Beta: Na già
Giang Tả mắt nhìn thấy Tần Mạc dừng xe ở nửa đường, chuyển tay lái, có hơi nhíu mày nói: “Là ai gọi điện mà có thể khiến cho tâm tình của cậu tốt như vậy?”
“Phó Cửu.”
Tần Mạc nghiêng đầu, châm điếu thuốc: “ Tối nay mấy người các cậu đi ăn với nhau đi, tôi qua bên nhà Phó gia một chuyến.”
Giang Tả ừ một tiếng, hắn tạm thời tin tưởng Tần Mạc đối vị Phó thiếu kia là không có ý gì.
Dù sao thì lấy hiểu biết của mình về Tần Mạc mà nói.
Đối phương từ trước tới nay không phải là người có thể nhịn được người khác.
Nếu Tần Mạc thật sự thích Phó Cửu.
Sẽ không coi người kia là một cậu nhóc, mà ra tay.
Hơn nữa Tần Mạc của bọn họ rất thẳng, mỗi người trong nhóm bọn họ đều biết rõ.
Thời điểm tước kia khi lên cao trung, thường hay chơi cái trò phải đi tìm "MỘT NGƯỜI CON GÁI" cho Tần Mạc.
Tối đó, khi thêm một tiểu nam sinh, tướng mạo còn xinh đẹp hơn cả phụ nữ.
Nhưng kết quả lại là tan rã trong không khí không vui.
Tần Mạc không phản đối cũng không có hứng thú gì.
Cho nên mới bảo, hẳn không có gì phải lo lắng!
Giang Tả nghĩ như vậy, cũng coi là nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Không thể phủ nhận, Tần Mạc quả thật đối xử rất tốt với Phó Cửu.
Nhưng đây cũng bởi vì đối phương là thành viên của chiến đội Đế Minh.
Tần Mạc đã từng nói, sẽ không có chuyện gì xảy ra, như vậy trong lòng hắn hiểu rất rõ.
Là vì cuộc so tài của toàn quốc.
Người anh em này của hắn thật đúng là vô dụng.
Tần Mạc xác thật rất vô dụng, lần thứ hai tới thăm so với lần thăm đầu tiên còn khoa trương hơn rất nhiều.
Hộp quà bày xuống dưới đất, dáng vẻ thản nhiên cười nói: “Hai lần trước con tới tương đối rất vội vàng, cũng không có mang theo được thứ gì tặng dì.”
Hạ Hồng Hoa nhìn những hộp quà bày đầy dưới đất kia, dùng ngón tay chọc chọc sau lưng của Cửu Cửu nhà mình, lại quay sang Tần Mạc nói: “Tới thì tới chơi thôi, mang quà cáp làm cái gì, mà tôi đây còn đang bận nấu canh, các người cứ trò chuyện trước đi.”
Thấy mẹ cô vui vẻ rời đi, Phó Cửu không để ý chút gì mà mở miệng: “Mạc ca, mỗi lần anh tới nhà tôi chơi, đều giống như là đem của hồi môn đến vậy.”
“Của hồi môn?" Tần Mạc liếc mắt nhìn qua người thiếu niên đang uống nước, rất thong thả ung dung nói: “Chỗ đồ đó cứ coi như là sính lễ cũng được.”
Nghe Tần Mạc nói như vậy, Phó Cửu suýt chút nữa thì bị sặc nước: “Mạc ca, tôi phát hiện anh so với lúc tôi mới quen lúc đó... Không dễ để chọc!"
“Cái gì?" Trong nháy mắt, Tần Mạc liền đen mặt.
Phó Cửu cười nhạt: “Không có gì.”
“Nào nào nào, trước khi vào bữa ăn chúng ta ăn chút hoa quả đã." Hạ Hồng Hoa mặc tạp dề từ trong phòng bếp đi ra.
Tần Mạc nói một tiếng “Cám ơn” khí chất lại rất anh tuấn.
Hạ Hồng Hoa càng nhìn lại càng vừa lòng.
Nếu như không phải do điều kiện của Tần gia quá tốt.
Mà có người con rể như vậy cũng không tồi.
Không, không, không, bà đang suy nghĩ cái gì vậy.
Tần Mạc quá thông minh.
Đã làm bằng hữu dĩ nhiên là rất tốt.
Làm người yêu... Tần Mạc còn chưa biết Phó Cửu nhà bà là con gái nữa.
Trong tương lai những thứ suy nghĩ này đều là lừa gạt, cho nên hai người này chắc chắn là không có khả năng.
Hạ Hồng Hoa càng nghĩ ánh mắt càng ảm đạm, biểu tình cũng không vui vẻ và cao hứng như vừa rồi.
Có điều những chuyện này vẫn là nên giấu ở trong lòng, chờ bà đem cả một bàn đồ ăn toàn bộ đều đã làm xong, thời điểm kêu hai người đang ngồi trên sô pha kia tới ăn cơm, sắc mặt lại bắt đầu trở nên đỏ rực.
Còn không đợi Phó Cửu nói, Hạ Hồng Hoa đã mở miệng, chỉ nói một câu: “Tần Mạc, chuyện đại hội cổ đông hôm nay, dì rất cám ơn con.”
“Đại hội cổ đông?” Tần Mạc ngón tay cầm chén rượu, lặp lại bốn chữ này.
Hạ Hồng Hoa cười nói: “Đúng vậy, dì đã nghe Tiểu Cửu nhà dì nói, mưu kế cũng không tồi, đứa nhỏ này con thật đúng là rất thông minh.”
Chỉ từ hai câu nói, Tần Mạc cũng đã đoán được ra việc gì, nghiêng mắt nhìn thoáng qua người thiếu niên nào đó đang ngồi bên cạnh hắn, môi mỏng khẽ cong: “Dì à người đã khách khí rồi, Phó Cửu cũng rất là thông minh…”
Giang Tả mắt nhìn thấy Tần Mạc dừng xe ở nửa đường, chuyển tay lái, có hơi nhíu mày nói: “Là ai gọi điện mà có thể khiến cho tâm tình của cậu tốt như vậy?”
“Phó Cửu.”
Tần Mạc nghiêng đầu, châm điếu thuốc: “ Tối nay mấy người các cậu đi ăn với nhau đi, tôi qua bên nhà Phó gia một chuyến.”
Giang Tả ừ một tiếng, hắn tạm thời tin tưởng Tần Mạc đối vị Phó thiếu kia là không có ý gì.
Dù sao thì lấy hiểu biết của mình về Tần Mạc mà nói.
Đối phương từ trước tới nay không phải là người có thể nhịn được người khác.
Nếu Tần Mạc thật sự thích Phó Cửu.
Sẽ không coi người kia là một cậu nhóc, mà ra tay.
Hơn nữa Tần Mạc của bọn họ rất thẳng, mỗi người trong nhóm bọn họ đều biết rõ.
Thời điểm tước kia khi lên cao trung, thường hay chơi cái trò phải đi tìm "MỘT NGƯỜI CON GÁI" cho Tần Mạc.
Tối đó, khi thêm một tiểu nam sinh, tướng mạo còn xinh đẹp hơn cả phụ nữ.
Nhưng kết quả lại là tan rã trong không khí không vui.
Tần Mạc không phản đối cũng không có hứng thú gì.
Cho nên mới bảo, hẳn không có gì phải lo lắng!
Giang Tả nghĩ như vậy, cũng coi là nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Không thể phủ nhận, Tần Mạc quả thật đối xử rất tốt với Phó Cửu.
Nhưng đây cũng bởi vì đối phương là thành viên của chiến đội Đế Minh.
Tần Mạc đã từng nói, sẽ không có chuyện gì xảy ra, như vậy trong lòng hắn hiểu rất rõ.
Là vì cuộc so tài của toàn quốc.
Người anh em này của hắn thật đúng là vô dụng.
Tần Mạc xác thật rất vô dụng, lần thứ hai tới thăm so với lần thăm đầu tiên còn khoa trương hơn rất nhiều.
Hộp quà bày xuống dưới đất, dáng vẻ thản nhiên cười nói: “Hai lần trước con tới tương đối rất vội vàng, cũng không có mang theo được thứ gì tặng dì.”
Hạ Hồng Hoa nhìn những hộp quà bày đầy dưới đất kia, dùng ngón tay chọc chọc sau lưng của Cửu Cửu nhà mình, lại quay sang Tần Mạc nói: “Tới thì tới chơi thôi, mang quà cáp làm cái gì, mà tôi đây còn đang bận nấu canh, các người cứ trò chuyện trước đi.”
Thấy mẹ cô vui vẻ rời đi, Phó Cửu không để ý chút gì mà mở miệng: “Mạc ca, mỗi lần anh tới nhà tôi chơi, đều giống như là đem của hồi môn đến vậy.”
“Của hồi môn?" Tần Mạc liếc mắt nhìn qua người thiếu niên đang uống nước, rất thong thả ung dung nói: “Chỗ đồ đó cứ coi như là sính lễ cũng được.”
Nghe Tần Mạc nói như vậy, Phó Cửu suýt chút nữa thì bị sặc nước: “Mạc ca, tôi phát hiện anh so với lúc tôi mới quen lúc đó... Không dễ để chọc!"
“Cái gì?" Trong nháy mắt, Tần Mạc liền đen mặt.
Phó Cửu cười nhạt: “Không có gì.”
“Nào nào nào, trước khi vào bữa ăn chúng ta ăn chút hoa quả đã." Hạ Hồng Hoa mặc tạp dề từ trong phòng bếp đi ra.
Tần Mạc nói một tiếng “Cám ơn” khí chất lại rất anh tuấn.
Hạ Hồng Hoa càng nhìn lại càng vừa lòng.
Nếu như không phải do điều kiện của Tần gia quá tốt.
Mà có người con rể như vậy cũng không tồi.
Không, không, không, bà đang suy nghĩ cái gì vậy.
Tần Mạc quá thông minh.
Đã làm bằng hữu dĩ nhiên là rất tốt.
Làm người yêu... Tần Mạc còn chưa biết Phó Cửu nhà bà là con gái nữa.
Trong tương lai những thứ suy nghĩ này đều là lừa gạt, cho nên hai người này chắc chắn là không có khả năng.
Hạ Hồng Hoa càng nghĩ ánh mắt càng ảm đạm, biểu tình cũng không vui vẻ và cao hứng như vừa rồi.
Có điều những chuyện này vẫn là nên giấu ở trong lòng, chờ bà đem cả một bàn đồ ăn toàn bộ đều đã làm xong, thời điểm kêu hai người đang ngồi trên sô pha kia tới ăn cơm, sắc mặt lại bắt đầu trở nên đỏ rực.
Còn không đợi Phó Cửu nói, Hạ Hồng Hoa đã mở miệng, chỉ nói một câu: “Tần Mạc, chuyện đại hội cổ đông hôm nay, dì rất cám ơn con.”
“Đại hội cổ đông?” Tần Mạc ngón tay cầm chén rượu, lặp lại bốn chữ này.
Hạ Hồng Hoa cười nói: “Đúng vậy, dì đã nghe Tiểu Cửu nhà dì nói, mưu kế cũng không tồi, đứa nhỏ này con thật đúng là rất thông minh.”
Chỉ từ hai câu nói, Tần Mạc cũng đã đoán được ra việc gì, nghiêng mắt nhìn thoáng qua người thiếu niên nào đó đang ngồi bên cạnh hắn, môi mỏng khẽ cong: “Dì à người đã khách khí rồi, Phó Cửu cũng rất là thông minh…”
/717
|