Thủy Đô tất nhiên lấy thủy là đặc sắc, quả thực không hổ danh là Thủy Đô, gần như toàn bộ đô thành đều được xây dựng trên mặt nước. Không giống Tát La hay những hải quốc khác, phần đất liền nó có ít ỏi một cách đáng thương, rất nhiều nhà cửa đều dùng nguyên liệu bằng da của những sinh vật biển để xây trên mặt nước, nhẹ như tờ giấy nhưng lại dẻo dai vô cùng. Bề ngoài tuy trông giống nhà, nhưng thực tế thì nó giống một chiếc thuyền nhỏ hơn, những ngôi nhà nhẹ nhàng lập lờ trên mặt nước tạo nên một phong cảnh vô cùng đặc sắc. Tuy vậy, trước khí hậu bất thường và sóng to gió lớn của đại dương, chúng vẫn rất là ổn định, bởi lẽ mỗi người chủ nhà đều có một loài sủng vật tên là Định Hướng Hải Tê.
Định Hướng Hải Tê không phải sủng vật chiến đấu, bọn chúng có tính tình hiền lành hệt như loài trâu trên Địa cầu vậy. Sở dĩ có tên Định Hướng là bởi chúng có tập quán sinh hoạt trong một vùng nước cố định, nếu như dòng nước có xô chúng đi nơi khác, bọn chúng sẽ tự động bơi về nơi ở trước kia. Bởi thế, nếu gắn nhà lên trên người Định Hướng Hải Tê, ngôi nhà đó sẽ vĩnh viễn không bị trôi đi quá xa, khiến cho các cư dân tại Thủy Đô có được một chỗ ở ổn định.
Một điểm đặc sắc rõ nét khác của Thủy Đô đó là những con đường. Không phải muốn khoe nó rộng rãi, to đẹp hay xa hoa tráng lệ đến dường nào, mà ở đây muốn nói tới những con đường bằng nước, ở khắp mọi nơi đều có thể thấy những quốc dân rảo bước trên mặt nước một cách nhẹ nhàng. Người đến đây lần đầu khẳng định sẽ vô cùng kinh ngạc, bởi lẽ có thể đi trên mặt nước là tiêu chí khẳng định khinh thân thuật đã đạt đến một cảnh giới nhất định. Vậy mà, toàn bộ Thủy Đô từ những cụ già cho đến đứa trẻ lên ba đều làm được điều đó một cách dễ dàng.
Thật ra, không phải cư dân nào của Thủy Đô cũng đều là cường giả, trên đại lục không có quốc gia nào có mật độ cường giả cao đến vậy. Nếu có người nào chú ý quan sát một chút sẽ phát hiện ra, nước bên dưới những con đường có màu xanh thẫm hơn những khu vực khác, bí mật chính là ở đó.
Tạo thành hiện tượng trên là do một loài vi sinh vật đặc thù tên là Thực Lãng trùng gây ra, chúng nổi danh bởi đặc tính thích “ăn sóng”, chỉ cần gần đó có sóng xuất hiện sẽ bị chúng nhanh chóng “xơi tái” ngay. Nếu giải thích một cách khoa học, thì đó là do bọn chúng hấp thu năng lượng bên trong các con sóng khiến nó phân giải và mặt nước tĩnh lặng trở lại. Ngoài ra, chúng còn là loại thích sống quần cư giống như san hô, đồng thời chất thải ra có khả năng ngưng kết. Nhưng chúng khác san hô ở chỗ, chất thải của chúng có thể gia tăng mật độ của nước, khiến tính lưu động giảm mạnh và gần như đông đặc, tuy nhiên phạm vi chỉ giới hạn ở xung quanh nó. Khu vực nào có Thực Lãng trùng quần cư, trong khoảng mười thước trên mặt nước gần như có thể sánh ngang đất liền, nó không hề bị dao động theo dòng nước, hay nói chính xác hơn, phía dưới mặt nước mười thước mới thật sự là nước, còn phía trên là một lớp phù du đặc thù, người dân Thủy Đô gọi nó là thủy tinh.
Cấu tạo đặc thù dẫn tới kết quả là nó đủ sức chống đỡ trọng lượng cơ thể, bởi thế, bí mật “toàn dân đều là cường giả” đã tự động bị lột trần, nguyên do thực sự là Thực Lãng trùng. Còn độ lún khi bước trên đó lại liên quan đến thể trọng của mỗi người,với những Dã Man nhân cao to vạm vỡ, khi di chuyển nước phải ngập hết bắp chân, hệt như khi ta bước trên mặt đất vừa trải qua bão tuyết vậy, may mà bọn họ có sức khoẻ cường tráng, hoặc do từ nhỏ sinh hoạt tại Thủy Đô nên đã quen, bởi thế không thấy họ khó nhọc cho lắm.
Có thể nói, Thủy Đô dựa vào Thực Lãng trùng mà tồn tại, nếu không nhờ đặc tính “ăn sóng” của chúng, một Thủy Đô thiếu sự che chở của đất liền lúc nào cũng có thể bị đại dương đầy bất ổn kia nuốt chửng, ngay cả việc giao thông tiện lợi như trên đất liền cũng đều nhờ có chúng. Vì có tầm quan trọng vô cùng như vậy nên chúng trở thành tiêu chí của Thủy Đô, ngoại trừ thần, chúng là thứ được tôn kính nhất, có thể sánh ngang với linh vật. Hầu hết các hải quốc, bao gồm cả Tát La đều lấy rồng làm linh vật, ngoài ra còn có những thượng cổ thần thú trong truyền thuyết, chỉ có Thủy Đô là đặc biệt nhất. Song kỳ lạ là Thực Lãng trùng chỉ có thể phát triển với quy mô lớn tại Thủy Đô, còn bất cứ nơi nào khác trên đại lục đều không được, bởi thế không ít quốc gia thèm muốn tác dụng của chúng mà chỉ có thể đứng nhìn mà hâm mộ thôi.
Đương nhiên, không phải Thủy Đô không có chút đất liền nào, vẫn có một vài hòn đảo với diện tích rất nhỏ nằm rải rác đó đây, thậm chí có nơi chỉ là một phiến đá ngầm lớn tạo thành. Với nguyên tắc càng hiếm càng quý, chúng trở thành vật được tranh giành nhiều nhất, nhưng số người có được thì chẳng có mấy ai, đa phần là quan lại quý tộc của Thủy Đô hoặc là võ giả đã thành danh, đối với những người dân thường, đó là vật phẩm xa xỉ tuyệt đối không dám nghĩ tới.
Một đặc điểm nữa của Thủy Đô đó là nó có rất nhiều thủy tộc, khắp nơi toàn là Hà Nhân, Giải Nhân, Ngư Nhân, Vưu Nhân [1]...tất cả đều tạo nên một thế giới chẳng khác gì long cung. Tuy nhiên, giữ địa vị thống trị tại Thủy Đô lại không phải là người dân nguyên gốc ở đây, mà là những chủng tộc có trí tuệ cao như Tinh Linh hay nhân tộc.
Mộ Dung Thiên đang thưởng thức phong thổ nhân tình tại nơi đất khách này, cảm giác như được đến thiên giới trong thần thoại vậy, chỉ khác là mây đã được thay bằng nước, Hà Nhân, Giải Nhân cũng chẳng phải là thiên binh thiên tướng.
Khiết Tây Tạp vô cùng kinh ngạc, quan sát những người đi lại trên mặt nước đầy hứng thú, nàng muốn thử nghiệm xem cảm giác nó như thế nào, nên nhảy tót xưống khỏi Hải mã, đặt chân lên con đường để cảm nhận thực tế. Bởi vì không dùng Ngự Phong thuật nên ngay lập tức nàng bị lún xuống như những người khác nhưng dừng lại nhanh chóng, Khiết Tây Tạp có thân hình nhẹ nhàng nên nước chỉ ngập đến mu bàn chân, mềm như nhung, cảm giác như đi trên bông vậy, rất thoải mái. Còn có một điểm khác biệt với nước thông thường, đó là thủy tinh không hề làm ướt chân Khiết Tây Tạp, chúng hệt như những con lươn trơn tuột, chỉ lướt qua làn da một cách nhẹ nhàng rồi lại lẳng lặng trườn đi, không chút lưu luyến. Chúng tựa như một sinh vật sống, tinh nghịch và hoạt bát như một tiểu Tinh Linh ham chơi, không biết liệu đó có phải nguồn gốc của cái tên thủy tinh hay chăng.
Khiết Tây Tạp đùa giỡn trên mặt nước một hồi rồi mới nhảy lên lưng Hải mã mà lòng vẫn còn lưu luyến, nàng xoay sang Mộ Dung Thiên và Đình Đình đang đi kế bên, cười nói:
- Chơi vui quá, ngưỡng mộ đại danh của Thủy Đô qua “Đại lục du ký” của Mặc Phỉ từ lâu, hôm nay cuối cùng đã có thể thỏa lòng mong ước. Ủa, hai người không định cảm thụ một tí à? Hay lắm đó!
Mặc Phỉ là vị ngâm du thi nhân nổi danh nhất Thần Phong đại lục vào thời kỳ hai trăm năm trước, nghe nói mọi ngóc ngách trên Thần Phong đại lục đều in dấu chân của ông, ông là thần tượng của tất cả ngâm du thi nhân. “Đại lục du ký”, một cuốn sách cực kỳ thịnh hành, tóm tắt những chuyện lạ ở khắp nơi trên thế giới mà ông đã từng trải qua, khiến biết bao người hâm mộ. Đáng tiếc, ở đây không biết đến bản quyền, nếu không, ông khẳng định là tác giả giàu có nhất.
Mộ Dung Thiên còn chưa hết tính trẻ con, thật ra cũng rất muốn sảng khoái một phen, nhưng lại cảm thấy làm vậy có phần mất thân phận, nhất là ở trước mặt Đình Đình, hắn phải bảo trì hình tượng trầm ổn của mình, bởi thế hắn ra vẻ coi thường:
- Đã mấy tuổi rồi mà còn ham chơi vậy chứ, đồ trẻ con!
Khiết Tây Tạp lạnh lùng đáp trả:
- Dạ vâng, Khải Lý tiên sinh đứng đắn của chúng ta, tại sao ngài lại ăn kẹo Khiêu Khiêu, thứ mà tại Thủy Đô này chỉ có trẻ con mới thích ăn nhỉ?
Kẹo Khiêu Khiêu là đặc sản của Thủy Đô, được chiết xuất từ mật của một loại tôm có tên là Khiêu Khiêu, khi ngậm trong miệng, nó cứ nhảy tưng tưng y như tôm, cho đến lúc tan hết mới thôi, rất được bọn trẻ con yêu thích.
Mộ Dung Thiên ngượng ngùng cười đáp:
- Hì hì, ta chỉ muốn thử xem nó có biết nhảy thật không ấy mà. Con người nhất định phải có lòng ham hiểu biết mạnh mẽ thì mới có thể tiến bộ chứ, phải không? Ái da, đừng chạy!
Đang nói dở, vì mở miệng quá lớn mà viên kẹo nhảy luôn ra ngoài, rơi xuống nước rồi không thấy tăm hơi đâu nữa. Tên sắc lang vô cùng ủ rũ, cảm giác đó rất hay mà, chẳng khác gì được mát-xa miệng miễn phí vậy, chỉ có điều Khiết Tây Tạp đã nói vậy rồi, hắn cũng ngại không dám mua thêm nữa.
Đình Đình nhìn hai người đấu khẩu, cảm thấy thật thú vị. Từ khi biết mình bị lừa, suốt dọc đường, cả Mộ Dung Thiên lẫn Khiết Tây Tạp đều không ngơi miệng, có điều chỉ toàn tranh cãi vớ vẩn mà thôi.
Các con đường tại Thủy Đô nhiệt náo chưa từng thấy, có bảo nhà nhà đổ ra đường cũng không ngoa, đường lớn đã bị tạm thời trưng dụng, thậm chí những người thông thạo thủy tính còn bơi luôn ở dưới nước. Có thể khiến mọi người điên cuồng đến vậy thì chỉ có thể là một người - Long vương Mạch Khắc Tắc Nhĩ, phong thái của một nhân vật huyền thoại còn hấp dẫn hơn bất cứ thứ gì, bởi vậy, dân chúng mới bất chấp phiền hà như thế.
Cuối cùng mọi người cũng không thất vọng, không biết vì lý do gì, Mạch Khắc Tắc Nhĩ lại đón nhận sự nghênh tiếp của quan phương một cách thoải mái, khác hẳn với phong cách khiêm nhường thường ngày, điều đó khiến cho đám người Mộ Dung Thiên ở phía sau cũng được thơm lây. Trước kia, hắn đã từng có cơ hội được mọi người hoan nghênh chào đón, đó là khi còn là đoàn trưởng quân đoàn 376, mang theo chiến thắng huy hoàng nhất quay về; đáng tiếc, vinh quang đó chẳng thể thực hiện được, đại anh hùng rốt cuộc lại trở thành tội phạm.
Những chiến binh may mắn còn sót lại sau cuộc hành trình đều trở thành anh hùng, đồng thời cũng nhận được sự tiếp đãi nhiệt tình từ Thủy Đô. Mấy đoàn bộ binh giương cao trường thương đi hai bên mở đường, một đội Giải nhân đang gõ trống hòa tấu cùng tiếng kèn của những Vưu nhân, tiếng nhạc vang dội đến tận trời xanh, ngay cả mặt nước cũng phải rung động. Thỉnh thoảng, lại có mấy chục tiểu nữ hài của Phi Ngư tộc bay lượn trên không rồi tung những đóa hoa Sắt Đặc đại biểu cho vinh dự xuống đầu của đội ngũ phía dưới, cánh hoa tung bay, khung cảnh vô cùng tráng lệ.
Trước ngực mỗi người còn đeo một chiếc huân chương sáng lấp lánh, đó là vật phẩm mà chỉ những người có tư cách anh hùng bậc 3 mới có và do quan lại Thủy Đô trao tặng. Ngoại trừ đại biểu vinh dự, nó còn rất hữu dụng. Những anh hùng có được huân chương anh hùng, cho dù đó là huân chương bậc 3 - loại thấp nhất - đều có thể được hưởng sự phục vụ cao cấp vượt quá hạn mức vốn có của cấp bậc bản thân cùng với chi phí cực thấp ở mọi nơi ăn chơi trong thành.
Mộ Dung Thiên đang tính xem tối nay liệu có nên dùng huân chương trước ngực này để lừa phỉnh mấy mỹ nữ Thủy Đô để kích tình một phen, để xem bọn họ có thật sự như nước hay không, nhưng đột nhiên tiếng kèn trống phía trước chợt đổ dồn, Mộ Dung Thiên kinh ngạc nhìn theo...Đi kèm tiếng vó vang lên đều đặn là hai hàng bạch giáp kỵ sĩ hùng dũng oai vệ đầy khí phách xếp hàng ngang trước mặt đoàn người. Phương thức nghênh tiếp tối cao của Thủy Đô chia làm hai phương thức là “nghênh” và “tiếp”. “Nghênh” là đi thẳng đến nơi thuyền đỗ để nghênh đón, còn “tiếp” là tiếp nhận quý khách từ trong đội ngũ nghênh đón kia và cùng hộ tống tới điểm đến. Chào đón Mạch Khắc Tắc Nhĩ dĩ nhiên là dùng phương thức cao nhất.
Một người đứng ngay trong chính giữa đội kỵ sĩ liền điều khiển ma thú tiến lại gần, khi còn cách đoàn người khoảng mười thước thì nhảy xuống, sau đó thực hiện một nghi lễ tiêu chuẩn đầy ưu nhã của kỵ sĩ:
- Hội trưởng Kỵ Sĩ công hội Toa Phỉ, đại biểu cho Thủy Đô cùng tất cả dân chúng, xin hoan nghênh Long vương tới thăm với tất cả lòng tôn kính tối cao.
Toa Phỉ? Nghe thấy cái tên đó, Mộ Dung Thiên không khỏi nhìn theo, bởi vì nàng ta chính là nhị muội của Duy Đa Lợi Á, và cũng là kẻ chủ mưu trong âm mưu tranh quyền đoạt lợi này.
Định Hướng Hải Tê không phải sủng vật chiến đấu, bọn chúng có tính tình hiền lành hệt như loài trâu trên Địa cầu vậy. Sở dĩ có tên Định Hướng là bởi chúng có tập quán sinh hoạt trong một vùng nước cố định, nếu như dòng nước có xô chúng đi nơi khác, bọn chúng sẽ tự động bơi về nơi ở trước kia. Bởi thế, nếu gắn nhà lên trên người Định Hướng Hải Tê, ngôi nhà đó sẽ vĩnh viễn không bị trôi đi quá xa, khiến cho các cư dân tại Thủy Đô có được một chỗ ở ổn định.
Một điểm đặc sắc rõ nét khác của Thủy Đô đó là những con đường. Không phải muốn khoe nó rộng rãi, to đẹp hay xa hoa tráng lệ đến dường nào, mà ở đây muốn nói tới những con đường bằng nước, ở khắp mọi nơi đều có thể thấy những quốc dân rảo bước trên mặt nước một cách nhẹ nhàng. Người đến đây lần đầu khẳng định sẽ vô cùng kinh ngạc, bởi lẽ có thể đi trên mặt nước là tiêu chí khẳng định khinh thân thuật đã đạt đến một cảnh giới nhất định. Vậy mà, toàn bộ Thủy Đô từ những cụ già cho đến đứa trẻ lên ba đều làm được điều đó một cách dễ dàng.
Thật ra, không phải cư dân nào của Thủy Đô cũng đều là cường giả, trên đại lục không có quốc gia nào có mật độ cường giả cao đến vậy. Nếu có người nào chú ý quan sát một chút sẽ phát hiện ra, nước bên dưới những con đường có màu xanh thẫm hơn những khu vực khác, bí mật chính là ở đó.
Tạo thành hiện tượng trên là do một loài vi sinh vật đặc thù tên là Thực Lãng trùng gây ra, chúng nổi danh bởi đặc tính thích “ăn sóng”, chỉ cần gần đó có sóng xuất hiện sẽ bị chúng nhanh chóng “xơi tái” ngay. Nếu giải thích một cách khoa học, thì đó là do bọn chúng hấp thu năng lượng bên trong các con sóng khiến nó phân giải và mặt nước tĩnh lặng trở lại. Ngoài ra, chúng còn là loại thích sống quần cư giống như san hô, đồng thời chất thải ra có khả năng ngưng kết. Nhưng chúng khác san hô ở chỗ, chất thải của chúng có thể gia tăng mật độ của nước, khiến tính lưu động giảm mạnh và gần như đông đặc, tuy nhiên phạm vi chỉ giới hạn ở xung quanh nó. Khu vực nào có Thực Lãng trùng quần cư, trong khoảng mười thước trên mặt nước gần như có thể sánh ngang đất liền, nó không hề bị dao động theo dòng nước, hay nói chính xác hơn, phía dưới mặt nước mười thước mới thật sự là nước, còn phía trên là một lớp phù du đặc thù, người dân Thủy Đô gọi nó là thủy tinh.
Cấu tạo đặc thù dẫn tới kết quả là nó đủ sức chống đỡ trọng lượng cơ thể, bởi thế, bí mật “toàn dân đều là cường giả” đã tự động bị lột trần, nguyên do thực sự là Thực Lãng trùng. Còn độ lún khi bước trên đó lại liên quan đến thể trọng của mỗi người,với những Dã Man nhân cao to vạm vỡ, khi di chuyển nước phải ngập hết bắp chân, hệt như khi ta bước trên mặt đất vừa trải qua bão tuyết vậy, may mà bọn họ có sức khoẻ cường tráng, hoặc do từ nhỏ sinh hoạt tại Thủy Đô nên đã quen, bởi thế không thấy họ khó nhọc cho lắm.
Có thể nói, Thủy Đô dựa vào Thực Lãng trùng mà tồn tại, nếu không nhờ đặc tính “ăn sóng” của chúng, một Thủy Đô thiếu sự che chở của đất liền lúc nào cũng có thể bị đại dương đầy bất ổn kia nuốt chửng, ngay cả việc giao thông tiện lợi như trên đất liền cũng đều nhờ có chúng. Vì có tầm quan trọng vô cùng như vậy nên chúng trở thành tiêu chí của Thủy Đô, ngoại trừ thần, chúng là thứ được tôn kính nhất, có thể sánh ngang với linh vật. Hầu hết các hải quốc, bao gồm cả Tát La đều lấy rồng làm linh vật, ngoài ra còn có những thượng cổ thần thú trong truyền thuyết, chỉ có Thủy Đô là đặc biệt nhất. Song kỳ lạ là Thực Lãng trùng chỉ có thể phát triển với quy mô lớn tại Thủy Đô, còn bất cứ nơi nào khác trên đại lục đều không được, bởi thế không ít quốc gia thèm muốn tác dụng của chúng mà chỉ có thể đứng nhìn mà hâm mộ thôi.
Đương nhiên, không phải Thủy Đô không có chút đất liền nào, vẫn có một vài hòn đảo với diện tích rất nhỏ nằm rải rác đó đây, thậm chí có nơi chỉ là một phiến đá ngầm lớn tạo thành. Với nguyên tắc càng hiếm càng quý, chúng trở thành vật được tranh giành nhiều nhất, nhưng số người có được thì chẳng có mấy ai, đa phần là quan lại quý tộc của Thủy Đô hoặc là võ giả đã thành danh, đối với những người dân thường, đó là vật phẩm xa xỉ tuyệt đối không dám nghĩ tới.
Một đặc điểm nữa của Thủy Đô đó là nó có rất nhiều thủy tộc, khắp nơi toàn là Hà Nhân, Giải Nhân, Ngư Nhân, Vưu Nhân [1]...tất cả đều tạo nên một thế giới chẳng khác gì long cung. Tuy nhiên, giữ địa vị thống trị tại Thủy Đô lại không phải là người dân nguyên gốc ở đây, mà là những chủng tộc có trí tuệ cao như Tinh Linh hay nhân tộc.
Mộ Dung Thiên đang thưởng thức phong thổ nhân tình tại nơi đất khách này, cảm giác như được đến thiên giới trong thần thoại vậy, chỉ khác là mây đã được thay bằng nước, Hà Nhân, Giải Nhân cũng chẳng phải là thiên binh thiên tướng.
Khiết Tây Tạp vô cùng kinh ngạc, quan sát những người đi lại trên mặt nước đầy hứng thú, nàng muốn thử nghiệm xem cảm giác nó như thế nào, nên nhảy tót xưống khỏi Hải mã, đặt chân lên con đường để cảm nhận thực tế. Bởi vì không dùng Ngự Phong thuật nên ngay lập tức nàng bị lún xuống như những người khác nhưng dừng lại nhanh chóng, Khiết Tây Tạp có thân hình nhẹ nhàng nên nước chỉ ngập đến mu bàn chân, mềm như nhung, cảm giác như đi trên bông vậy, rất thoải mái. Còn có một điểm khác biệt với nước thông thường, đó là thủy tinh không hề làm ướt chân Khiết Tây Tạp, chúng hệt như những con lươn trơn tuột, chỉ lướt qua làn da một cách nhẹ nhàng rồi lại lẳng lặng trườn đi, không chút lưu luyến. Chúng tựa như một sinh vật sống, tinh nghịch và hoạt bát như một tiểu Tinh Linh ham chơi, không biết liệu đó có phải nguồn gốc của cái tên thủy tinh hay chăng.
Khiết Tây Tạp đùa giỡn trên mặt nước một hồi rồi mới nhảy lên lưng Hải mã mà lòng vẫn còn lưu luyến, nàng xoay sang Mộ Dung Thiên và Đình Đình đang đi kế bên, cười nói:
- Chơi vui quá, ngưỡng mộ đại danh của Thủy Đô qua “Đại lục du ký” của Mặc Phỉ từ lâu, hôm nay cuối cùng đã có thể thỏa lòng mong ước. Ủa, hai người không định cảm thụ một tí à? Hay lắm đó!
Mặc Phỉ là vị ngâm du thi nhân nổi danh nhất Thần Phong đại lục vào thời kỳ hai trăm năm trước, nghe nói mọi ngóc ngách trên Thần Phong đại lục đều in dấu chân của ông, ông là thần tượng của tất cả ngâm du thi nhân. “Đại lục du ký”, một cuốn sách cực kỳ thịnh hành, tóm tắt những chuyện lạ ở khắp nơi trên thế giới mà ông đã từng trải qua, khiến biết bao người hâm mộ. Đáng tiếc, ở đây không biết đến bản quyền, nếu không, ông khẳng định là tác giả giàu có nhất.
Mộ Dung Thiên còn chưa hết tính trẻ con, thật ra cũng rất muốn sảng khoái một phen, nhưng lại cảm thấy làm vậy có phần mất thân phận, nhất là ở trước mặt Đình Đình, hắn phải bảo trì hình tượng trầm ổn của mình, bởi thế hắn ra vẻ coi thường:
- Đã mấy tuổi rồi mà còn ham chơi vậy chứ, đồ trẻ con!
Khiết Tây Tạp lạnh lùng đáp trả:
- Dạ vâng, Khải Lý tiên sinh đứng đắn của chúng ta, tại sao ngài lại ăn kẹo Khiêu Khiêu, thứ mà tại Thủy Đô này chỉ có trẻ con mới thích ăn nhỉ?
Kẹo Khiêu Khiêu là đặc sản của Thủy Đô, được chiết xuất từ mật của một loại tôm có tên là Khiêu Khiêu, khi ngậm trong miệng, nó cứ nhảy tưng tưng y như tôm, cho đến lúc tan hết mới thôi, rất được bọn trẻ con yêu thích.
Mộ Dung Thiên ngượng ngùng cười đáp:
- Hì hì, ta chỉ muốn thử xem nó có biết nhảy thật không ấy mà. Con người nhất định phải có lòng ham hiểu biết mạnh mẽ thì mới có thể tiến bộ chứ, phải không? Ái da, đừng chạy!
Đang nói dở, vì mở miệng quá lớn mà viên kẹo nhảy luôn ra ngoài, rơi xuống nước rồi không thấy tăm hơi đâu nữa. Tên sắc lang vô cùng ủ rũ, cảm giác đó rất hay mà, chẳng khác gì được mát-xa miệng miễn phí vậy, chỉ có điều Khiết Tây Tạp đã nói vậy rồi, hắn cũng ngại không dám mua thêm nữa.
Đình Đình nhìn hai người đấu khẩu, cảm thấy thật thú vị. Từ khi biết mình bị lừa, suốt dọc đường, cả Mộ Dung Thiên lẫn Khiết Tây Tạp đều không ngơi miệng, có điều chỉ toàn tranh cãi vớ vẩn mà thôi.
Các con đường tại Thủy Đô nhiệt náo chưa từng thấy, có bảo nhà nhà đổ ra đường cũng không ngoa, đường lớn đã bị tạm thời trưng dụng, thậm chí những người thông thạo thủy tính còn bơi luôn ở dưới nước. Có thể khiến mọi người điên cuồng đến vậy thì chỉ có thể là một người - Long vương Mạch Khắc Tắc Nhĩ, phong thái của một nhân vật huyền thoại còn hấp dẫn hơn bất cứ thứ gì, bởi vậy, dân chúng mới bất chấp phiền hà như thế.
Cuối cùng mọi người cũng không thất vọng, không biết vì lý do gì, Mạch Khắc Tắc Nhĩ lại đón nhận sự nghênh tiếp của quan phương một cách thoải mái, khác hẳn với phong cách khiêm nhường thường ngày, điều đó khiến cho đám người Mộ Dung Thiên ở phía sau cũng được thơm lây. Trước kia, hắn đã từng có cơ hội được mọi người hoan nghênh chào đón, đó là khi còn là đoàn trưởng quân đoàn 376, mang theo chiến thắng huy hoàng nhất quay về; đáng tiếc, vinh quang đó chẳng thể thực hiện được, đại anh hùng rốt cuộc lại trở thành tội phạm.
Những chiến binh may mắn còn sót lại sau cuộc hành trình đều trở thành anh hùng, đồng thời cũng nhận được sự tiếp đãi nhiệt tình từ Thủy Đô. Mấy đoàn bộ binh giương cao trường thương đi hai bên mở đường, một đội Giải nhân đang gõ trống hòa tấu cùng tiếng kèn của những Vưu nhân, tiếng nhạc vang dội đến tận trời xanh, ngay cả mặt nước cũng phải rung động. Thỉnh thoảng, lại có mấy chục tiểu nữ hài của Phi Ngư tộc bay lượn trên không rồi tung những đóa hoa Sắt Đặc đại biểu cho vinh dự xuống đầu của đội ngũ phía dưới, cánh hoa tung bay, khung cảnh vô cùng tráng lệ.
Trước ngực mỗi người còn đeo một chiếc huân chương sáng lấp lánh, đó là vật phẩm mà chỉ những người có tư cách anh hùng bậc 3 mới có và do quan lại Thủy Đô trao tặng. Ngoại trừ đại biểu vinh dự, nó còn rất hữu dụng. Những anh hùng có được huân chương anh hùng, cho dù đó là huân chương bậc 3 - loại thấp nhất - đều có thể được hưởng sự phục vụ cao cấp vượt quá hạn mức vốn có của cấp bậc bản thân cùng với chi phí cực thấp ở mọi nơi ăn chơi trong thành.
Mộ Dung Thiên đang tính xem tối nay liệu có nên dùng huân chương trước ngực này để lừa phỉnh mấy mỹ nữ Thủy Đô để kích tình một phen, để xem bọn họ có thật sự như nước hay không, nhưng đột nhiên tiếng kèn trống phía trước chợt đổ dồn, Mộ Dung Thiên kinh ngạc nhìn theo...Đi kèm tiếng vó vang lên đều đặn là hai hàng bạch giáp kỵ sĩ hùng dũng oai vệ đầy khí phách xếp hàng ngang trước mặt đoàn người. Phương thức nghênh tiếp tối cao của Thủy Đô chia làm hai phương thức là “nghênh” và “tiếp”. “Nghênh” là đi thẳng đến nơi thuyền đỗ để nghênh đón, còn “tiếp” là tiếp nhận quý khách từ trong đội ngũ nghênh đón kia và cùng hộ tống tới điểm đến. Chào đón Mạch Khắc Tắc Nhĩ dĩ nhiên là dùng phương thức cao nhất.
Một người đứng ngay trong chính giữa đội kỵ sĩ liền điều khiển ma thú tiến lại gần, khi còn cách đoàn người khoảng mười thước thì nhảy xuống, sau đó thực hiện một nghi lễ tiêu chuẩn đầy ưu nhã của kỵ sĩ:
- Hội trưởng Kỵ Sĩ công hội Toa Phỉ, đại biểu cho Thủy Đô cùng tất cả dân chúng, xin hoan nghênh Long vương tới thăm với tất cả lòng tôn kính tối cao.
Toa Phỉ? Nghe thấy cái tên đó, Mộ Dung Thiên không khỏi nhìn theo, bởi vì nàng ta chính là nhị muội của Duy Đa Lợi Á, và cũng là kẻ chủ mưu trong âm mưu tranh quyền đoạt lợi này.
/431
|