Huyền Thiên điện, Sở Mạc Trưng lười nhác tựa trên giường, một tay gối sau đầu, một tay buông trên giường, nhìn ra bên ngoài cửa sổ đến xuất thần.
Nhược Hi nhẹ nhàng đi vào, thấy bộ dáng nam nhân, biết là hắn đang suy nghĩ đến những binh lính vô tội chết đi.
Lặng yên một hồi, Nhược Hi đi tới trường kỷ, cầm tay hắn.
“Xảy ra chuyện gì?” Sở Mạc Trưng ngồi dậy ôm lấy tiểu nhân nhi, giọng nói thuần hậu mang theo tiếu ý sủng ái, trước sau như một.
“Ngươi không vui.” Nhược Hi nhìn hắn.
Mày kiếm khẽ nhếch, mắt phượng hiện lên mỉm cười, “Hi nhi sợ ta khóc không được?”
Đương nhiên sợ! Nhược Hi trong lòng trợn mắt một cái. “Những binh lính vong trận lần này, ta đã sai người hậu táng.” Nhược Hi liếm liếm môi, “Bao gồm cả Trương Hàng bộ hạ.”
Sở Mạc Trưng kinh ngạc nhìn tiểu nhân nhi trong lòng, thân thể cường kiện bỗng nhiên buộc chặt, khiến cho Nhược Hi cơ hồ vô pháp hô hấp. Tiểu nhân nhi này a, sao có thể làm người ta không yêu đây?
Nâng cằm Nhược Hi, thương tiếc âu yếm hôn lên bờ môi hồng hào, chậm rãi miêu tả hình dạng, nam nhân không kiêng nể gì đút cả tiểu nhân nhi vào trong miệng, giảo quyển quấn lấy cái lưỡi phấn nộn triền miên, mà nước bọt tiểu nhân nhi không kịp nuốt cứ liên tiếp lặng lẽ tràn ra.
Nam nhân hô hấp từ từ trở nên thô hơn, mà tiểu nhân nhi cũng dần dần trầm hôn.
Bỗng nhiên, tiểu nhân nhi buông cánh tay nam nhân ra để muốn nhảy xuống, lại bị hắn nhanh tay nhanh mắt khóa vào trong ngực.
“Sao vậy? Hi nhi ghét bỏ kỹ thuật của ta?” Con ngươi nam nhân thâm thúy, tràn đầy nồng đậm trêu tức, “Vậy thì ta cần phải thêm lực, cố gắng thật nhiều a ~ ” Nói xong, liền đem bàn tay to không thành thật dò vào vạt áo trong của tiểu nhân nhi.
Quay đầu nhìn thấy mắt phượng nam nhân có nho nhỏ hỏa diễm, Nhược Hi bỗng nhiên ngoạn tâm: “Đúng nha đúng nha, Trưng, ngươi mau mau đi tắm tịnh thân đi, sau đó thay y phục huân hương, chờ ta tới lâm hạnh ngươi a.”
Nam nhân nghe vậy sang sảng cười ha ha, con ngươi đen kịt mê người lóe ra quang mang lưu động. “Nếu đã như vậy, kia Hi nhi trước cho ta nếm thử chút ngon ngọt đi.” Nói xong, lần thứ hai hôn lên cánh môi hồng nộn.
Tiểu nhân nhi thuận theo nam nhân hôn, bỗng nhiên, chủ động cắn môi dưới hắn, khiêu khích liếm mút. Lúc hắn vừa muốn đáp lại, thì cái lưỡi nho nhỏ thơm mát liền trượt vào bên trong, dùng phương thức bị nam nhân tinh tế dạy dỗ ái muội vuốt ve. Cảm giác bàn tay nóng bỏng của nam nhân trên lưng mình không ngừng buộc chặt, tiểu nhân nhi trong lòng trộm cười không ngừng. Ngay lúc nam nhân kiềm chế không được, muốn đem tiểu nhân nhi ấn đến trường kỷ yêu thương một phen, thì Nhược Hi lại rất cố ý trừu khai thân thể, “Ái chà, Trưng, như vậy không tốt, ngươi mau đi tắm đi, bản điện rất nhanh sẽ tới sủng hạnh ngươi.” Nói xong, rất nhanh nhảy xuống, tựa như một làn khói chạy thoát.
Nam nhân bị đẩy ra ngây ngốc nhìn thân ảnh nho nhỏ biến mất trước mặt, lát sau mới kịp phản ứng chính mình đang bị đùa bỡn. “Ha ha, ha ha ha…” Bỗng nhiên, Huyền Thiên điện vang lên một trận tiếng cười, cung nhân thị nữ bên ngoài nhịn không được sợ run cả người: Mỗi lần bệ hạ cười như vậy, ắt hẳn sẽ có kẻ xui xẻo!
Tiểu gia hỏa này a! Đã có gan đùa giỡn hắn rồi! Sở Mạc Trưng sờ sờ cánh môi, tinh tế thưởng thức mùi vị tiểu thiếu nữ lưu lại. Bất quá nếu tiểu nhân nhi đã chủ động yêu cầu mình chờ nàng lâm hạnh, kia liền thuận theo một lần đi ~ “Tắm rửa tịnh thân, thay y phục huân hương?” Sở Mạc Trưng chậm rãi nghiền ngẫm này chín chữ này. Trong mắt hiện lên một đạo tinh quang.
Hi nhi, nếu chính ngươi đã chủ động yêu cầu, thì đến lúc đó cũng đừng oán ta tinh tế nếm thử trong thờì gian quá dài a…
Thấp trầm tiếng cười liên tiếp trong điện vang vọng, nam nhân bỗng lên tiếng: “Người tới, đi ôn tuyền chuẩn bị, trẫm muốn tắm rửa.” Sau đó đứng dậy đi tới điện sau, “Chu Kính, ngọ thiện truyền ở ôn tuyền, bữa tối miễn, sai người mang trái cây và bánh ngọt Hi nhi thích ăn tới.”
Sau khi thân ảnh cao lớn biến mất ở sau điện, một trận ôn nhuận hơi nước liền chậm rãi bay ra, kiều diễm hơi thở tràn ngập…
Tiểu yêu tinh, chính mình đưa ra yêu cầu, cho nên cứ hảo hảo hưởng thụ a…
Trong hơi nước, lời nói của nam nhân như có như không, mang theo một trận cười ái muội gợi cảm.
Nhược Hi nhẹ nhàng đi vào, thấy bộ dáng nam nhân, biết là hắn đang suy nghĩ đến những binh lính vô tội chết đi.
Lặng yên một hồi, Nhược Hi đi tới trường kỷ, cầm tay hắn.
“Xảy ra chuyện gì?” Sở Mạc Trưng ngồi dậy ôm lấy tiểu nhân nhi, giọng nói thuần hậu mang theo tiếu ý sủng ái, trước sau như một.
“Ngươi không vui.” Nhược Hi nhìn hắn.
Mày kiếm khẽ nhếch, mắt phượng hiện lên mỉm cười, “Hi nhi sợ ta khóc không được?”
Đương nhiên sợ! Nhược Hi trong lòng trợn mắt một cái. “Những binh lính vong trận lần này, ta đã sai người hậu táng.” Nhược Hi liếm liếm môi, “Bao gồm cả Trương Hàng bộ hạ.”
Sở Mạc Trưng kinh ngạc nhìn tiểu nhân nhi trong lòng, thân thể cường kiện bỗng nhiên buộc chặt, khiến cho Nhược Hi cơ hồ vô pháp hô hấp. Tiểu nhân nhi này a, sao có thể làm người ta không yêu đây?
Nâng cằm Nhược Hi, thương tiếc âu yếm hôn lên bờ môi hồng hào, chậm rãi miêu tả hình dạng, nam nhân không kiêng nể gì đút cả tiểu nhân nhi vào trong miệng, giảo quyển quấn lấy cái lưỡi phấn nộn triền miên, mà nước bọt tiểu nhân nhi không kịp nuốt cứ liên tiếp lặng lẽ tràn ra.
Nam nhân hô hấp từ từ trở nên thô hơn, mà tiểu nhân nhi cũng dần dần trầm hôn.
Bỗng nhiên, tiểu nhân nhi buông cánh tay nam nhân ra để muốn nhảy xuống, lại bị hắn nhanh tay nhanh mắt khóa vào trong ngực.
“Sao vậy? Hi nhi ghét bỏ kỹ thuật của ta?” Con ngươi nam nhân thâm thúy, tràn đầy nồng đậm trêu tức, “Vậy thì ta cần phải thêm lực, cố gắng thật nhiều a ~ ” Nói xong, liền đem bàn tay to không thành thật dò vào vạt áo trong của tiểu nhân nhi.
Quay đầu nhìn thấy mắt phượng nam nhân có nho nhỏ hỏa diễm, Nhược Hi bỗng nhiên ngoạn tâm: “Đúng nha đúng nha, Trưng, ngươi mau mau đi tắm tịnh thân đi, sau đó thay y phục huân hương, chờ ta tới lâm hạnh ngươi a.”
Nam nhân nghe vậy sang sảng cười ha ha, con ngươi đen kịt mê người lóe ra quang mang lưu động. “Nếu đã như vậy, kia Hi nhi trước cho ta nếm thử chút ngon ngọt đi.” Nói xong, lần thứ hai hôn lên cánh môi hồng nộn.
Tiểu nhân nhi thuận theo nam nhân hôn, bỗng nhiên, chủ động cắn môi dưới hắn, khiêu khích liếm mút. Lúc hắn vừa muốn đáp lại, thì cái lưỡi nho nhỏ thơm mát liền trượt vào bên trong, dùng phương thức bị nam nhân tinh tế dạy dỗ ái muội vuốt ve. Cảm giác bàn tay nóng bỏng của nam nhân trên lưng mình không ngừng buộc chặt, tiểu nhân nhi trong lòng trộm cười không ngừng. Ngay lúc nam nhân kiềm chế không được, muốn đem tiểu nhân nhi ấn đến trường kỷ yêu thương một phen, thì Nhược Hi lại rất cố ý trừu khai thân thể, “Ái chà, Trưng, như vậy không tốt, ngươi mau đi tắm đi, bản điện rất nhanh sẽ tới sủng hạnh ngươi.” Nói xong, rất nhanh nhảy xuống, tựa như một làn khói chạy thoát.
Nam nhân bị đẩy ra ngây ngốc nhìn thân ảnh nho nhỏ biến mất trước mặt, lát sau mới kịp phản ứng chính mình đang bị đùa bỡn. “Ha ha, ha ha ha…” Bỗng nhiên, Huyền Thiên điện vang lên một trận tiếng cười, cung nhân thị nữ bên ngoài nhịn không được sợ run cả người: Mỗi lần bệ hạ cười như vậy, ắt hẳn sẽ có kẻ xui xẻo!
Tiểu gia hỏa này a! Đã có gan đùa giỡn hắn rồi! Sở Mạc Trưng sờ sờ cánh môi, tinh tế thưởng thức mùi vị tiểu thiếu nữ lưu lại. Bất quá nếu tiểu nhân nhi đã chủ động yêu cầu mình chờ nàng lâm hạnh, kia liền thuận theo một lần đi ~ “Tắm rửa tịnh thân, thay y phục huân hương?” Sở Mạc Trưng chậm rãi nghiền ngẫm này chín chữ này. Trong mắt hiện lên một đạo tinh quang.
Hi nhi, nếu chính ngươi đã chủ động yêu cầu, thì đến lúc đó cũng đừng oán ta tinh tế nếm thử trong thờì gian quá dài a…
Thấp trầm tiếng cười liên tiếp trong điện vang vọng, nam nhân bỗng lên tiếng: “Người tới, đi ôn tuyền chuẩn bị, trẫm muốn tắm rửa.” Sau đó đứng dậy đi tới điện sau, “Chu Kính, ngọ thiện truyền ở ôn tuyền, bữa tối miễn, sai người mang trái cây và bánh ngọt Hi nhi thích ăn tới.”
Sau khi thân ảnh cao lớn biến mất ở sau điện, một trận ôn nhuận hơi nước liền chậm rãi bay ra, kiều diễm hơi thở tràn ngập…
Tiểu yêu tinh, chính mình đưa ra yêu cầu, cho nên cứ hảo hảo hưởng thụ a…
Trong hơi nước, lời nói của nam nhân như có như không, mang theo một trận cười ái muội gợi cảm.
/61
|