đao khí màu đỏ nhạt, xé gió ào ạt, lưu lại từng nhát đao trên mặt đất sau khoảng vài xích. Nếu đao khí đó mà trúng người, thì người đó đã bị chém thành hai đoạn mất rồi.
Mắt Vạn Trọng Sơn lóe hàn quang, vô cùng phẫn nộ, hắn chỉ muốn tìm Lý Dục mà báo thù sát sát thế, nhưng mấy tên này lại cố sống cố chết đi ngăn cản hắn, thật sự là không công bằng mà. Vạn Trọng Sơn múa thiết bút trong tay, chiêu nào cũng nhằm vao tử huyệt của Triển Hoa và Đồ Khiếu Thiên, hận không giết được chúng ngay rồi thanh toán tới Lý Dục. Song hai tên này đều là cao thủ trên Địa Bảng thành danh đã lâu, kinh qua trăm trân, không phải dễ dàng nói giết là giết được.
Chúng nhân vây xung quanh trầm mặc quan sát trận đấu, có vẻ rất hứng thú, có lẽ lòng người là thế. Liếc ngang, không ít người bắt đầu trở nên kinh ngạc trước võ công của Vạn Trọng Sơn, dĩ nhiên ai cũng biết Vạn Trọng Sơn xưng danh Ngọc Bút Thư Sinh, đứng thứ mười ba hàng Long Bảng, mặc dù võ công xuất chúng so với những kẻ đồng trang lứa, nhưng so với cao thủ Địa Bảng, thì còn khập khiễng rất nhiều. Vậy mà giờ đây hắn một địch hai, vẫn không chịu thua thiệt, thực là ngoài dự đoán của chúng nhân.
Vạn Trọng Sơn đánh giá hai địch nhân cường đại này, trước giờ hắn chưa từng gặp qua cường địch đến cỡ đó. Từ sau cái chết của Lâm Phương, trong nhiều ngày qua, hắn luôn ẩn thân ở ngoài thành Lạc Dương, khổ luyện võ công, muốn chắc chắn có thể hạ sát Lý Dục, hoàn thành tâm nguyện báo thù cho Lâm Phương. Hiện nay, mắt thấy tên ác ma Lý Dục, đáng tiếc hắn phải giết hai cường địch, mới có thể tìm tới Lý Dục.
Mục quang Vạn Trọng Sơn hừng hực lửa, siết chặt thiết bút, từ từ vận công, khí thế lạnh lẽo, tàn độc, tựa dã thú khát mồi. Thân thể bỗng nhiên uyển chuyển nhanh hơn, thiết bút điểm tới, tả thủ ẩn chứa chưởng lực âm hàn, che giấu không ai hay biết, tùy thời để tung ra một đòn trí mạng. Triển Hoa và Đồ Khiếu Thiên lộ ra sự rụt rè khi thấy Vạn Trọng Sơn hầm lên một tiếng, bạt núi san rừng, hữu thủ vung bút nhanh như thiểm điện, một chiêu phá tan phòng ngự, hung tàn điểm yếu huyệt trước ngực.
Triển Hoa kinh hãi, không nghĩ đến một tiểu tử trên Long Bảng mà lợi hại nhường vậy, tâm địa độc ác vô song. Biết không thể né tránh, Triển Hoa lạnh sống lưng, thân thể cố hết sức di chuyển sang trái, kết cuộc tránh được trúng tim, bị nhất bút của Vạn Trọng Sơn chọc thủng ngực phải. Tả thủ Triển Hoa quét ngang đoản thương chếch lên, muốn đập nát đầu Vạn Trọng Sơn.
Vạn Trọng Sơn lao thẳng lên phía trước, xoáy sâu thiết bút trong ngực Triển Hoa, khẽ cúi đầu, tránh thoát một đao âm độc của Đồ Khiếu Thiên, tả thủ vung ra, ấn lên ngực Triển Hoa, nhất cử đánh cho vỡ nát lục phủ ngũ tạng. Đồng thời mượn lực nhảy ngược lại, tránh xa sáu xích, thoát khỏi chiêu thứ hai của Đồ Khiếu Thiên. Thần sắc Trọng Sơn như tử thần chui lên, vô hồn vô cảm, nhìn Đồ Khiếu Thiên. Thấy Đồ Khiếu Thiên run rẩy toàn thân, một dự cảm không tốt lành chợt xuất hiện trong tâm linh hắn.
Lý Dục và Quan Thiên Bắc nhìn Vạn Trọng Sơn, rồi liếc nhìn nhau, đều ngạc nhiên trước võ công của Vạn Trọng Sơn, chỉ trong một thời gian ngắn mà tăng lên đến trình độ này, thực sự là ngoài tưởng tượng, cũng làm cho người ta khiếp sợ một cách lạ thường. Lý Dục âm lãnh nghiến răng: "Không thể ngờ rằng hắn có thể gia tăng công lực cực nhanh như vậy, nhất quyết không thể lưu hắn lại, hôm nay bằng giá nào cũng phải giết hắn, nếu không tương lai tất thành đại họa."
Quan Thiên Bắc gật đầu đáp: "Không sai, chính xác không thể lưu hắn lại, để thuộc hạ tự tân xuất mã, thu thập hắn. Thiếu chủ yên tâm, không cần thiếu chủ ra tay." Lý Dục cười khoái trá, âm trầm nhìn Vạn Trọng Sơn.
Thân thể Vạn Trọng Sơn linh hoạt di chuyển trái phải nhanh như chớp, kết hợp thiết bút trong tay huy vũ, chặn đánh vô số trường đao của Khiếu Thiên. Nhìn từng luồng đao khí đỏ nhạt sắc bén vô bì, Vạn Trọng Sơn không thể không thừa nhận, cao thủ trên Địa Bảng quả là danh bất hư truyền, hơn xa so với phàm nhân. Nếu hắn không luyện võ công mấy ngày qua, sợ rằng bây giờ lâm vào cảnh lành ít dữ nhiều.
Liếc qua Lý Dục, Vạn Trọng Sơn tự nhủ trong lòng với Lâm Phương: "Phương Nhi, hãy chờ xem, huynh lập tức có thể báo thù cho muội. Vì báo thù huynh không màng đến tất cả mọi chuyện trên đời, nhất định phải giết hắn, huynh có chết, huynh cũng sẽ không buông tha hắn. Đợi huynh báo thù rồi, huynh sẽ cùng muội, muội nhớ chờ huynh, biết không?" Ngước nhìn chân trời, "Phương Nhi, là muội đang ở đó ngắm huynh sao?"
Đồ Khiếu Thiên vừa thấy Vạn Trọng Sơn lơ đãng, thầm nghĩ cơ hội tốt, trường đao rung lên, chém ra một đao khí màu đỏ với khí thế làm cho người người sợ hãi, phảng phất một con rồng lửa, điên cuồng táp lấy Vạn Trọng Sơn. Đồ Khiếu Thiên nhìn đao khí màu đỏ, từ từ nuốt bóng hình Vạn Trọng Sơn, ánh lên tia hoan hỉ. "Tiểu tử, ngươi còn không chết, lão tử không tin sau một kích toàn lực của lão tử, ngươi còn có thể sống sót."
Vạn Trọng Sơn khinh miệt nhìn luồng đao khí màu đỏ, thân thể huyễn hóa thành ba đạo tàn ảnh, hòa vào trong đao khí màu đỏ. Trong lúc đó, Quan Thiên Bắc cao giọng đề tỉnh: "Khiếu Thiên, cẩn thận sau lưng, mau tránh." Nhưng đã muộn, bóng ảnh của Vạn Trọng Sơn như hư mà như thực, bỗng dưng xuất hiện sau lưng Đồ Khiếu Thiên, hữu thủ cầm thiết bút vô thanh vô tức đâm vào mệnh kỳ môn ở lưng Đồ Khiếu Thiên, nhất bút đoạt mệnh.
Tràng cảnh này, khiến tất cả mọi người hoảng kinh. Chúng nhân không dám tin vào mắt mình nữa, nhưng cũng vì thế, họ mới hiểu được, tại sao Vạn Trọng Sơn dám tìm Lý Dục báo thù. Nếu hắn không có chỗ sở cậy, đồ rằng hắn cũng không phải thằng ngốc, sẽ không đường đường chính chính đi tìm cái chết.
Quan Thiên Bắc gầm lên giận dữ: "Hảo võ công, liền lúc giết chết hai đại cao thủ của Thông Thiên Môn, Quan Thiên Bắc lão phu, hôm nay không giết ngươi, sao có thể đối mặt với hai người đã khuất dưới cửu tuyền? Tiểu tử, ngươi đi chết đi." Dứt lời, thân thể bất chợt xuất hiện trước mặt Vạn Trọng Sơn.
Vạn Trọng Sơn hầm hừ: "Ta động thủ thì hét toáng lên, ta tìm tên súc sinh Lý Dục kia, không muốn động thủ với các ngươi, là hai kẻ đó bức ta, cho nên chúng phải chết. Ta không muốn động thủ với lão, mau gọi Lý Dục lại đây, đừng làm còn rùa rúc đầu ở đó nữa. Ta phải giải quyết món nợ ân oán với hắn, sớm muộn cũng phải thanh toán thôi. Dù hắn có trốn đi đâu, ta cũng sẽ không buông tha hắn, ta thề!"
Quan Thiên Bắc cười lạnh: "Tiếc thay ngươi không có cơ hội đó, bởi vì ta phải giết ngươi, ngươi chết chắc rồi, không ai có thể cứu được ngươi. Vạn Trọng Sơn, chịu chết đi." Cũng không nhiều lời đôi co nữa, hữu thủ bổ ra một chưởng sấm sét, chưởng kình cường hoành tuyệt thế cuốn theo đầy cát bụi, cuồng phách Vạn Trọng Sơn.
Nhãn thần Vạn Trọng Sơn lóe lên tia trầm trọng, vội lùi lại một trượng, hòng tránh một chưởng mạnh mẽ đó. Chỉ thấy chỗ đứng của Vạn Trọng Sơn vừa xong, đã bị chưởng lực đào lên một cái hố sâu vài xích, bụi đất mịt mù, thanh thế hãi hùng không ai bị kịp. Hữu thủ Vạn Trọng Sơn múa thiết bút liên hồi, chiêu thức tinh diệu tuyệt luân không ngừng công xuất, cơ thể tùy nghi tiến lên, buông lời khuyên nhủ: "Ta hy vọng lão ngay lập tức hồi thủ, không phải ta sợ đấu với lão, ta phải giết Lý Dục, mời tránh sang một bên."
Quan Thiên Bắc cười gằn: "Tiểu tử, đừng có nằm mơ giữa ban ngày, ngươi giết không được thiếu chủ đâu, bởi vì có ta ở đây, ta sẽ không để ngươi động đến một sợi tóc của thiếu chủ, hay là ngươi đi chết đi vậy." Đoạn, song thủ tả hữu, đồng loạt xoay tròn, tạo thành hai đường chân khí hình xoắn ốc, công về hướng Vạn Trọng Sơn với tốc độ cực nhanh, khiến cho Vạn Trọng Sơn không một đường né tránh.
Ánh mắt Vạn Trọng Sơn biến đổi, tả thủ tung một chưởng, nghiêng người sang trái, né được đòn công kích trước mặt. Chỉ tiếc, cuối cùng vẫn bị luồng chân khí cường đại, đánh bay cả nón và miếng vải đen che mặt, lộ ra diện mục vốn có của Vạn Trọng Sơn. Thấy gương mặt Vạn Trọng Sơn phủ một lớp sương mù lạnh giá, phảng phất sự bi ai, đau đớn nhất của cõi thế gian. Vạn Trọng Sơn nhảy ra ngoài sáu xích, kinh hãi nhìn Quan Thiên Bắc. Đối với vị cao thủ bài danh thứ nhất trên Địa Bảng lần hai này, Vạn Trọng Sơn phải thật cảnh giác. Một chiêu vừa rồi, đã đưa Vạn Trọng Sơn xuống thế hạ phong.
Quan Thiên Bắc khinh khỉnh nhìn Vạn Trọng Sơn, cười âm hiểm mà rằng: "Tiểu tử đắc tội với Thông Thiên giáo ta, ngươi chết chắc, hôm nay chính là ngày chết của ngươi." Sau đó, Quan Thiên Bắc lắc mình đến trước mặt Vạn Trọng Sơn, hai thiết chưởng một tả một hữu ẩn chức kình đạo vô cùng, phách thẳng vào ngực và huyệt thái dương của hắn. Vạn Trọng Sơn lạnh lùng trầm tĩnh, hữu thủ cử thiết bút, đón đỡ tả chưởng của Quan Thiên Bắc, tả thủ tung ra một chưởng âm tà đỡ hữu chưởng của Quan Thiên Bắc. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Chưởng lực vừa chạm, thân thể Vạn Trọng Sơn liền chấn động, thiết bút trong tay gãy đoạn, thân thể bị đánh bay ra ngoài một trượng, khóe môi rỉ ra một dòng máu tươi, tất nhiên đã bị nội thương không nhẹ. Mà Quan Thiên Bắc cũng bị đẩy ngược lại, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt không dám tin, không tưởng được Vạn Trọng Sơn còn trẻ như thế, mà công lực đã thâm hậu đến cỡ đó, thật sự là ngoài dự đoán của mọi người.
Sát khí Quan Thiên Bắc càng đậm đặc, không để Vạn Trọng Sơn đứng vững, như quỷ ảnh, tập kích vào tử huyệt trên toàn thân Vạn Trọng Sơn, muốn nhân cơ hội mà giết chết hắn. Vạn Trọng Sơn cười tang thương, song thủ giơ lên đón lấy đòn công kích liên hoàn mạnh mẽ đó, thân thể bị đẩy lui từng bước, máu tươi nhỏ thành ra từng giọt, tình hình thập phần nguy cấp.
Quan Thiên Bắc gầm lớn một tiếng, phóng lên không trung, đứng trên trời cao cách mặt đất một trượng. Quan Thiên Bắc cúi nhìn Vạn Trọng Sơn, cười lạnh: "Tiểu tử, ngươi rất tài năng, tiếc là ngươi lại gặp ta, bây giờ ngươi hãy tiếp ta một chiêu Phong Lôi thần chưởng nào." Chân khí toàn thân tăng vọt lên gấp ba lần, một đường chân khí màu đỏ sậm, rất nhanh bao quanh thân thể lão, dường như không thấy lão đâu nữa.
Những kẻ đứng xem đều giật mình, năm xưa Quan Thiên Bắc chính là nhờ vào Phong Lôi thần chưởng uy lực vô cùng này, một bước chễm chệ ngồi vào vị trí thứ nhất trên Địa Bảng, sau bốn mươi năm, Phong Lôi thần chưởng đã tái xuất giang hồ. Hôm nay Vạn Trọng Sơn có chết, cũng không oan ức, bởi vì hắn chết vào tuyệt thế võ học năm đó, cũng là đáng kiêu hãnh lắm. Có thể làm cho Quan Thiên Bắc phải thi triển ra tuyệt kỹ thành danh, coi như là một loại vinh dự vậy.
Vạn Trọng Sơn lộ vẻ đắn đo, nhìn Quan Thiên Bắc đứng giữa trời, trong lòng Vạn Trọng Sơn có chút mâu thuẫn. Quay sang nhìn Lý Dục, Vạn Trọng Sơn nghiến chặt răng, đề tụ toàn thân công lực, chuẩn bị đỡ một kích sắp tới. Vạn Trọng Sơn toát ra ngọn lửa khí thế cuồng liệt, công lực xuất ra từ song thủ, nhắm ngay huyết sắc chưởng đỏ đậm mà lao lên.
Hữu thủ Quan Thiên Bắc bổ ra huyết sắc chưởng ấn, như một quầng cự linh huyết chưởng, bao phủ trong phạm vi mấy trượng. Giữa không trung vang lên tiếng sét ì ầm, rung động lòng người, truyền đi thật xa. Cự linh thần chưởng màu máu hòa vào chưởng lực của Trọng Sơn, phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc. Vạn Trọng Sơn bị chấn lực thổi bay ra ngoài, vương lại giữa không trung một dòng máu đỏ tươi, tựa hồ đóa mẫu đơn kiều diễm, xinh đẹp Phi thường, kinh tâm lạc phách.
Ánh mắt Vạn Trọng Sơn phảng phất tia ai oán, đây là vận mệnh sao, thực là tàn khốc. Vì cái gì chứ, trời cao? Chẳng lẽ ta muốn báo thù cũng không được, tại sao lại ngăn cản ta hết lần này đến lần khác như vậy? Chẳng lẽ Lý Dục không nên chết, con ta thực sự đã bị mù.
Vạn Trọng Sơn trợn trừng mắt nhìn Lý Dục, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Từ từ đứng thẳng dậy, Vạn Trọng Sơn không Lý đến thương thế của bản thân, nhìn chằm chặp Quan Thiên Bắc, nở nụ cười sầu thảm.
Trong khi mọi người quan sát Vạn Trọng Sơn, không ít người khẽ thở dài, tiểu tử đáng thương, có lẽ ngươi không nên tới, không đúng sao? Song khi tất cả để hết tâm trạng lên cuộc đấu giữa Vạn Trọng Sơn và Quan Thiên Bắc, thì không ai phát hiện ra, có đoàn người ở phía xa, đang Phi thân tới đây nhanh như thiểm điện, tốc độ mau lẹ vô cùng, dường như muốn níu kéo thời gian đã trôi qua, để thời gian quay trở lại.
Quan Thiên Bắc lăng không mà đứng, cười khùng khục: "Tiểu tử thực ương ngạnh, có chí khí, chỉ tiếc ngươi phải chết mà thôi. Bây giờ hãy tiếp thêm một chưởng nữa, để xem ta có tống ngươi xuống địa ngục được hay không." Một tiếng trời gầm lại vang lên, một luồng chưởng ấn huyết sắc lại xuất hiện, lại một lần nữa tạo ra khí thế cường đại không gì so sánh được, đánh xuống dưới, kích thẳng Vạn Trọng Sơn. Nếu đánh trúng, e rằng Vạn Trọng Sơn không được may mắn như những lần trước nữa.
Vạn Trọng Sơn nhìn quầng huyết sắc tâm linh trào dâng nỗi hận. Ta hận, có lẽ kiếp này, ta nhất định không thể giết được tên súc sinh Lý Dục, Phương Nhi, hãy tha thứ cho huynh, huynh sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn. Nếu đã đi con đường này, huynh quyết không hối hận, huynh sẽ kiên trì đi đến cuối chặng đường. Lý Dục, ngươi chờ đó, chỉ cần ta không chết, cả đời này ta vĩnh viễn không buông tha ngươi.
Vạn Trọng Sơn nhún người lên, song thủ huy động không ngừng, tung ra chưởng lực liên hoàn nhằm ngăn cản một chưởng mạnh mẽ của Quan Thiên Bắc, thân thể nhanh chóng né sang bên trái, chớp mắt đã di chuyển qua sáu xích, liên tục thay đổi phương vị. Đáng tiếc, chưởng ấn của Quan Thiên Bắc bao phủ trong phương viên tới mấy trượng, mặc dù Vạn Trọng Sơn đã tận lực tránh né trái phải một cách linh hoạt, tránh được sức công phá cực mạnh ở giữa, nhưng không thoát khỏi phản chấn bị hất văng đi lần nữa. Vạn Trọng Sơn tiếp tục thụ trọng thương, rơi xuống ở bên ngoài ba trượng, khẽ cựa quậy, muốn đứng lên.
Hung y Vạn Trọng Sơn bị xé nát tan tành, máu tươi nhuộm hồng ngực hắn, nhưng hắn vẫn không chết, hai mắt hắn vẫn mở to, hằn lên những tia phức tạp, không ai biết ẩn hàm ý gì trong đó. Vạn Trọng Sơn kiên cường đứng dậy lần nữa, không khỏi thở dài bất đắc dĩ. Có lẽ phải đánh một canh bạc, hy vọng bằng vào khả năng của mình có thể giết chết Quan Thiên Bắc, sau đó mới có thể tính sổ với tên Lý Dục đã hủy đi hạnh phúc cả đời của mình, Phương Nhi, muội phải phù hộ cho huynh.
Chúng nhân đều vì ý chí bất khuất của Vạn Trọng Sơn mà chua xót, thiếu niên này quá kiên mà, trong lòng hắn rốt cuộc có bí mật gì, lại có thể giúp hắn chịu đựng lâu như vậy? Không ít người lộ vẻ cảm khái, dường như không muốn chứng kiến cái chết của thiếu niên quả cảm trước mắt, tiếc thay không một ai dám xuất thủ cứu giúp, dù sao đối thủ cũng là Địa Bảng đệ nhất nhân, ai dám chọc đây.
Sắc mặt Quan Thiên Bắc khẽ biến, cho tới giờ lão chưa từng gặp qua thiếu niên như thế, khí phách của hắn, ánh mắt của hắn, thực khiến người ta khó quên được. Thoáng nhìn Lý Dục, trong mắt hắn cũng mang theo tia kinh ngạc, nhưng vẫn còn nhiều tia âm lãnh. Quan Thiên Bắc hiểu rõ ý tứ của Lý Dục, liếc qua Vạn Trọng Sơn, hừ một tiếng "Kết thúc thôi, tiểu tử, ngươi cũng nên đi, lão phu sẽ tiễn ngươi một đoạn." Thần hình lóe sáng, đứng ngay trên đầu Vạn Trọng Sơn, đánh xuống một chưởng.
Sắc mặt Vạn Trọng Sơn đại biến, hai chưởng lúc trước, đã làm hắn bị nội thương quá trầm trọng, khiến cho xuất hiện ý nghĩ thi triển tuyệt học của sư phụ truyền lại, nhưng không còn thời gian nữa. Cười thê lương, một giọt lệ rơi dài theo khóe mắt, thế là hết rồi. Có lẽ kiếp này, nhất định phải chết trong tay hắn.
Cáo biệt, nhân thế tàn khốc, ngươi mang đến cho ta, ngoại trừ tang thương, thì đâu còn gì nữa? Có lẽ ta nên sớm ra đi, không phải sao? Đợi huynh, Phương Nhi, huynh tới đây, mặc dù huynh rất hận không báo được cừu, nhưng có thể nhìn thấy muội, huynh cũng thỏa rồi. Nếu có kiếp sau, huynh sẽ giết chết tên súc sinh đó. Chỉ tiếc, biết có kiếp sau hay không chứ?
Lúc này, Vạn Trọng Sơn nội thương rất nặng, đã không kịp phản kháng, chỉ có thể nằm im đón nhận sự thật tàn khốc, đối mặt với cái chết. Thời khắc này, tâm tư hắn đã không còn cừu hận, có lẽ hắn muốn chết thật, hắn cố nhớ lại bóng hình màu xanh biêng biếc, còn có nụ cười hồn nhiên, trong sáng, và cả kiều nhan lộng lẫy, đáng yêu. Giờ đây, hắn chỉ cảm thấy nhu tình, hờ hững nhìn phương xa, người yêu dấu, nhớ đợi huynh, huynh tới đây.
Khi tất cả mọi chuyện đều đã chấm dứt, trong lòng của mọi người, còn vương vấn điều gì đây? Ngay khi Vạn Trọng Sơn phải chết, trong tâm linh những người đang vây xem ở đây, có lưu lại thân ảnh của hắn hay không? Hay là vì hắn mà cầu mong kỳ tích xuất hiện? Hắn thực phải chết như vậy sao, có lẽ đó cũng là một kết cuộc, chứ sao?
Thấy người che mặt nhún người bay lên, Lý Dục nhíu mày: "Là ngươi, Vạn Trọng Sơn, không ngờ ngươi dám tới đây tìm cái chết, ha ha, thực là một kẻ ngu xuẩn. Các ngươi giết hắn cho ta, ta không muốn động thủ." Dứt lời, Song Thương Đoạt Mệnh Triển Hoa và Tuyệt Hộ Đao Đồ Khiếu Thiên nhảy ra, tiếp chiêu của người che mặt, cũng đúng như lời Lý Dục, người đó là Vạn Trọng Sơn.
Người che mặt lạnh lùng nói: "Lý Dục, tên súc sinh, vì ngươi mà ta phải đến, ta phải tự tay giết chết tên bệnh cuồng điên dại, tên súc sinh chuyện ác nào cũng không từ như ngươi. Ta vì cái chết của Lâm Phương mà báo thù, ta sẽ không buông the ngươi. Cút ngay, ta tìm tên súc sinh Lý Dục, không muốn giết các ngươi, mau cút ngay." Vừa nói vừa rướn người về phía trước, lao vào Lý Dục, muốn liều mạng cùng với hắn.
Khi Vạn Trọng Sơn lên tiếng, chúng nhân mới rõ thân phận của hắn. Chỉ thấy trong đám đông có một bóng người từ từ tách ra khỏi đám đông, không ai hay biết, rất nhanh đi mất. Tất cả những người tại đương trường, có không ít kẻ cười nhạo hắn không biết tự lượng sức mình, thế nào lại dám đi tìm Lý Dục một người bài danh thứ nhất trên Địa Bảng mà báo thù, không phải đi chết thì là cái gì. Lâm Vân nhìn Vạn Trọng Sơn, nghe Lâm Phương đã chết, không đành lòng, thở dài tiếc nuối, một thiếu nữ xinh đẹp như vậy, phải chết đi, thực có điểm đáng tiếc mà.
Đoản thương trong tay Song Thương Đoạt Mệnh Triển Hoa lần thay đổi phương vị, huyễn hóa ra những thương ảnh chói mắt, công kích Vạn Trọng Sơn; Tuyệt Hộ Đao Đồ Khiếu Thiên huy động trường đao, tỏa ra đao khí màu đỏ nhạt, xé gió ào ạt, lưu lại từng nhát đao trên mặt đất sau khoảng vài xích. Nếu đao khí đó mà trúng người, thì người đó đã bị chém thành hai đoạn mất rồi.
Mắt Vạn Trọng Sơn lóe hàn quang, vô cùng phẫn nộ, hắn chỉ muốn tìm Lý Dục mà báo thù sát sát thế, nhưng mấy tên này lại cố sống cố chết đi ngăn cản hắn, thật sự là không công bằng mà. Vạn Trọng Sơn múa thiết bút trong tay, chiêu nào cũng nhằm vao tử huyệt của Triển Hoa và Đồ Khiếu Thiên, hận không giết được chúng ngay rồi thanh toán tới Lý Dục. Song hai tên này đều là cao thủ trên Địa Bảng thành danh đã lâu, kinh qua trăm trân, không phải dễ dàng nói giết là giết được.
Chúng nhân vây xung quanh trầm mặc quan sát trận đấu, có vẻ rất hứng thú, có lẽ lòng người là thế. Liếc ngang, không ít người bắt đầu trở nên kinh ngạc trước võ công của Vạn Trọng Sơn, dĩ nhiên ai cũng biết Vạn Trọng Sơn xưng danh Ngọc Bút Thư Sinh, đứng thứ mười ba hàng Long Bảng, mặc dù võ công xuất chúng so với những kẻ đồng trang lứa, nhưng so với cao thủ Địa Bảng, thì còn khập khiễng rất nhiều. Vậy mà giờ đây hắn một địch hai, vẫn không chịu thua thiệt, thực là ngoài dự đoán của chúng nhân.
Vạn Trọng Sơn đánh giá hai địch nhân cường đại này, trước giờ hắn chưa từng gặp qua cường địch đến cỡ đó. Từ sau cái chết của Lâm Phương, trong nhiều ngày qua, hắn luôn ẩn thân ở ngoài thành Lạc Dương, khổ luyện võ công, muốn chắc chắn có thể hạ sát Lý Dục, hoàn thành tâm nguyện báo thù cho Lâm Phương. Hiện nay, mắt thấy tên ác ma Lý Dục, đáng tiếc hắn phải giết hai cường địch, mới có thể tìm tới Lý Dục.
Mục quang Vạn Trọng Sơn hừng hực lửa, siết chặt thiết bút, từ từ vận công, khí thế lạnh lẽo, tàn độc, tựa dã thú khát mồi. Thân thể bỗng nhiên uyển chuyển nhanh hơn, thiết bút điểm tới, tả thủ ẩn chứa chưởng lực âm hàn, che giấu không ai hay biết, tùy thời để tung ra một đòn trí mạng. Triển Hoa và Đồ Khiếu Thiên lộ ra sự rụt rè khi thấy Vạn Trọng Sơn hầm lên một tiếng, bạt núi san rừng, hữu thủ vung bút nhanh như thiểm điện, một chiêu phá tan phòng ngự, hung tàn điểm yếu huyệt trước ngực.
Triển Hoa kinh hãi, không nghĩ đến một tiểu tử trên Long Bảng mà lợi hại nhường vậy, tâm địa độc ác vô song. Biết không thể né tránh, Triển Hoa lạnh sống lưng, thân thể cố hết sức di chuyển sang trái, kết cuộc tránh được trúng tim, bị nhất bút của Vạn Trọng Sơn chọc thủng ngực phải. Tả thủ Triển Hoa quét ngang đoản thương chếch lên, muốn đập nát đầu Vạn Trọng Sơn.
Vạn Trọng Sơn lao thẳng lên phía trước, xoáy sâu thiết bút trong ngực Triển Hoa, khẽ cúi đầu, tránh thoát một đao âm độc của Đồ Khiếu Thiên, tả thủ vung ra, ấn lên ngực Triển Hoa, nhất cử đánh cho vỡ nát lục phủ ngũ tạng. Đồng thời mượn lực nhảy ngược lại, tránh xa sáu xích, thoát khỏi chiêu thứ hai của Đồ Khiếu Thiên. Thần sắc Trọng Sơn như tử thần chui lên, vô hồn vô cảm, nhìn Đồ Khiếu Thiên. Thấy Đồ Khiếu Thiên run rẩy toàn thân, một dự cảm không tốt lành chợt xuất hiện trong tâm linh hắn.
Lý Dục và Quan Thiên Bắc nhìn Vạn Trọng Sơn, rồi liếc nhìn nhau, đều ngạc nhiên trước võ công của Vạn Trọng Sơn, chỉ trong một thời gian ngắn mà tăng lên đến trình độ này, thực sự là ngoài tưởng tượng, cũng làm cho người ta khiếp sợ một cách lạ thường. Lý Dục âm lãnh nghiến răng: "Không thể ngờ rằng hắn có thể gia tăng công lực cực nhanh như vậy, nhất quyết không thể lưu hắn lại, hôm nay bằng giá nào cũng phải giết hắn, nếu không tương lai tất thành đại họa."
Quan Thiên Bắc gật đầu đáp: "Không sai, chính xác không thể lưu hắn lại, để thuộc hạ tự tân xuất mã, thu thập hắn. Thiếu chủ yên tâm, không cần thiếu chủ ra tay." Lý Dục cười khoái trá, âm trầm nhìn Vạn Trọng Sơn.
Thân thể Vạn Trọng Sơn linh hoạt di chuyển trái phải nhanh như chớp, kết hợp thiết bút trong tay huy vũ, chặn đánh vô số trường đao của Khiếu Thiên. Nhìn từng luồng đao khí đỏ nhạt sắc bén vô bì, Vạn Trọng Sơn không thể không thừa nhận, cao thủ trên Địa Bảng quả là danh bất hư truyền, hơn xa so với phàm nhân. Nếu hắn không luyện võ công mấy ngày qua, sợ rằng bây giờ lâm vào cảnh lành ít dữ nhiều.
Liếc qua Lý Dục, Vạn Trọng Sơn tự nhủ trong lòng với Lâm Phương: "Phương Nhi, hãy chờ xem, huynh lập tức có thể báo thù cho muội. Vì báo thù huynh không màng đến tất cả mọi chuyện trên đời, nhất định phải giết hắn, huynh có chết, huynh cũng sẽ không buông tha hắn. Đợi huynh báo thù rồi, huynh sẽ cùng muội, muội nhớ chờ huynh, biết không?" Ngước nhìn chân trời, "Phương Nhi, là muội đang ở đó ngắm huynh sao?"
Đồ Khiếu Thiên vừa thấy Vạn Trọng Sơn lơ đãng, thầm nghĩ cơ hội tốt, trường đao rung lên, chém ra một đao khí màu đỏ với khí thế làm cho người người sợ hãi, phảng phất một con rồng lửa, điên cuồng táp lấy Vạn Trọng Sơn. Đồ Khiếu Thiên nhìn đao khí màu đỏ, từ từ nuốt bóng hình Vạn Trọng Sơn, ánh lên tia hoan hỉ. "Tiểu tử, ngươi còn không chết, lão tử không tin sau một kích toàn lực của lão tử, ngươi còn có thể sống sót."
Vạn Trọng Sơn khinh miệt nhìn luồng đao khí màu đỏ, thân thể huyễn hóa thành ba đạo tàn ảnh, hòa vào trong đao khí màu đỏ. Trong lúc đó, Quan Thiên Bắc cao giọng đề tỉnh: "Khiếu Thiên, cẩn thận sau lưng, mau tránh." Nhưng đã muộn, bóng ảnh của Vạn Trọng Sơn như hư mà như thực, bỗng dưng xuất hiện sau lưng Đồ Khiếu Thiên, hữu thủ cầm thiết bút vô thanh vô tức đâm vào mệnh kỳ môn ở lưng Đồ Khiếu Thiên, nhất bút đoạt mệnh.
Tràng cảnh này, khiến tất cả mọi người hoảng kinh. Chúng nhân không dám tin vào mắt mình nữa, nhưng cũng vì thế, họ mới hiểu được, tại sao Vạn Trọng Sơn dám tìm Lý Dục báo thù. Nếu hắn không có chỗ sở cậy, đồ rằng hắn cũng không phải thằng ngốc, sẽ không đường đường chính chính đi tìm cái chết.
Quan Thiên Bắc gầm lên giận dữ: "Hảo võ công, liền lúc giết chết hai đại cao thủ của Thông Thiên Môn, Quan Thiên Bắc lão phu, hôm nay không giết ngươi, sao có thể đối mặt với hai người đã khuất dưới cửu tuyền? Tiểu tử, ngươi đi chết đi." Dứt lời, thân thể bất chợt xuất hiện trước mặt Vạn Trọng Sơn.
Vạn Trọng Sơn hầm hừ: "Ta động thủ thì hét toáng lên, ta tìm tên súc sinh Lý Dục kia, không muốn động thủ với các ngươi, là hai kẻ đó bức ta, cho nên chúng phải chết. Ta không muốn động thủ với lão, mau gọi Lý Dục lại đây, đừng làm còn rùa rúc đầu ở đó nữa. Ta phải giải quyết món nợ ân oán với hắn, sớm muộn cũng phải thanh toán thôi. Dù hắn có trốn đi đâu, ta cũng sẽ không buông tha hắn, ta thề!"
Quan Thiên Bắc cười lạnh: "Tiếc thay ngươi không có cơ hội đó, bởi vì ta phải giết ngươi, ngươi chết chắc rồi, không ai có thể cứu được ngươi. Vạn Trọng Sơn, chịu chết đi." Cũng không nhiều lời đôi co nữa, hữu thủ bổ ra một chưởng sấm sét, chưởng kình cường hoành tuyệt thế cuốn theo đầy cát bụi, cuồng phách Vạn Trọng Sơn.
Nhãn thần Vạn Trọng Sơn lóe lên tia trầm trọng, vội lùi lại một trượng, hòng tránh một chưởng mạnh mẽ đó. Chỉ thấy chỗ đứng của Vạn Trọng Sơn vừa xong, đã bị chưởng lực đào lên một cái hố sâu vài xích, bụi đất mịt mù, thanh thế hãi hùng không ai bị kịp. Hữu thủ Vạn Trọng Sơn múa thiết bút liên hồi, chiêu thức tinh diệu tuyệt luân không ngừng công xuất, cơ thể tùy nghi tiến lên, buông lời khuyên nhủ: "Ta hy vọng lão ngay lập tức hồi thủ, không phải ta sợ đấu với lão, ta phải giết Lý Dục, mời tránh sang một bên."
Quan Thiên Bắc cười gằn: "Tiểu tử, đừng có nằm mơ giữa ban ngày, ngươi giết không được thiếu chủ đâu, bởi vì có ta ở đây, ta sẽ không để ngươi động đến một sợi tóc của thiếu chủ, hay là ngươi đi chết đi vậy." Đoạn, song thủ tả hữu, đồng loạt xoay tròn, tạo thành hai đường chân khí hình xoắn ốc, công về hướng Vạn Trọng Sơn với tốc độ cực nhanh, khiến cho Vạn Trọng Sơn không một đường né tránh.
Ánh mắt Vạn Trọng Sơn biến đổi, tả thủ tung một chưởng, nghiêng người sang trái, né được đòn công kích trước mặt. Chỉ tiếc, cuối cùng vẫn bị luồng chân khí cường đại, đánh bay cả nón và miếng vải đen che mặt, lộ ra diện mục vốn có của Vạn Trọng Sơn. Thấy gương mặt Vạn Trọng Sơn phủ một lớp sương mù lạnh giá, phảng phất sự bi ai, đau đớn nhất của cõi thế gian. Vạn Trọng Sơn nhảy ra ngoài sáu xích, kinh hãi nhìn Quan Thiên Bắc. Đối với vị cao thủ bài danh thứ nhất trên Địa Bảng lần hai này, Vạn Trọng Sơn phải thật cảnh giác. Một chiêu vừa rồi, đã đưa Vạn Trọng Sơn xuống thế hạ phong.
Quan Thiên Bắc khinh khỉnh nhìn Vạn Trọng Sơn, cười âm hiểm mà rằng: "Tiểu tử đắc tội với Thông Thiên giáo ta, ngươi chết chắc, hôm nay chính là ngày chết của ngươi." Sau đó, Quan Thiên Bắc lắc mình đến trước mặt Vạn Trọng Sơn, hai thiết chưởng một tả một hữu ẩn chức kình đạo vô cùng, phách thẳng vào ngực và huyệt thái dương của hắn. Vạn Trọng Sơn lạnh lùng trầm tĩnh, hữu thủ cử thiết bút, đón đỡ tả chưởng của Quan Thiên Bắc, tả thủ tung ra một chưởng âm tà đỡ hữu chưởng của Quan Thiên Bắc. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Chưởng lực vừa chạm, thân thể Vạn Trọng Sơn liền chấn động, thiết bút trong tay gãy đoạn, thân thể bị đánh bay ra ngoài một trượng, khóe môi rỉ ra một dòng máu tươi, tất nhiên đã bị nội thương không nhẹ. Mà Quan Thiên Bắc cũng bị đẩy ngược lại, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt không dám tin, không tưởng được Vạn Trọng Sơn còn trẻ như thế, mà công lực đã thâm hậu đến cỡ đó, thật sự là ngoài dự đoán của mọi người.
Sát khí Quan Thiên Bắc càng đậm đặc, không để Vạn Trọng Sơn đứng vững, như quỷ ảnh, tập kích vào tử huyệt trên toàn thân Vạn Trọng Sơn, muốn nhân cơ hội mà giết chết hắn. Vạn Trọng Sơn cười tang thương, song thủ giơ lên đón lấy đòn công kích liên hoàn mạnh mẽ đó, thân thể bị đẩy lui từng bước, máu tươi nhỏ thành ra từng giọt, tình hình thập phần nguy cấp.
Quan Thiên Bắc gầm lớn một tiếng, phóng lên không trung, đứng trên trời cao cách mặt đất một trượng. Quan Thiên Bắc cúi nhìn Vạn Trọng Sơn, cười lạnh: "Tiểu tử, ngươi rất tài năng, tiếc là ngươi lại gặp ta, bây giờ ngươi hãy tiếp ta một chiêu Phong Lôi thần chưởng nào." Chân khí toàn thân tăng vọt lên gấp ba lần, một đường chân khí màu đỏ sậm, rất nhanh bao quanh thân thể lão, dường như không thấy lão đâu nữa.
Những kẻ đứng xem đều giật mình, năm xưa Quan Thiên Bắc chính là nhờ vào Phong Lôi thần chưởng uy lực vô cùng này, một bước chễm chệ ngồi vào vị trí thứ nhất trên Địa Bảng, sau bốn mươi năm, Phong Lôi thần chưởng đã tái xuất giang hồ. Hôm nay Vạn Trọng Sơn có chết, cũng không oan ức, bởi vì hắn chết vào tuyệt thế võ học năm đó, cũng là đáng kiêu hãnh lắm. Có thể làm cho Quan Thiên Bắc phải thi triển ra tuyệt kỹ thành danh, coi như là một loại vinh dự vậy.
Vạn Trọng Sơn lộ vẻ đắn đo, nhìn Quan Thiên Bắc đứng giữa trời, trong lòng Vạn Trọng Sơn có chút mâu thuẫn. Quay sang nhìn Lý Dục, Vạn Trọng Sơn nghiến chặt răng, đề tụ toàn thân công lực, chuẩn bị đỡ một kích sắp tới. Vạn Trọng Sơn toát ra ngọn lửa khí thế cuồng liệt, công lực xuất ra từ song thủ, nhắm ngay huyết sắc chưởng đỏ đậm mà lao lên.
Hữu thủ Quan Thiên Bắc bổ ra huyết sắc chưởng ấn, như một quầng cự linh huyết chưởng, bao phủ trong phạm vi mấy trượng. Giữa không trung vang lên tiếng sét ì ầm, rung động lòng người, truyền đi thật xa. Cự linh thần chưởng màu máu hòa vào chưởng lực của Trọng Sơn, phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc. Vạn Trọng Sơn bị chấn lực thổi bay ra ngoài, vương lại giữa không trung một dòng máu đỏ tươi, tựa hồ đóa mẫu đơn kiều diễm, xinh đẹp Phi thường, kinh tâm lạc phách.
Ánh mắt Vạn Trọng Sơn phảng phất tia ai oán, đây là vận mệnh sao, thực là tàn khốc. Vì cái gì chứ, trời cao? Chẳng lẽ ta muốn báo thù cũng không được, tại sao lại ngăn cản ta hết lần này đến lần khác như vậy? Chẳng lẽ Lý Dục không nên chết, con ta thực sự đã bị mù.
Vạn Trọng Sơn trợn trừng mắt nhìn Lý Dục, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Từ từ đứng thẳng dậy, Vạn Trọng Sơn không Lý đến thương thế của bản thân, nhìn chằm chặp Quan Thiên Bắc, nở nụ cười sầu thảm.
Trong khi mọi người quan sát Vạn Trọng Sơn, không ít người khẽ thở dài, tiểu tử đáng thương, có lẽ ngươi không nên tới, không đúng sao? Song khi tất cả để hết tâm trạng lên cuộc đấu giữa Vạn Trọng Sơn và Quan Thiên Bắc, thì không ai phát hiện ra, có đoàn người ở phía xa, đang Phi thân tới đây nhanh như thiểm điện, tốc độ mau lẹ vô cùng, dường như muốn níu kéo thời gian đã trôi qua, để thời gian quay trở lại.
Quan Thiên Bắc lăng không mà đứng, cười khùng khục: "Tiểu tử thực ương ngạnh, có chí khí, chỉ tiếc ngươi phải chết mà thôi. Bây giờ hãy tiếp thêm một chưởng nữa, để xem ta có tống ngươi xuống địa ngục được hay không." Một tiếng trời gầm lại vang lên, một luồng chưởng ấn huyết sắc lại xuất hiện, lại một lần nữa tạo ra khí thế cường đại không gì so sánh được, đánh xuống dưới, kích thẳng Vạn Trọng Sơn. Nếu đánh trúng, e rằng Vạn Trọng Sơn không được may mắn như những lần trước nữa.
Vạn Trọng Sơn nhìn quầng huyết sắc tâm linh trào dâng nỗi hận. Ta hận, có lẽ kiếp này, ta nhất định không thể giết được tên súc sinh Lý Dục, Phương Nhi, hãy tha thứ cho huynh, huynh sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn. Nếu đã đi con đường này, huynh quyết không hối hận, huynh sẽ kiên trì đi đến cuối chặng đường. Lý Dục, ngươi chờ đó, chỉ cần ta không chết, cả đời này ta vĩnh viễn không buông tha ngươi.
Vạn Trọng Sơn nhún người lên, song thủ huy động không ngừng, tung ra chưởng lực liên hoàn nhằm ngăn cản một chưởng mạnh mẽ của Quan Thiên Bắc, thân thể nhanh chóng né sang bên trái, chớp mắt đã di chuyển qua sáu xích, liên tục thay đổi phương vị. Đáng tiếc, chưởng ấn của Quan Thiên Bắc bao phủ trong phương viên tới mấy trượng, mặc dù Vạn Trọng Sơn đã tận lực tránh né trái phải một cách linh hoạt, tránh được sức công phá cực mạnh ở giữa, nhưng không thoát khỏi phản chấn bị hất văng đi lần nữa. Vạn Trọng Sơn tiếp tục thụ trọng thương, rơi xuống ở bên ngoài ba trượng, khẽ cựa quậy, muốn đứng lên.
Hung y Vạn Trọng Sơn bị xé nát tan tành, máu tươi nhuộm hồng ngực hắn, nhưng hắn vẫn không chết, hai mắt hắn vẫn mở to, hằn lên những tia phức tạp, không ai biết ẩn hàm ý gì trong đó. Vạn Trọng Sơn kiên cường đứng dậy lần nữa, không khỏi thở dài bất đắc dĩ. Có lẽ phải đánh một canh bạc, hy vọng bằng vào khả năng của mình có thể giết chết Quan Thiên Bắc, sau đó mới có thể tính sổ với tên Lý Dục đã hủy đi hạnh phúc cả đời của mình, Phương Nhi, muội phải phù hộ cho huynh.
Chúng nhân đều vì ý chí bất khuất của Vạn Trọng Sơn mà chua xót, thiếu niên này quá kiên mà, trong lòng hắn rốt cuộc có bí mật gì, lại có thể giúp hắn chịu đựng lâu như vậy? Không ít người lộ vẻ cảm khái, dường như không muốn chứng kiến cái chết của thiếu niên quả cảm trước mắt, tiếc thay không một ai dám xuất thủ cứu giúp, dù sao đối thủ cũng là Địa Bảng đệ nhất nhân, ai dám chọc đây.
Sắc mặt Quan Thiên Bắc khẽ biến, cho tới giờ lão chưa từng gặp qua thiếu niên như thế, khí phách của hắn, ánh mắt của hắn, thực khiến người ta khó quên được. Thoáng nhìn Lý Dục, trong mắt hắn cũng mang theo tia kinh ngạc, nhưng vẫn còn nhiều tia âm lãnh. Quan Thiên Bắc hiểu rõ ý tứ của Lý Dục, liếc qua Vạn Trọng Sơn, hừ một tiếng "Kết thúc thôi, tiểu tử, ngươi cũng nên đi, lão phu sẽ tiễn ngươi một đoạn." Thần hình lóe sáng, đứng ngay trên đầu Vạn Trọng Sơn, đánh xuống một chưởng.
Sắc mặt Vạn Trọng Sơn đại biến, hai chưởng lúc trước, đã làm hắn bị nội thương quá trầm trọng, khiến cho xuất hiện ý nghĩ thi triển tuyệt học của sư phụ truyền lại, nhưng không còn thời gian nữa. Cười thê lương, một giọt lệ rơi dài theo khóe mắt, thế là hết rồi. Có lẽ kiếp này, nhất định phải chết trong tay hắn.
Cáo biệt, nhân thế tàn khốc, ngươi mang đến cho ta, ngoại trừ tang thương, thì đâu còn gì nữa? Có lẽ ta nên sớm ra đi, không phải sao? Đợi huynh, Phương Nhi, huynh tới đây, mặc dù huynh rất hận không báo được cừu, nhưng có thể nhìn thấy muội, huynh cũng thỏa rồi. Nếu có kiếp sau, huynh sẽ giết chết tên súc sinh đó. Chỉ tiếc, biết có kiếp sau hay không chứ?
Lúc này, Vạn Trọng Sơn nội thương rất nặng, đã không kịp phản kháng, chỉ có thể nằm im đón nhận sự thật tàn khốc, đối mặt với cái chết. Thời khắc này, tâm tư hắn đã không còn cừu hận, có lẽ hắn muốn chết thật, hắn cố nhớ lại bóng hình màu xanh biêng biếc, còn có nụ cười hồn nhiên, trong sáng, và cả kiều nhan lộng lẫy, đáng yêu. Giờ đây, hắn chỉ cảm thấy nhu tình, hờ hững nhìn phương xa, người yêu dấu, nhớ đợi huynh, huynh tới đây.
Khi tất cả mọi chuyện đều đã chấm dứt, trong lòng của mọi người, còn vương vấn điều gì đây? Ngay khi Vạn Trọng Sơn phải chết, trong tâm linh những người đang vây xem ở đây, có lưu lại thân ảnh của hắn hay không? Hay là vì hắn mà cầu mong kỳ tích xuất hiện? Hắn thực phải chết như vậy sao, có lẽ đó cũng là một kết cuộc, chứ sao?
/249
|