.
Mọi người vào một quán đồ Ý. Viêm Khải và Marc gọi đồ uống. Vivian nghiên cứu thực đơn, đột nhiên rất muốn ăn một đĩa mỳ Ý, nhưng sáng nay vì nghĩ rằng sẽ đi xa nên Vivian đã ăn rất chắc bụng, giờ gọi mỳ sẽ không thể ăn hết, bèn gọi một phần bánh Mouse nhỏ ngồi nhâm nhi.
Thầy Pascal dụi đôi mắt thâm quầng, bắt đầu ăn sáng. Vừa cuốn một miếng mỳ định bỏ vào miệng, thầy chợt nhớ ra một chuyện, liền ngẩng đầu lên hỏi, “Ủa mà sao các em biết địa chỉ của Ben hay vậy?”
Vivian trả lời tự nhiên, “Là Ben nói.”
Thầy Pascal gật đầu cười, “Ồ, đúng rồi nhỉ. Mấy đứa là bạn bè.”
Mọi người không nói chuyện gì nhiều, để thầy Pascal tập trung vào bữa sáng. Ăn được thêm mấy miếng, thầy giáo trẻ đột nhiên lại thấy tủi thân, muốn tâm sự với mọi người. Đây rõ ràng là tác dụng phụ khi không ngủ đủ, thầy giáo sẽ trở nên nhạy cảm hơn cả ngày thường.
“Học sinh mình xảy ra chuyện như vậy mà bây giờ mới đi thăm được…”
Mọi người yên lặng lắng nghe. Vivian ngồi đối diện thầy Pascal, nếu không phải cảm thấy anh ta đang tổn thương sâu sắc, thì với bộ dáng yếu đuối kia, Vivian sẽ muốn trêu chọc một câu: Chắc gì học sinh chúng nó đã muốn gặp thầy.
“… Lúc Ben nhập viện được một thời gian, thầy mới để ý là mấy ngày rồi em ấy không đến trường. Lúc cảnh sát liên lạc với ban giám hiệu, thầy cũng không được báo. Sau khi biết chuyện còn bị cảnh cáo rằng không được làm lộ chuyện này ra ngoài trường.” Thầy Pascal khi nhắc đến chuyện cũ trông có vẻ khá là ấm ức.
Chà, dù là chuyện không may nhưng công nhận ban giám hiệu rất tận lực muốn giữ kín chuyện. Trường Marc cũng rất có tiếng, nhưng việc xảy ra này làm mọi người hiếu kỳ, không biết có scandal nào từng xảy ra trong quá khứ chưa, nếu có thì chắc cũng như vụ vừa rồi, bị o bế tin tức như vậy, đến giáo viên chủ nhiệm còn không được báo tin.
Thầy Pascal thở dài thườn thượt, “Xem ra bố mẹ Ben rất lo lắng. Chuyện kinh khủng như vậy xảy ra ngay trong trường học. Thầy đã liên lạc mà không được. Chắc họ cũng đã đổi số điện thoại, cái này thì thám tử lại không tìm cho thầy, ha ha.”
Ba thanh thiếu niên mỗi người góp một câu an ủi, còn lại chủ yếu là thông cảm với thầy giáo trẻ trong yên lặng.
Thầy Pascal hít một hơi thật sâu, muốn ăn thật nhanh còn lên đường, chuông điện thoại lại đột ngột reo lên đúng lúc đó.
Thầy vội vã nghe máy. Ba thanh thiếu niên dỏng tai hóng, không biết là ai gọi mà thầy lại phải báo cáo cả nơi đang đi vậy ta? Sau một lát nghe lỏm ba người cũng đoán được, hình như là giáo viên cấp cao của nhà trường gọi đến. Mọi người khẽ lắc đầu, thương thay cho thầy Pascal. Một trong những điều phiền toái nhất của nhân viên là nhận được cuộc gọi của sếp vào ngày nghỉ.
Thầy Pascal cúp máy. Mọi người tò mò không biết sếp nói gì mà thầy trông còn ảm đạm hơn cả lúc đói ăn nữa.
“Thầy phải về trường bây giờ rồi.” Việc bị sếp triệu tập đột xuất cũng hay xảy ra mỗi khi gần đến kỳ thi, nhưng không ngờ là ngày nghỉ cũng bị gọi.
Thầy Pascal ngậm ngùi, đầy nuối tiếc bắt lại chuyến xe trở về thành phố. Để cho thầy an tâm, mọi người hứa là sẽ chuyển sự quan tâm của thầy đến với Ben.
Nhà mới của gia đình Ben là một căn trong dãy nhà liên kế. Ba người đi trên vỉa hè lát đá, lần tìm ngôi nhà đúng địa chỉ. Nhà liên kế ở đây trông thật vui mắt, mỗi nhà một kiểu mặt tiền, một kiểu trang trí mái dốc.
Tìm đến nơi, Marc bấm chuông. Không phải đợi lâu, chính Ben ra mở cửa. Mọi người tròn mắt nhìn Ben, hôm qua đã thấy cậu qua webcam, giờ nhìn ngoài đời mới thấy Ben bị thương nặng hơn nhiều. Mắt vẫn sưng, da chỗ xanh, chỗ tím, tay trái phải bó bột. Được cái trông Ben rất có tinh thần.
Có tiếng ba mẹ trong nhà vọng ra hỏi, Ben liền giục mọi người vào nhà nhanh. Buổi tối hôm qua mới tiếp xúc trong chốc lát, nhưng Viêm Khải và Vivian đã có ấn tượng rằng Ben là một cậu bé có tâm hồn tinh tế. Qua lời kể của Marc thì Ben còn là người không ngại xông pha. Hôm qua lúc Marc liên lạc lại với Ben, nói muốn đến thăm bạn, khi biết Viêm Khải và Vivian cũng sẽ đi cùng, Ben cũng rất chào đón. Hai người đã lo rằng thân phận của họ giống như người điều tra án, sẽ làm Ben nhớ lại chuyện không vui. Xem ra một cậu bé sôi nổi như vậy, lại trải qua từng ấy chuyện, chắc cũng tiếp nhận nhanh những chuyện mới lạ.
Ben giới thiệu ba người với bố mẹ. Cậu giới thiệu về Viêm Khải và Vivian tự nhiên như thể cả bốn đã chơi chung với nhau từ rất lâu. Có lẽ Ben không muốn cho bố mẹ phải lo lắng điều gì. Nhưng bố mẹ Ben thì có vẻ rất đề phòng, không chỉ với Viêm Khải và Vivian, mà còn với cả Marc.
Ben dẫn ba người vào phòng riêng. Marc từng đến phòng cũ của Ben ở thành phố. Phòng mới này rộng hơn, Ben cũng có giường mới, còn đâu thì rất nhiều đồ đạc quen thuộc của Ben, Marc đã từng thấy đều được chuyển về đây.
Ben khoe vết thương trên đầu. Marc và Vivian thấy mà rùng mình. Cú đánh rất dã man, vết thương mới dày như thế. Theo báo cáo khám bệnh của Ben, não cậu bé không bị trấn động, trí nhớ cũng không có vấn đề. May mắn nào mới được như vậy chứ? À không, ở trong một môi trường như trường học còn bị hành hung thành như vậy, phải nói là quá tai bay vạ gió. Nhưng Ben có chơi thể thao, nhìn tướng tá cậu bé có lẽ không dễ bị áp chế. Chắc thủ phạm phải là một tên cao lớn hơn nhiều lần. Não không bị ảnh hưởng là do Ben đã tận sức mà tránh né, các đòn tấn công hóa hết thành các nhát chém.
Viêm Khải nhìn vết thương của Ben, nhớ lại những thông tin Matthew gởi. Hung khí tấn công cậu bé là thước kim loại dài hơn mét để kẻ bảng biểu. Viêm Khải nhíu mày, thủ phạm dùng hung khí là vật có sẵn ở trường à?
Đến trưa, ba mẹ cho Ben dẫn các bạn đi ăn ở KFC. Vivian hơi ngần ngại, đồ ăn nhanh à? Thôi không sao, lâu rồi cũng không ăn, hương vị cũng đâu đến nỗi, nhất là không nên làm mất hứng bọn trẻ.
Mọi người tìm đến cửa hàng KFC trong phố, đẩy cửa vào. Cũng như mọi người, Ben có vẻ lạ chỗ, xem ra là lần đầu tiên đến đây. Khi đã ổn định chỗ ngồi, Ben mới nhìn Marc chăm chú, ánh mắt lướt qua Viêm Khải và Vivian. Hai anh chị lớn thấy không khí thay đổi, nhận ra là các cậu bé muốn chuyển đề tài.
Ben cũng biết mọi người quan tâm chuyện của mình, cha mẹ không có gần đây, cậu cũng chủ động mở lời về chuyện hôm đó.
Marc gặp lại bạn liền cảm thấy không muốn nói quá nhiều đến chuyện xui xẻo đó, dù cảm thấy rất tệ nhưng cậu cũng không giấu chuyện mình có chứng kiến Ben bị đánh.
Ben nghe vậy thì yên lặng chốc lát, rồi cũng nói, “Thật may là cậu không sao. Mình cũng đã tự trách đó. Mình thật ngốc, đã nhắn cho cậu, còn đồng ý cho cậu đến đón. Cậu có thể đã bị giống mình.”
Marc sốt sắng, “Không. Mình ổn, mình không sao.”
“Mình cũng biết rằng cậu vẫn an toàn. Nhưng bố mẹ mình, không hiểu sao lại nhạy cảm quá, hoàn toàn, không muốn mình liên lạc với mọi người, nên mình cũng không hỏi thăm cậu được.”
Vivian cười nhẹ nhàng nói, “Bố mẹ Ben rất quan tâm đến em ấy. Nếu tiếp tục việc điều tra thì ở lại thành phố sẽ tiện hơn nhiều. Nhưng bố mẹ Ben đã đặt sự an toàn của em lên hàng đầu.”
Ben cũng hiểu chuyện, cậu biết bố mẹ đã chịu đựng cú shock lớn. Gia đình vừa mới đoàn tụ, cậu bé không muốn làm quá lên chuyện bị cấm liên lạc với mọi người.
Ben bị thương, nhưng giờ Marc lại là người cần an ủi. Ben liền tìm chuyện vui vẻ, cậu bé cười lớn, “Vậy là cậu và Claudio đã giả vờ thua cá độ để ở nhà “tưởng niệm” tớ à?”
Mọi người bật cười. Lúc mới biết chuyện, Ben cũng cười không ngừng khi nghe rằng Marc và Claudio đã bày trò gia đình bị quấy rối để không phải đến trường.
Viêm Khải và Vivian nhìn hai thiếu niên, thầm nghĩ: các cậu bé thật khá, rất chân thành mà không ủy mị.
Mọi người vào một quán đồ Ý. Viêm Khải và Marc gọi đồ uống. Vivian nghiên cứu thực đơn, đột nhiên rất muốn ăn một đĩa mỳ Ý, nhưng sáng nay vì nghĩ rằng sẽ đi xa nên Vivian đã ăn rất chắc bụng, giờ gọi mỳ sẽ không thể ăn hết, bèn gọi một phần bánh Mouse nhỏ ngồi nhâm nhi.
Thầy Pascal dụi đôi mắt thâm quầng, bắt đầu ăn sáng. Vừa cuốn một miếng mỳ định bỏ vào miệng, thầy chợt nhớ ra một chuyện, liền ngẩng đầu lên hỏi, “Ủa mà sao các em biết địa chỉ của Ben hay vậy?”
Vivian trả lời tự nhiên, “Là Ben nói.”
Thầy Pascal gật đầu cười, “Ồ, đúng rồi nhỉ. Mấy đứa là bạn bè.”
Mọi người không nói chuyện gì nhiều, để thầy Pascal tập trung vào bữa sáng. Ăn được thêm mấy miếng, thầy giáo trẻ đột nhiên lại thấy tủi thân, muốn tâm sự với mọi người. Đây rõ ràng là tác dụng phụ khi không ngủ đủ, thầy giáo sẽ trở nên nhạy cảm hơn cả ngày thường.
“Học sinh mình xảy ra chuyện như vậy mà bây giờ mới đi thăm được…”
Mọi người yên lặng lắng nghe. Vivian ngồi đối diện thầy Pascal, nếu không phải cảm thấy anh ta đang tổn thương sâu sắc, thì với bộ dáng yếu đuối kia, Vivian sẽ muốn trêu chọc một câu: Chắc gì học sinh chúng nó đã muốn gặp thầy.
“… Lúc Ben nhập viện được một thời gian, thầy mới để ý là mấy ngày rồi em ấy không đến trường. Lúc cảnh sát liên lạc với ban giám hiệu, thầy cũng không được báo. Sau khi biết chuyện còn bị cảnh cáo rằng không được làm lộ chuyện này ra ngoài trường.” Thầy Pascal khi nhắc đến chuyện cũ trông có vẻ khá là ấm ức.
Chà, dù là chuyện không may nhưng công nhận ban giám hiệu rất tận lực muốn giữ kín chuyện. Trường Marc cũng rất có tiếng, nhưng việc xảy ra này làm mọi người hiếu kỳ, không biết có scandal nào từng xảy ra trong quá khứ chưa, nếu có thì chắc cũng như vụ vừa rồi, bị o bế tin tức như vậy, đến giáo viên chủ nhiệm còn không được báo tin.
Thầy Pascal thở dài thườn thượt, “Xem ra bố mẹ Ben rất lo lắng. Chuyện kinh khủng như vậy xảy ra ngay trong trường học. Thầy đã liên lạc mà không được. Chắc họ cũng đã đổi số điện thoại, cái này thì thám tử lại không tìm cho thầy, ha ha.”
Ba thanh thiếu niên mỗi người góp một câu an ủi, còn lại chủ yếu là thông cảm với thầy giáo trẻ trong yên lặng.
Thầy Pascal hít một hơi thật sâu, muốn ăn thật nhanh còn lên đường, chuông điện thoại lại đột ngột reo lên đúng lúc đó.
Thầy vội vã nghe máy. Ba thanh thiếu niên dỏng tai hóng, không biết là ai gọi mà thầy lại phải báo cáo cả nơi đang đi vậy ta? Sau một lát nghe lỏm ba người cũng đoán được, hình như là giáo viên cấp cao của nhà trường gọi đến. Mọi người khẽ lắc đầu, thương thay cho thầy Pascal. Một trong những điều phiền toái nhất của nhân viên là nhận được cuộc gọi của sếp vào ngày nghỉ.
Thầy Pascal cúp máy. Mọi người tò mò không biết sếp nói gì mà thầy trông còn ảm đạm hơn cả lúc đói ăn nữa.
“Thầy phải về trường bây giờ rồi.” Việc bị sếp triệu tập đột xuất cũng hay xảy ra mỗi khi gần đến kỳ thi, nhưng không ngờ là ngày nghỉ cũng bị gọi.
Thầy Pascal ngậm ngùi, đầy nuối tiếc bắt lại chuyến xe trở về thành phố. Để cho thầy an tâm, mọi người hứa là sẽ chuyển sự quan tâm của thầy đến với Ben.
Nhà mới của gia đình Ben là một căn trong dãy nhà liên kế. Ba người đi trên vỉa hè lát đá, lần tìm ngôi nhà đúng địa chỉ. Nhà liên kế ở đây trông thật vui mắt, mỗi nhà một kiểu mặt tiền, một kiểu trang trí mái dốc.
Tìm đến nơi, Marc bấm chuông. Không phải đợi lâu, chính Ben ra mở cửa. Mọi người tròn mắt nhìn Ben, hôm qua đã thấy cậu qua webcam, giờ nhìn ngoài đời mới thấy Ben bị thương nặng hơn nhiều. Mắt vẫn sưng, da chỗ xanh, chỗ tím, tay trái phải bó bột. Được cái trông Ben rất có tinh thần.
Có tiếng ba mẹ trong nhà vọng ra hỏi, Ben liền giục mọi người vào nhà nhanh. Buổi tối hôm qua mới tiếp xúc trong chốc lát, nhưng Viêm Khải và Vivian đã có ấn tượng rằng Ben là một cậu bé có tâm hồn tinh tế. Qua lời kể của Marc thì Ben còn là người không ngại xông pha. Hôm qua lúc Marc liên lạc lại với Ben, nói muốn đến thăm bạn, khi biết Viêm Khải và Vivian cũng sẽ đi cùng, Ben cũng rất chào đón. Hai người đã lo rằng thân phận của họ giống như người điều tra án, sẽ làm Ben nhớ lại chuyện không vui. Xem ra một cậu bé sôi nổi như vậy, lại trải qua từng ấy chuyện, chắc cũng tiếp nhận nhanh những chuyện mới lạ.
Ben giới thiệu ba người với bố mẹ. Cậu giới thiệu về Viêm Khải và Vivian tự nhiên như thể cả bốn đã chơi chung với nhau từ rất lâu. Có lẽ Ben không muốn cho bố mẹ phải lo lắng điều gì. Nhưng bố mẹ Ben thì có vẻ rất đề phòng, không chỉ với Viêm Khải và Vivian, mà còn với cả Marc.
Ben dẫn ba người vào phòng riêng. Marc từng đến phòng cũ của Ben ở thành phố. Phòng mới này rộng hơn, Ben cũng có giường mới, còn đâu thì rất nhiều đồ đạc quen thuộc của Ben, Marc đã từng thấy đều được chuyển về đây.
Ben khoe vết thương trên đầu. Marc và Vivian thấy mà rùng mình. Cú đánh rất dã man, vết thương mới dày như thế. Theo báo cáo khám bệnh của Ben, não cậu bé không bị trấn động, trí nhớ cũng không có vấn đề. May mắn nào mới được như vậy chứ? À không, ở trong một môi trường như trường học còn bị hành hung thành như vậy, phải nói là quá tai bay vạ gió. Nhưng Ben có chơi thể thao, nhìn tướng tá cậu bé có lẽ không dễ bị áp chế. Chắc thủ phạm phải là một tên cao lớn hơn nhiều lần. Não không bị ảnh hưởng là do Ben đã tận sức mà tránh né, các đòn tấn công hóa hết thành các nhát chém.
Viêm Khải nhìn vết thương của Ben, nhớ lại những thông tin Matthew gởi. Hung khí tấn công cậu bé là thước kim loại dài hơn mét để kẻ bảng biểu. Viêm Khải nhíu mày, thủ phạm dùng hung khí là vật có sẵn ở trường à?
Đến trưa, ba mẹ cho Ben dẫn các bạn đi ăn ở KFC. Vivian hơi ngần ngại, đồ ăn nhanh à? Thôi không sao, lâu rồi cũng không ăn, hương vị cũng đâu đến nỗi, nhất là không nên làm mất hứng bọn trẻ.
Mọi người tìm đến cửa hàng KFC trong phố, đẩy cửa vào. Cũng như mọi người, Ben có vẻ lạ chỗ, xem ra là lần đầu tiên đến đây. Khi đã ổn định chỗ ngồi, Ben mới nhìn Marc chăm chú, ánh mắt lướt qua Viêm Khải và Vivian. Hai anh chị lớn thấy không khí thay đổi, nhận ra là các cậu bé muốn chuyển đề tài.
Ben cũng biết mọi người quan tâm chuyện của mình, cha mẹ không có gần đây, cậu cũng chủ động mở lời về chuyện hôm đó.
Marc gặp lại bạn liền cảm thấy không muốn nói quá nhiều đến chuyện xui xẻo đó, dù cảm thấy rất tệ nhưng cậu cũng không giấu chuyện mình có chứng kiến Ben bị đánh.
Ben nghe vậy thì yên lặng chốc lát, rồi cũng nói, “Thật may là cậu không sao. Mình cũng đã tự trách đó. Mình thật ngốc, đã nhắn cho cậu, còn đồng ý cho cậu đến đón. Cậu có thể đã bị giống mình.”
Marc sốt sắng, “Không. Mình ổn, mình không sao.”
“Mình cũng biết rằng cậu vẫn an toàn. Nhưng bố mẹ mình, không hiểu sao lại nhạy cảm quá, hoàn toàn, không muốn mình liên lạc với mọi người, nên mình cũng không hỏi thăm cậu được.”
Vivian cười nhẹ nhàng nói, “Bố mẹ Ben rất quan tâm đến em ấy. Nếu tiếp tục việc điều tra thì ở lại thành phố sẽ tiện hơn nhiều. Nhưng bố mẹ Ben đã đặt sự an toàn của em lên hàng đầu.”
Ben cũng hiểu chuyện, cậu biết bố mẹ đã chịu đựng cú shock lớn. Gia đình vừa mới đoàn tụ, cậu bé không muốn làm quá lên chuyện bị cấm liên lạc với mọi người.
Ben bị thương, nhưng giờ Marc lại là người cần an ủi. Ben liền tìm chuyện vui vẻ, cậu bé cười lớn, “Vậy là cậu và Claudio đã giả vờ thua cá độ để ở nhà “tưởng niệm” tớ à?”
Mọi người bật cười. Lúc mới biết chuyện, Ben cũng cười không ngừng khi nghe rằng Marc và Claudio đã bày trò gia đình bị quấy rối để không phải đến trường.
Viêm Khải và Vivian nhìn hai thiếu niên, thầm nghĩ: các cậu bé thật khá, rất chân thành mà không ủy mị.
/96
|