Editor: Gà
Vân Lãnh Ca và Tứ di nương cùng nhau đi trên con đường nhỏ bên trong phủ.
“Nhị tiểu thư, tì thiếp có nên nói tin tốt này cho Vạn thị không?” Nụ cười trên mặt Trần Tố Lan như thế nào cũng không ngừng được, giọng điệu sung sướng thấp giọng hỏi.
“Bách túc chi trùng tử nhi bất cương (rết trăm chân, chết vẫn đứng vững – rắn chết vẫn còn nọc), mặc dù Nhị di nương đã ngã, nhưng vẫn còn hậu viện nhiều năm giao thiệp, không có chúng ta, tin tức chưa hẳn sẽ không tới.” Giọng nói Vân Lãnh Ca mát lạnh, có tác dụng an ủi lòng người, trong lòng nàng biết Nhị di nương tức quá lâu, vội vàng muốn đi xem cảnh tượng Vạn Phượng Ngô nổi giận đến thê thảm.
“Nhị tiểu thư, nếu khối thịt trong bụng Vạn thị kia là nam hài, thì đó chính là trưởng tử của Tướng phủ, Tướng gia tuổi trung niên mới có con trai, mặc dù là thứ xuất, nhất định vẫn xem như trân bảo, không chừng Tướng gia sẽ nể tình đứa bé này, tha thứ cho Nhị di nương.” Nội tâm nóng ran của Tứ di nương ôn hòa xuống một cách kỳ lạ, chậm rãi nói ra vấn đề nàng lo lắng.
“Dùng thuật vu cổ nguyền rủa phụ thân cùng tổ mẫu, ngươi cảm thấy đứa bé này sẽ được mọi người yêu thích sao? Tội vu cổ không phải có thể sơ lược đơn giản, một trang lịch sử bẩn thỉu nếu muốn hoàn toàn bỏ qua, là điều không thể, mặc dù Vạn thị bị đưa đi, vướng mắc đó của lão phu nhân vẫn sẽ tồn tại, mà đứa bé nàng sinh ra, mỗi ngày ở trước mặt tổ mẫu lắc lư, cũng chính là luôn luôn nhắc nhở bà đã bị mẹ đẻ đứa bé này nguyền rủa, thiếu chút nữa mất mạng, tổ mẫu còn có thể thích nổi sao?” Vân Lãnh Ca liên tục bước đi nhẹ nhàng thanh thản, nhỏ giọng giải thích phân tích lợi hại, ngay sau đó lập tức lại nhìn thoáng qua Trần Tố Lan đã bừng tỉnh đại ngộ: “Khối thịt kia là nam hay nữ vẫn chưa biết được, điều di nương phải làm, chính là sớm mang thai đứa bé của phụ thân, mẫu bằng tử quý, những lời này không sai đâu.”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Trần Tố Lan cứng lại, nghiêng đầu đánh giá lời nói của Vân Lãnh Ca là thực hay giả, thấy trên mặt nàng không hề dối trá, chỉ có ý cười chân thành: “Nhị tiểu thư, nếu tì thiếp sinh hạ đứa bé, ngài không tức giận sao?”
Vân Lãnh Ca bật cười, lắc đầu một cái, ánh mắt hàm chứa ý cười nhợt nhạt nói: “Lời này ta không biết đã nói với người khác bao nhiêu lần rồi, dù sao nữ nhi gia vẫn sẽ gả ra ngoài, nếu như ngươi thật sự sinh hạ trưởng tử cho Tướng phủ, đối với ta cũng không có nửa phần xung đột, ta tức giận làm gì.”
Đây chính là điểm bất đồng giữa Trần Tố Lan và Lý Ngọc Nhi, Lý Ngọc Nhi thích đặt mọi việc ở trong lòng, tự mình liều lĩnh suy đoán, sau đó buồn cười tạo ra một đáp án tự mình cho là đúng, thẳng thắn hỏi luôn thì tốt hơn nhiều so với hành vi ngoài mặt ngầm thừa nhận nhưng lén đâm dao sau lưng, trước mắt xem ra, Tứ di nương chính xác là một đối tượng hợp tác rất tốt.
Nàng hiểu được phải nắm chắc rộng lượng, biết đúng mực, tiến lùi cũng rất thoả đáng, cho đến nay tính tình vẫn xem như không tệ.
“Nhị tiểu thư dự tính khi nào bắt đầu dùng Nha Nha?” Tứ di nương nghe xong, trên mặt có chút ngượng ngùng, thầm mắng mình lòng dạ tiểu nhân.
“Nàng còn cần ta bắt đầu dùng sao? Ngươi chờ xem đi, nàng ta thích nhảy lên nhảy xuống như vậy, chúng ta và nàng không có khúc mắc oán hận, miễn cưỡng cũng coi như giúp nàng ta một lần, mà nàng ta phản bội Nhị di Nương, khẳng định trong lòng Nhị di Nương đang oán hận, Nha Nha lại sợ Nhị di Nương có ngày Đông Sơn tái khởi sẽ trả thù, mấy ngày này, vở kịch hay của các nàng ấy cũng nhanh chóng bắt đầu diễn rồi.” Vân Lãnh Ca khóe miệng chứa thâm ý khác cười, liếc mắt nhìn Ngâm Cầm đang hết nhìn đông nhìn tây quan sát xem có người nhìn lén hay không, đáy mắt ấm áp hoà thuận vui vẻ.
Quan tâm người thân của mình mặc dù không ở bên cạnh, nhưng Vân Lãnh Ca lại biết, bọn họ lúc nào cũng chú ý đến động tĩnh bên này, đám người Ngâm Cầm trên danh nghĩa là chủ tớ nhưng thật ra là bằng hữu, cũng thật tâm thật ý cùng nàng kề vai chiến đấu, cái thời chiến đấu một đi không về đã không còn nữa, loại cảm giác này thật sự rất tốt.
“Tì thiếp đã hiểu.” Tứ di nương nhất thời hiểu ra, ngẩng đầu lên xa xa nhìn thấy Lý Ngọc Nhi dẫn nha hoàn đi tới, Nhị tiểu thư vừa vặn cũng chú ý tới tình huống này nhanh chóng trao đổi ánh mắt.
“Nhị tiểu thư, tì thiếp không phải cố tình, tì thiếp không ngờ, Nha Nha đó có động cơ không trong sáng, nếu đã đắc tội với ngài kính xin ngài trách phạt.” Trong khoảnh khắc vẻ mặt Tứ di nương biến hóa, trên gương mặt xinh đẹp mang theo uất ức, càng thêm cứng rắn nặn ra vài giọt nước mắt trong suốt.
Vân Lãnh Ca đưa lưng về phía Lý Ngọc Nhi đang hướng bên này đi đến, dường như tự hiểu ra sau lưng mình có người tới đây, trong lòng trầm trồ khen ngợi kỹ năng diễn xuất tinh xảo của Tứ di nương, căm tức nhìn Tứ di nương hoa lê đẫm mưa trước mặt: “Nếu không phải ngươi lơ là sơ suất, hại bản thân ta để lại ấn tượng là người ngu dốt trì độn trong lòng tổ mẫu, thì ta trách mắng ngươi làm gì, về sau để tâm chút đi, ngươi có lòng chứa chấp nàng ta, nàng ta lại lòng lang dạ thú, ăn cây táo rào cây sung, vượt qua người chủ tử có chút chuyện cũng làm không nổi như ngươi, nếu như ngươi nhận Nha Nha, thì lẽ ra nên dụng tâm dạy dỗ lại nàng ta nhiều một chút, bây giờ bị nàng quấy nhiễu như vậy, chẳng những hại chính bản thân ngươi mà lại càng liên lụy đến ta.” Vân Lãnh Ca không để ý tới Ngâm Cầm giả vờ nóng nảy ra dấu tay, một lòng một dạ dùng sức trách tội.
“Nhị tiểu thư, tì thiếp biết sai rồi.” Trần Tố Lan thút thít vài cái, không biện bạch cho bản thân, chỉ là không ngừng rơi lệ, thời điểm lau nước mắt nhìn thấy Lý Ngọc Nhi phong thái yểu điệu tiêu sái bước tới, giống như là đột nhiên nhận ra vội vàng phúc thân, “Gặp qua tỷ tỷ.”
Trên mặt Vân Lãnh Ca cả kinh, đột nhiên quay đầu lại, nhìn Lý Ngọc Nhi cười lạnh đi qua, trong mắt lóe lên khó chịu, nghiêng mắt trừng Trần Tố Lan đang hồng hồng vành mắt.
“Nhị tiểu thư, cho dù Tứ di nương chỉ là thiếp thất của Tướng gia, nhưng cũng là một nửa trưởng bối của ngươi, sao ngươi có thể dùng lời như vậy nói với nàng?” Lý Ngọc Nhi đứng lại ở bên cạnh hai người, quét một vòng vẻ mặt của cả hai, ở đây lại xảy ra tình huống chướng mắt này, nặng nề hừ lạnh một tiếng, oán hận nói.
Vân Lãnh Ca nhíu mày, Mao chủ tịch đã nói, kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu, ngược lại Lý thị lại có chủ ý hay, học theo, muốn làm theo biện pháp cũ của nàng sao, liên hợp với bản thân mình đánh ngã Vạn Phượng Ngô, hôm nay trở mặt theo hướng khác, muốn liên hợp với Tứ di nương ở lật đổ mình sao? Trở mặt khá lắm.
“Tam di nương, sợ là ngài nói sai rồi, chuyện này đúng là Tứ di nương không phải, nha đầu kia do ta đưa cho nàng, nàng muốn đi, không đến hai ngày liền xảy ra chuyện bẩn thỉu như vậy, về tình về lý ta đều có một phần trách nhiệm, nếu không phải lấy đó làm gương, bọn nha hoàn khác cũng sẽ học theo, quy củ của Tướng phủ còn cần nữa không? Dù sao phủ của chúng ta cũng không phải là tiểu gia nhà nghèo, không có quy củ, nên thủ lễ, nên có thể thống, một dạng cũng không nên lộ, ngươi xem có phải nên để ý cái này hay không?” Lời nói như dao, đều chậm rãi rành mạch nói ra.
Trần Tố Lan không biết tốt xấu như thế, đừng trách nàng không chừa lại nửa phần tình cảm và thể diện nào.
Tam di nương nghe Vân Lãnh Ca cố ý
Vân Lãnh Ca và Tứ di nương cùng nhau đi trên con đường nhỏ bên trong phủ.
“Nhị tiểu thư, tì thiếp có nên nói tin tốt này cho Vạn thị không?” Nụ cười trên mặt Trần Tố Lan như thế nào cũng không ngừng được, giọng điệu sung sướng thấp giọng hỏi.
“Bách túc chi trùng tử nhi bất cương (rết trăm chân, chết vẫn đứng vững – rắn chết vẫn còn nọc), mặc dù Nhị di nương đã ngã, nhưng vẫn còn hậu viện nhiều năm giao thiệp, không có chúng ta, tin tức chưa hẳn sẽ không tới.” Giọng nói Vân Lãnh Ca mát lạnh, có tác dụng an ủi lòng người, trong lòng nàng biết Nhị di nương tức quá lâu, vội vàng muốn đi xem cảnh tượng Vạn Phượng Ngô nổi giận đến thê thảm.
“Nhị tiểu thư, nếu khối thịt trong bụng Vạn thị kia là nam hài, thì đó chính là trưởng tử của Tướng phủ, Tướng gia tuổi trung niên mới có con trai, mặc dù là thứ xuất, nhất định vẫn xem như trân bảo, không chừng Tướng gia sẽ nể tình đứa bé này, tha thứ cho Nhị di nương.” Nội tâm nóng ran của Tứ di nương ôn hòa xuống một cách kỳ lạ, chậm rãi nói ra vấn đề nàng lo lắng.
“Dùng thuật vu cổ nguyền rủa phụ thân cùng tổ mẫu, ngươi cảm thấy đứa bé này sẽ được mọi người yêu thích sao? Tội vu cổ không phải có thể sơ lược đơn giản, một trang lịch sử bẩn thỉu nếu muốn hoàn toàn bỏ qua, là điều không thể, mặc dù Vạn thị bị đưa đi, vướng mắc đó của lão phu nhân vẫn sẽ tồn tại, mà đứa bé nàng sinh ra, mỗi ngày ở trước mặt tổ mẫu lắc lư, cũng chính là luôn luôn nhắc nhở bà đã bị mẹ đẻ đứa bé này nguyền rủa, thiếu chút nữa mất mạng, tổ mẫu còn có thể thích nổi sao?” Vân Lãnh Ca liên tục bước đi nhẹ nhàng thanh thản, nhỏ giọng giải thích phân tích lợi hại, ngay sau đó lập tức lại nhìn thoáng qua Trần Tố Lan đã bừng tỉnh đại ngộ: “Khối thịt kia là nam hay nữ vẫn chưa biết được, điều di nương phải làm, chính là sớm mang thai đứa bé của phụ thân, mẫu bằng tử quý, những lời này không sai đâu.”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Trần Tố Lan cứng lại, nghiêng đầu đánh giá lời nói của Vân Lãnh Ca là thực hay giả, thấy trên mặt nàng không hề dối trá, chỉ có ý cười chân thành: “Nhị tiểu thư, nếu tì thiếp sinh hạ đứa bé, ngài không tức giận sao?”
Vân Lãnh Ca bật cười, lắc đầu một cái, ánh mắt hàm chứa ý cười nhợt nhạt nói: “Lời này ta không biết đã nói với người khác bao nhiêu lần rồi, dù sao nữ nhi gia vẫn sẽ gả ra ngoài, nếu như ngươi thật sự sinh hạ trưởng tử cho Tướng phủ, đối với ta cũng không có nửa phần xung đột, ta tức giận làm gì.”
Đây chính là điểm bất đồng giữa Trần Tố Lan và Lý Ngọc Nhi, Lý Ngọc Nhi thích đặt mọi việc ở trong lòng, tự mình liều lĩnh suy đoán, sau đó buồn cười tạo ra một đáp án tự mình cho là đúng, thẳng thắn hỏi luôn thì tốt hơn nhiều so với hành vi ngoài mặt ngầm thừa nhận nhưng lén đâm dao sau lưng, trước mắt xem ra, Tứ di nương chính xác là một đối tượng hợp tác rất tốt.
Nàng hiểu được phải nắm chắc rộng lượng, biết đúng mực, tiến lùi cũng rất thoả đáng, cho đến nay tính tình vẫn xem như không tệ.
“Nhị tiểu thư dự tính khi nào bắt đầu dùng Nha Nha?” Tứ di nương nghe xong, trên mặt có chút ngượng ngùng, thầm mắng mình lòng dạ tiểu nhân.
“Nàng còn cần ta bắt đầu dùng sao? Ngươi chờ xem đi, nàng ta thích nhảy lên nhảy xuống như vậy, chúng ta và nàng không có khúc mắc oán hận, miễn cưỡng cũng coi như giúp nàng ta một lần, mà nàng ta phản bội Nhị di Nương, khẳng định trong lòng Nhị di Nương đang oán hận, Nha Nha lại sợ Nhị di Nương có ngày Đông Sơn tái khởi sẽ trả thù, mấy ngày này, vở kịch hay của các nàng ấy cũng nhanh chóng bắt đầu diễn rồi.” Vân Lãnh Ca khóe miệng chứa thâm ý khác cười, liếc mắt nhìn Ngâm Cầm đang hết nhìn đông nhìn tây quan sát xem có người nhìn lén hay không, đáy mắt ấm áp hoà thuận vui vẻ.
Quan tâm người thân của mình mặc dù không ở bên cạnh, nhưng Vân Lãnh Ca lại biết, bọn họ lúc nào cũng chú ý đến động tĩnh bên này, đám người Ngâm Cầm trên danh nghĩa là chủ tớ nhưng thật ra là bằng hữu, cũng thật tâm thật ý cùng nàng kề vai chiến đấu, cái thời chiến đấu một đi không về đã không còn nữa, loại cảm giác này thật sự rất tốt.
“Tì thiếp đã hiểu.” Tứ di nương nhất thời hiểu ra, ngẩng đầu lên xa xa nhìn thấy Lý Ngọc Nhi dẫn nha hoàn đi tới, Nhị tiểu thư vừa vặn cũng chú ý tới tình huống này nhanh chóng trao đổi ánh mắt.
“Nhị tiểu thư, tì thiếp không phải cố tình, tì thiếp không ngờ, Nha Nha đó có động cơ không trong sáng, nếu đã đắc tội với ngài kính xin ngài trách phạt.” Trong khoảnh khắc vẻ mặt Tứ di nương biến hóa, trên gương mặt xinh đẹp mang theo uất ức, càng thêm cứng rắn nặn ra vài giọt nước mắt trong suốt.
Vân Lãnh Ca đưa lưng về phía Lý Ngọc Nhi đang hướng bên này đi đến, dường như tự hiểu ra sau lưng mình có người tới đây, trong lòng trầm trồ khen ngợi kỹ năng diễn xuất tinh xảo của Tứ di nương, căm tức nhìn Tứ di nương hoa lê đẫm mưa trước mặt: “Nếu không phải ngươi lơ là sơ suất, hại bản thân ta để lại ấn tượng là người ngu dốt trì độn trong lòng tổ mẫu, thì ta trách mắng ngươi làm gì, về sau để tâm chút đi, ngươi có lòng chứa chấp nàng ta, nàng ta lại lòng lang dạ thú, ăn cây táo rào cây sung, vượt qua người chủ tử có chút chuyện cũng làm không nổi như ngươi, nếu như ngươi nhận Nha Nha, thì lẽ ra nên dụng tâm dạy dỗ lại nàng ta nhiều một chút, bây giờ bị nàng quấy nhiễu như vậy, chẳng những hại chính bản thân ngươi mà lại càng liên lụy đến ta.” Vân Lãnh Ca không để ý tới Ngâm Cầm giả vờ nóng nảy ra dấu tay, một lòng một dạ dùng sức trách tội.
“Nhị tiểu thư, tì thiếp biết sai rồi.” Trần Tố Lan thút thít vài cái, không biện bạch cho bản thân, chỉ là không ngừng rơi lệ, thời điểm lau nước mắt nhìn thấy Lý Ngọc Nhi phong thái yểu điệu tiêu sái bước tới, giống như là đột nhiên nhận ra vội vàng phúc thân, “Gặp qua tỷ tỷ.”
Trên mặt Vân Lãnh Ca cả kinh, đột nhiên quay đầu lại, nhìn Lý Ngọc Nhi cười lạnh đi qua, trong mắt lóe lên khó chịu, nghiêng mắt trừng Trần Tố Lan đang hồng hồng vành mắt.
“Nhị tiểu thư, cho dù Tứ di nương chỉ là thiếp thất của Tướng gia, nhưng cũng là một nửa trưởng bối của ngươi, sao ngươi có thể dùng lời như vậy nói với nàng?” Lý Ngọc Nhi đứng lại ở bên cạnh hai người, quét một vòng vẻ mặt của cả hai, ở đây lại xảy ra tình huống chướng mắt này, nặng nề hừ lạnh một tiếng, oán hận nói.
Vân Lãnh Ca nhíu mày, Mao chủ tịch đã nói, kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu, ngược lại Lý thị lại có chủ ý hay, học theo, muốn làm theo biện pháp cũ của nàng sao, liên hợp với bản thân mình đánh ngã Vạn Phượng Ngô, hôm nay trở mặt theo hướng khác, muốn liên hợp với Tứ di nương ở lật đổ mình sao? Trở mặt khá lắm.
“Tam di nương, sợ là ngài nói sai rồi, chuyện này đúng là Tứ di nương không phải, nha đầu kia do ta đưa cho nàng, nàng muốn đi, không đến hai ngày liền xảy ra chuyện bẩn thỉu như vậy, về tình về lý ta đều có một phần trách nhiệm, nếu không phải lấy đó làm gương, bọn nha hoàn khác cũng sẽ học theo, quy củ của Tướng phủ còn cần nữa không? Dù sao phủ của chúng ta cũng không phải là tiểu gia nhà nghèo, không có quy củ, nên thủ lễ, nên có thể thống, một dạng cũng không nên lộ, ngươi xem có phải nên để ý cái này hay không?” Lời nói như dao, đều chậm rãi rành mạch nói ra.
Trần Tố Lan không biết tốt xấu như thế, đừng trách nàng không chừa lại nửa phần tình cảm và thể diện nào.
Tam di nương nghe Vân Lãnh Ca cố ý
/131
|