Editor: Gà
“Minh thương dễ tránh, tiểu thư phải cẩn thận hơn đó.” Ngâm Cầm mím môi nói.
“Muốn hạ độc thủ trên người ta, thời cơ động thủ tốt nhất đã là lần kia rồi, nếu Nhị di nương thật sự đến, ta sẽ cho nàng một kinh hỉ lớn, ngộ nhỡ ngay cả chỗ nàng ta dung thân như am ni cô cũng không có, cũng không thể trách ta tâm ngoan thủ lạt rồi.” Đáy mắt Vân Lãnh Cathoáng qua ánh sáng lạnh, khẽ hừ một tiếng, gương mặt đột nhiên đổi thành dáng vẻ nói cười thản nhiên, cười nói: “Hôm nay còn có khách quý tới cửa, Ngâm Cầm đi pha trà đi.”
Ngâm Cầm theo ánh mắt tiểu thư nhìn lại, cách ăn mặt của Vân Thu Ca hoàn toàn đổi mới, mặc áo Ngân Vân thêu trăm điệp quần thêu hoa, trên tóc đang cài một cây trâm hồ điệp nhiều màu lắc lư dưới ánh mặt trời chiếu sáng, xa xa liền lóe kim quang.
Ngâm Cầm có chút không chịu nổi ánh sáng chói mắt ngẫu nhiên thoảng qua, cười nhạo nói: “Nhìn bộ dáng kia, đầu đầy châu ngọc, hận không thể đeo đầy kim sức trên đầu, nàng không sợ làm mù mắt người khác à.”
Vân Lãnh Ca bật cười, khoát tay bảo Ngâm Cầm dừng giúp nàng xoa bóp bả vai, xoay người đoan trang ngồi ở trên nhuyễn tháp.
“Tiểu thư, Tứ tiểu thư cầu kiến.” Vận Nhi đi vào bẩm báo.
“Cho nàng vào đi.” Vân Lãnh Cagật đầu.
“Tam tỷ.” Toàn thân Vân Thu Ca có mùi thơm son phấn ưu nhã vào cửa hành lễ.
“Tứ muội, có chuyện tìm ta sao?” Vân Lãnh Ca cười, không vòng vèo trực tiếp nói. Nàng và Lý Ngọc Nhi đã hoàn toàn vạch rõ giới hạn, hiện tại Vân Thu Ca tới đây, tính toán điều gì, nàng rất rõ ràng, nhìn gương mặt nàng ta nở nụ cười ngọt ngào, Vân Lãnh Ca đột nhiên tò mò vì sao da mặt của nàng ta dày như vậy.
“Sắp tới chính là đại thọ sáu mươi của ông ngoại, không biết Tam tỷ đã chuẩn bị lễ thọ chưa?” Ánh mắt Vân Thu Ca hàm chứa trêu tức, đánh giá nàng, Tả tướng tại vị nhiều năm, danh vọng quyền thế Hữu tướng phủ đều không thể so sánh được, quan viên đi tham gia thọ yến đều có địa vị cao quý hoặc là trụ cột vững vàng trong triều, bái thiếp đã sớm được người đưa tới phủ, tên trên bái thiếp trừ lão phu nhân Tướng gia, cũng chỉ có mỗi Vân Lãnh Ca.
Vân Lãnh Ca là ngoại tôn nữ ruột thịt của Tả tướng phủ, còn không phải chỉ một câu nói là có thể dẫn thêm người tới thọ yến sao, nếu giữa các nàng vẫn là mối quan hệ hài hòa như trước, Vân Thu Ca đã sớm tới đây năn nỉ rồi, nhưng ít ngày trước mẫu thân nói cho nàng biết, các nàng cùng Vân Lãnh Ca đã hoàn toàn đoạn tuyệt, mẹ con tất nhiên đồng lòng, nàng ta cũng không chút do dự biến Vân Lãnh Ca trở thành địch nhân cho thống khoái, nhưng nàng ta thật sự không nhịn được sự hấp dẫn của thọ yến, vẫn cố ưỡn ngực nghiêm mặt tới cầu xin.
“Không nhọc Tứ muội lo lắng, đương nhiên đã chuẩn bị tốt rồi.” Vân Lãnh Ca thật sự chán ghét loại người ngươi tới ta đi thử thăm dò này, sắc mặt lạnh tanh vẻ mặt không hoan nghênh, lạnh giọng lãnh khí nói.
Vân Thu Ca mặc dù phách lối nông cạn, nhưng trên mặt Vân Lãnh Ca âm thầm ra lệnh đuổi khách rõ ràng như thế nàng ta sao lại không nhìn ra, nụ cười lấy lòng treo nửa ngày nhất thời biến mất, ánh mắt u ám gắt gao chăm chú nhìn nàng, tựa như đang tố cáo nàng ác độc, không nể mặt.
Vân Thu Ca đoán được Vân Lãnh Ca có lẽ sẽ nhã nhặn từ chối, thậm chí có thể động một tí là lớn tiếng chỉ trích, mặc kệ là loại nào mình cũng có biện pháp đối phó, nhưng trăm triệu lần không ngờ nàng lại vô tình như vậy, phun ra một cái đinh mềm cho nàng ta đụng vào, nói không lại cũng tìm không được khe hở nào để mở miệng cầu xin.
“Ta còn phải chuẩn bị lễ thọ cho ông ngoại, không có thời gian tiếp đón Tứ muội.” Vân Lãnh Ca liếc thấy Vân Thu Ca đang trừng mắt nhìn mình, chỉ cảm thấy bị trừng nhiều hơn thôi, hiện tại không có chút cảm giác gì nữa, hoàn toàn miễn dịch rồi.
“Tam tỷ, ngươi sẽ hối hận.” Vân Thu Ca cười lạnh, tức giận rời đi.
Mẹ nào con nấy, Vân Lãnh Ca cảm khái thật lâu, quan hệ huyết thống đúng là không chỉ nói suông, lời nói uy hiếp của hai mẹ con này đều giống nhau như đúc, thật sự khiến cho người ta cảm thấy buồn cười.
“Ngâm Cầm.” Vân Lãnh Ca nhỏ giọng bên tai phân phó một phen.
Hiểu rõ gật đầu một cái, Ngâm Cầm cười ra khỏi nội thất.
Mộ Dung vương phủ, Xích Ngôn và Xích Ngữ canh giữ ở ngoài thư phòng bàn luận xôn xao.
Đêm khuya yên tĩnh, vốn là vương phủ lạnh tanh không có ai tức giận lại càng thêm yên tĩnh ngay cả một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe được tiếng vang, ở trong ám thất Xích Ngôn gần như đã bị bóc một lớp da, xem như trở về an toàn tiếp tục tẫn chức tẫn trách trông chừng cho Mộ Dung Diệp.
Xích Ngôn ngẩng đầu nhìn ánh trăng tròn treo trên bầu trời tản ra tia sáng, đêm đã khuya rồi, chủ tử còn ở thư phòng, gần đây có rất nhiều công sự cần xử lý sao? Nhưng Vương gia bên kia gió êm sóng lặng, biên cương cũng rất an ổn, kinh đô cũng không còn xảy ra chuyện gì, chủ tử càng được hoàng thượng miễn xá mỗi ngày lâm triều, cũng không đến mức mỗi ngày đều bận đến lúc gà gáy sáng mới đi nghỉ ngơi chứ?
Cửa, Xích Ngôn nhỏ giọng hỏi: “Ngữ, ngươi biết mỗi ngày chủ tử bận rộn gì không?”
Nghe vậy, Xích Ngữ quay đầu liếc hắn một cái, lời nói chính nghĩa trả lời: “Chủ tử chính là chủ tử, điều ta có thể làm là phải làm tốt chức trách của hộ vệ, việc không liên quan đến mình ngươi bớt quản đi.”
Mới thoát ra khỏi cuộc sống trong ám thất một ngày như một năm cách đây không lâu, Xích Ngữ quyết định chú ý về sau nhất định phải nói ít, làm nhiều.
“Ngươi không tò mò sao? Chủ tử rõ ràng rất rãnh rỗi, nhưng hơn nửa tháng nay mỗi ngày cũng chỉ sống ở trong thư phòng, thuộc hạ như chúng ta đây nhất định phải ân cần hỏi han mới đúng đó.” Xích Ngôn càng suy nghĩ càng thấy trong đó nhất định có mờ ám, không nhịn được muốn đem suy đoán của bản thân chia sẻ với Xích Ngữ, cùng nhau phân tích.
“Không tò mò.” Xích Ngữ trả lời rất lạnh nhạt.
“Ngươi...chẳng lẽ ngươi không quan tâm chủ tử một chút sao? Chủ tử bị thua thiệt đối với ngươi không là gì à, ngươi thật không xứng đáng với sự coi trọng của chủ tử.” Xích Ngôn cắn răng nói.
“Đừng có dùng phép khích tướng, lạc hậu rồi, không có gì mới mẻ.” Xích Ngữ hung hăng liếc hắn một cái.
“Ách.” Xích Ngôn gãi gãi đầu, chiêu này đối với hắn không phải lần nào cũng đúng sao, vì sao hôm nay không có tác dụng?
“Chỉ là để chứng minh ta trung thành với chủ tử, nói cho ngươi một chút thôi đấy.” Xích Ngữ ngu ngơ cười.
Tay Xích Ngôn đang vò đầu cứng đờ, tim vui lên, thật là không có cốt khí, cũng biết chiêu này vẫn rất hữu dụng mà, ngay sau đó cũng không thừa nước đục thả câu, thần bí nói: “Ngày đó chủ tử nghe được Ngũ hoàng tử giống như có ý muốn cưới Vân nhị tiểu thư, ngươi không nhìn thấy đâu, lúc ấy mặt chủ tử liền tối lại, cho
“Minh thương dễ tránh, tiểu thư phải cẩn thận hơn đó.” Ngâm Cầm mím môi nói.
“Muốn hạ độc thủ trên người ta, thời cơ động thủ tốt nhất đã là lần kia rồi, nếu Nhị di nương thật sự đến, ta sẽ cho nàng một kinh hỉ lớn, ngộ nhỡ ngay cả chỗ nàng ta dung thân như am ni cô cũng không có, cũng không thể trách ta tâm ngoan thủ lạt rồi.” Đáy mắt Vân Lãnh Cathoáng qua ánh sáng lạnh, khẽ hừ một tiếng, gương mặt đột nhiên đổi thành dáng vẻ nói cười thản nhiên, cười nói: “Hôm nay còn có khách quý tới cửa, Ngâm Cầm đi pha trà đi.”
Ngâm Cầm theo ánh mắt tiểu thư nhìn lại, cách ăn mặt của Vân Thu Ca hoàn toàn đổi mới, mặc áo Ngân Vân thêu trăm điệp quần thêu hoa, trên tóc đang cài một cây trâm hồ điệp nhiều màu lắc lư dưới ánh mặt trời chiếu sáng, xa xa liền lóe kim quang.
Ngâm Cầm có chút không chịu nổi ánh sáng chói mắt ngẫu nhiên thoảng qua, cười nhạo nói: “Nhìn bộ dáng kia, đầu đầy châu ngọc, hận không thể đeo đầy kim sức trên đầu, nàng không sợ làm mù mắt người khác à.”
Vân Lãnh Ca bật cười, khoát tay bảo Ngâm Cầm dừng giúp nàng xoa bóp bả vai, xoay người đoan trang ngồi ở trên nhuyễn tháp.
“Tiểu thư, Tứ tiểu thư cầu kiến.” Vận Nhi đi vào bẩm báo.
“Cho nàng vào đi.” Vân Lãnh Cagật đầu.
“Tam tỷ.” Toàn thân Vân Thu Ca có mùi thơm son phấn ưu nhã vào cửa hành lễ.
“Tứ muội, có chuyện tìm ta sao?” Vân Lãnh Ca cười, không vòng vèo trực tiếp nói. Nàng và Lý Ngọc Nhi đã hoàn toàn vạch rõ giới hạn, hiện tại Vân Thu Ca tới đây, tính toán điều gì, nàng rất rõ ràng, nhìn gương mặt nàng ta nở nụ cười ngọt ngào, Vân Lãnh Ca đột nhiên tò mò vì sao da mặt của nàng ta dày như vậy.
“Sắp tới chính là đại thọ sáu mươi của ông ngoại, không biết Tam tỷ đã chuẩn bị lễ thọ chưa?” Ánh mắt Vân Thu Ca hàm chứa trêu tức, đánh giá nàng, Tả tướng tại vị nhiều năm, danh vọng quyền thế Hữu tướng phủ đều không thể so sánh được, quan viên đi tham gia thọ yến đều có địa vị cao quý hoặc là trụ cột vững vàng trong triều, bái thiếp đã sớm được người đưa tới phủ, tên trên bái thiếp trừ lão phu nhân Tướng gia, cũng chỉ có mỗi Vân Lãnh Ca.
Vân Lãnh Ca là ngoại tôn nữ ruột thịt của Tả tướng phủ, còn không phải chỉ một câu nói là có thể dẫn thêm người tới thọ yến sao, nếu giữa các nàng vẫn là mối quan hệ hài hòa như trước, Vân Thu Ca đã sớm tới đây năn nỉ rồi, nhưng ít ngày trước mẫu thân nói cho nàng biết, các nàng cùng Vân Lãnh Ca đã hoàn toàn đoạn tuyệt, mẹ con tất nhiên đồng lòng, nàng ta cũng không chút do dự biến Vân Lãnh Ca trở thành địch nhân cho thống khoái, nhưng nàng ta thật sự không nhịn được sự hấp dẫn của thọ yến, vẫn cố ưỡn ngực nghiêm mặt tới cầu xin.
“Không nhọc Tứ muội lo lắng, đương nhiên đã chuẩn bị tốt rồi.” Vân Lãnh Ca thật sự chán ghét loại người ngươi tới ta đi thử thăm dò này, sắc mặt lạnh tanh vẻ mặt không hoan nghênh, lạnh giọng lãnh khí nói.
Vân Thu Ca mặc dù phách lối nông cạn, nhưng trên mặt Vân Lãnh Ca âm thầm ra lệnh đuổi khách rõ ràng như thế nàng ta sao lại không nhìn ra, nụ cười lấy lòng treo nửa ngày nhất thời biến mất, ánh mắt u ám gắt gao chăm chú nhìn nàng, tựa như đang tố cáo nàng ác độc, không nể mặt.
Vân Thu Ca đoán được Vân Lãnh Ca có lẽ sẽ nhã nhặn từ chối, thậm chí có thể động một tí là lớn tiếng chỉ trích, mặc kệ là loại nào mình cũng có biện pháp đối phó, nhưng trăm triệu lần không ngờ nàng lại vô tình như vậy, phun ra một cái đinh mềm cho nàng ta đụng vào, nói không lại cũng tìm không được khe hở nào để mở miệng cầu xin.
“Ta còn phải chuẩn bị lễ thọ cho ông ngoại, không có thời gian tiếp đón Tứ muội.” Vân Lãnh Ca liếc thấy Vân Thu Ca đang trừng mắt nhìn mình, chỉ cảm thấy bị trừng nhiều hơn thôi, hiện tại không có chút cảm giác gì nữa, hoàn toàn miễn dịch rồi.
“Tam tỷ, ngươi sẽ hối hận.” Vân Thu Ca cười lạnh, tức giận rời đi.
Mẹ nào con nấy, Vân Lãnh Ca cảm khái thật lâu, quan hệ huyết thống đúng là không chỉ nói suông, lời nói uy hiếp của hai mẹ con này đều giống nhau như đúc, thật sự khiến cho người ta cảm thấy buồn cười.
“Ngâm Cầm.” Vân Lãnh Ca nhỏ giọng bên tai phân phó một phen.
Hiểu rõ gật đầu một cái, Ngâm Cầm cười ra khỏi nội thất.
Mộ Dung vương phủ, Xích Ngôn và Xích Ngữ canh giữ ở ngoài thư phòng bàn luận xôn xao.
Đêm khuya yên tĩnh, vốn là vương phủ lạnh tanh không có ai tức giận lại càng thêm yên tĩnh ngay cả một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe được tiếng vang, ở trong ám thất Xích Ngôn gần như đã bị bóc một lớp da, xem như trở về an toàn tiếp tục tẫn chức tẫn trách trông chừng cho Mộ Dung Diệp.
Xích Ngôn ngẩng đầu nhìn ánh trăng tròn treo trên bầu trời tản ra tia sáng, đêm đã khuya rồi, chủ tử còn ở thư phòng, gần đây có rất nhiều công sự cần xử lý sao? Nhưng Vương gia bên kia gió êm sóng lặng, biên cương cũng rất an ổn, kinh đô cũng không còn xảy ra chuyện gì, chủ tử càng được hoàng thượng miễn xá mỗi ngày lâm triều, cũng không đến mức mỗi ngày đều bận đến lúc gà gáy sáng mới đi nghỉ ngơi chứ?
Cửa, Xích Ngôn nhỏ giọng hỏi: “Ngữ, ngươi biết mỗi ngày chủ tử bận rộn gì không?”
Nghe vậy, Xích Ngữ quay đầu liếc hắn một cái, lời nói chính nghĩa trả lời: “Chủ tử chính là chủ tử, điều ta có thể làm là phải làm tốt chức trách của hộ vệ, việc không liên quan đến mình ngươi bớt quản đi.”
Mới thoát ra khỏi cuộc sống trong ám thất một ngày như một năm cách đây không lâu, Xích Ngữ quyết định chú ý về sau nhất định phải nói ít, làm nhiều.
“Ngươi không tò mò sao? Chủ tử rõ ràng rất rãnh rỗi, nhưng hơn nửa tháng nay mỗi ngày cũng chỉ sống ở trong thư phòng, thuộc hạ như chúng ta đây nhất định phải ân cần hỏi han mới đúng đó.” Xích Ngôn càng suy nghĩ càng thấy trong đó nhất định có mờ ám, không nhịn được muốn đem suy đoán của bản thân chia sẻ với Xích Ngữ, cùng nhau phân tích.
“Không tò mò.” Xích Ngữ trả lời rất lạnh nhạt.
“Ngươi...chẳng lẽ ngươi không quan tâm chủ tử một chút sao? Chủ tử bị thua thiệt đối với ngươi không là gì à, ngươi thật không xứng đáng với sự coi trọng của chủ tử.” Xích Ngôn cắn răng nói.
“Đừng có dùng phép khích tướng, lạc hậu rồi, không có gì mới mẻ.” Xích Ngữ hung hăng liếc hắn một cái.
“Ách.” Xích Ngôn gãi gãi đầu, chiêu này đối với hắn không phải lần nào cũng đúng sao, vì sao hôm nay không có tác dụng?
“Chỉ là để chứng minh ta trung thành với chủ tử, nói cho ngươi một chút thôi đấy.” Xích Ngữ ngu ngơ cười.
Tay Xích Ngôn đang vò đầu cứng đờ, tim vui lên, thật là không có cốt khí, cũng biết chiêu này vẫn rất hữu dụng mà, ngay sau đó cũng không thừa nước đục thả câu, thần bí nói: “Ngày đó chủ tử nghe được Ngũ hoàng tử giống như có ý muốn cưới Vân nhị tiểu thư, ngươi không nhìn thấy đâu, lúc ấy mặt chủ tử liền tối lại, cho
/131
|