“Đáng giận là tên khốn đó vẫn chưa bị bắt.” Marc cực kỳ phẫn nộ, “Cậu còn nhớ ra chuyện gì của ngày hôm đó không?”
“Có gì tớ đã kể hết với cảnh sát rồi. Tớ thực sự không nhớ thêm gì, lúc đó tối lắm, lại bị đánh từ đằng sau…” Ben ôm vết thương, hơi nhăn nhó, không biết là vì nhớ lại trải nghiệm kinh khủng đó khiến cậu vô thức cảm nhận lại nỗi đau hay là…
“Nếu chúng mình theo kế hoạch đi ăn mừng luôn thì đã không ai bị bỏ lại mà chẳng có ai biết… Mà cậu đã ở đâu sau trận đấu thế?”
Ben cười, “Dù sao thì tớ cũng muốn nghỉ ngơi, lúc đó không quẩy nổi nữa đâu. Tớ đã ngủ trong lớp. Lúc dậy thì trời tối om, giật mình thật đấy. Lúc tìm xem còn cửa nào chưa khóa để ra khỏi tòa nhà, thì tự nhiên bị đánh, đến lúc ngất đi vẫn không biết là ai và tại sao lại làm như vậy.”
Marc nhăn mày, “Lẽ nào là một thằng trộm khốn khiếp lẻn vào trường? Ơ mà khoan, CCTV không ghi lại được hình ảnh nào sao?”
Nói đến đây, Marc quay sang nhìn Viêm Khải và Vivian, có thể hai anh chị thám tử này biết gì đó chứ?
Viêm Khải cười ái ngại, “Trường các em có CCTV, nhưng nó… rất tiếc là không hoạt động.”
Vivian thở dài, “Phải, bảo an cũng chỉ có một bảo vệ, là người hay đi tuần đó.”
Hai cậu bé chán nản, hóa ra là trưng cho có thôi.
Ben nhìn Viêm Khải và Vivian, “Vậy, hai anh chị là thám tử sao? Ngầu thật đó. Trông hai người lớn hơn khi nhìn qua webcam.”
Vivian nghe vậy thì rất vui vẻ.
Viêm Khải hỏi thăm Ben, “Vậy giờ em học ở đâu? Môi trường mới thế nào?”
Marc quan tâm, đây cũng là điều cậu muốn hỏi Ben.
“Em học tại nhà. Em chưa thuyết phục được bố mẹ cho mình học ở trường.” Rồi Ben quay sang nói với Marc, “Mình nhớ trường chúng ta quá, mình nhớ các cậu. Lần tới nói chuyện với bố mẹ, mình sẽ hứa là sẽ không ở một mình vào ban đêm ở bên ngoài nữa.”
Đồ ăn được mang ra, mọi người giật mình, lúc này mới để ý họ nói chuyện quá say sưa, không để ý phục vụ ở đây quá lâu. Mọi người nói câu chúc ngon miệng rồi cùng ăn. Marc rất thích đồ ăn nhanh, lâu lắm rồi cậu cũng không ăn. Vừa thử mấy miếng, không hiểu sao cảm thấy không còn ngon như trong trí nhớ nữa.
Sau bữa trưa, bốn thanh thiếu niên dạo một vòng quanh khu phố tìm chỗ chơi, vui vẻ cả một buổi chiều mới quay về nhà Ben. Thấy Ben vui vẻ cười nói, bố mẹ mới an tâm phần nào, nhưng suốt cả bữa tối, họ vẫn nhìn mọi người với ánh mắt đề phòng. Vivian có cảm giác, nếu không phải thấy Ben gặp lại bạn bè liền trở nên rất có tinh thần, thì bố mẹ Ben đã tống tiễn cả bọn đi lâu rồi. Vivian liền dành cả buổi ra sức lấy lòng phụ huynh.
Sau bữa tối, cũng đến lúc ba người phải quay về. Ben tiếc nuối, “Chúng mình chơi quên cả thời gian luôn. Đành phải để mọi người về vậy, phải bắt tàu điện mà.”
“Nếu có thể, tớ ở qua đêm được không?” Marc hỏi.
“Nếu vậy thì tớ sẽ giữ cậu lại đến tận sáng ngày kia mất.” Ben xoa xoa cánh tay bó bột, chắc các vết thương hở bắt đầu lên da non, “Mới cả, cậu vẫn chưa về nhà phải không?”
“Mấy đứa phải về rồi sao?” Ba mẹ Ben muốn ra tiễn ba người. Nhờ sự khéo léo của Vivian, mà hai phụ huynh cũng cảm thấy Marc, Khải và Vivian là những đứa trẻ tử tế, nên cũng dần có thiện cảm với họ hơn.
Ben muốn dẫn mọi người đến tận nơi đón xe bus.
Ba Ben mở cửa nhà. Trời hôm nay tối quá, một ngọn đèn trước cửa nhà họ đã hỏng. Ông quay lại, “Thôi Ben, để bố mẹ tiễn các bạn, con ở trong nhà đi.” Giọng ba Ben đầy sự lo lắng bất an, mọi người cũng cảm nhận được.
“Được mà Ben, cậu ở trong nhà nhé. Tạm biệt.”
Ben giơ cánh tay bó bột, bắt chước động tác như rô bốt để chào Marc, “Giữ liên lạc đấy nhé.”
Viêm Khải và Vivian đã chuẩn bị xong, đứng ngoài cửa nói chuyện với ba mẹ Ben và đợi Marc.
Trong lúc đeo giầy, Marc vẫn tranh thủ nói chuyện với Ben, “Suýt nữa thì quên, những người thắng cuộc thi năm nay đều nhận được tiền thưởng từ nhà tài trợ. Tớ sẽ đi lấy về cho cậu nhé.”
“Cho tớ?” Ben bất ngờ, “Tớ đã thắng cái gì sao?”
Marc buộc xong giày liền đứng lên, “Cậu đã về nhất chạy bền 18 vòng đó, không nhớ sao?”
Marc hơi ngơ ngẩn nhìn Ben. Tiếng Vivian tức thì vọng đến, “Em xong chưa?”
“Ra đây.” Marc đáp lời.
Khi Marc ra đến nơi, Viêm Khải và Vivian đang đợi, ba mẹ Ben đứng ở đó tâm sự với hai người, “Từ khi tỉnh lại trong bệnh viện, chưa thấy thằng bé nói cười nhiều như hôm nay. Cảm ơn các cháu nhiều.”
Ba Ben cười gật đầu, “Nếu rảnh thì hãy đến chơi với Ben.”
Marc xóc ba lô, tranh thủ hỏi một vấn đề khi Ben không ở gần đây, “Mọi người không cho cậu ấy liên lạc với bạn cũ sao?”
Bố mẹ Ben ngập ngừng, “Cô chú đã nghĩ rằng, như thế sẽ khiến thằng bé nhớ lại chuyện khủng khiếp ở trường. Nhưng hôm nay có lẽ…”
“Cậu ấy mạnh mẽ lắm.” Marc nhìn thẳng vào ba mẹ Ben, “Đừng làm vậy, cháu sẽ liên lạc thường xuyên với cậu ấy.”
Viêm Khải nhìn Marc, nhìn cả Vivian đang hú họa cho Marc để thuyết phục ba mẹ Ben, cậu chợt nghĩ: có phải ngày trước, cậu cũng đã bảo vệ tớ như vậy?
“Đúng rồi.” Vivian chợt nhớ ra một chuyện, “Thực ra hôm nay chúng cháu còn đi cùng thầy chủ nhiệm đến thăm cả nhà nữa. Nhưng thầy có việc gấp nên chúng cháu giúp chuyển lời hỏi thăm.”
Viêm Khải và Marc cũng đã nhớ ra ông thầy Pascal, đúng là đã lỡ quên thật.
“Ồ hóa ra là thầy chủ nhiệm, mấy đứa bảo thầy không phải bận tâm đâu.” Mẹ Ben vui vẻ kể, “Cuối tuần nào thầy cũng đến thăm gia đình. Hai cô chú có gởi cho thầy số liên lạc nhưng thầy vẫn tự mình đến thăm.”
Ba người hết sức kinh ngạc, Marc lắp bắp hỏi lại, “Cuối tuần nào cũng đến? Thầy Pascal?”
“Phải, thầy chủ nhiệm thật tử tế.”
Marc còn định hỏi thêm, Viêm Khải liền bước lên chào bố mẹ Ben rồi kéo Marc đi.
Marc sốt sắng không được yên, Viêm Khải vỗ vai cậu bé, khẽ nói, “Đừng để bố mẹ Ben lo lắng thêm nữa.”
Vivian cũng cảm thấy mù mờ, “Không phải họ có quyền được biết sao?”
Viêm Khải nhìn Marc và Vivian đang giương mắt nhìn mình, hơi bối rối nói, “Chính chúng ta cũng đang mù mờ còn gì? Đem thắc mắc này ra đối chất chỉ khiến tình huống loạn thêm.”
Marc khó chịu, “Nhưng thế là thế nào? Thầy Pascal đã nói đây là lần đâu tiên tìm đến thăm Ben. Còn gia đình cậu ấy thì nói khác.”
Ba người quay lại nhìn căn nhà của gia đình Ben, cứ đứng đó nhìn ngó một lúc lâu, đến khi đèn tầng 2 bật sáng, cả ba mới giật mình quay đi.
Trên đường đến bến xe, Vivian vô cùng khó hiểu, “Cũng không phải giả dạng lừa đảo, có Ben ở đó nên có lừa được bố mẹ Ben chưa gặp thầy chủ nhiệm bao giờ thì cũng không thể lừa Ben.”
Viêm Khải gật đầu, “Và họ chẳng có lý do gì để nói dối chúng ta cả.”
“Nhưng thầy ấy thì có.”
Viêm Khải và Vivian quay lại nhìn Marc. Vivian hỏi, “Ý em là sao?”
“Chẳng phải trên phim… à không ý em là,” Marc ngập ngừng, có lẽ cậu bé nghĩ nói vậy thì quá trẻ con, “Ben bị đánh ở trong trường đó. Rất có thể thủ phạm là một thầy giáo không phải sao?”
Viêm Khải vội can Marc, “Cái này không thể phán đoán bừa đâu.”
Marc chau mày, cậu nhớ lại lúc chia tay Ben khi nãy.
“Trí nhớ cậu ấy rõ ràng có vấn đề. Ben không nhớ về phần thi mà cậu ấy đã thắng, có thể Ben cũng đã quên người đánh mình là ai…”
Viêm Khải và Vivian sửng sốt. Nếu ký ức bị quên liên quan đến trường học, quả nhiên phải là bạn bè mới kiểm tra được cho Ben.
“Có thể cậu ấy đã quên mất thủ phạm hôm đó hành hung mình là thầy chủ nhiệm, nên mới không đề phòng như vậy, còn cho thầy ấy vào nhà. Còn thầy Pascal là thủ phạm nên mới chột dạ như thế, cứ cuối tuần lại đi xa như vậy để kiểm tra cậu ấy, lại còn nói dối chúng ta.”
Marc đang cực kỳ phẫn nộ với giả thiết của chính mình, Viêm Khải và Vivian không chen vào được câu gì.
“Ngày mai vẫn được nghỉ, có khi hôm nay không đi được, ngày mai thầy ấy lại đến đây cũng nên.”
Viêm Khải và Vivian không đồng tình với Marc, hai người thấy vẫn còn quá nhiều điểm không thỏa đáng, họ lại không có bằng chứng, không thể vội kết luận như vậy được.
“Đừng vội kết luận. Lỡ như đó là một sự hiểu lầm… phức tạp nào đó.”
Marc nhìn Vivian, “Có thể phức tạp đến thế nào cơ chứ?”
Vivian không nghĩ nhiều liền nói theo cảm nhận, “Chị thấy thầy chủ nhiệm của em đâu có giống người sẽ làm ra những chuyện như vậy? Hành hung người khác, còn nói dối trẻ vị thành niên…”
Viêm Khải ngửa mặt nhìn trời, lần đầu tiên cảm thấy mình không phải đang kết bạn mà là nuôi em gái.
Marc cũng thấy Vivian buồn cười hết sức, “Không giống? Lý lẽ của chị còn mơ hồ hơn.”
Vivian vẫn cố tranh luận, “Có nhiều chuyện trùng hợp đến mức khó tin em hiểu không? Mấy bộ phim em xem đó, thiếu gì những tình tiết như vậy.”
VIêm Khải ngăn hai người đang có xu hướng bàn luận lạc đề tài lại.
“Được rồi.” Marc yên lặng một lúc rồi cuối cùng chỉ nói một câu như vậy. Cậu bé không muốn tranh luận thêm gì nữa.
Trên đường về, Marc không nói một câu nào, chỉ chúi mũi vào điện thoại, hì hụi nhắn tin cho ai đó. Viêm Khải và Vivian cũng không dám bàn luận điều gì về chuyện của Ben.
Khi gần về đến nhà, hai người nhận được tin nhắn từ Cécile. Nội dung tin nhắn rất dài.
“Sáng mai em sẽ dọn về sao?” Vivian vội vàng hỏi Marc.
“Đúng vậy.” Marc đáp lời, giọng đều đều, “Dù sao kỳ thi cuối kỳ cũng sắp đến rồi.”
Viêm Khải và Vivian cảm thấy hơi khó xử, đây chính là cảm giác của những người anh người chị khi bị giận dỗi bởi những đứa em.
Viêm Khải muốn bắt chuyện với Marc, “Hay là…”
“Nhiệm vụ của hai người đã kết thúc rồi. Vậy giờ hai người lại muốn em ở lại sao?” Marc ngắt lời, không để cho Viêm Khải nói hết câu. Hai người rất ngỡ ngàng, có lẽ họ đã làm cậu bé thất vọng vì cảm thấy không được tin tưởng. Marc cũng không vui vẻ gì khi lỡ trút giận lên Viêm Khải và Vivian.
“Có gì tớ đã kể hết với cảnh sát rồi. Tớ thực sự không nhớ thêm gì, lúc đó tối lắm, lại bị đánh từ đằng sau…” Ben ôm vết thương, hơi nhăn nhó, không biết là vì nhớ lại trải nghiệm kinh khủng đó khiến cậu vô thức cảm nhận lại nỗi đau hay là…
“Nếu chúng mình theo kế hoạch đi ăn mừng luôn thì đã không ai bị bỏ lại mà chẳng có ai biết… Mà cậu đã ở đâu sau trận đấu thế?”
Ben cười, “Dù sao thì tớ cũng muốn nghỉ ngơi, lúc đó không quẩy nổi nữa đâu. Tớ đã ngủ trong lớp. Lúc dậy thì trời tối om, giật mình thật đấy. Lúc tìm xem còn cửa nào chưa khóa để ra khỏi tòa nhà, thì tự nhiên bị đánh, đến lúc ngất đi vẫn không biết là ai và tại sao lại làm như vậy.”
Marc nhăn mày, “Lẽ nào là một thằng trộm khốn khiếp lẻn vào trường? Ơ mà khoan, CCTV không ghi lại được hình ảnh nào sao?”
Nói đến đây, Marc quay sang nhìn Viêm Khải và Vivian, có thể hai anh chị thám tử này biết gì đó chứ?
Viêm Khải cười ái ngại, “Trường các em có CCTV, nhưng nó… rất tiếc là không hoạt động.”
Vivian thở dài, “Phải, bảo an cũng chỉ có một bảo vệ, là người hay đi tuần đó.”
Hai cậu bé chán nản, hóa ra là trưng cho có thôi.
Ben nhìn Viêm Khải và Vivian, “Vậy, hai anh chị là thám tử sao? Ngầu thật đó. Trông hai người lớn hơn khi nhìn qua webcam.”
Vivian nghe vậy thì rất vui vẻ.
Viêm Khải hỏi thăm Ben, “Vậy giờ em học ở đâu? Môi trường mới thế nào?”
Marc quan tâm, đây cũng là điều cậu muốn hỏi Ben.
“Em học tại nhà. Em chưa thuyết phục được bố mẹ cho mình học ở trường.” Rồi Ben quay sang nói với Marc, “Mình nhớ trường chúng ta quá, mình nhớ các cậu. Lần tới nói chuyện với bố mẹ, mình sẽ hứa là sẽ không ở một mình vào ban đêm ở bên ngoài nữa.”
Đồ ăn được mang ra, mọi người giật mình, lúc này mới để ý họ nói chuyện quá say sưa, không để ý phục vụ ở đây quá lâu. Mọi người nói câu chúc ngon miệng rồi cùng ăn. Marc rất thích đồ ăn nhanh, lâu lắm rồi cậu cũng không ăn. Vừa thử mấy miếng, không hiểu sao cảm thấy không còn ngon như trong trí nhớ nữa.
Sau bữa trưa, bốn thanh thiếu niên dạo một vòng quanh khu phố tìm chỗ chơi, vui vẻ cả một buổi chiều mới quay về nhà Ben. Thấy Ben vui vẻ cười nói, bố mẹ mới an tâm phần nào, nhưng suốt cả bữa tối, họ vẫn nhìn mọi người với ánh mắt đề phòng. Vivian có cảm giác, nếu không phải thấy Ben gặp lại bạn bè liền trở nên rất có tinh thần, thì bố mẹ Ben đã tống tiễn cả bọn đi lâu rồi. Vivian liền dành cả buổi ra sức lấy lòng phụ huynh.
Sau bữa tối, cũng đến lúc ba người phải quay về. Ben tiếc nuối, “Chúng mình chơi quên cả thời gian luôn. Đành phải để mọi người về vậy, phải bắt tàu điện mà.”
“Nếu có thể, tớ ở qua đêm được không?” Marc hỏi.
“Nếu vậy thì tớ sẽ giữ cậu lại đến tận sáng ngày kia mất.” Ben xoa xoa cánh tay bó bột, chắc các vết thương hở bắt đầu lên da non, “Mới cả, cậu vẫn chưa về nhà phải không?”
“Mấy đứa phải về rồi sao?” Ba mẹ Ben muốn ra tiễn ba người. Nhờ sự khéo léo của Vivian, mà hai phụ huynh cũng cảm thấy Marc, Khải và Vivian là những đứa trẻ tử tế, nên cũng dần có thiện cảm với họ hơn.
Ben muốn dẫn mọi người đến tận nơi đón xe bus.
Ba Ben mở cửa nhà. Trời hôm nay tối quá, một ngọn đèn trước cửa nhà họ đã hỏng. Ông quay lại, “Thôi Ben, để bố mẹ tiễn các bạn, con ở trong nhà đi.” Giọng ba Ben đầy sự lo lắng bất an, mọi người cũng cảm nhận được.
“Được mà Ben, cậu ở trong nhà nhé. Tạm biệt.”
Ben giơ cánh tay bó bột, bắt chước động tác như rô bốt để chào Marc, “Giữ liên lạc đấy nhé.”
Viêm Khải và Vivian đã chuẩn bị xong, đứng ngoài cửa nói chuyện với ba mẹ Ben và đợi Marc.
Trong lúc đeo giầy, Marc vẫn tranh thủ nói chuyện với Ben, “Suýt nữa thì quên, những người thắng cuộc thi năm nay đều nhận được tiền thưởng từ nhà tài trợ. Tớ sẽ đi lấy về cho cậu nhé.”
“Cho tớ?” Ben bất ngờ, “Tớ đã thắng cái gì sao?”
Marc buộc xong giày liền đứng lên, “Cậu đã về nhất chạy bền 18 vòng đó, không nhớ sao?”
Marc hơi ngơ ngẩn nhìn Ben. Tiếng Vivian tức thì vọng đến, “Em xong chưa?”
“Ra đây.” Marc đáp lời.
Khi Marc ra đến nơi, Viêm Khải và Vivian đang đợi, ba mẹ Ben đứng ở đó tâm sự với hai người, “Từ khi tỉnh lại trong bệnh viện, chưa thấy thằng bé nói cười nhiều như hôm nay. Cảm ơn các cháu nhiều.”
Ba Ben cười gật đầu, “Nếu rảnh thì hãy đến chơi với Ben.”
Marc xóc ba lô, tranh thủ hỏi một vấn đề khi Ben không ở gần đây, “Mọi người không cho cậu ấy liên lạc với bạn cũ sao?”
Bố mẹ Ben ngập ngừng, “Cô chú đã nghĩ rằng, như thế sẽ khiến thằng bé nhớ lại chuyện khủng khiếp ở trường. Nhưng hôm nay có lẽ…”
“Cậu ấy mạnh mẽ lắm.” Marc nhìn thẳng vào ba mẹ Ben, “Đừng làm vậy, cháu sẽ liên lạc thường xuyên với cậu ấy.”
Viêm Khải nhìn Marc, nhìn cả Vivian đang hú họa cho Marc để thuyết phục ba mẹ Ben, cậu chợt nghĩ: có phải ngày trước, cậu cũng đã bảo vệ tớ như vậy?
“Đúng rồi.” Vivian chợt nhớ ra một chuyện, “Thực ra hôm nay chúng cháu còn đi cùng thầy chủ nhiệm đến thăm cả nhà nữa. Nhưng thầy có việc gấp nên chúng cháu giúp chuyển lời hỏi thăm.”
Viêm Khải và Marc cũng đã nhớ ra ông thầy Pascal, đúng là đã lỡ quên thật.
“Ồ hóa ra là thầy chủ nhiệm, mấy đứa bảo thầy không phải bận tâm đâu.” Mẹ Ben vui vẻ kể, “Cuối tuần nào thầy cũng đến thăm gia đình. Hai cô chú có gởi cho thầy số liên lạc nhưng thầy vẫn tự mình đến thăm.”
Ba người hết sức kinh ngạc, Marc lắp bắp hỏi lại, “Cuối tuần nào cũng đến? Thầy Pascal?”
“Phải, thầy chủ nhiệm thật tử tế.”
Marc còn định hỏi thêm, Viêm Khải liền bước lên chào bố mẹ Ben rồi kéo Marc đi.
Marc sốt sắng không được yên, Viêm Khải vỗ vai cậu bé, khẽ nói, “Đừng để bố mẹ Ben lo lắng thêm nữa.”
Vivian cũng cảm thấy mù mờ, “Không phải họ có quyền được biết sao?”
Viêm Khải nhìn Marc và Vivian đang giương mắt nhìn mình, hơi bối rối nói, “Chính chúng ta cũng đang mù mờ còn gì? Đem thắc mắc này ra đối chất chỉ khiến tình huống loạn thêm.”
Marc khó chịu, “Nhưng thế là thế nào? Thầy Pascal đã nói đây là lần đâu tiên tìm đến thăm Ben. Còn gia đình cậu ấy thì nói khác.”
Ba người quay lại nhìn căn nhà của gia đình Ben, cứ đứng đó nhìn ngó một lúc lâu, đến khi đèn tầng 2 bật sáng, cả ba mới giật mình quay đi.
Trên đường đến bến xe, Vivian vô cùng khó hiểu, “Cũng không phải giả dạng lừa đảo, có Ben ở đó nên có lừa được bố mẹ Ben chưa gặp thầy chủ nhiệm bao giờ thì cũng không thể lừa Ben.”
Viêm Khải gật đầu, “Và họ chẳng có lý do gì để nói dối chúng ta cả.”
“Nhưng thầy ấy thì có.”
Viêm Khải và Vivian quay lại nhìn Marc. Vivian hỏi, “Ý em là sao?”
“Chẳng phải trên phim… à không ý em là,” Marc ngập ngừng, có lẽ cậu bé nghĩ nói vậy thì quá trẻ con, “Ben bị đánh ở trong trường đó. Rất có thể thủ phạm là một thầy giáo không phải sao?”
Viêm Khải vội can Marc, “Cái này không thể phán đoán bừa đâu.”
Marc chau mày, cậu nhớ lại lúc chia tay Ben khi nãy.
“Trí nhớ cậu ấy rõ ràng có vấn đề. Ben không nhớ về phần thi mà cậu ấy đã thắng, có thể Ben cũng đã quên người đánh mình là ai…”
Viêm Khải và Vivian sửng sốt. Nếu ký ức bị quên liên quan đến trường học, quả nhiên phải là bạn bè mới kiểm tra được cho Ben.
“Có thể cậu ấy đã quên mất thủ phạm hôm đó hành hung mình là thầy chủ nhiệm, nên mới không đề phòng như vậy, còn cho thầy ấy vào nhà. Còn thầy Pascal là thủ phạm nên mới chột dạ như thế, cứ cuối tuần lại đi xa như vậy để kiểm tra cậu ấy, lại còn nói dối chúng ta.”
Marc đang cực kỳ phẫn nộ với giả thiết của chính mình, Viêm Khải và Vivian không chen vào được câu gì.
“Ngày mai vẫn được nghỉ, có khi hôm nay không đi được, ngày mai thầy ấy lại đến đây cũng nên.”
Viêm Khải và Vivian không đồng tình với Marc, hai người thấy vẫn còn quá nhiều điểm không thỏa đáng, họ lại không có bằng chứng, không thể vội kết luận như vậy được.
“Đừng vội kết luận. Lỡ như đó là một sự hiểu lầm… phức tạp nào đó.”
Marc nhìn Vivian, “Có thể phức tạp đến thế nào cơ chứ?”
Vivian không nghĩ nhiều liền nói theo cảm nhận, “Chị thấy thầy chủ nhiệm của em đâu có giống người sẽ làm ra những chuyện như vậy? Hành hung người khác, còn nói dối trẻ vị thành niên…”
Viêm Khải ngửa mặt nhìn trời, lần đầu tiên cảm thấy mình không phải đang kết bạn mà là nuôi em gái.
Marc cũng thấy Vivian buồn cười hết sức, “Không giống? Lý lẽ của chị còn mơ hồ hơn.”
Vivian vẫn cố tranh luận, “Có nhiều chuyện trùng hợp đến mức khó tin em hiểu không? Mấy bộ phim em xem đó, thiếu gì những tình tiết như vậy.”
VIêm Khải ngăn hai người đang có xu hướng bàn luận lạc đề tài lại.
“Được rồi.” Marc yên lặng một lúc rồi cuối cùng chỉ nói một câu như vậy. Cậu bé không muốn tranh luận thêm gì nữa.
Trên đường về, Marc không nói một câu nào, chỉ chúi mũi vào điện thoại, hì hụi nhắn tin cho ai đó. Viêm Khải và Vivian cũng không dám bàn luận điều gì về chuyện của Ben.
Khi gần về đến nhà, hai người nhận được tin nhắn từ Cécile. Nội dung tin nhắn rất dài.
“Sáng mai em sẽ dọn về sao?” Vivian vội vàng hỏi Marc.
“Đúng vậy.” Marc đáp lời, giọng đều đều, “Dù sao kỳ thi cuối kỳ cũng sắp đến rồi.”
Viêm Khải và Vivian cảm thấy hơi khó xử, đây chính là cảm giác của những người anh người chị khi bị giận dỗi bởi những đứa em.
Viêm Khải muốn bắt chuyện với Marc, “Hay là…”
“Nhiệm vụ của hai người đã kết thúc rồi. Vậy giờ hai người lại muốn em ở lại sao?” Marc ngắt lời, không để cho Viêm Khải nói hết câu. Hai người rất ngỡ ngàng, có lẽ họ đã làm cậu bé thất vọng vì cảm thấy không được tin tưởng. Marc cũng không vui vẻ gì khi lỡ trút giận lên Viêm Khải và Vivian.
/96
|