Ngươi tên gì? Ngao Tháp đột nhiên hỏi.
Trong lòng Mộ Lam Yên ngẩn ra, thành thật trả lời: Mộ Lam Yên.
Ngươi lại ngẩng đầu lên đi. Ngao Tháp nghiêm túc thăm dò bộ dáng của đối phương: Quả nhiên là lớn lên vẻ mặt đẹp đẽ. Hơn nữa, dáng dấp cũng tương tự phu nhân nhà ta mấy phần. Nhị hoàng tử điện hạ quả nhiên là Thần Thông Quảng Đại, không biết hắn là tìm được ngươi từ nơi nào?
Ngao Tháp làm cho nàng có chút mơ hồ, nhưng bộ dáng đối phương mở miệng cười to, không giống như là diễn trò cho nàng xem. Hơn nữa, một đấng mày râu có tiền có thế như vậy không có cần phải làm điều thừa.
Lão gia nói thế giải thích ra sao?
Mặt Ngao Tháp ghét bỏ liếc mắt nhìn Mộ Lam Yên, cảm thấy đối phương là đang biết rõ còn hỏi: Nha đầu ngươi đó, ta đang nói gì chẳng lẽ ngươi không hiểu sao?
Mộ Lam Yên lắc lắc đầu.
Ngao Tháp lập tức liền sinh ra một nghi vấn, trong nháy mắt cười đùa trên mặt cũng biến mất hầu như không còn: Chẳng lẽ, ngươi không phải là nhị hoàng tử điện hạ tìm đến đóng giả con gái của phu nhân ta?
Trong nháy mắt Mộ Lam Yên cảm thấy đại não ngũ lôi đánh xuống đầu, trống rỗng nhưng mà trên mặt lại vẫn không nhìn ra có một tý gợn sóng. Thì ra là hôm đó Tư Không Vân đột nhiên nói nàng và Mẫn phu nhân thành mẹ con, tất cả đều bởi vì Ngao Tháp hoạch định phía sau màn. Hôm đó, nàng còn kỳ quái tại sao Tư Không Vân hỏi Mẫn phu nhân, ngoại trừ nàng có còn biết cô nương khác hay không. Hóa ra là người hắn sắp xếp tạm thời không thấy, cho nên trời xui đất khiến bị nàng thay thế. Sau khi nhanh chóng suy nghĩ một phen, nàng lập tức lựa ý hùa theo nói: A ~ thì ra là người nọ là nhị hoàng tử điện hạ à!
Diễn trò diễn toàn bộ, hiện tại cũng chỉ có thể coi ngựa chết thành ngựa sống mà chữa chạy rồi!
Ngao Tháp thấy bộ dạng đối phương chợt nhớ tới, lại cảm thấy người kia không biết là nhị hoàng tử điện hạ cũng hợp tình lý, nên lập tức cũng không suy nghĩ nhiều, đưa tay muốn mời Mộ Lam Yên tiến về phía cái ghế bên cạnh ngồi xuống.
Mới vừa rồi, ta thấy cô nương sửng sốt không đứng lên, mới tuyên bố nói những lời muốn đánh cô nương, hù dọa cô nương thôi.
Ngao Tháp giải thích khiến khuôn mặt nhỏ của Mộ Lam Yên đỏ lên, lập tức khoát tay nói: Không có, không có. Nhưng Ngao tiểu thư kể khổ với ngài, chẳng lẽ ngài không tức giận sao?
Ngao Tháp tất nhiên là cười nhạt một tiếng, thu lại ống tay áo nâng ly trà trên khay trà lên uống một hớp nhỏ: Thuở nhỏ tiểu nữ đã bị ta nuôi điêu ngoa vô lễ. Hơn nữa, phu nhân ta đã làm ra quyết định đối với các ngươi, tự nhiên ta sẽ không nhúng tay. Ta tin tưởng năng lực xử sự của phu nhân ta.
Mộ Lam Yên nghe vậy, trong lòng càng nhiều thêm vài tia kính nể đối với người nam nhân trước mắt này. Nhớ phụ thân Mộ Cảnh của nàng, trong ngày thường chính là quơ tay múa chân đối với mẫu thân của nàng, chủ nghĩa Đại Nam Tử cực kỳ bá đạo. Lại không ngờ rằng, vị hôn phu của Mẫn phu nhân lại là một người thâm minh đại nghĩa (hiểu rõ đúng sai) tin tưởng nàng như vậy. Mẫn phu nhân quả nhiên là hạnh phúc.
Ánh mắt Ngao Tháp không nhìn về phía Mộ Lam Yên nữa, có chút rời rạc nhìn tới phía trước: Thật ra thì buổi sáng Tương Nhi tới nói với ta, trong lòng ta là có mấy phần tức giận. Nhưng sau lại bị ta ép hỏi, mới biết thì ra là nàng bất kính đối với các ngươi trước. Ta đây là một người làm cha, quả nhiên là phải nói tiếng xin lỗi với Mộ cô nương.
Thật ra thì ta hiểu tâm tư của Ngao tiểu thư, đã sớm nghe nói Ngao tiểu thư lên mười tuổi cũng không có Mẫn phu nhân ở bên cạnh chăm sóc. Lúc này đột nhiên nhiều hơn một người giành yêu mến với nàng, dĩ nhiên là muốn vượt lên rồi.
Ngao Tháp đột nhiên có chút hạnh phúc cười một tiếng: Đứa con gái này của ta quả nhiên là, ha ha. . . . . . A đúng rồi, Mộ cô nương, ngươi đã trở thành con gái của phu nhân ta, vậy cũng là con gái của Ngao mỗ ta. Ngày sau trong phủ này cũng không còn có cái gì đích tiểu thư. Tuổi của ngươi sợ là lớn nhất, Tương Nhi nhỏ nhất, ngươi cần phải giúp đỡ nàng nhiều hơn. Tính tình nàng có chút không tốt, ngày sau gả đến phu gia không nói, chỉ là hiện tại trong phủ thì. . . . . . Ôi.
Lời còn sót lại, Ngao Tháp coi như không nói, Mộ Lam Yên cũng đoán được. Tính tình Ngao Tương không tốt thành bộ dáng này, nhất định là người làm sợ, trưởng bối ghét. Tiểu cô nương này lớn như vậy, sợ là trừ phụ thân Ngao Tháp này coi như chăm sóc đối với nàng, người khác đều là hận không thể chèn ép nàng.
Tiếp theo, Ngao Tháp đứt quãng nói rất nhiều chuyện xưa của hắn với Mẫn phu nhân, Mộ Lam Yên cũng tỉ mỉ lắng nghe, trong đó nhớ nhất sâu nhất chính là đoạn sở dĩ Mẫn phu nhân lại trăm phương ngàn kế tìm kiếm con gái. . . . . .
Ánh mắt Ngao Tháp xa xăm nhìn tới phong cảnh ngoài cửa sổ: Mấy ngày nữa chính là lễ thành niên của tiểu nữ Ngao Tương rồi. Thật ra thì ta cũng không để ý trước đó phu nhân ta đã sinh ra một đứa con gái, nhưng nếu thật sự có thể tìm trở về, ta nhất định xem là con gái ruột thịt mà nuôi dưỡng. Nhưng lúc ta biết nàng, con gái của nàng đã bị người ôm đi rồi.
Hôm ta gặp phải nàng chính là ngày thứ ba ta tiêu diệt phản tặc, ở trong thành Biện Kinh lửa khói nổi lên bốn phía, cửa thành không phòng thủ, góc đường đều là người đi xin ăn. Phụ thân ta lo lắng còn lại dư đảng lưu lại ở bên trong kinh đô, cho
Trong lòng Mộ Lam Yên ngẩn ra, thành thật trả lời: Mộ Lam Yên.
Ngươi lại ngẩng đầu lên đi. Ngao Tháp nghiêm túc thăm dò bộ dáng của đối phương: Quả nhiên là lớn lên vẻ mặt đẹp đẽ. Hơn nữa, dáng dấp cũng tương tự phu nhân nhà ta mấy phần. Nhị hoàng tử điện hạ quả nhiên là Thần Thông Quảng Đại, không biết hắn là tìm được ngươi từ nơi nào?
Ngao Tháp làm cho nàng có chút mơ hồ, nhưng bộ dáng đối phương mở miệng cười to, không giống như là diễn trò cho nàng xem. Hơn nữa, một đấng mày râu có tiền có thế như vậy không có cần phải làm điều thừa.
Lão gia nói thế giải thích ra sao?
Mặt Ngao Tháp ghét bỏ liếc mắt nhìn Mộ Lam Yên, cảm thấy đối phương là đang biết rõ còn hỏi: Nha đầu ngươi đó, ta đang nói gì chẳng lẽ ngươi không hiểu sao?
Mộ Lam Yên lắc lắc đầu.
Ngao Tháp lập tức liền sinh ra một nghi vấn, trong nháy mắt cười đùa trên mặt cũng biến mất hầu như không còn: Chẳng lẽ, ngươi không phải là nhị hoàng tử điện hạ tìm đến đóng giả con gái của phu nhân ta?
Trong nháy mắt Mộ Lam Yên cảm thấy đại não ngũ lôi đánh xuống đầu, trống rỗng nhưng mà trên mặt lại vẫn không nhìn ra có một tý gợn sóng. Thì ra là hôm đó Tư Không Vân đột nhiên nói nàng và Mẫn phu nhân thành mẹ con, tất cả đều bởi vì Ngao Tháp hoạch định phía sau màn. Hôm đó, nàng còn kỳ quái tại sao Tư Không Vân hỏi Mẫn phu nhân, ngoại trừ nàng có còn biết cô nương khác hay không. Hóa ra là người hắn sắp xếp tạm thời không thấy, cho nên trời xui đất khiến bị nàng thay thế. Sau khi nhanh chóng suy nghĩ một phen, nàng lập tức lựa ý hùa theo nói: A ~ thì ra là người nọ là nhị hoàng tử điện hạ à!
Diễn trò diễn toàn bộ, hiện tại cũng chỉ có thể coi ngựa chết thành ngựa sống mà chữa chạy rồi!
Ngao Tháp thấy bộ dạng đối phương chợt nhớ tới, lại cảm thấy người kia không biết là nhị hoàng tử điện hạ cũng hợp tình lý, nên lập tức cũng không suy nghĩ nhiều, đưa tay muốn mời Mộ Lam Yên tiến về phía cái ghế bên cạnh ngồi xuống.
Mới vừa rồi, ta thấy cô nương sửng sốt không đứng lên, mới tuyên bố nói những lời muốn đánh cô nương, hù dọa cô nương thôi.
Ngao Tháp giải thích khiến khuôn mặt nhỏ của Mộ Lam Yên đỏ lên, lập tức khoát tay nói: Không có, không có. Nhưng Ngao tiểu thư kể khổ với ngài, chẳng lẽ ngài không tức giận sao?
Ngao Tháp tất nhiên là cười nhạt một tiếng, thu lại ống tay áo nâng ly trà trên khay trà lên uống một hớp nhỏ: Thuở nhỏ tiểu nữ đã bị ta nuôi điêu ngoa vô lễ. Hơn nữa, phu nhân ta đã làm ra quyết định đối với các ngươi, tự nhiên ta sẽ không nhúng tay. Ta tin tưởng năng lực xử sự của phu nhân ta.
Mộ Lam Yên nghe vậy, trong lòng càng nhiều thêm vài tia kính nể đối với người nam nhân trước mắt này. Nhớ phụ thân Mộ Cảnh của nàng, trong ngày thường chính là quơ tay múa chân đối với mẫu thân của nàng, chủ nghĩa Đại Nam Tử cực kỳ bá đạo. Lại không ngờ rằng, vị hôn phu của Mẫn phu nhân lại là một người thâm minh đại nghĩa (hiểu rõ đúng sai) tin tưởng nàng như vậy. Mẫn phu nhân quả nhiên là hạnh phúc.
Ánh mắt Ngao Tháp không nhìn về phía Mộ Lam Yên nữa, có chút rời rạc nhìn tới phía trước: Thật ra thì buổi sáng Tương Nhi tới nói với ta, trong lòng ta là có mấy phần tức giận. Nhưng sau lại bị ta ép hỏi, mới biết thì ra là nàng bất kính đối với các ngươi trước. Ta đây là một người làm cha, quả nhiên là phải nói tiếng xin lỗi với Mộ cô nương.
Thật ra thì ta hiểu tâm tư của Ngao tiểu thư, đã sớm nghe nói Ngao tiểu thư lên mười tuổi cũng không có Mẫn phu nhân ở bên cạnh chăm sóc. Lúc này đột nhiên nhiều hơn một người giành yêu mến với nàng, dĩ nhiên là muốn vượt lên rồi.
Ngao Tháp đột nhiên có chút hạnh phúc cười một tiếng: Đứa con gái này của ta quả nhiên là, ha ha. . . . . . A đúng rồi, Mộ cô nương, ngươi đã trở thành con gái của phu nhân ta, vậy cũng là con gái của Ngao mỗ ta. Ngày sau trong phủ này cũng không còn có cái gì đích tiểu thư. Tuổi của ngươi sợ là lớn nhất, Tương Nhi nhỏ nhất, ngươi cần phải giúp đỡ nàng nhiều hơn. Tính tình nàng có chút không tốt, ngày sau gả đến phu gia không nói, chỉ là hiện tại trong phủ thì. . . . . . Ôi.
Lời còn sót lại, Ngao Tháp coi như không nói, Mộ Lam Yên cũng đoán được. Tính tình Ngao Tương không tốt thành bộ dáng này, nhất định là người làm sợ, trưởng bối ghét. Tiểu cô nương này lớn như vậy, sợ là trừ phụ thân Ngao Tháp này coi như chăm sóc đối với nàng, người khác đều là hận không thể chèn ép nàng.
Tiếp theo, Ngao Tháp đứt quãng nói rất nhiều chuyện xưa của hắn với Mẫn phu nhân, Mộ Lam Yên cũng tỉ mỉ lắng nghe, trong đó nhớ nhất sâu nhất chính là đoạn sở dĩ Mẫn phu nhân lại trăm phương ngàn kế tìm kiếm con gái. . . . . .
Ánh mắt Ngao Tháp xa xăm nhìn tới phong cảnh ngoài cửa sổ: Mấy ngày nữa chính là lễ thành niên của tiểu nữ Ngao Tương rồi. Thật ra thì ta cũng không để ý trước đó phu nhân ta đã sinh ra một đứa con gái, nhưng nếu thật sự có thể tìm trở về, ta nhất định xem là con gái ruột thịt mà nuôi dưỡng. Nhưng lúc ta biết nàng, con gái của nàng đã bị người ôm đi rồi.
Hôm ta gặp phải nàng chính là ngày thứ ba ta tiêu diệt phản tặc, ở trong thành Biện Kinh lửa khói nổi lên bốn phía, cửa thành không phòng thủ, góc đường đều là người đi xin ăn. Phụ thân ta lo lắng còn lại dư đảng lưu lại ở bên trong kinh đô, cho
/104
|