Ở Bờ hồ Bích Vân Thành Tây Thượng Kinh, có một tòa phủ đệ có vẻ ngoài đơn giản tọa lạc tại nơi này, phủ đệ này nhìn như đơn giản, kì thực lại có khí thế hùng vĩ, có khí chất hào hùng người thường khó có thể nắm bắt được, ở trong mắt người bình thường nhìn như bình thường, kém khá xa so với những phủ đệ kiến trúc xa hoa , xanh vàng rực rỡ kia. Nhưng mà, đối với những chuyên gia có chút hiểu biết về kiến trúc mà nói, đây là chính là tuyệt phẩm trong kiến trúc, bố cục kỳ lạ, nhìn như thiết kế đơn giản lại cất dấu một loại khí thế trọn vẹn, khiến người ta hãm sâu trong đó, không thoát ra được.
Mà sáng sớm ngày hôm nay, một nam tử tuấn mỹ mặc áo đỏ cầm quạt xếp trong tay hấp tấp chạy đi vào.
Ngũ ... Hắn mới vừa đi vào cửa, quản gia Lưu Toàn từ bên cửa đi qua tựu vội vàng khom lưng vấn an, nhưng hắn còn chưa nói xong một câu, ngũ hoàng tử lại giống y như một trận gió nhẹ nhàng lướt qua, đồng thời có một câu vui cười cũng ngược theo Gió nhẹ nhàng truyền đến, Miễn miễn, Tứ ca đâu? Có phải đang ở Chính Tích Các hay không?
Lưu Toàn nhắm chặt mắt, chờ sau khi gió thổi qua mới từ từ mở mắt, thì thào nói, Nếu người đã hỏi ta vậy thì hãy nghe ta nói đã, chạy nhanh như vậy để làm chi.
Ngũ hoàng tử Mục Hữu mới vừa đi đến cửa Chính Tích các đã bắt đầu thét to lên, Tứ ca Tứ ca, huynh hãy nghe ta nói, nghe nói...
Mục Kỳ đang vẽ tranh nghe được giọng nói cao vút của Mục Hữu khẽ nhíu mày, khoát tay, bút lông trong tay đã bay ra ngoài, Mục Hữu theo phản xạ lắc mình tránh né, bút lông giống như thanh kiếm sắc bén xẹt qua sát mặt hắn, Mục Hữu chỉ cảm thấy trên mặt chợt lạnh, một giọt màu đen mực nước đã dính vào mặt Mục Hữu.
A.... Mục Hữu sợ hãi bụm mặt kêu lên, ánh mắt phức tạp nháy mấy cái, gương mặt tuấn mỹ so với những cô nương trong Túy Hương Cư kia còn kiều mỵ hơn mấy phần, Tứ ca. Mục Hữu lại bĩu môi, Người ta mới vừa chuẩn bị trang điểm xong, ngươi như vậy bảo người ta làm sao gặp người đây.
Vậy thì không gặp. Mục Kỳ vừa tàn khốc vừa vô tình đánh nát tâm tư Mục Hữu.
A, hôm nay người ta định đi 'Khách Lai Các', làm sao bây giờ?
Nhảm nhí. Tâm tư cõi lòng tan nát của một người nào đấy người lại bị hắn quăng nát bươm.
Tứ ca, làm sao huynh thể đối xử với ta như thế, đệ chính là đặc biệt tới rủ huynh.
Ta không cầu ngươi tới rủ ta, nếu có thể ta hi vọng vĩnh viễn không gặp ngươi.
Tứ ca. Tâm tư bị rơi nát bươm của một người nào đấy lại bị giẫm lên mấy phát một cách vô tình.
Tứ ca, huynh cũng nên thả lỏng đi. Mục Hữu cười cười, lại bắt đầu phát huy ưu thế da mặt dày của hắn, Thả lỏng đi, đừng lúc nào cũng banh một gương mặt như vậy dễ thêm nếp nhăn lắm, huynh ở bên ngoài cũng không thế này.
Ở bên ngoài đệ cũng là không biết võ công.
Tứ ca, huynh ... Tứ ca, ngươi đi đâu vậy? Đối mặt với thế công của Mục Hữu, Mục Kỳ đã có dự kiến trước thong dong ra ngoài.
Không phải đệ nói ở bên ngoài ta không như vậy mà? Ta đây lại đi buông lỏng một chút thôi.
Mục Hữu nghe được Mục Kỳ nói, một hồi lâu mới phản ứng kịp, vội vàng chạy tới đuổi theo bước chân của hắn, một bên đuổi theo một bên hô Tứ ca, 'Khách Lai Các' đệ nói với huynh kia thật đúng là nóng bỏng, người chen nhau đên đó thật đúng là nhiều, nhưng mà chỉ cần huynh đồng ý ra tiền chúng ta liền không cần chen chúc rồi. Tứ ca ... Tứ ca, huynh có nghe được ta nói chuyện không.
Cửa Khách Lai Các , Mục Kỳ ngửa đầu xem kiến trúc nguy nga chín tầng này, vốn là bị khí thế hùng vĩ này thuyết phục, sau khi nhìn lại đám đông người đến người đi, trong lòng có một chút thán phục, mà càng khiến hắn kinh ngạc là lầu hai cửa sổ vào lại có thể lộ ra một vật, vật này giống như một cái hộp trong suốt, bên trong thả mấy tượng gỗ có chiều cao như nhau, trên người tượng gỗ mặc quần áo đủ loại nhan sắc, mà quần áo này, cho dù là nam trang, nữ trang cũng đều mới mẻ độc đáo đẹp đẽ, làm cho ánh mắt người ta không dứt ra được.
Tứ ca, ta nói không sai chứ, nơi này thực sự không tệ, chỉ là tương đối nhiều người, chỗ đắt tiền như vậy mà còn có nhiều người đến như vậy, ài, rõ là... Ai, Tứ ca, huynh đợi ta với.
Mục Kỳ mới vừa đi vào Khách Lai Các , lập tức có một cô nương xinh đẹp đi tới hỏi: Công tử, xin hỏi cần cái gì? Là ăn cơm, mua gì đó, hay là dừng chân.
Ăn cơm, chúng ta ăn cơm . Mục Hữu cướp đoạt, ha ha trả lời trước Mục Kỳ.
Vậy các công tử sẽ ăn ở lầu một, hay là đến lầu 6, lầu 7 hoặc là tầng cao nhất?
Lầu 6, lầu 6, chúng ta
Mà sáng sớm ngày hôm nay, một nam tử tuấn mỹ mặc áo đỏ cầm quạt xếp trong tay hấp tấp chạy đi vào.
Ngũ ... Hắn mới vừa đi vào cửa, quản gia Lưu Toàn từ bên cửa đi qua tựu vội vàng khom lưng vấn an, nhưng hắn còn chưa nói xong một câu, ngũ hoàng tử lại giống y như một trận gió nhẹ nhàng lướt qua, đồng thời có một câu vui cười cũng ngược theo Gió nhẹ nhàng truyền đến, Miễn miễn, Tứ ca đâu? Có phải đang ở Chính Tích Các hay không?
Lưu Toàn nhắm chặt mắt, chờ sau khi gió thổi qua mới từ từ mở mắt, thì thào nói, Nếu người đã hỏi ta vậy thì hãy nghe ta nói đã, chạy nhanh như vậy để làm chi.
Ngũ hoàng tử Mục Hữu mới vừa đi đến cửa Chính Tích các đã bắt đầu thét to lên, Tứ ca Tứ ca, huynh hãy nghe ta nói, nghe nói...
Mục Kỳ đang vẽ tranh nghe được giọng nói cao vút của Mục Hữu khẽ nhíu mày, khoát tay, bút lông trong tay đã bay ra ngoài, Mục Hữu theo phản xạ lắc mình tránh né, bút lông giống như thanh kiếm sắc bén xẹt qua sát mặt hắn, Mục Hữu chỉ cảm thấy trên mặt chợt lạnh, một giọt màu đen mực nước đã dính vào mặt Mục Hữu.
A.... Mục Hữu sợ hãi bụm mặt kêu lên, ánh mắt phức tạp nháy mấy cái, gương mặt tuấn mỹ so với những cô nương trong Túy Hương Cư kia còn kiều mỵ hơn mấy phần, Tứ ca. Mục Hữu lại bĩu môi, Người ta mới vừa chuẩn bị trang điểm xong, ngươi như vậy bảo người ta làm sao gặp người đây.
Vậy thì không gặp. Mục Kỳ vừa tàn khốc vừa vô tình đánh nát tâm tư Mục Hữu.
A, hôm nay người ta định đi 'Khách Lai Các', làm sao bây giờ?
Nhảm nhí. Tâm tư cõi lòng tan nát của một người nào đấy người lại bị hắn quăng nát bươm.
Tứ ca, làm sao huynh thể đối xử với ta như thế, đệ chính là đặc biệt tới rủ huynh.
Ta không cầu ngươi tới rủ ta, nếu có thể ta hi vọng vĩnh viễn không gặp ngươi.
Tứ ca. Tâm tư bị rơi nát bươm của một người nào đấy lại bị giẫm lên mấy phát một cách vô tình.
Tứ ca, huynh cũng nên thả lỏng đi. Mục Hữu cười cười, lại bắt đầu phát huy ưu thế da mặt dày của hắn, Thả lỏng đi, đừng lúc nào cũng banh một gương mặt như vậy dễ thêm nếp nhăn lắm, huynh ở bên ngoài cũng không thế này.
Ở bên ngoài đệ cũng là không biết võ công.
Tứ ca, huynh ... Tứ ca, ngươi đi đâu vậy? Đối mặt với thế công của Mục Hữu, Mục Kỳ đã có dự kiến trước thong dong ra ngoài.
Không phải đệ nói ở bên ngoài ta không như vậy mà? Ta đây lại đi buông lỏng một chút thôi.
Mục Hữu nghe được Mục Kỳ nói, một hồi lâu mới phản ứng kịp, vội vàng chạy tới đuổi theo bước chân của hắn, một bên đuổi theo một bên hô Tứ ca, 'Khách Lai Các' đệ nói với huynh kia thật đúng là nóng bỏng, người chen nhau đên đó thật đúng là nhiều, nhưng mà chỉ cần huynh đồng ý ra tiền chúng ta liền không cần chen chúc rồi. Tứ ca ... Tứ ca, huynh có nghe được ta nói chuyện không.
Cửa Khách Lai Các , Mục Kỳ ngửa đầu xem kiến trúc nguy nga chín tầng này, vốn là bị khí thế hùng vĩ này thuyết phục, sau khi nhìn lại đám đông người đến người đi, trong lòng có một chút thán phục, mà càng khiến hắn kinh ngạc là lầu hai cửa sổ vào lại có thể lộ ra một vật, vật này giống như một cái hộp trong suốt, bên trong thả mấy tượng gỗ có chiều cao như nhau, trên người tượng gỗ mặc quần áo đủ loại nhan sắc, mà quần áo này, cho dù là nam trang, nữ trang cũng đều mới mẻ độc đáo đẹp đẽ, làm cho ánh mắt người ta không dứt ra được.
Tứ ca, ta nói không sai chứ, nơi này thực sự không tệ, chỉ là tương đối nhiều người, chỗ đắt tiền như vậy mà còn có nhiều người đến như vậy, ài, rõ là... Ai, Tứ ca, huynh đợi ta với.
Mục Kỳ mới vừa đi vào Khách Lai Các , lập tức có một cô nương xinh đẹp đi tới hỏi: Công tử, xin hỏi cần cái gì? Là ăn cơm, mua gì đó, hay là dừng chân.
Ăn cơm, chúng ta ăn cơm . Mục Hữu cướp đoạt, ha ha trả lời trước Mục Kỳ.
Vậy các công tử sẽ ăn ở lầu một, hay là đến lầu 6, lầu 7 hoặc là tầng cao nhất?
Lầu 6, lầu 6, chúng ta
/71
|