Giọng nói kia giống như là cố ý vang ở bên tai cô.
Không cần nghĩ Phó Cửu cũng biết, thế này là đại thần đang đợi dọn dẹp với cô xong rồi mới tính sổ đấy.
Nhất thời cảm thấy, mời đại thần vào trong nhà ăn gì đó.
Thật là một cái hố vô cùng lớn.
Hạ Hồng Hoa lại rất vui vẻ, có người mẹ nào lại không muốn nghe người khác khen con mình, càng nhìn Tần Mạc càng thuận mắt, càng thuận mắt lại càng tiếc hận.
Sau một bữa cơm, Tần Mạc ăn rất là tao nhã, mỗi một hành động đều giống như khí chất của hắn, công tử như ngọc.
Hạ Hồng Hoa cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là xuất thân danh môn, nam nhân như vậy hẳn là sẽ có rất nhiều cô gái thích……
Không được.
Nam nhân có nhiều cô gái thích, luôn luôn không nhờ cậy được. Bên ngoài nhiều cám dỗ lắm.
Như vậy xem ra, vẫn là làm bằng hữu đi.
Chỉ là Hiểu Đông đã nói.
Cửu nhà cô sở dĩ thích chơi gane, cũng là vì đứa nhỏ Tần Mạc này,
Cửu nhà cô sẽ không……
Hạ Hồng Hoa nghĩ đến đây, trong ánh mắt đã xuất hiện một chút lo lắng, sau đó đứng lên: “Mọi người ngồi đây nhé, dì đi nhờ người pha trà, sẵn tiện tiêu hoá thức ăn luôn.”
Trên thực tế, Hạ Hồng Hoa đâu có đi pha trà, mà là muốn yên lặng một chút.
Hạ Hồng Hoa trước nay cũng không có giống như hôm nay ý thức được, Cửu nhà cô đã lớn rồi.
Cô không khỏi nghi ngờ, năm đó cô quyết định có chính xác hay không.
Nếu như cái gì cũng không cần.
Cửu nhà cô hiện tại hẳn là sẽ giống những cô gái khác, có thể không kiêng nể gì đi thích một ai đó.
Nhưng hiện tại……
Hạ Hồng Hoa không nghĩ năm đó nếu cô không làm như vậy, sẽ mất đi cái gì.
Nhà ở nông thông không thể trở về.
Toàn bộ tiền đều bỏ vào Phó thị.
Hạ Hồng Hoa đến nay đều không có quên, lúc bác sĩ nói cho cô biết con cô mắc bệnh suyễn bẩm sinh, lúc đó nhất định phải nằm viện.
Cô làm sao gọi được cú điện kia vậy?
Hạ Hồng Hoa, từ mặt nào đó mà nói thì còn trung trinh hơn những người đàn bà trong thành nhiều.
Cô không thể chịu đựng được việc người đàn ông của mình có người khác, nên giấy thoả thuận ly hôn cô đã sớm viết xong rồi.
Quá khứ của cô cũng vừa cương quyết vừa mạnh mẽ như thế, nghĩ lại, cùng lắm thì không cần bất cứ thứ gì cả, chỉ ôm Cửu của cô đi nuôi một mình là được.
Cho dù cuộc sống có khó khăn mấy cũng không sao, cô vẫn còn đôi bàn tay, làm bảo mẫu cho nhà người ta vẫn được mà.
Bốn chữ "bị suyễn bẩm sinh" khiến cô phải liên hệ với Phó Trung Nghĩa
Phó Trung Nghĩa ngay từ đầu đã không kiên nhẫn, chờ sau khi nghe thấy cô nói Cửu là con trai, lập tức liền tới đây.
Khi đó, Hạ Hồng Hoa liền biết, muốn cho con cô sống tốt, nhất định phải như vậy……
Hạ Hồng Hoa tuy rằng là người nông thôn, cũng là thiên tính của một người mẹ, cô không muốn Phó Cửu nhìn thấy bộ dáng hiện tại của mình, cho nên vẫn luôn không có ra ngoài.
Việc này lại tiện lợi cho quá trình thẩm vấn người nào đó của đại thần.
“Hiện tại dì không có ở đây, em có thể từ từ nói một chút về đại hội cổ đông. “Tần Mạc cứ như vậy ngồi ở trên sô pha, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía thiếu niên, vẻ mặt tuấn mỹ: “Em dùng mưu kế gì? “
Phó Cửu biết là không thể trốn tránh liền dứt khoát liền đem chuyện xảy ra nói rõ ràng.
“Em đây là lừa gạt.” Giọng Tần Mạc vẫn lạnh nhạt.
Nhưng Phó Cửu khi nghe được lời đó có chút không đồng ý, nhợt nhạt cười: “Đôi khi, nói dối mà có ý tốt là rất cần thiết.”
Chẳng hạn như chuyện cô là con gái.
Nói chuyện này với ai cũng không được.
Một ngày mà chưa quay lại Phó thị, cô nhất định phải tạm thời giữ nguyên cái bộ dáng này.
Thứ nhất là dễ hành động, thứ hai là có thể đề phòng Phó Trung Nghĩa lợi dụng mấy chữ này để làm chuyện lớn.
Chẳng qua là thấy bộ dáng này của đại thần.
Hình như chuyện lừa dối này, cực kỳ không thích……
Không cần nghĩ Phó Cửu cũng biết, thế này là đại thần đang đợi dọn dẹp với cô xong rồi mới tính sổ đấy.
Nhất thời cảm thấy, mời đại thần vào trong nhà ăn gì đó.
Thật là một cái hố vô cùng lớn.
Hạ Hồng Hoa lại rất vui vẻ, có người mẹ nào lại không muốn nghe người khác khen con mình, càng nhìn Tần Mạc càng thuận mắt, càng thuận mắt lại càng tiếc hận.
Sau một bữa cơm, Tần Mạc ăn rất là tao nhã, mỗi một hành động đều giống như khí chất của hắn, công tử như ngọc.
Hạ Hồng Hoa cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là xuất thân danh môn, nam nhân như vậy hẳn là sẽ có rất nhiều cô gái thích……
Không được.
Nam nhân có nhiều cô gái thích, luôn luôn không nhờ cậy được. Bên ngoài nhiều cám dỗ lắm.
Như vậy xem ra, vẫn là làm bằng hữu đi.
Chỉ là Hiểu Đông đã nói.
Cửu nhà cô sở dĩ thích chơi gane, cũng là vì đứa nhỏ Tần Mạc này,
Cửu nhà cô sẽ không……
Hạ Hồng Hoa nghĩ đến đây, trong ánh mắt đã xuất hiện một chút lo lắng, sau đó đứng lên: “Mọi người ngồi đây nhé, dì đi nhờ người pha trà, sẵn tiện tiêu hoá thức ăn luôn.”
Trên thực tế, Hạ Hồng Hoa đâu có đi pha trà, mà là muốn yên lặng một chút.
Hạ Hồng Hoa trước nay cũng không có giống như hôm nay ý thức được, Cửu nhà cô đã lớn rồi.
Cô không khỏi nghi ngờ, năm đó cô quyết định có chính xác hay không.
Nếu như cái gì cũng không cần.
Cửu nhà cô hiện tại hẳn là sẽ giống những cô gái khác, có thể không kiêng nể gì đi thích một ai đó.
Nhưng hiện tại……
Hạ Hồng Hoa không nghĩ năm đó nếu cô không làm như vậy, sẽ mất đi cái gì.
Nhà ở nông thông không thể trở về.
Toàn bộ tiền đều bỏ vào Phó thị.
Hạ Hồng Hoa đến nay đều không có quên, lúc bác sĩ nói cho cô biết con cô mắc bệnh suyễn bẩm sinh, lúc đó nhất định phải nằm viện.
Cô làm sao gọi được cú điện kia vậy?
Hạ Hồng Hoa, từ mặt nào đó mà nói thì còn trung trinh hơn những người đàn bà trong thành nhiều.
Cô không thể chịu đựng được việc người đàn ông của mình có người khác, nên giấy thoả thuận ly hôn cô đã sớm viết xong rồi.
Quá khứ của cô cũng vừa cương quyết vừa mạnh mẽ như thế, nghĩ lại, cùng lắm thì không cần bất cứ thứ gì cả, chỉ ôm Cửu của cô đi nuôi một mình là được.
Cho dù cuộc sống có khó khăn mấy cũng không sao, cô vẫn còn đôi bàn tay, làm bảo mẫu cho nhà người ta vẫn được mà.
Bốn chữ "bị suyễn bẩm sinh" khiến cô phải liên hệ với Phó Trung Nghĩa
Phó Trung Nghĩa ngay từ đầu đã không kiên nhẫn, chờ sau khi nghe thấy cô nói Cửu là con trai, lập tức liền tới đây.
Khi đó, Hạ Hồng Hoa liền biết, muốn cho con cô sống tốt, nhất định phải như vậy……
Hạ Hồng Hoa tuy rằng là người nông thôn, cũng là thiên tính của một người mẹ, cô không muốn Phó Cửu nhìn thấy bộ dáng hiện tại của mình, cho nên vẫn luôn không có ra ngoài.
Việc này lại tiện lợi cho quá trình thẩm vấn người nào đó của đại thần.
“Hiện tại dì không có ở đây, em có thể từ từ nói một chút về đại hội cổ đông. “Tần Mạc cứ như vậy ngồi ở trên sô pha, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía thiếu niên, vẻ mặt tuấn mỹ: “Em dùng mưu kế gì? “
Phó Cửu biết là không thể trốn tránh liền dứt khoát liền đem chuyện xảy ra nói rõ ràng.
“Em đây là lừa gạt.” Giọng Tần Mạc vẫn lạnh nhạt.
Nhưng Phó Cửu khi nghe được lời đó có chút không đồng ý, nhợt nhạt cười: “Đôi khi, nói dối mà có ý tốt là rất cần thiết.”
Chẳng hạn như chuyện cô là con gái.
Nói chuyện này với ai cũng không được.
Một ngày mà chưa quay lại Phó thị, cô nhất định phải tạm thời giữ nguyên cái bộ dáng này.
Thứ nhất là dễ hành động, thứ hai là có thể đề phòng Phó Trung Nghĩa lợi dụng mấy chữ này để làm chuyện lớn.
Chẳng qua là thấy bộ dáng này của đại thần.
Hình như chuyện lừa dối này, cực kỳ không thích……
/717
|