Editor: Mai Tuyết Vân
Đến đây nào, các vị công tử xin mời vào bên trong. Phục vụ xinh đẹp đứng trước cửa nói. Bốn người nhìn “căn phòng’’ trống rỗng trước mặt, vừa kín mít lại vừa nhỏ hẹp, vẫn không nhúc nhích. Cái này là cái gì? Mục Hữu tò mò không kiềm chế được sự hiếu kỳ bèn hỏi. Thứ này gọi là thang máy vận chuyển, do chính lão bản của chúng tôi thiết kế. Nữ phục vụ trả lời. Thang vận chuyển? Lão bản? Mục Kỳ nghe được những từ ngữ mới lạ không nhịn được bèn hỏi. Vâng, thang vận chuyển chính là cái này. Nàng ta chỉ vào giữa căn phòng nhỏ hình vuông thẳng đứng đó. Mọi người như muốn ngất đi, nói thế cũng như chưa nói. Lão bản cũng chính là chưởng quỹ, tất cả mọi thứ ở nơi này đều do lão bản nhà chúng tôi thiết kế. . Hả? Vậy lão bản nhà. . . Các ngươi là ai?’’ Mục Hàn hỏi.
Lão bản nhà chúng tôi là Liễu Tịch Hiền. . Liễu Tịch Hiền ư? Mục Hàn kinh ngạc lặp lại, Là Đại công tử của Liễu gia sao?
Vâng, đúng là lão bản nhà chúng tôi. . Không ngờ Liễu Tịch Hiền lại có bản lãnh như vậy. Nãy giờ Mục Thịnh vẫn im lặng không nói gì, rốt cuộc cũng thốt ra câu nói đầu tiên. Đầu tiên xin mời chư vị công tử bước vào. Nữ phục vụ xinh đẹp kia nhìn thấu sự nghi ngại của bốn người bọn họ, nên đã bước vào trong thang máy từ lâu. Lúc này, bốn người bọn Mục Thịnh mới từ từ bước vào. Bọn họ vừa mới đi vào, cánh cửa lập tức đóng lại. Bốn người cả kinh, rối rít đề cao cảnh giác nhìn bốn phía, nhưng bốn phía đều tối đen như mực, không nhìn rõ bất kỳ thứ gì, chỉ có thể nghe được bốn người tiếng thở hổn hển.
Khi ấy, bọn họ đã nghe được một giọng nói dễ nghe: Các vị công tử không cần phải sợ hãi, đợi một chút sẽ đến nơi, hơn nữa lão bản đã đặc biệt căn dặn không được đốt đèn ở đây. Thì ra là nữ phục vụ! Tại sao? Không biết là ai đã lên tiếng hỏi. Ha ha, như thế này thì một lát các vị sẽ biết. Nàng khẽ cười một tiếng, nói xong lại nghe thấy từ bên phía nàng ta truyền đến những tiếng gõ vào vách tường, “bốp bốp, bốp bốp” . . . . . Tổng cộng chín cái. Lúc này, chuyện càng làm họ kinh ngạc lại xuất hiện —— Căn phòng chuyển động!
Bọn họ cùng hít sâu một hơi, lòng bàn tay bắt đầu rỉ ra mồ hôi, ngay cả Đại hoàng tử lãnh khốc cũng bắt đầu đưa tay thủ thế, lên tinh thần làm theo bản năng. Thật ra thì chính là thang máy hiện đại, nhưng bởi vì nơi này không có điện, cho nên Liễu Tịch Nhược mới sai người ở phía dưới dùng dây thừng kéo ròng rọc, dùng số lần gõ vào vách tường mà xác định số lầu cần đến, cho nên đặt tên là thang vận chuyển. Một lát sau mọi người chỉ nghe “cách” một tiếng, Thang vận chuyển ngừng lại, sau đó cửa mở ra.
Ánh sáng mặt trời đột nhiên bất ngờ chiếu về phía bốn người đang sốt ruột, ánh mặt trời mãnh liệt khiến cho bọn họ nhắm mắt theo phản xạ, nhưng khi đã thích ứng được với ánh sáng, bốn người mở mắt ra thì chợt ngẩn người. Hiện ra trước mặt bọn họ chính là một nơi hoa thơm chim hót, khung cảnh yên tĩnh, không khí trong lành sạch sẽ. Trời xanh mây trắng giống như đang ở trên đỉnh đầu, có cảm giác chính mình đứng giữa trời đất xưng bá anh hùng. Vì nơi này lộ thiên, chính giữa lại có một hồ nước trong suốt, trung tâm là một suối phun xinh đẹp. Hai bên hồ được chia ra làm các lương đình nghỉ mát khác nhau. Ở bốn góc của đình nghỉ mát có bốn dải lụa trắng, có thể tháo xuống tùy theo tâm tình của khách hàng mà quyết định, điều làm họ kinh ngạc hơn nữ chính là trên mặt đất ngoại trừ hồ nước, nơi nào cũng được
Đến đây nào, các vị công tử xin mời vào bên trong. Phục vụ xinh đẹp đứng trước cửa nói. Bốn người nhìn “căn phòng’’ trống rỗng trước mặt, vừa kín mít lại vừa nhỏ hẹp, vẫn không nhúc nhích. Cái này là cái gì? Mục Hữu tò mò không kiềm chế được sự hiếu kỳ bèn hỏi. Thứ này gọi là thang máy vận chuyển, do chính lão bản của chúng tôi thiết kế. Nữ phục vụ trả lời. Thang vận chuyển? Lão bản? Mục Kỳ nghe được những từ ngữ mới lạ không nhịn được bèn hỏi. Vâng, thang vận chuyển chính là cái này. Nàng ta chỉ vào giữa căn phòng nhỏ hình vuông thẳng đứng đó. Mọi người như muốn ngất đi, nói thế cũng như chưa nói. Lão bản cũng chính là chưởng quỹ, tất cả mọi thứ ở nơi này đều do lão bản nhà chúng tôi thiết kế. . Hả? Vậy lão bản nhà. . . Các ngươi là ai?’’ Mục Hàn hỏi.
Lão bản nhà chúng tôi là Liễu Tịch Hiền. . Liễu Tịch Hiền ư? Mục Hàn kinh ngạc lặp lại, Là Đại công tử của Liễu gia sao?
Vâng, đúng là lão bản nhà chúng tôi. . Không ngờ Liễu Tịch Hiền lại có bản lãnh như vậy. Nãy giờ Mục Thịnh vẫn im lặng không nói gì, rốt cuộc cũng thốt ra câu nói đầu tiên. Đầu tiên xin mời chư vị công tử bước vào. Nữ phục vụ xinh đẹp kia nhìn thấu sự nghi ngại của bốn người bọn họ, nên đã bước vào trong thang máy từ lâu. Lúc này, bốn người bọn Mục Thịnh mới từ từ bước vào. Bọn họ vừa mới đi vào, cánh cửa lập tức đóng lại. Bốn người cả kinh, rối rít đề cao cảnh giác nhìn bốn phía, nhưng bốn phía đều tối đen như mực, không nhìn rõ bất kỳ thứ gì, chỉ có thể nghe được bốn người tiếng thở hổn hển.
Khi ấy, bọn họ đã nghe được một giọng nói dễ nghe: Các vị công tử không cần phải sợ hãi, đợi một chút sẽ đến nơi, hơn nữa lão bản đã đặc biệt căn dặn không được đốt đèn ở đây. Thì ra là nữ phục vụ! Tại sao? Không biết là ai đã lên tiếng hỏi. Ha ha, như thế này thì một lát các vị sẽ biết. Nàng khẽ cười một tiếng, nói xong lại nghe thấy từ bên phía nàng ta truyền đến những tiếng gõ vào vách tường, “bốp bốp, bốp bốp” . . . . . Tổng cộng chín cái. Lúc này, chuyện càng làm họ kinh ngạc lại xuất hiện —— Căn phòng chuyển động!
Bọn họ cùng hít sâu một hơi, lòng bàn tay bắt đầu rỉ ra mồ hôi, ngay cả Đại hoàng tử lãnh khốc cũng bắt đầu đưa tay thủ thế, lên tinh thần làm theo bản năng. Thật ra thì chính là thang máy hiện đại, nhưng bởi vì nơi này không có điện, cho nên Liễu Tịch Nhược mới sai người ở phía dưới dùng dây thừng kéo ròng rọc, dùng số lần gõ vào vách tường mà xác định số lầu cần đến, cho nên đặt tên là thang vận chuyển. Một lát sau mọi người chỉ nghe “cách” một tiếng, Thang vận chuyển ngừng lại, sau đó cửa mở ra.
Ánh sáng mặt trời đột nhiên bất ngờ chiếu về phía bốn người đang sốt ruột, ánh mặt trời mãnh liệt khiến cho bọn họ nhắm mắt theo phản xạ, nhưng khi đã thích ứng được với ánh sáng, bốn người mở mắt ra thì chợt ngẩn người. Hiện ra trước mặt bọn họ chính là một nơi hoa thơm chim hót, khung cảnh yên tĩnh, không khí trong lành sạch sẽ. Trời xanh mây trắng giống như đang ở trên đỉnh đầu, có cảm giác chính mình đứng giữa trời đất xưng bá anh hùng. Vì nơi này lộ thiên, chính giữa lại có một hồ nước trong suốt, trung tâm là một suối phun xinh đẹp. Hai bên hồ được chia ra làm các lương đình nghỉ mát khác nhau. Ở bốn góc của đình nghỉ mát có bốn dải lụa trắng, có thể tháo xuống tùy theo tâm tình của khách hàng mà quyết định, điều làm họ kinh ngạc hơn nữ chính là trên mặt đất ngoại trừ hồ nước, nơi nào cũng được
/71
|