ĐẾ THIẾU SỦNG TRONG LÒNG: NAM THẦN QUỐC DÂN LÀ NỮ SINH
Chương 205: Đại thần mang thiếu niên đi mua nội...
/717
|
"Tôi nói là kịch bản!"
"Anh trai này so với cha tôi còn tàn nhẫn hơn, không cho người bán kẹo cho anh đẹp trai kia, quá dọa người."
"Anh xinh đẹp làm cục cưng của hắn thật thê thảm."
"Ừ, thật thê thảm!"
Đám nhóc tì cùng nhất trí gật đầu.
Nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh nghe mà muốn mắc phải bệnh xấu hổ luôn.
Phó Cửu cầm kẹo, một tay chống đỡ, liền nhảy vào, động tác kia rất là đẹp trai, chân dài đứng ở kia, sau đó hướng phía một tiểu nữ hài trong đó chớp mắt, cong lưng nhẹ giọng nói: "Vụng trộm nói cho các cô biết, anh trai uống rượu xong, tôi làm những việc này đều là vì dỗ hắn vui vẻ, nhân tiện nhắc tới, cô xem tôi lớn như vậy, chỗ nào giống cục cưng của hắn?"
"Uống xong rượu?" Đám nhóc tì lại tiến lên một chút, dùng ánh mắt không giống như nhìn người nhìn Tần thần đứng ngoài cửa.
Tần Mạc nhướng mày, không nghe thấy Phó Cửu nói gì, cũng biết là thiếu niên giở trò quỷ, tay trái duỗi ra, liền đem thiếu niên túm trở về.
Nhân viên cửa hàng nhìn toàn bộ quá trình đều há to miệng, là cho cô kinh ngạc nhất chính là thân thủ của thiếu niên tóc bạc kia, quá ngầu!
Đối phương thật sự không phải là làm cảnh sát sao?
"Trẻ con mà cậu cũng không buông tha." Giọng nói của Tần Mạc rất lạnh, gia hỏa này thả ra lại phóng điện lung tung.
Phó Cửu ừ một tiếng: "Anh Mạc chẳng lẽ không cảm thấy những đám nhóc tì đó rất đáng yêu sao."
Tần Mạc không có nói gì, chỉ nghiêng một gương mặt tuấn mỹ như thiên thần, mang theo thiếu niên lên tầng ba.
Phó Cửu ngay từ đầu còn đang suy nghĩ, đại thần cuối cùng mang cô đi đến một tầng khá bình thường.
Phía trước lầu hai... Là thời trang trẻ em.
Lầu ba bố trí liền rất hiện đại hoá, các loại nhãn hiệu lớn đều có, chỉ là... Đại thần tới chỗ nào dạo cũng được, vì sao lại cố tình tới dạo CK?!
Đều là quần lót, nhìn rất cay mắt...
"Đi chọn hai cái." Tần Mạc hướng phía Phó Cửu nhướng mày, vẻ mặt lạnh nhạt.
Phó Cửu:... Cô là con gái, mua quần lót nam nhân làm gì! (để mặc :v )
"Cái này đều không cần." Phó Cửu đẹp trai giơ tay cầm kẹo lên: "Tôi có cái này là đồ khen thưởng được rồi."
Tần thần nếu có thể cự tuyệt người khác, thì không gọi là Tần thần rồi.
"Đi chọn, đừng luôn khiến cho mình nhu nhược, lúc nào cũng màu trắng."
Phó Cửu:... Đại thần hiện tại không công kích thành tích cô, bắt đầu công kích "Nội y" của cô?
"Màu trắng thì làm sao?" Phó Cửu thì cảm thấy đây là một nhan sắc vô cùng đáng khen, hẳn là sẽ được những người bệnh thích sạch sẽ như đại thần thích.
Tần Mạc nghiêng mắt, nhìn thiếu niên: "Theo phân tích tâm lý học, người bên dưới kia mới thích mặc đồ trắng đấy.."
Phó Cửu:...
Trường hợp như vậy, nhân viên cửa hàng còn do dự có nên nói chen vào không.
Tần Mạc giơ ngón tay thon dài lên, chỉ về phía quần lót màu đen treo ở bên phải: "Kiểu dáng kia, muốn một cái..." Nói tới đây, hắn nghiêng người đi, nhìn lướt qua hai chân Phó Cửu, bờ môi vừa hơi đượm nét trào phúng ấy chợt cười: "Cho hắn lấy kích cỡ nhỏ nhất."
"Vâng, tiên sinh." Nhân viên cửa hàng cảm giác đối thoại có thể bình thường, vội vàng quay đầu đi đóng gói đồ.
Phó Cửu cứ có cảm giác cái ánh mắt đại thần nhìn cô kia tràn ngập sự sỉ nhục đối với loài người.
"Tôi là cỡ trung."
Nhân viên cửa hàng ngừng lại, quay đầu lại, chỉ thấy thiếu niên đối với cô nhẹ nhàng cười: "Phiền cô, cho ta lấy cỡ trung."
"Này..." Nhân viên cửa hàng không biết nên nghe ai.
Tần Mạc vẻ mặt lạnh nhạt, không nói thêm gì.
Nhân viên cửa hàng thấy thế, liền thiên vị thiếu niên bên này: "Tốt, ngài chờ."
Phó Cửu mỉm cười gật đầu, thuận tay đặt lên vai nam nhân, khuôn mặt tuấn tú tới gần, tiếng nói rất chậm rất chậm: "Anh Mạc, tôi không có nhỏ như anh tưởng đâu..."
"Anh trai này so với cha tôi còn tàn nhẫn hơn, không cho người bán kẹo cho anh đẹp trai kia, quá dọa người."
"Anh xinh đẹp làm cục cưng của hắn thật thê thảm."
"Ừ, thật thê thảm!"
Đám nhóc tì cùng nhất trí gật đầu.
Nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh nghe mà muốn mắc phải bệnh xấu hổ luôn.
Phó Cửu cầm kẹo, một tay chống đỡ, liền nhảy vào, động tác kia rất là đẹp trai, chân dài đứng ở kia, sau đó hướng phía một tiểu nữ hài trong đó chớp mắt, cong lưng nhẹ giọng nói: "Vụng trộm nói cho các cô biết, anh trai uống rượu xong, tôi làm những việc này đều là vì dỗ hắn vui vẻ, nhân tiện nhắc tới, cô xem tôi lớn như vậy, chỗ nào giống cục cưng của hắn?"
"Uống xong rượu?" Đám nhóc tì lại tiến lên một chút, dùng ánh mắt không giống như nhìn người nhìn Tần thần đứng ngoài cửa.
Tần Mạc nhướng mày, không nghe thấy Phó Cửu nói gì, cũng biết là thiếu niên giở trò quỷ, tay trái duỗi ra, liền đem thiếu niên túm trở về.
Nhân viên cửa hàng nhìn toàn bộ quá trình đều há to miệng, là cho cô kinh ngạc nhất chính là thân thủ của thiếu niên tóc bạc kia, quá ngầu!
Đối phương thật sự không phải là làm cảnh sát sao?
"Trẻ con mà cậu cũng không buông tha." Giọng nói của Tần Mạc rất lạnh, gia hỏa này thả ra lại phóng điện lung tung.
Phó Cửu ừ một tiếng: "Anh Mạc chẳng lẽ không cảm thấy những đám nhóc tì đó rất đáng yêu sao."
Tần Mạc không có nói gì, chỉ nghiêng một gương mặt tuấn mỹ như thiên thần, mang theo thiếu niên lên tầng ba.
Phó Cửu ngay từ đầu còn đang suy nghĩ, đại thần cuối cùng mang cô đi đến một tầng khá bình thường.
Phía trước lầu hai... Là thời trang trẻ em.
Lầu ba bố trí liền rất hiện đại hoá, các loại nhãn hiệu lớn đều có, chỉ là... Đại thần tới chỗ nào dạo cũng được, vì sao lại cố tình tới dạo CK?!
Đều là quần lót, nhìn rất cay mắt...
"Đi chọn hai cái." Tần Mạc hướng phía Phó Cửu nhướng mày, vẻ mặt lạnh nhạt.
Phó Cửu:... Cô là con gái, mua quần lót nam nhân làm gì! (để mặc :v )
"Cái này đều không cần." Phó Cửu đẹp trai giơ tay cầm kẹo lên: "Tôi có cái này là đồ khen thưởng được rồi."
Tần thần nếu có thể cự tuyệt người khác, thì không gọi là Tần thần rồi.
"Đi chọn, đừng luôn khiến cho mình nhu nhược, lúc nào cũng màu trắng."
Phó Cửu:... Đại thần hiện tại không công kích thành tích cô, bắt đầu công kích "Nội y" của cô?
"Màu trắng thì làm sao?" Phó Cửu thì cảm thấy đây là một nhan sắc vô cùng đáng khen, hẳn là sẽ được những người bệnh thích sạch sẽ như đại thần thích.
Tần Mạc nghiêng mắt, nhìn thiếu niên: "Theo phân tích tâm lý học, người bên dưới kia mới thích mặc đồ trắng đấy.."
Phó Cửu:...
Trường hợp như vậy, nhân viên cửa hàng còn do dự có nên nói chen vào không.
Tần Mạc giơ ngón tay thon dài lên, chỉ về phía quần lót màu đen treo ở bên phải: "Kiểu dáng kia, muốn một cái..." Nói tới đây, hắn nghiêng người đi, nhìn lướt qua hai chân Phó Cửu, bờ môi vừa hơi đượm nét trào phúng ấy chợt cười: "Cho hắn lấy kích cỡ nhỏ nhất."
"Vâng, tiên sinh." Nhân viên cửa hàng cảm giác đối thoại có thể bình thường, vội vàng quay đầu đi đóng gói đồ.
Phó Cửu cứ có cảm giác cái ánh mắt đại thần nhìn cô kia tràn ngập sự sỉ nhục đối với loài người.
"Tôi là cỡ trung."
Nhân viên cửa hàng ngừng lại, quay đầu lại, chỉ thấy thiếu niên đối với cô nhẹ nhàng cười: "Phiền cô, cho ta lấy cỡ trung."
"Này..." Nhân viên cửa hàng không biết nên nghe ai.
Tần Mạc vẻ mặt lạnh nhạt, không nói thêm gì.
Nhân viên cửa hàng thấy thế, liền thiên vị thiếu niên bên này: "Tốt, ngài chờ."
Phó Cửu mỉm cười gật đầu, thuận tay đặt lên vai nam nhân, khuôn mặt tuấn tú tới gần, tiếng nói rất chậm rất chậm: "Anh Mạc, tôi không có nhỏ như anh tưởng đâu..."
/717
|