Editor: Kim Dạ Chi Nguyệt
Tần Mạc thân ngọc dài đứng ở kia, tùy ý để thiếu niên ở bên tai hắn trêu chọc, một thân tây trang phẳng phẳng phiu quý khí, cảm giác cấm dục đạm mạc vô cùng.
Ngược lại là hai cô gái đứng ngoài, lúc này các cô thực là muốn chụp cho hai tên soái ca đang quàng vai bá cổ này một tấm lắm.
Đặc biệt là thiếu niên nhón chân, một màn ở bên tai nam nhân câu môi cười khẽ, quả thực chính là một màn hồng phấn tỏa ra, quá đẹp mắt, làm cho người xem mặt đỏ tim đập!
Nhưng lúc mà các cô chuẩn bị cầm di động lên, nam nhân đột nhiên có động tác, trực tiếp kéo cổ tay thiếu niên, đem người ấn vào phòng thử đồ, dáng người cao lớn đè thấp, khẽ cong người, giọng nói trầm thấp có chút lạnh nhạt: "Muốn chứng minh mình không nhỏ? Đi vào, cởi quần, anh giúp em đo."
Cô không có thì sao đo được? Phó Cửu liền cảm thấy hoàn cảnh này hơi nguy hiểm, cô sao có thể quên hôm nay Tần thần uống rượu, không thể tùy tiện trêu chọc.
"Anh Mạc, em sai rồi." Lúc này phải lấy lui làm tiến: "Em không nên thổi khí vào tai anh."
Tần Mạc khiêu mi, nhìn gương mặt có vẻ buồn bực của thiếu niên, cuối cùng buông tay ra, giọng lạnh nhạt: “Biết sai là tốt."
Nhân viên bán hàng khẽ nói: "Tiên sinh, quần lót đã giúp ngài gói kỹ, hai vị còn muốn mua cái khác không?"
"Kiểu dáng giống như thế, cỡ lớn." Lúc Tần Mạc nói đến câu này, nhìn về phía Phó Cửu, trào phúng nhàn nhạt, ý tứ kia giống như là đang nói, cậu mặc đồ cỡ trung, còn thấy mình không nhỏ?
Phó Cửu xem hiểu vẻ mặt kia, có chút không tự nhiên, làm cô có ý nghĩ muốn xem bộ vị nào đó của đại thần, thật có điểm xấu hổ.
Phó Cửu trong lòng còn đang suy nghĩ, thế cho nên lúc đại thần hỏi cô còn muốn cái gì, cô tiện tay chỉ về phía một cái... Tạo hình rất kỳ lạ... CK khi nào ra đồ như vậy!? Còn mang theo một cái đuôi mèo màu đen?
Tần Mạc cũng chú ý tới thiếu niên chỉ vào cái quần lót kia, ánh mắt dừng một chút, lạnh nhạt nói: "Thật không nghĩ tới em còn có khẩu vị như vậy, có điều, không thể mua cho em đồ như vậy, em còn đang ở thời kỳ phát dục, mặc đồ chặt đối với cơ thể không tốt, huống chi là loại này..."
Nói tới đây, Tần Mạc nhíu mày, giống như đang suy nghĩ từ miêu tả, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn là tuân theo đáy lòng: "Kiểu dáng biến thái."
Nhân viên nữ ở bên cạnh cười, bộ dáng che miệng, như là đang nỗ lực khắc chế sự không tôn trọng đối với khách hàng.
Phó Cửu lần này là thật sự buồn bực, cùng đại thần đi dạo phố cũng có thể làm cho danh tiếng mất hết, cô vừa rồi thật sự chỉ tiện tay chỉ.
Chẳng qua nhân viên nữ không có nghĩ như vậy, thời điểm đưa cho cô túi đồ, rất dịu dàng đè thấp thanh âm nói: "Tôi đều hiểu, soái ca, cậu lần sau có thể lén lút đến mua, nhìn cậu đẹp trai như vậy, tôi chỉ tính cho cậu 90%."
Phó Cửu: Giảm giá như vậy cô thật sự không muốn...
Vốn cho rằng đi theo đại thân dạo phố, dọc đường lòng sẽ luôn trầm xuống, không nghĩ tới, kế tiếp đại thần đột nhiên chuyển gió, chỉ vào một cái áo lông màu trắng trong đó, để cho Phó Cửu đi vào thử.
Phó Cửu cũng cảm thấy áo lông kia không tồi, nghĩ tới sắp đến mùa đông rồi, mặc đồ ấm là quan trọng nhất, cũng không có cự tuyệt.
Phòng thử đồ đương nhiên khóa.
Có kinh nghiệm lúc trước, Phó Cửu ở phương diện này vô cùng chú ý.
Thiếu niên ở trong phòng thử đồ thử quần áo, nam nhân an vị ngồi ở trên sô pha chờ, trên chân dài lại còn treo một cuốn tạp chí về trang phục, hình tượng hữu ái như vậy, thật sự rất khó để người ta không nghĩ nhiều...
Tần Mạc thân ngọc dài đứng ở kia, tùy ý để thiếu niên ở bên tai hắn trêu chọc, một thân tây trang phẳng phẳng phiu quý khí, cảm giác cấm dục đạm mạc vô cùng.
Ngược lại là hai cô gái đứng ngoài, lúc này các cô thực là muốn chụp cho hai tên soái ca đang quàng vai bá cổ này một tấm lắm.
Đặc biệt là thiếu niên nhón chân, một màn ở bên tai nam nhân câu môi cười khẽ, quả thực chính là một màn hồng phấn tỏa ra, quá đẹp mắt, làm cho người xem mặt đỏ tim đập!
Nhưng lúc mà các cô chuẩn bị cầm di động lên, nam nhân đột nhiên có động tác, trực tiếp kéo cổ tay thiếu niên, đem người ấn vào phòng thử đồ, dáng người cao lớn đè thấp, khẽ cong người, giọng nói trầm thấp có chút lạnh nhạt: "Muốn chứng minh mình không nhỏ? Đi vào, cởi quần, anh giúp em đo."
Cô không có thì sao đo được? Phó Cửu liền cảm thấy hoàn cảnh này hơi nguy hiểm, cô sao có thể quên hôm nay Tần thần uống rượu, không thể tùy tiện trêu chọc.
"Anh Mạc, em sai rồi." Lúc này phải lấy lui làm tiến: "Em không nên thổi khí vào tai anh."
Tần Mạc khiêu mi, nhìn gương mặt có vẻ buồn bực của thiếu niên, cuối cùng buông tay ra, giọng lạnh nhạt: “Biết sai là tốt."
Nhân viên bán hàng khẽ nói: "Tiên sinh, quần lót đã giúp ngài gói kỹ, hai vị còn muốn mua cái khác không?"
"Kiểu dáng giống như thế, cỡ lớn." Lúc Tần Mạc nói đến câu này, nhìn về phía Phó Cửu, trào phúng nhàn nhạt, ý tứ kia giống như là đang nói, cậu mặc đồ cỡ trung, còn thấy mình không nhỏ?
Phó Cửu xem hiểu vẻ mặt kia, có chút không tự nhiên, làm cô có ý nghĩ muốn xem bộ vị nào đó của đại thần, thật có điểm xấu hổ.
Phó Cửu trong lòng còn đang suy nghĩ, thế cho nên lúc đại thần hỏi cô còn muốn cái gì, cô tiện tay chỉ về phía một cái... Tạo hình rất kỳ lạ... CK khi nào ra đồ như vậy!? Còn mang theo một cái đuôi mèo màu đen?
Tần Mạc cũng chú ý tới thiếu niên chỉ vào cái quần lót kia, ánh mắt dừng một chút, lạnh nhạt nói: "Thật không nghĩ tới em còn có khẩu vị như vậy, có điều, không thể mua cho em đồ như vậy, em còn đang ở thời kỳ phát dục, mặc đồ chặt đối với cơ thể không tốt, huống chi là loại này..."
Nói tới đây, Tần Mạc nhíu mày, giống như đang suy nghĩ từ miêu tả, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn là tuân theo đáy lòng: "Kiểu dáng biến thái."
Nhân viên nữ ở bên cạnh cười, bộ dáng che miệng, như là đang nỗ lực khắc chế sự không tôn trọng đối với khách hàng.
Phó Cửu lần này là thật sự buồn bực, cùng đại thần đi dạo phố cũng có thể làm cho danh tiếng mất hết, cô vừa rồi thật sự chỉ tiện tay chỉ.
Chẳng qua nhân viên nữ không có nghĩ như vậy, thời điểm đưa cho cô túi đồ, rất dịu dàng đè thấp thanh âm nói: "Tôi đều hiểu, soái ca, cậu lần sau có thể lén lút đến mua, nhìn cậu đẹp trai như vậy, tôi chỉ tính cho cậu 90%."
Phó Cửu: Giảm giá như vậy cô thật sự không muốn...
Vốn cho rằng đi theo đại thân dạo phố, dọc đường lòng sẽ luôn trầm xuống, không nghĩ tới, kế tiếp đại thần đột nhiên chuyển gió, chỉ vào một cái áo lông màu trắng trong đó, để cho Phó Cửu đi vào thử.
Phó Cửu cũng cảm thấy áo lông kia không tồi, nghĩ tới sắp đến mùa đông rồi, mặc đồ ấm là quan trọng nhất, cũng không có cự tuyệt.
Phòng thử đồ đương nhiên khóa.
Có kinh nghiệm lúc trước, Phó Cửu ở phương diện này vô cùng chú ý.
Thiếu niên ở trong phòng thử đồ thử quần áo, nam nhân an vị ngồi ở trên sô pha chờ, trên chân dài lại còn treo một cuốn tạp chí về trang phục, hình tượng hữu ái như vậy, thật sự rất khó để người ta không nghĩ nhiều...
/717
|