Ngọ thiện, Chu Kính thỉnh Nhược Hi đi ôn tuyền.
Vừa đi vừa nghi hoặc, chớp mắt đã đến ôn tuyền, Nhược Hi ngẩng đầu nhìn về phía trước, nhất thời cảm thấy không khí bốn phía toàn bộ biến mất.
Cách tầng tầng lụa trắng mờ ảo, là Sở Mạc Trưng!
Sở Mạc Trưng cười, hơi lay chén rượu trong tay: “Hi nhi, ta cũng đã thực hiện yêu cầu của ngươi, tắm rửa tịnh thân, thay y phục huân hương, nhưng lại không thấy ngươi tới, sao vậy, sợ?” Tiếng cười trầm thấp nỉ non từ trong ôn tuyền truyền đến.
Nam nhân đứng dậy, xốc lên tầng tầng lụa trắng, đi tới trước mặt tiểu nhân nhi. Chỉ thấy khuôn mặt luôn chỉnh tề vô cùng khác thường, nguyệt sắc áo bào mở rộng, lồng ngực màu đồng cổ nửa già lộ ra, làm cho tâm tư người ta hướng về hai mạt hồng sắc thù du. Dưới vạt áo, loáng thoáng có thể thấy được một ám hồng mê người.
Tóc dài tùy ý buộc lên rồi đưa ra trước ngực, sợi tóc như liễu, không nhiều không ít, đủ để người say lòng, ngọc bích bên hông vô cùng mị hoặc, lúc này hắn dựa vào cột, dưới ánh sáng mờ ảo không thấy rõ sắc mặt, chỉ lộ ra một đoạn lông mày nhẹ dương, chỉ như vậy đã không khỏi làm lòng người sinh ý niệm.
Nhược Hi ngây ngốc nhìn nam nhân, trong lòng không ngừng lặp lại: Yêu nghiệt, đúng là yêu nghiệt.
Hai má bị người hơi đụng vào, Nhược Hi lăng lăng ngẩng đầu nhìn nam nhân. Bên ôn tuyền, trong mắt nam nhân mơ hồ một tầng sương mỏng, ôn nhu kiều diễm nói không hết, bờ môi góc cạnh rõ ràng lại thấu mấy phần mị người đỏ sậm.
“Ha ha, thực sự ngây người?” Nam nhân nhẹ nhàng hôn lên trán tiểu nhân nhi, “Công chúa không phải còn muốn lâm hạnh ta sao? Sao vậy? Động tác tiếp theo là gì?”
Tiểu nhân nhi lúc này mới hồi phục tinh thần: “A, đúng vậy đúng vậy, Trưng, nhanh lên một chút, cởi hết ra, bản điện muốn lâm hạnh ngươi!”
Sở Mạc Trưng dở khóc dở cười lắc đầu. Bỗng nhiên đem hai tay tiểu nhân nhi bắt chéo sau lưng, rồi chậm rãi cởi xuống đai lưng, trói chặt tiểu nhân nhi: “Công chúa điện hạ sao có thể tự mình động thủ? Để cho ta tới hầu hạ ngươi đi.” Nói xong liền đem tiểu nhân nhi không thể động đậy ôm ngang, nhẹ đặt lên nhuyễn tháp bên ôn tuyền.
Chậm rãi lột váy cùng tiết khố dưới hạ thân của tiểu nhân nhi, lại xốc lên quần dài, ở trên bụng bằng phẳng vừa in lại vừa hôn. Ngón tay dài nhẹ nhàng mơn mớn, lặng lẽ tiến vào mắt rốn xinh xắn, ái muội qua lại vuốt ve, sau khi đi qua một mảnh da thịt trắng nõn, liền trượt xuống khu rừng rậm màu đen ẩn vào giữa hai chân, thẳng đến khi đụng phải hoa hạch yếu đuối mềm mại.
Hừ một tiếng, ngọc nhi cắn môi, chống đỡ hai chân có chút nhũn ra, “Trưng ──” không nghe theo làm nũng.
Nam nhân ác liệt thu tay về, cười khẽ nhìn khuôn mặt tinh xảo trước mắt, “Ái chà, hôm nay hẳn là điện hạ lâm hạnh ta mới đúng.”
Cười giảo hoạt xong, người nọ liếc mắt một cái, Nhược Hi hơi chu miệng. Nam nhân đứng dậy cầm lấy trường kiếm trên mặt đất bên cạnh: “Ta mang đoạn kiếm tới cho tiểu điện hạ trợ hứng.”
Nam nhân động thân, thân thể rắn chắc cường tráng tản ra mị lực rung động lòng người. Da thịt cổ đồng hữu lực, vân da hoàn mỹ quấn quýt. Theo đường kiếm nghiêng, nam nhân bỗng nhiên gia tăng động tác. Bắp đùi thon dài rắn chắc theo áo bào ẩn hiện, đoạt đi tâm phách mị hoặc, dưới y sam, một chút mồ hôi chậm rãi thấm ra, dần dần in nhuộm nguyệt sắc áo choàng, tạo thành thuần túy dụ hoặc.
Chưa từng thấy qua nam nhân như vậy, Nhược Hi nhìn hắn nheo mắt, “Trưng…” Một tiếng nhẹ suyễn, tiểu nhân nhi khó nhịn ở trường kỷ giãy dụa.
Nam nhân tà mị cười, “Hi nhi cảm thấy nóng? Ta cũng cảm thấy, bỗng nhiên khốc nhiệt khó chịu a.” Nói xong, phiếm ngân huy nguyệt ở trong u ám xẹt qua một đạo dấu vết mê người, nam nhân xoay người, y phục lại thêm phần lộ ra.
Nam nhân bán lõa đi tới trường kỷ, bàn tay to cầm lấy cằm tiểu nhân nhi, ma chỉ ái muội đưa vào trong môi, khiêu khích đầu lưỡi e thẹn bên trong. “Nóng sao? Ta giúp ngươi cởi y phục.” Nói xong, thân thủ kéo vạt áo của tiểu oa nhi ra.
Mị mắt, thô chỉ nam nhân ái muội miết vào, theo động tác nam nhân nhẹ tay phẩy qua da thịt, Nhược Hi cảm giác bụng dưới dần dần co rút nhanh, giữa hai chân cũng càng ngày càng trống rỗng, nhịn không được mở lớn hai chân, qua lại ma sát.
“Mềm nộn hương trượt, thật đáng yêu nha.” Nam nhân khiêu khích cái lưỡi thơm nho nhỏ, tiếng cười khàn khàn mang theo dụ hoặc. Phảng phất như bị tiếng cười của nam nhân làm giật mình tỉnh giấc, Nhược Hi quẫn bách trừng hắn: “Không cho nói ── “
Nam nhân cúi đầu cười, “Xấu hổ? Vậy lát nữa tiểu điện hạ muốn lâm hạnh ta thế nào?” Nói xong liền rút tay, tách hai chân tiểu nhân nhi, cúi đầu liếm lên hoa hạch nhỏ nhắn.
“A… Trưng…” Hô hấp trong nháy mắt dồn dập, tiểu nhân nhi chợt đứng dậy muốn chạy trốn, nhưng lại không tự chủ được ở dưới lưỡi nam nhân giãy dụa.
“Mềm, nho nhỏ…” Nam nhân ngẩng đầu, bên môi lóe sáng nước sắc ái muội, “Mới nhẹ nhàng liếm đã ngạnh lên, thật mẫn cảm nha…”
“A a… Không nên, không cho nói… Dừng lại…” Tiểu nhân nhi nhăn mi, cái mông nho không biết vì dục vọng hay vì e lệ mà run rẩy, muốn cự tuyệt nhưng lại hùa theo lưỡi nam nhân.
Bá đạo đem cánh hoa không ngừng nhúc nhích mở ra, nam nhân chậm rãi liếm lấy mật nước chảy từ hoa huyệt, ngón trỏ đặt ở cửa khẩu đóng mở, nhẹ nhàng áp mạnh.
“A a…” Tiểu nhân nhi kích động lắc lư kiều mông.
“Mẫn cảm?” Nam nhân cười khẽ không ngừng, đột nhiên lần thứ hai cúi đầu, há mồm mút mật huyệt mềm mại. “Sao chảy nước miếng nhiều vậy? Thật là một mèo con tham lam.” Nói xong, dùng sức hút mật nước róc rách chảy ra, đầu lưỡi mô phỏng theo vũ bộ hoan ái, không ngừng đâm vào huyệt khẩu non nớt.
“Ân ha… Trưng… A a… Không nên… Dừng…” Tiểu nhân nhi nhịn không được cúi đầu nức nở, hoa huyệt nho nhỏ kịch liệt co rút, hai cánh hoa đỏ tươi mỹ lệ ở trong nháy mắt nở rộ, “Ân a… Ân…” Kều mông dùng sức giãy dụa muốn né tránh khoái cảm.
“Không nên… Dừng… Úc úc… Trưng… A…” Tiểu thiếu nữ thở hổn hển, có chút ủy khuất, lại có chút ngượng ngùng.
Nam nhân cố ý buông tay, làm cho tiểu nhân nhi khẽ đào tẩu. Thoáng ồ ồ thở dốc đứng dậy. Rồi lập tức vươn ngón trỏ xoa xoa cánh hoa không ngừng run rẩy, ngón giữa chậm rãi ép vào, rút ra, lại ép vào, lại rút ra, một lần so với một lần thâm nhập sâu hơn. “Còn chưa múa kiếm, sao có thể kết thúc?”
Đứng dậy lần thứ hai cầm lấy trường kiếm, nam nhân vẻ mặt hứng thú, một tay đỡ cằm mình, một tay chậm rãi xoa bóp cổ tiểu nhân nhi, “Múa kiếm xong, ta lại cho tiểu điện hạ lâm hạnh.”
Vừa đi vừa nghi hoặc, chớp mắt đã đến ôn tuyền, Nhược Hi ngẩng đầu nhìn về phía trước, nhất thời cảm thấy không khí bốn phía toàn bộ biến mất.
Cách tầng tầng lụa trắng mờ ảo, là Sở Mạc Trưng!
Sở Mạc Trưng cười, hơi lay chén rượu trong tay: “Hi nhi, ta cũng đã thực hiện yêu cầu của ngươi, tắm rửa tịnh thân, thay y phục huân hương, nhưng lại không thấy ngươi tới, sao vậy, sợ?” Tiếng cười trầm thấp nỉ non từ trong ôn tuyền truyền đến.
Nam nhân đứng dậy, xốc lên tầng tầng lụa trắng, đi tới trước mặt tiểu nhân nhi. Chỉ thấy khuôn mặt luôn chỉnh tề vô cùng khác thường, nguyệt sắc áo bào mở rộng, lồng ngực màu đồng cổ nửa già lộ ra, làm cho tâm tư người ta hướng về hai mạt hồng sắc thù du. Dưới vạt áo, loáng thoáng có thể thấy được một ám hồng mê người.
Tóc dài tùy ý buộc lên rồi đưa ra trước ngực, sợi tóc như liễu, không nhiều không ít, đủ để người say lòng, ngọc bích bên hông vô cùng mị hoặc, lúc này hắn dựa vào cột, dưới ánh sáng mờ ảo không thấy rõ sắc mặt, chỉ lộ ra một đoạn lông mày nhẹ dương, chỉ như vậy đã không khỏi làm lòng người sinh ý niệm.
Nhược Hi ngây ngốc nhìn nam nhân, trong lòng không ngừng lặp lại: Yêu nghiệt, đúng là yêu nghiệt.
Hai má bị người hơi đụng vào, Nhược Hi lăng lăng ngẩng đầu nhìn nam nhân. Bên ôn tuyền, trong mắt nam nhân mơ hồ một tầng sương mỏng, ôn nhu kiều diễm nói không hết, bờ môi góc cạnh rõ ràng lại thấu mấy phần mị người đỏ sậm.
“Ha ha, thực sự ngây người?” Nam nhân nhẹ nhàng hôn lên trán tiểu nhân nhi, “Công chúa không phải còn muốn lâm hạnh ta sao? Sao vậy? Động tác tiếp theo là gì?”
Tiểu nhân nhi lúc này mới hồi phục tinh thần: “A, đúng vậy đúng vậy, Trưng, nhanh lên một chút, cởi hết ra, bản điện muốn lâm hạnh ngươi!”
Sở Mạc Trưng dở khóc dở cười lắc đầu. Bỗng nhiên đem hai tay tiểu nhân nhi bắt chéo sau lưng, rồi chậm rãi cởi xuống đai lưng, trói chặt tiểu nhân nhi: “Công chúa điện hạ sao có thể tự mình động thủ? Để cho ta tới hầu hạ ngươi đi.” Nói xong liền đem tiểu nhân nhi không thể động đậy ôm ngang, nhẹ đặt lên nhuyễn tháp bên ôn tuyền.
Chậm rãi lột váy cùng tiết khố dưới hạ thân của tiểu nhân nhi, lại xốc lên quần dài, ở trên bụng bằng phẳng vừa in lại vừa hôn. Ngón tay dài nhẹ nhàng mơn mớn, lặng lẽ tiến vào mắt rốn xinh xắn, ái muội qua lại vuốt ve, sau khi đi qua một mảnh da thịt trắng nõn, liền trượt xuống khu rừng rậm màu đen ẩn vào giữa hai chân, thẳng đến khi đụng phải hoa hạch yếu đuối mềm mại.
Hừ một tiếng, ngọc nhi cắn môi, chống đỡ hai chân có chút nhũn ra, “Trưng ──” không nghe theo làm nũng.
Nam nhân ác liệt thu tay về, cười khẽ nhìn khuôn mặt tinh xảo trước mắt, “Ái chà, hôm nay hẳn là điện hạ lâm hạnh ta mới đúng.”
Cười giảo hoạt xong, người nọ liếc mắt một cái, Nhược Hi hơi chu miệng. Nam nhân đứng dậy cầm lấy trường kiếm trên mặt đất bên cạnh: “Ta mang đoạn kiếm tới cho tiểu điện hạ trợ hứng.”
Nam nhân động thân, thân thể rắn chắc cường tráng tản ra mị lực rung động lòng người. Da thịt cổ đồng hữu lực, vân da hoàn mỹ quấn quýt. Theo đường kiếm nghiêng, nam nhân bỗng nhiên gia tăng động tác. Bắp đùi thon dài rắn chắc theo áo bào ẩn hiện, đoạt đi tâm phách mị hoặc, dưới y sam, một chút mồ hôi chậm rãi thấm ra, dần dần in nhuộm nguyệt sắc áo choàng, tạo thành thuần túy dụ hoặc.
Chưa từng thấy qua nam nhân như vậy, Nhược Hi nhìn hắn nheo mắt, “Trưng…” Một tiếng nhẹ suyễn, tiểu nhân nhi khó nhịn ở trường kỷ giãy dụa.
Nam nhân tà mị cười, “Hi nhi cảm thấy nóng? Ta cũng cảm thấy, bỗng nhiên khốc nhiệt khó chịu a.” Nói xong, phiếm ngân huy nguyệt ở trong u ám xẹt qua một đạo dấu vết mê người, nam nhân xoay người, y phục lại thêm phần lộ ra.
Nam nhân bán lõa đi tới trường kỷ, bàn tay to cầm lấy cằm tiểu nhân nhi, ma chỉ ái muội đưa vào trong môi, khiêu khích đầu lưỡi e thẹn bên trong. “Nóng sao? Ta giúp ngươi cởi y phục.” Nói xong, thân thủ kéo vạt áo của tiểu oa nhi ra.
Mị mắt, thô chỉ nam nhân ái muội miết vào, theo động tác nam nhân nhẹ tay phẩy qua da thịt, Nhược Hi cảm giác bụng dưới dần dần co rút nhanh, giữa hai chân cũng càng ngày càng trống rỗng, nhịn không được mở lớn hai chân, qua lại ma sát.
“Mềm nộn hương trượt, thật đáng yêu nha.” Nam nhân khiêu khích cái lưỡi thơm nho nhỏ, tiếng cười khàn khàn mang theo dụ hoặc. Phảng phất như bị tiếng cười của nam nhân làm giật mình tỉnh giấc, Nhược Hi quẫn bách trừng hắn: “Không cho nói ── “
Nam nhân cúi đầu cười, “Xấu hổ? Vậy lát nữa tiểu điện hạ muốn lâm hạnh ta thế nào?” Nói xong liền rút tay, tách hai chân tiểu nhân nhi, cúi đầu liếm lên hoa hạch nhỏ nhắn.
“A… Trưng…” Hô hấp trong nháy mắt dồn dập, tiểu nhân nhi chợt đứng dậy muốn chạy trốn, nhưng lại không tự chủ được ở dưới lưỡi nam nhân giãy dụa.
“Mềm, nho nhỏ…” Nam nhân ngẩng đầu, bên môi lóe sáng nước sắc ái muội, “Mới nhẹ nhàng liếm đã ngạnh lên, thật mẫn cảm nha…”
“A a… Không nên, không cho nói… Dừng lại…” Tiểu nhân nhi nhăn mi, cái mông nho không biết vì dục vọng hay vì e lệ mà run rẩy, muốn cự tuyệt nhưng lại hùa theo lưỡi nam nhân.
Bá đạo đem cánh hoa không ngừng nhúc nhích mở ra, nam nhân chậm rãi liếm lấy mật nước chảy từ hoa huyệt, ngón trỏ đặt ở cửa khẩu đóng mở, nhẹ nhàng áp mạnh.
“A a…” Tiểu nhân nhi kích động lắc lư kiều mông.
“Mẫn cảm?” Nam nhân cười khẽ không ngừng, đột nhiên lần thứ hai cúi đầu, há mồm mút mật huyệt mềm mại. “Sao chảy nước miếng nhiều vậy? Thật là một mèo con tham lam.” Nói xong, dùng sức hút mật nước róc rách chảy ra, đầu lưỡi mô phỏng theo vũ bộ hoan ái, không ngừng đâm vào huyệt khẩu non nớt.
“Ân ha… Trưng… A a… Không nên… Dừng…” Tiểu nhân nhi nhịn không được cúi đầu nức nở, hoa huyệt nho nhỏ kịch liệt co rút, hai cánh hoa đỏ tươi mỹ lệ ở trong nháy mắt nở rộ, “Ân a… Ân…” Kều mông dùng sức giãy dụa muốn né tránh khoái cảm.
“Không nên… Dừng… Úc úc… Trưng… A…” Tiểu thiếu nữ thở hổn hển, có chút ủy khuất, lại có chút ngượng ngùng.
Nam nhân cố ý buông tay, làm cho tiểu nhân nhi khẽ đào tẩu. Thoáng ồ ồ thở dốc đứng dậy. Rồi lập tức vươn ngón trỏ xoa xoa cánh hoa không ngừng run rẩy, ngón giữa chậm rãi ép vào, rút ra, lại ép vào, lại rút ra, một lần so với một lần thâm nhập sâu hơn. “Còn chưa múa kiếm, sao có thể kết thúc?”
Đứng dậy lần thứ hai cầm lấy trường kiếm, nam nhân vẻ mặt hứng thú, một tay đỡ cằm mình, một tay chậm rãi xoa bóp cổ tiểu nhân nhi, “Múa kiếm xong, ta lại cho tiểu điện hạ lâm hạnh.”
/61
|