Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Mộ Dung Thiên đó là:
- Đại họa lâm đầu!
Lời của Long vương không cho phép cự tuyệt, hắn chỉ đành miễn cưỡng bước theo, trong lòng thấp thỏm không yên, suy đoán lung tung về những tình huống có thể xảy ra. Mạch Khắc Tắc Nhĩ liệu có chém mình làm hai như đã làm với tòa giả sơn trước kia hay không? Vừa nghĩ tới đó, Mộ Dung Thiên đã toát mồ hôi lạnh, hắn chợt nhớ tới một câu danh ngôn: “Người thông minh cũng có lúc mắc sai lầm” [1]. Nhưng đối với hắn thì không được mắc sai lầm, nếu không rất có thể sẽ từ thông minh mà biến thành ngu ngốc.
Đình Đình cũng lo lắng, nhưng không giúp được gì, Mộ Dung Thiên ra dấu cho nàng ý nói đừng hoảng loạn, thật ra trong lòng tên sắc lang cũng đang rối như tơ vò, nếu không may, cái mạng nhỏ này cũng đành chấm dứt bởi cái quyết định ngông cuồng khi trước.
Mạch Khắc Tắc Nhĩ dẫn Mộ Dung Thiên đến phòng khách quý, đi thẳng vào vấn đề:
- Vừa rồi có phải ngươi dùng Thiên Ma Hào bừa bãi không?
Mộ Dung Thiên suy nghĩ nhanh như chớp, liệu có nên nói dối không? Cuối cùng hắn quyết định khai báo thành thật, bởi vì câu nói của Mạch Khắc Tắc Nhĩ có vẻ như nghi vấn nhưng trong ngữ khí có thể thấy ý khẳng định nhiều hơn. Hắn làm ra vẻ không có chuyện gì cười gượng:
- À phải rồi, Long vương, tại sao ngài lại đột nhiên xuất hiện trên đường tới Thủy Đô?
Mạch Khắc Tắc Nhĩ không trả lời mà gặng hỏi:
- Có phải ngươi sử dụng đấu khí trong “Long thể hộ thân” để thổi không?
Mộ Dung Thiên đã đoán được ma thú bên ngoài tám chín phần có liên quan đến Thiên Ma Hào nhưng vẫn giả vờ hồ đồ:
- Đúng vậy, ta cảm thấy nó giống một nhạc khí nên định thử một cái, ủa, khi đó trong phòng ta có lập kết giới cách âm mà, sao đảo chủ lại biết nhỉ?
Mạch Khắc Tắc Nhĩ không nói gì nhưng điện mang trong mắt chợt sáng bừng, ánh mắt đưa đi đưa lại trên người hắn. Hiển nhiên ông không hoàn toàn tin tưởng lời nói của tên sắc lang, nên muốn dùng “Long uy” để ép hắn để lộ sơ hở. Đáng tiếc, Mộ Dung Thiên cũng không phải tay vừa, hạ quyết tâm đánh trống lãng đến cùng, vẻ mặt càng thêm ngơ ngác, thỉnh thoảng lại chớp chớp mắt, trông hệt như một đứa trẻ bị vu tội ăn vụng kẹo vậy.
Tình huống đó kéo dài đến mười mấy giây, điện mang trong mắt Long vương mới mờ dần đi. Điều đó chứng tỏ ông rất có thể đã tin tưởng hoặc tạm thời tin tưởng Mộ Dung Thiên. Tên sắc lang thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, song biểu tình vẫn không hề thay đổi theo tâm trạng, bởi lẽ bất cứ một sơ hở nào cũng có thể khiến lão hồ ly Mạch Khắc Tắc Nhĩ này nhận ra.
- Đưa Thiên Ma Hào cho ta ngay lập tức!
Mạch Khắc Tắc Nhĩ đưa một tay ra, ông tuyệt đối không cho phép tình huống ngoại lệ vừa rồi xảy ra lần nữa.
Sự đến nước này đã không còn quyền lựa chọn, Mộ Dung Thiên chỉ đành ngoan ngoãn lôi Thiên Ma Hào từ Không gian giới chỉ ra. So với những bảo vật khác, nó hoàn toàn chẳng có điểm gì đáng để kiêu ngạo ngoại trừ chất liệu tuyệt vời. Nhưng hiện giờ Mộ Dung Thiên đã biết sự quý giá của nó nên có phần tiếc nuối, tuy nhiên hắn vẫn phải nén sự đau lòng mà đưa ra, thậm chí không được lộ ra một chút do dự.
Mặc dù biểu tình của Mạch Khắc Tắc Nhĩ không hề thay đổi, nhưng từ sự run rẩy thoáng qua khi nhận Thiên Ma Hào từ tay Mộ Dung Thiên, có thể nhận ra Long vương khó mà kìm nén được hoàn toàn nỗi vui mừng tận trong đáy lòng, hắn càng thêm vững tin Thiên Ma Hào là một tuyệt thế bảo vật.
Mạch Khắc Tắc Nhĩ nhanh chóng cất kỹ Thiên Ma Hào rồi nhìn Mộ Dung Thiên mỉm cười đầy hư ngụy:
- La Địch, ngươi cũng không tệ đấy chứ, ngay cả Không gian giới chỉ cũng có rồi.
Mộ Dung Thiên cười đáp:
- Chẳng phải nhờ phúc của đảo chủ nên ta mới có thể lấy được từ tay Khiết Tây Tạp sao? Nếu như ngài muốn...
Hắn làm bộ muốn tháo Không gian giới chỉ ra.
Mạch Khắc Tắc Nhĩ xua xua tay:
- Không cần, thứ đó xứng đáng với ngươi.
Không gian giới chỉ cũng là một trong những bảo vật hiếm có trên thế gian, với số lượng bảo vật khổng lồ của Long tộc, không thể không chút động tâm với nó. Nhưng Mạch Khắc Tắc Nhĩ còn chưa đến mức bất chấp thân phận thánh cấp cường giả để vô cớ lấy một vật trong tay tiểu bối, việc đó cũng nằm trong ý liệu của Mộ Dung Thiên, hắn chỉ muốn nhân cơ hội này để biểu hiện lòng trung thành của mình mà thôi.
Mục đích đã đạt được, sắc mặt Mạch Khắc Tắc Nhĩ đã hòa hoãn hơn rất nhiều:
- La Địch, chúc mừng ngươi hoàn thành nhiệm vụ một cách thuận lợi và bình an trở về, giờ đã đến lúc ta thực hiện lời hứa rồi.
Vừa dứt lời, Mộ Dung Thiên liền cảm thấy mắt hoa lên, thân hình Mạch Khắc Tắc Nhĩ đã biến mất. Cũng như khi ông ta gieo “Long thể phụ thân” lên người Mộ Dung Thiên lúc trước, chỉ có điều là trong hai tháng qua, tu vi của hắn đã tăng lên không ít, có thể phát giác Long vương đã ở phía sau lưng, tuy nhiên thân thể phản ứng không kịp với tốc độ của suy nghĩ, mặc dù biết rõ nhưng không thể tránh được chứ đừng nói đến việc phản kháng.
Mộ Dung Thiên cực kỳ kinh hãi, ngỡ rằng Mạch Khắc Tắc Nhĩ muốn giết người diệt khẩu, vội kêu:
- Đảo chủ...
Sau lưng chợt truyền tới một sức hút khủng khiếp, Mộ Dung Thiên không nói tiếp được nữa, hắn chỉ cảm thấy có một thứ gì đó bị rút khỏi lồng ngực, cảm giác đó vô cùng khó chịu, tuy nhiên chỉ kéo dài chưa đến hai giây, áp lực đột nhiên biến mất, thì ra Mạch Khắc Tắc Nhĩ đã trở về chỗ cũ.
Mộ Dung Thiên cởi áo ra, tử sắc du long quấn quanh tim đã không thấy đâu nữa, điều đó chứng tỏ “Long thể phụ thân” đã được gỡ bỏ, Mộ Dung Thiên vô cùng mừng rỡ:
- Đa tạ đảo chủ!
Dù sao thì bị người khống chế, lúc nào cũng phải lo lắng cho sinh mạng của mình là một chuyện cực kỳ khó chịu.
Mạch Khắc Tắc Nhĩ lạnh nhạt đáp:
- Không cần, ngươi yên tâm, ta không phải người thất tín. Sau khi trở về Tát La, ta sẽ nói với công hội để sắp xếp cho ngươi một chức vị xứng đáng.
Mộ Dung Thiên lại vội vàng cảm tạ, Mạch Khắc Tắc Nhĩ đích thân an bài có lẽ sẽ không tệ, khẳng định là một chỗ béo bở với quyền lực không nhỏ, vừa nghĩ tới đó Mộ Dung Thiên đã mừng thầm.
- Chỉ có điều.....
Mạch Khắc Tắc Nhĩ chợt đổi giọng:
- Ta còn phải ở lại Thủy Đô mấy ngày để giải quyết vài chuyện. Ngươi cũng ở lại đi, đến lúc đó cùng ta trở về Tát La luôn.
Xa cách đám người Lộ Thiến lâu như vậy, Mộ Dung Thiên hiện giờ đang thấy nhớ nhà, chỉ hận không thể chắp cánh mà bay về ngay lập tức. Nhưng Mạch Khắc Tắc Nhĩ đã nói vậy thì cũng đành chịu, hơn nữa Thiên Lý mục trường của Duy Đa Lợi Á là một quân cờ quan trọng, không thể coi nhẹ, hắn cũng muốn giữ mối quan hệ tốt đẹp đó nên gật đầu:
- Được thôi, không thành vấn đề.
Thoáng dừng lại một chút rồi hắn lại hỏi:
- Đảo chủ, mấy người Ba Ba Lạp dạo này khỏe không?
Mạch Khắc Tắc Nhĩ cười đáp:
- Ngươi cứ yên tâm, bọn họ ở trên Long đảo rất tốt, tuyệt đối an toàn, có Mâu Cơ ở đó sẽ không buồn tẻ đâu. La Địch, ta đã điều tra việc ngươi thống lĩnh quân đoàn 376 trước kia. Sách lược táo bạo kinh người, hành động thì tỉ mỉ tinh tế, tầm nhìn với toàn cuộc lẫn cục bộ đều rất tốt. Mặc dù có đôi chỗ còn giải quyết chưa thỏa đáng, nhưng đó chỉ là do kinh nghiệm bị hạn chế mà thôi. Nói không phải khoa trương, ngươi thật sự là một nhân tài quân sự kiệt xuất, Lam Nguyệt đế quốc không có chốn dung thân cho ngươi, nhưng Tát La chúng ta thì khác, đối với những nhân tài ưu tú, trước giờ chúng ta đều luôn mở rộng cửa chào đón. Chỉ cần La Địch ngươi có đủ trung thành, vậy thì ta dám đảm bảo, ngươi và các nữ nhân của ngươi nhất định sẽ sống rất hạnh phúc, vui vẻ.
Ông đặc biệt nhấn mạnh khi nói tới hai từ “trung thành”, hàm ý cảnh cáo Mộ Dung Thiên nếu như có ý đồ gì bất chính, vậy thì hắn và mấy người Lộ Thiến tại Tát La chưa chắc đã được an thân.
Mộ Dung Thiên vội vàng bày tỏ sự trung thành:
- Ta tuyệt đối sẽ không hai lòng, ngài nên biết ngoại trừ Tát La ra, hiện giờ đã không còn nơi nào có thể chứa chấp ta được nữa rồi.
Mặc dù còn mang tâm trạng lưu luyến khôn nguôi đối với Lam Nguyệt đế quốc, địa phương đầu tiên sau khi đặt chân đến đại lục này, nhưng Mộ Dung Thiên biết mình đã không thuộc về Lam Nguyệt nữa. Trở thành tội phạm chiến tranh, chức nghiệp và thân phận bị thủ tiêu, ma pháp tạp [2] bị khóa, tất cả đã hoàn toàn cự tuyệt hắn.
Điều lưu luyến duy nhất chỉ còn là một vài người không cách nào dứt bỏ được, như là hồng nhan tri kỷ Bích Dạ và Khải Sắt Lâm, thầy giỏi bạn tốt Phỉ Đắc Phổ và Bố Luân Đặc, hai hảo hữu Tạp Hy và Khoa Tư Mạc, lại còn những chiến hữu của quân đoàn 376, dù thời gian bên nhau ngắn ngủi nhưng trong trận chiến sống còn trước đó mà đã kiến lập nên tình hữu nghị keo sơn gắn bó.
Nếu như Lam Nguyệt muốn khai chiến với những nước như Tát La như dự tính, vậy sau này hai nước sẽ là thù địch. Dân chúng hai bên sẽ không tránh khỏi vì lập trường khác biệt mà thù hận lẫn nhau, đến lúc đó, phải đối mặt ra sao với những người quan trọng nhất của mình trên Thần Phong đại lục, nhất là Bích Dạ và Khải Sắt Lâm? Tình nhân, bằng hữu liệu có trở mặt thành thù hay không? Nghĩ đến đó, Mộ Dung Thiên cảm thấy vô cùng phiền não.
Mẹ nó chứ, đâu sẽ vào đó thôi. Mộ Dung Thiên rủa thầm một câu, nhanh chóng xua đi vấn đề mà hắn không hề muốn đối mặt ra khỏi đầu bằng phương thức quen thuộc nhất của mình, bởi vì hắn luôn phải bảo trì đầu óc tỉnh táo để đối diện với những chuyện có thể phát sinh bất cứ lúc nào. Nên biết rằng, hắn đã không còn là La Địch trước kia, người sống một cuộc sống nhàn nhã trong học viện An Cách La Hy lúc trước nữa.
Mạch Khắc Tắc Nhĩ đắc ý cười:
- Rất tốt, La Địch, ta rất tán thưởng những người thông minh và thức thời như ngươi.
Mộ Dung Thiên cũng cười đáp:
- Đa tạ đảo chủ khen ngợi, ta nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngài. Nếu như không có việc gì khác, vậy ta xin cáo lui trước.
Mạch Khắc Tắc Nhĩ gật đầu:
- Được, sau khi đến Thủy Đô, ta sẽ cho người của Long tộc dẫn ngươi đến gặp ta. Khi còn ở trên thuyền này, nếu như không có chuyện gì quan trọng thì không cần đến tìm ta nữa.
Mộ Dung Thiên hiểu Mạch Khắc Tắc Nhĩ không muốn để người khác biết quan hệ giữa mình với ông ta, thế rồi hắn đáp ứng một tiếng rồi cáo lui. Sau khi trở về phòng, Đình Đình hỏi han xem có xảy ra vấn đề gì không, khi được biết không có gì trở ngại thì mới an tâm. Hai người lại thử nghiệm Cách âm kết giới ở trong phòng thì phát hiện không có vấn đề gì, chứng tỏ thanh âm của Thiên Ma Hào có tác dụng xuyên qua kết giới, cả hai đều cảm thấy khó tin. Tình huống ngoài ý muốn lần này cũng dạy thêm cho Mộ Dung Thiên một bài học.
Có Mạch Khắc Tắc Nhĩ hộ tống, Lam ngu không còn gặp phải hải tặc tập kích, thuận lợi gia nhập đoàn thuyền của hải quân Long tộc, một ngày sau thì đã đến Thủy Đô - một vương quốc trên mặt nước vang danh xa gần.
- Đại họa lâm đầu!
Lời của Long vương không cho phép cự tuyệt, hắn chỉ đành miễn cưỡng bước theo, trong lòng thấp thỏm không yên, suy đoán lung tung về những tình huống có thể xảy ra. Mạch Khắc Tắc Nhĩ liệu có chém mình làm hai như đã làm với tòa giả sơn trước kia hay không? Vừa nghĩ tới đó, Mộ Dung Thiên đã toát mồ hôi lạnh, hắn chợt nhớ tới một câu danh ngôn: “Người thông minh cũng có lúc mắc sai lầm” [1]. Nhưng đối với hắn thì không được mắc sai lầm, nếu không rất có thể sẽ từ thông minh mà biến thành ngu ngốc.
Đình Đình cũng lo lắng, nhưng không giúp được gì, Mộ Dung Thiên ra dấu cho nàng ý nói đừng hoảng loạn, thật ra trong lòng tên sắc lang cũng đang rối như tơ vò, nếu không may, cái mạng nhỏ này cũng đành chấm dứt bởi cái quyết định ngông cuồng khi trước.
Mạch Khắc Tắc Nhĩ dẫn Mộ Dung Thiên đến phòng khách quý, đi thẳng vào vấn đề:
- Vừa rồi có phải ngươi dùng Thiên Ma Hào bừa bãi không?
Mộ Dung Thiên suy nghĩ nhanh như chớp, liệu có nên nói dối không? Cuối cùng hắn quyết định khai báo thành thật, bởi vì câu nói của Mạch Khắc Tắc Nhĩ có vẻ như nghi vấn nhưng trong ngữ khí có thể thấy ý khẳng định nhiều hơn. Hắn làm ra vẻ không có chuyện gì cười gượng:
- À phải rồi, Long vương, tại sao ngài lại đột nhiên xuất hiện trên đường tới Thủy Đô?
Mạch Khắc Tắc Nhĩ không trả lời mà gặng hỏi:
- Có phải ngươi sử dụng đấu khí trong “Long thể hộ thân” để thổi không?
Mộ Dung Thiên đã đoán được ma thú bên ngoài tám chín phần có liên quan đến Thiên Ma Hào nhưng vẫn giả vờ hồ đồ:
- Đúng vậy, ta cảm thấy nó giống một nhạc khí nên định thử một cái, ủa, khi đó trong phòng ta có lập kết giới cách âm mà, sao đảo chủ lại biết nhỉ?
Mạch Khắc Tắc Nhĩ không nói gì nhưng điện mang trong mắt chợt sáng bừng, ánh mắt đưa đi đưa lại trên người hắn. Hiển nhiên ông không hoàn toàn tin tưởng lời nói của tên sắc lang, nên muốn dùng “Long uy” để ép hắn để lộ sơ hở. Đáng tiếc, Mộ Dung Thiên cũng không phải tay vừa, hạ quyết tâm đánh trống lãng đến cùng, vẻ mặt càng thêm ngơ ngác, thỉnh thoảng lại chớp chớp mắt, trông hệt như một đứa trẻ bị vu tội ăn vụng kẹo vậy.
Tình huống đó kéo dài đến mười mấy giây, điện mang trong mắt Long vương mới mờ dần đi. Điều đó chứng tỏ ông rất có thể đã tin tưởng hoặc tạm thời tin tưởng Mộ Dung Thiên. Tên sắc lang thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, song biểu tình vẫn không hề thay đổi theo tâm trạng, bởi lẽ bất cứ một sơ hở nào cũng có thể khiến lão hồ ly Mạch Khắc Tắc Nhĩ này nhận ra.
- Đưa Thiên Ma Hào cho ta ngay lập tức!
Mạch Khắc Tắc Nhĩ đưa một tay ra, ông tuyệt đối không cho phép tình huống ngoại lệ vừa rồi xảy ra lần nữa.
Sự đến nước này đã không còn quyền lựa chọn, Mộ Dung Thiên chỉ đành ngoan ngoãn lôi Thiên Ma Hào từ Không gian giới chỉ ra. So với những bảo vật khác, nó hoàn toàn chẳng có điểm gì đáng để kiêu ngạo ngoại trừ chất liệu tuyệt vời. Nhưng hiện giờ Mộ Dung Thiên đã biết sự quý giá của nó nên có phần tiếc nuối, tuy nhiên hắn vẫn phải nén sự đau lòng mà đưa ra, thậm chí không được lộ ra một chút do dự.
Mặc dù biểu tình của Mạch Khắc Tắc Nhĩ không hề thay đổi, nhưng từ sự run rẩy thoáng qua khi nhận Thiên Ma Hào từ tay Mộ Dung Thiên, có thể nhận ra Long vương khó mà kìm nén được hoàn toàn nỗi vui mừng tận trong đáy lòng, hắn càng thêm vững tin Thiên Ma Hào là một tuyệt thế bảo vật.
Mạch Khắc Tắc Nhĩ nhanh chóng cất kỹ Thiên Ma Hào rồi nhìn Mộ Dung Thiên mỉm cười đầy hư ngụy:
- La Địch, ngươi cũng không tệ đấy chứ, ngay cả Không gian giới chỉ cũng có rồi.
Mộ Dung Thiên cười đáp:
- Chẳng phải nhờ phúc của đảo chủ nên ta mới có thể lấy được từ tay Khiết Tây Tạp sao? Nếu như ngài muốn...
Hắn làm bộ muốn tháo Không gian giới chỉ ra.
Mạch Khắc Tắc Nhĩ xua xua tay:
- Không cần, thứ đó xứng đáng với ngươi.
Không gian giới chỉ cũng là một trong những bảo vật hiếm có trên thế gian, với số lượng bảo vật khổng lồ của Long tộc, không thể không chút động tâm với nó. Nhưng Mạch Khắc Tắc Nhĩ còn chưa đến mức bất chấp thân phận thánh cấp cường giả để vô cớ lấy một vật trong tay tiểu bối, việc đó cũng nằm trong ý liệu của Mộ Dung Thiên, hắn chỉ muốn nhân cơ hội này để biểu hiện lòng trung thành của mình mà thôi.
Mục đích đã đạt được, sắc mặt Mạch Khắc Tắc Nhĩ đã hòa hoãn hơn rất nhiều:
- La Địch, chúc mừng ngươi hoàn thành nhiệm vụ một cách thuận lợi và bình an trở về, giờ đã đến lúc ta thực hiện lời hứa rồi.
Vừa dứt lời, Mộ Dung Thiên liền cảm thấy mắt hoa lên, thân hình Mạch Khắc Tắc Nhĩ đã biến mất. Cũng như khi ông ta gieo “Long thể phụ thân” lên người Mộ Dung Thiên lúc trước, chỉ có điều là trong hai tháng qua, tu vi của hắn đã tăng lên không ít, có thể phát giác Long vương đã ở phía sau lưng, tuy nhiên thân thể phản ứng không kịp với tốc độ của suy nghĩ, mặc dù biết rõ nhưng không thể tránh được chứ đừng nói đến việc phản kháng.
Mộ Dung Thiên cực kỳ kinh hãi, ngỡ rằng Mạch Khắc Tắc Nhĩ muốn giết người diệt khẩu, vội kêu:
- Đảo chủ...
Sau lưng chợt truyền tới một sức hút khủng khiếp, Mộ Dung Thiên không nói tiếp được nữa, hắn chỉ cảm thấy có một thứ gì đó bị rút khỏi lồng ngực, cảm giác đó vô cùng khó chịu, tuy nhiên chỉ kéo dài chưa đến hai giây, áp lực đột nhiên biến mất, thì ra Mạch Khắc Tắc Nhĩ đã trở về chỗ cũ.
Mộ Dung Thiên cởi áo ra, tử sắc du long quấn quanh tim đã không thấy đâu nữa, điều đó chứng tỏ “Long thể phụ thân” đã được gỡ bỏ, Mộ Dung Thiên vô cùng mừng rỡ:
- Đa tạ đảo chủ!
Dù sao thì bị người khống chế, lúc nào cũng phải lo lắng cho sinh mạng của mình là một chuyện cực kỳ khó chịu.
Mạch Khắc Tắc Nhĩ lạnh nhạt đáp:
- Không cần, ngươi yên tâm, ta không phải người thất tín. Sau khi trở về Tát La, ta sẽ nói với công hội để sắp xếp cho ngươi một chức vị xứng đáng.
Mộ Dung Thiên lại vội vàng cảm tạ, Mạch Khắc Tắc Nhĩ đích thân an bài có lẽ sẽ không tệ, khẳng định là một chỗ béo bở với quyền lực không nhỏ, vừa nghĩ tới đó Mộ Dung Thiên đã mừng thầm.
- Chỉ có điều.....
Mạch Khắc Tắc Nhĩ chợt đổi giọng:
- Ta còn phải ở lại Thủy Đô mấy ngày để giải quyết vài chuyện. Ngươi cũng ở lại đi, đến lúc đó cùng ta trở về Tát La luôn.
Xa cách đám người Lộ Thiến lâu như vậy, Mộ Dung Thiên hiện giờ đang thấy nhớ nhà, chỉ hận không thể chắp cánh mà bay về ngay lập tức. Nhưng Mạch Khắc Tắc Nhĩ đã nói vậy thì cũng đành chịu, hơn nữa Thiên Lý mục trường của Duy Đa Lợi Á là một quân cờ quan trọng, không thể coi nhẹ, hắn cũng muốn giữ mối quan hệ tốt đẹp đó nên gật đầu:
- Được thôi, không thành vấn đề.
Thoáng dừng lại một chút rồi hắn lại hỏi:
- Đảo chủ, mấy người Ba Ba Lạp dạo này khỏe không?
Mạch Khắc Tắc Nhĩ cười đáp:
- Ngươi cứ yên tâm, bọn họ ở trên Long đảo rất tốt, tuyệt đối an toàn, có Mâu Cơ ở đó sẽ không buồn tẻ đâu. La Địch, ta đã điều tra việc ngươi thống lĩnh quân đoàn 376 trước kia. Sách lược táo bạo kinh người, hành động thì tỉ mỉ tinh tế, tầm nhìn với toàn cuộc lẫn cục bộ đều rất tốt. Mặc dù có đôi chỗ còn giải quyết chưa thỏa đáng, nhưng đó chỉ là do kinh nghiệm bị hạn chế mà thôi. Nói không phải khoa trương, ngươi thật sự là một nhân tài quân sự kiệt xuất, Lam Nguyệt đế quốc không có chốn dung thân cho ngươi, nhưng Tát La chúng ta thì khác, đối với những nhân tài ưu tú, trước giờ chúng ta đều luôn mở rộng cửa chào đón. Chỉ cần La Địch ngươi có đủ trung thành, vậy thì ta dám đảm bảo, ngươi và các nữ nhân của ngươi nhất định sẽ sống rất hạnh phúc, vui vẻ.
Ông đặc biệt nhấn mạnh khi nói tới hai từ “trung thành”, hàm ý cảnh cáo Mộ Dung Thiên nếu như có ý đồ gì bất chính, vậy thì hắn và mấy người Lộ Thiến tại Tát La chưa chắc đã được an thân.
Mộ Dung Thiên vội vàng bày tỏ sự trung thành:
- Ta tuyệt đối sẽ không hai lòng, ngài nên biết ngoại trừ Tát La ra, hiện giờ đã không còn nơi nào có thể chứa chấp ta được nữa rồi.
Mặc dù còn mang tâm trạng lưu luyến khôn nguôi đối với Lam Nguyệt đế quốc, địa phương đầu tiên sau khi đặt chân đến đại lục này, nhưng Mộ Dung Thiên biết mình đã không thuộc về Lam Nguyệt nữa. Trở thành tội phạm chiến tranh, chức nghiệp và thân phận bị thủ tiêu, ma pháp tạp [2] bị khóa, tất cả đã hoàn toàn cự tuyệt hắn.
Điều lưu luyến duy nhất chỉ còn là một vài người không cách nào dứt bỏ được, như là hồng nhan tri kỷ Bích Dạ và Khải Sắt Lâm, thầy giỏi bạn tốt Phỉ Đắc Phổ và Bố Luân Đặc, hai hảo hữu Tạp Hy và Khoa Tư Mạc, lại còn những chiến hữu của quân đoàn 376, dù thời gian bên nhau ngắn ngủi nhưng trong trận chiến sống còn trước đó mà đã kiến lập nên tình hữu nghị keo sơn gắn bó.
Nếu như Lam Nguyệt muốn khai chiến với những nước như Tát La như dự tính, vậy sau này hai nước sẽ là thù địch. Dân chúng hai bên sẽ không tránh khỏi vì lập trường khác biệt mà thù hận lẫn nhau, đến lúc đó, phải đối mặt ra sao với những người quan trọng nhất của mình trên Thần Phong đại lục, nhất là Bích Dạ và Khải Sắt Lâm? Tình nhân, bằng hữu liệu có trở mặt thành thù hay không? Nghĩ đến đó, Mộ Dung Thiên cảm thấy vô cùng phiền não.
Mẹ nó chứ, đâu sẽ vào đó thôi. Mộ Dung Thiên rủa thầm một câu, nhanh chóng xua đi vấn đề mà hắn không hề muốn đối mặt ra khỏi đầu bằng phương thức quen thuộc nhất của mình, bởi vì hắn luôn phải bảo trì đầu óc tỉnh táo để đối diện với những chuyện có thể phát sinh bất cứ lúc nào. Nên biết rằng, hắn đã không còn là La Địch trước kia, người sống một cuộc sống nhàn nhã trong học viện An Cách La Hy lúc trước nữa.
Mạch Khắc Tắc Nhĩ đắc ý cười:
- Rất tốt, La Địch, ta rất tán thưởng những người thông minh và thức thời như ngươi.
Mộ Dung Thiên cũng cười đáp:
- Đa tạ đảo chủ khen ngợi, ta nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngài. Nếu như không có việc gì khác, vậy ta xin cáo lui trước.
Mạch Khắc Tắc Nhĩ gật đầu:
- Được, sau khi đến Thủy Đô, ta sẽ cho người của Long tộc dẫn ngươi đến gặp ta. Khi còn ở trên thuyền này, nếu như không có chuyện gì quan trọng thì không cần đến tìm ta nữa.
Mộ Dung Thiên hiểu Mạch Khắc Tắc Nhĩ không muốn để người khác biết quan hệ giữa mình với ông ta, thế rồi hắn đáp ứng một tiếng rồi cáo lui. Sau khi trở về phòng, Đình Đình hỏi han xem có xảy ra vấn đề gì không, khi được biết không có gì trở ngại thì mới an tâm. Hai người lại thử nghiệm Cách âm kết giới ở trong phòng thì phát hiện không có vấn đề gì, chứng tỏ thanh âm của Thiên Ma Hào có tác dụng xuyên qua kết giới, cả hai đều cảm thấy khó tin. Tình huống ngoài ý muốn lần này cũng dạy thêm cho Mộ Dung Thiên một bài học.
Có Mạch Khắc Tắc Nhĩ hộ tống, Lam ngu không còn gặp phải hải tặc tập kích, thuận lợi gia nhập đoàn thuyền của hải quân Long tộc, một ngày sau thì đã đến Thủy Đô - một vương quốc trên mặt nước vang danh xa gần.
/431
|