Vô Song đương nhiên không quan tâm lắm đến những việc ngoài kia, hắn đang cùng Tố Ngôn và Lạc Nhạn di chuyển cực nhanh, lơ lửng trên bầu trời còn có cả Hách Mông, Phi Điện cùng Cơ Tuyết Nhạn, về phần Tiêu Thu Phong cùng Vô Niệm thì Vô Song trực tiếp ném vào trữ vật giới chỉ, dù sao mang theo hai cái xác chết đi bên cạnh mình cũng tương đối không được tự nhiên, Vô Song hắn thì không có cảm giác gì nhưng đưng quên sau lưng Vô Song còn có hai mỹ nữ.
Vô Song đang dẫn đầu cả đội đột nhiên khựng lại, hắn dừng lại gấp đến nỗi Tố Ngôn không phải ứng kịp cả khuôn mặt đập vào tấm lưng của hắn, nàng lập tức xoa xoa cái chán của mình “Ngươi tại sao lại dừng lại gấp như thế hả ?”.
Ngay khi vừa dứt lời thì Tố Ngôn cũng khựng lại, Tiềm Long Thành lúc này vậy mà không còn biến đổi nữa, toàn bộ kiến trúc, toàn bộ con đường xung quanh cũng ngừng di chuyển, trước mắt là Long Môn Quan từ từ hiện ra.
Không chỉ có Tiềm Long Thành đột nhiên yên tĩnh mà toàn bộ làn sương trắng xung quanh cũng biến mất, đám oán linh ít phút trước còn đuổi theo Vô Song lúc này vậy mà biến mất không còn một con nào.
Trước mặt Vô Song, Tố Ngôn cùng Lạc Nhạn chỉ còn lại Long Môn Quan – Cánh cửa thoát khỏi Tiềm Long Thành, không khí quỷ dị vô cùng.
Vô Song nhíu chặt lông mày lại, trái tim hắn nảy lên một nhịp báo hiệu sự bất tường, Vô Song trầm giọng “Cẩn thận, có gì đó không đúng”.
Quả nhiên ngay khi Vô Song vừa dứt lời thì một Hắc Thi lao thẳng từ trên trời xuống, một con Hắc Thi đạt đến Thượng Vị Thần cảnh giới, con Hắc Thi đạt đến Thượng Vị Thần đầu tiên xuất hiện.
Có một điều nữa mà Vô Song không biết, con Hắc Thi này chính là được Tử Thần ở đằng sau giật dây, nó không phải là một Hắc Thi tầm thường mà là một Thượng Vị Thần hàng thật giá thật.
Thân hình Hắc Thi lóe lên một cái sau đó biến mất, tốc độ nhanh làm cho Vô Song như chết lặng.
Một quyền, một quyền trực tiếp tung ra nhưng mục tiêu không phải là Vô Song mà là Tố Ngôn, một quyền xuất ra lập tức có âm thanh vỡ vụn vang lên, âm thanh như một tấm kính bị đập vỡ vậy.
Một quyền của Hắc Thi thừa sức thuấn sát Tố Ngôn, nếu không phải có Hộ Thân Phù thì nàng căn bản đã là người chết đồng thời một đòn của Hắc Thi vừa vặn đạt đến trình độ Thượng Vị Thần, chỉ cần một đòn đã đập nát phòng ngự của Hộ Thần Phù.
Lần này ánh mắt Vô Song như nứt ra, hắn hoàn toàn tin tưởng một đòn tiếp theo của Hắc Thi thì Tố Ngôn sẽ chết, trong sát na vừa rồi trái tim hắn như vỡ vụn, hắn thực sự vô lực nhìn Hắc Thi ra tay.
Vô Song vậy mà quay đầu lại hét thẳng vào mặt Tố Ngôn cùng Lạc Nhạn “Lập tức rời đi, chạy ra khỏi nơi đây nhanh”.
Vô Song lần đầu tiên hét lên với Tố Ngôn tuy nhiên nàng vậy mà không có bất cứ cái gì phản cảm, nàng biết con Hắc Thi này tuyệt đối không tầm thường, Vô Song chính là vì nàng lo lắng.
Có ngu đến đâu cũng nhận ra con Hắc Thi này căn bản không cùng đẳng cấp với lũ Hắc Thi khác, một quyền đập nát phòng ngự của Hộ Thân Phù đạt đến trình độ địa cấp là khái niệm gì ?, Thượng Vị Thần tầm thường còn chưa chắc làm nổi.
Hắc Thi một lần nữa cử động, thân hình của hắn lại biến mất sau đó tiếp tục xuất hiện trước mặt Tố Ngôn, một quyền lại mạnh mẽ tung ra.
Tố Ngôn hai mắt trừng lớn, nàng hoàn toàn vô lực, khuôn mặt xinh đẹp có chút tái đi, cơ thể nàng không tài nào phản ứng kịp, một quyền này nàng phải chết.
Có điều một thân ảnh cực nhanh xuất hiện, dùng đầu gối nện thẳng vào ngực Hắc Thi hất bay hắn ra ngoài, Vô Song lại một lần nữa cứu được nàng có điều khuôn mặt Vô Song lúc này cũng tái xanh lại, xương đầu gối của hắn vậy mà vỡ vụn.
Vô Song gầm lên một tiếng kinh thiên “Chạy đi, còn đứng ở đây làm gì, muốn chết à”.
Nói xong Vô Song trực tiếp vận dụng linh hồn lực ném thẳng ba người Cơ Tuyết Nhạn, Hách Mông cùng Phi Điện về phía Long Môn Quan, Vô Song chính là dùng cả ba người này mở đường, hắn muốn biết trước mặt có nguy hiểm nào không.
Ba bóng người vậy mà không gặp nguy hiểm cũng không bị ngăn cản bị ném thẳng ra bên ngoài, xuyên qua Long Môn, ba người đang trọng thương bất tỉnh nhân sự vậy mà lại an toàn thoát khỏi Tiềm Long Thành thậm chí không gặp chút nguy hiểm nào.
Tố Ngôn cùng Lạc Nhạn nhìn thấy lập tức cắn răng lao về phía Long Môn, bọn họ biết bọn họ ở đây chỉ có thể làm vướng chân Vô Song mà thôi.
Vô Song thực sự không hiểu, ánh mắt hắn biến thành màu huyết hồng, ánh mắt như nứt ra nhìn về phía Tố Ngôn, bởi sau lưng Tố Ngôn một lần nữa là Hắc Thi Thượng Vị Thần kia.
Tiếng xé gió vang lên sau lưng Tố Ngôn, lại là cảm giác tuyệt vọng vô lực đó, Tố Ngôn căn bản không dám quay đầu lại thậm chí hai mắt nàng đã nhắm vào, hai hàng nước mắt vậy mà tuôn rơi.
Tố Ngôn năm nay mới chỉ 20 tuổi mà thôi, cho dù là thiên tài đến đâu thì nàng cũng là người, cho dù tính tình băng lãnh nhưng nàng cũng là người, nàng không muốn chết ở đây, nàng không muốn Lạc Nhạn sư muội chết ở đây đặc biệt nàng không muốn tên đáng ghét kia chết ở đây.
Một lần nữa Tố Ngôn vẫn sống, một lần nữa Hắc Thi bị đánh bay đi, một lần nữa Vô Song lại cứu nàng có điều cánh tay tái của hắn cũng hoàn toàn buông thõng xuống, mỗi lần đánh vào thân hình Hắc Thi thì Vô Song căn bản tự phế đi một bộ phận trên cơ thể, Hắc Thi quá cứng.
Tố Ngôn cắn chặt răng thậm chí nàng dùng lực mạnh đến mức khóe môi nàng rỉ máu, nàng không dám quay đầu nhìn lại, nàng chỉ biết chạy trong vô lực, con đường chỉ có 10m mà đối với nàng lại xa xôi như đường chân trời, nàng biết vừa rồi là lần thứ hai Vô Song cứu nàng.
Vô Song cũng không phải mạnh đến trình độ đuổi kịp tốc độ của Thượng Vị Thần, nói thẳng ra hắn chẳng nhìn thấy quái gì cả, hai lần Vô Song có thể cứu lấy Tố Ngôn chính là nhờ Hư Không Tốc Sát của Sát Điện, tuyệt kỹ áp sát nhanh nhất thiên hạ này.
Vô Song có ba lần cơ hội đuổi kịp tốc độ của bất cứ kẻ nào trong thiên hạ chỉ cần thân thể hắn đủ mạnh để chịu được mà thôi, Vô Song còn một lần cuối cùng.
Việc tiếp theo cũng không hề khó đoán, Hắc Thi lại biến mất, mục tiêu vẫn cứ là Tố Ngôn và lại một lần nữa nó bị đánh bay đi có điều lần này ha cánh tay của Vô Song đều buông thõng xuống.
Vô Song không có thời gian để đau đớn, Niết Bàn Hỏa lập tức vận dụng chữa trị cấp tốc cánh tay, hắn đứng chắn giữa Tố Ngôn cùng Hắc Thi.
Hắc Thi lại một lần nữa đứng lên, thân hình nó còn không có nổi một vết thương, nó lại tiếp tục ra tay với Tố Ngôn có điều lần này Hắc Thi đang di chuyển đột nhiên khựng lại, ánh mắt vô thần vậy mà nghi hoặc nhìn Vô Song.
“Luân Hồi Lục Ấn – Ngạ Quỷ Ấn”.
Lần này Vô Song bất chấp rồi, hắn không còn quan tâm gì nữa, hắn chỉ còn cấn biết một việc – Tố Ngôn chắc chắn phải an toàn.
Ngạ Quỷ Ấn lần này vậy mà không bao trùm toàn bộ thiên hạ, Ngạ Quỷ Ấn chỉ khiến bầu trời của Tiềm Long Thành biến thành mầu đen mà thôi, dù sao ở Tiềm Long Thành có cấm chế cực kỳ kinh khủng vô hình chung đã trợ giúp Vô Song thoát khỏi khá nhiều phiền phức sau này.
Ngạ Quỷ Ấn phiên bản thu nhỏ không ngờ lại chỉ có thể gọi ra được một hắc thủ mà thôi, hắc thủ từ trên bầu trời chỉ thẳng một ngón tay xuống đầu Hắc Thi trước mặt Vô Song, Hắc Thi lập tức khựng lại sau đó hoàn toàn đứng im, biểu hiện của Hắc Thi cùng kết quả của Ngạ Quỷ Ấn hoàn toàn làm Vô Song bất ngờ.
Hắc Thi không hề cử động, Hắc Thi vậy mà không còn một chút oán niệm nào, chứ như thế trở thành một bộ áo giáp bình thường, trở thành một bức tượng vô tri.
Ở trong bóng tối nhìn thấy cử động của Vô Song, Tử Thần không ngờ lại khẽ gật đầu :”Kẻ này có tiềm chất có thể đào tạo, không tệ không tệ”.
Thiên phú của Vô Song thực sự có thể làm Tử Thần động tâm, có điều động tâm thì động tâm, Tử Thần đương nhiên cứ phải giết Vô Song rồi tính sau.
Tử Thần đã quan sát Vô Song rất kỹ, chỉ cần bằng ánh mắt hắn cũng nhận ra tình cảm của Vô Song cùng Tố Ngôn chính vì vậy hắn lựa chọn công kích Tố Ngôn, bằng cách này hắn đánh bại Vô Song dễ hơn nhiều.
…....
Thân hình Hắc Thi cũng từ từ đổ xuống khiến Vô Song thở dài một hơi đầy mệt mỏi, dị tượng của bầu trời tại Tiềm Long Thành cũng làm Tố Ngôn cùng Lạc Nhạn giật mình, sau đó âm thanh đổ xuống của Hắc Thi làm cả hai bỗng không hẹn mà cùng quay đầu.
Nơi đó Vô Song đang nhoẻn miêng cười, nơi đó Vô Song đang ngạo nghễ mà đứng, hắn thực sự có thể giết chết một Thượng Vị Thần. Thân ảnh Vô Song trong mắt Tố Ngôn chưa bao giờ trở nên cao lớn đến thế thậm chí trái tim lạnh lùng của nàng không ngờ khẽ lạc nhịp, Tố Ngôn nhìn Vô Song đã nhu hòa hơn rất nhiều.
“Nếu hắn không quá hoa tâm, nếu ta không phải là truyền nhân của Bắc Băng Cung thì tốt”.
Về phần Lạc Nhạn ngoài tự hào ra cũng chỉ có tự hào, đây là chủ nhân của nàng, chủ nhân của nàng 18 tuổi có thể đánh chết Thượng Vị Thần, đây là nam nhân của nàng người mà nàng đã đặt chọn niềm tin.
Cả ba người có lẽ quả thực có thể rời khỏi Tiềm Long Thành nếu như không có lệnh của Thiên.
Ngay khi Vô Song chuẩn bị chạy về phía Long Môn Quan, hắn muốn ôm chặt Tố Ngôn vào lòng, muốn bá đạo hôn lên đôi môi của nàng, chỉ ít giây trước đây Vô Song thực sự sợ, hắn thực sự sợ mất Tố Ngôn, cảm giác này hắn đã trải qua một lần tuyệt đối không muốn trải qua lần thứ hai.
Đáng tiếc Vô Song không có cơ hội này, có lẽ hắn có thể ôm Tố Ngôn, có thể mạnh mẽ chiếm lấy bờ môi kia nhưng không phải là lúc này.
Từ trên bầu trời không phải chỉ có một Hắc Thi rơi xuống nữa mà là 10 con, là 10 Hắc Thi đạt đến Thượng Vị Thần, trước mặt Vô Song là một cái rãnh trời không thể vượt qua.
Vô Song việc đầu tiên làm không phải là chạy trốn cũng không phải là chiến đấu, hắn gầm lên một tiếng chấn động cả bầu trời “Chạy điiiiiiiiiiii”.
Một âm thanh như là Tố Ngôn cùng Lạc Nhạn thức tỉnh, cả hai người khẽ run lên đặc biệt là Lạc Nhạn, nàng không thể nào tin vào những việc trước mắt, nàng không muốn chạy nữa, nàng không muốn nhìn thấy Vô Song chết, nếu hắn chết thì nàng sống làm chi ?.
Có điều Tố Ngôn tỉnh táo hơn Lạc Nhạn nhiều, Tố Ngôn nắm lấy tay Lạc Nhạn mạnh mẽ kéo, một bước hai người rời khỏi Tiềm Long Thành, triệt để thoát khỏi Hắc Thi.
Ngay sau đó Tiềm Long Môn đóng lại, không còn ai nghe thấy, không còn ai nhìn thấy bất cứu thứ gì xung quanh.
Lạc Nhạn đứng trước cánh cửa Tiềm Long Môn hai mắt lệ nhòa, nàng vậy mà dám tát Tố Ngôn một cái, ánh mắt đầu cừu hận “Tại ngưoi, tất cả là tại ngưoi, không vì ngươi thì công tử đâu có bị giam trong đó, tại ngươi, là tại ngươi”.
Lạc Nhạn thân hình run rẩy liên hồi sau đó vậy mà như một cô bé ngã vào lòng Tố Ngôn, nàng khóc nức nở cho đến lúc cơ thể không chịu được nữa từ từ thiếp đi.
Tố Ngôn cũng không biết nói gì, nàng hoàn toàn chết lặng, lúc này sau lưng Tố Ngôn chính là sư phụ nàng, Băng Thần.
Băng Thần chính là vừa kịp xuyên qua Tiềm Long Thung Lũng mà lao tới đây, vừa kịp đứng trước của Tiềm Long Môn thì thân hình Tố Ngôn cũng khẽ run lên, nàng vậy mà cũng ngất lịm.
…............
Thời gian một tiếng cũng đã trôi qua, Thiên đã thành công đánh sập Nam Thiên Trụ.
Đánh sập Nam Thiên Trụ đại biểu cho Giới Môn mở rộng ra, Giới Môn mở rộng ngoại trừ việc có thể thông giữa Đại Thiên Thế Giới cùng Nguyên Tố Thế Giới ra còn có một đại tác dụng – Bản thể của Thiên có thể xuyên giới mà đến đây.
Thiên lúc trước có thể xuyên giới nhưng hắn đang trọng thương, chính vì trọng thương nên Thiên mới cần giới môn phải mở rộng, thực lực càng mạnh thì càng mất sức để xuyên giới, thực lực của Thiên sau khi bị thương không đủ để xuyên giới lần nữa đồng thời cũng vì hắn quá mạnh dẫn đến không thể xuyên qua lỗ thủng nhỏ bé của Giới Môn lúc trước.
Thân xác của hắn rất nhanh xuyên qua Giới Môn, chỉ trong một cái chớp mắt Thiên xuất hiện trên bầu trời, Thiên ngạo nghễ khoanh tay mà đứng đạp trên bầu trời Nam Địa, cho dù Thiên lúc này không phải là mạnh nhất nhưng ở Nguyên Tố Thế Giới không một ai có tư cách làm đối thủ của hắn cả.
…..........
Tiềm Long Thành.
Vô Song căn bản không có cách nào có thể sống khi bị 10 con Hắc Thi Thượng Vị Thần vây công cả, hắn quả nhiên chết đi.
Khi trước cái chết thứ duy nhất mà Vô Song cảm nhận được chính là NÓNG.
….........
Tử Thần nghi hoặc nhìn quả trứng Phượng Hoàng đang lơ lửng trước mặt mình, hắn khó hiểu vô cùng.
“Đùa à, long ngữ lại còn cả phượng huyết, tiểu tử này lại là con ông cháu cha của đại nhân vật nào thế này ?”.
Tất nhiên nghi hoặc thì nghi hoặc, Tử Thần đương nhiên vẫn cứ phải giết Vô Song có điều ngay khi hắn chuẩn bị ra lệnh đập với trứng Phượng Hoàng thì ánh mắt của Thiên không ngờ khóa chặt hắn lại, chỉ một ý niệm của Thiên toàn bộ 10 con Hắc Thi Thượng Vị Thần toàn bộ sụp đổ.
…......
Có nhiều người cũng không biết, khi Thiên mang Phương Anh rời đi hắn ta không trở về thẳng Đại Thiên Thế Giới của mình, Thiên còn đi qua Tiềm Long Thành và ở lại đó một đêm, trong đêm hôm đó Thiên cùng Tử Thần nói chuyện rất lâu rất lâu đáng tiếc bọn họ nói gì, bàn bạc cái gì thì không một ai biết được.
…...............
Quay lại thời gian thực của câu truyện lúc này, ba năm sau kể từ ngày Tiềm Long Tử Địa xuất hiện.
Ngay khi Tử Thần vừa có ý định quay đầu rời đi, ngay khi hắn tưởng rắng lại một này nữa Vô Song không thể tỉnh lại thì âm thanh 'răng rắc' vang lên, âm thanh vở trứng nứt vỡ.
Ngày hôm nay một cột lửa khổng lồ xuất hiện trong Tiềm Long Thành cùng một tiếng Phượng Minh vang lên bốn phương tám hướng, đáng tiếc âm thanh này, hình ảnh này cũng chỉ giới hạ trong Tiềm Long Thành mà thôi, Tử Thần là kẻ duy nhất có thể chứng kiến.
Một thân ảnh dần dần lộ ra từ trong biển lửa, một đôi cánh rộng lớn đầy bá đạo, thân ảnh Vô Song một lần nữa quay về từ địa ngục.
Chậm rãi bước ra khỏi vỏ trứng, cả cơ thể hắn lúc này tràn ngập hỏa diễm, Vô Song lặng lẽ nhìn hai cánh tay của mình, lặng lẽ quan sát cơ thể mình.
Nếu ba năm trước đây thực lực của Vô Song là Vấn Đỉnh Cảnh trung kỳ cùng với thân thể đạt đến Nhân Tiên cảnh thì lúc này sau ba năm, sau một lần Niết Bàn Trùng Sinh thì Vô Song như lột xác, hắn đã bước chân vào Nhân Tiên cảnh giới đồng thời thân thể của Vô Song không ngờ lại càng biến thái hơn, cho dù Vô Song không có gì để kiểm chứng nhưng hắn cũng có thể dự đoán, khối thân thể này không thua kém gì Thiên Tiên cảnh.
Tiếp theo Vô Song mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn xung quanh, hắn bất ngờ phát hiện một bộ xương trước mặt mình, một bộ xương phi thường nhân tính đang quan sát Vô Song.
Vô Song lập tức hẵng giọng “Ngươi là ai ?”. Giọng nói của Vô Song mang theo vẻ đề phòng, ký ức của Vô Song vẫn là ký ức của ba năm trước, khi đó bao quanh hắn là 10 con Hắc Thi Thượng Vị Thần.
Đáng tiếc đáp lại Vô Song là một tấm vải tương đối lớn bay đến, Tử Thần nhếch miệng “Hừ tiểu tử không biết xấu hổ này, giữa ban ngày không mảnh vải che chân chẳng nhẽ tự lộ cuồng ?”.
Tử Thần nói làm Vô Song cũng có chút đỏ mặt, hắn quả thực không có mảnh vài nào che thân, tiện tay cầm lấy mảnh vải Tử Thần ném cho mình sau đó mới cung kính ôm quyền :”Đa tạ”.
Tử Thần mỉm cười, hắn thực sự rất vui vẻ, có thêm Vô Song ở đây thì cuộc sống của hắn không còn tịch mịch nữa, ít nhất cũng có người theo hắn trò chuyện, ba năm qua sống trong ngôi thành không một bóng người đối với Tử Thần căn bản là chán muốn chết.
Vô Song đang dẫn đầu cả đội đột nhiên khựng lại, hắn dừng lại gấp đến nỗi Tố Ngôn không phải ứng kịp cả khuôn mặt đập vào tấm lưng của hắn, nàng lập tức xoa xoa cái chán của mình “Ngươi tại sao lại dừng lại gấp như thế hả ?”.
Ngay khi vừa dứt lời thì Tố Ngôn cũng khựng lại, Tiềm Long Thành lúc này vậy mà không còn biến đổi nữa, toàn bộ kiến trúc, toàn bộ con đường xung quanh cũng ngừng di chuyển, trước mắt là Long Môn Quan từ từ hiện ra.
Không chỉ có Tiềm Long Thành đột nhiên yên tĩnh mà toàn bộ làn sương trắng xung quanh cũng biến mất, đám oán linh ít phút trước còn đuổi theo Vô Song lúc này vậy mà biến mất không còn một con nào.
Trước mặt Vô Song, Tố Ngôn cùng Lạc Nhạn chỉ còn lại Long Môn Quan – Cánh cửa thoát khỏi Tiềm Long Thành, không khí quỷ dị vô cùng.
Vô Song nhíu chặt lông mày lại, trái tim hắn nảy lên một nhịp báo hiệu sự bất tường, Vô Song trầm giọng “Cẩn thận, có gì đó không đúng”.
Quả nhiên ngay khi Vô Song vừa dứt lời thì một Hắc Thi lao thẳng từ trên trời xuống, một con Hắc Thi đạt đến Thượng Vị Thần cảnh giới, con Hắc Thi đạt đến Thượng Vị Thần đầu tiên xuất hiện.
Có một điều nữa mà Vô Song không biết, con Hắc Thi này chính là được Tử Thần ở đằng sau giật dây, nó không phải là một Hắc Thi tầm thường mà là một Thượng Vị Thần hàng thật giá thật.
Thân hình Hắc Thi lóe lên một cái sau đó biến mất, tốc độ nhanh làm cho Vô Song như chết lặng.
Một quyền, một quyền trực tiếp tung ra nhưng mục tiêu không phải là Vô Song mà là Tố Ngôn, một quyền xuất ra lập tức có âm thanh vỡ vụn vang lên, âm thanh như một tấm kính bị đập vỡ vậy.
Một quyền của Hắc Thi thừa sức thuấn sát Tố Ngôn, nếu không phải có Hộ Thân Phù thì nàng căn bản đã là người chết đồng thời một đòn của Hắc Thi vừa vặn đạt đến trình độ Thượng Vị Thần, chỉ cần một đòn đã đập nát phòng ngự của Hộ Thần Phù.
Lần này ánh mắt Vô Song như nứt ra, hắn hoàn toàn tin tưởng một đòn tiếp theo của Hắc Thi thì Tố Ngôn sẽ chết, trong sát na vừa rồi trái tim hắn như vỡ vụn, hắn thực sự vô lực nhìn Hắc Thi ra tay.
Vô Song vậy mà quay đầu lại hét thẳng vào mặt Tố Ngôn cùng Lạc Nhạn “Lập tức rời đi, chạy ra khỏi nơi đây nhanh”.
Vô Song lần đầu tiên hét lên với Tố Ngôn tuy nhiên nàng vậy mà không có bất cứ cái gì phản cảm, nàng biết con Hắc Thi này tuyệt đối không tầm thường, Vô Song chính là vì nàng lo lắng.
Có ngu đến đâu cũng nhận ra con Hắc Thi này căn bản không cùng đẳng cấp với lũ Hắc Thi khác, một quyền đập nát phòng ngự của Hộ Thân Phù đạt đến trình độ địa cấp là khái niệm gì ?, Thượng Vị Thần tầm thường còn chưa chắc làm nổi.
Hắc Thi một lần nữa cử động, thân hình của hắn lại biến mất sau đó tiếp tục xuất hiện trước mặt Tố Ngôn, một quyền lại mạnh mẽ tung ra.
Tố Ngôn hai mắt trừng lớn, nàng hoàn toàn vô lực, khuôn mặt xinh đẹp có chút tái đi, cơ thể nàng không tài nào phản ứng kịp, một quyền này nàng phải chết.
Có điều một thân ảnh cực nhanh xuất hiện, dùng đầu gối nện thẳng vào ngực Hắc Thi hất bay hắn ra ngoài, Vô Song lại một lần nữa cứu được nàng có điều khuôn mặt Vô Song lúc này cũng tái xanh lại, xương đầu gối của hắn vậy mà vỡ vụn.
Vô Song gầm lên một tiếng kinh thiên “Chạy đi, còn đứng ở đây làm gì, muốn chết à”.
Nói xong Vô Song trực tiếp vận dụng linh hồn lực ném thẳng ba người Cơ Tuyết Nhạn, Hách Mông cùng Phi Điện về phía Long Môn Quan, Vô Song chính là dùng cả ba người này mở đường, hắn muốn biết trước mặt có nguy hiểm nào không.
Ba bóng người vậy mà không gặp nguy hiểm cũng không bị ngăn cản bị ném thẳng ra bên ngoài, xuyên qua Long Môn, ba người đang trọng thương bất tỉnh nhân sự vậy mà lại an toàn thoát khỏi Tiềm Long Thành thậm chí không gặp chút nguy hiểm nào.
Tố Ngôn cùng Lạc Nhạn nhìn thấy lập tức cắn răng lao về phía Long Môn, bọn họ biết bọn họ ở đây chỉ có thể làm vướng chân Vô Song mà thôi.
Vô Song thực sự không hiểu, ánh mắt hắn biến thành màu huyết hồng, ánh mắt như nứt ra nhìn về phía Tố Ngôn, bởi sau lưng Tố Ngôn một lần nữa là Hắc Thi Thượng Vị Thần kia.
Tiếng xé gió vang lên sau lưng Tố Ngôn, lại là cảm giác tuyệt vọng vô lực đó, Tố Ngôn căn bản không dám quay đầu lại thậm chí hai mắt nàng đã nhắm vào, hai hàng nước mắt vậy mà tuôn rơi.
Tố Ngôn năm nay mới chỉ 20 tuổi mà thôi, cho dù là thiên tài đến đâu thì nàng cũng là người, cho dù tính tình băng lãnh nhưng nàng cũng là người, nàng không muốn chết ở đây, nàng không muốn Lạc Nhạn sư muội chết ở đây đặc biệt nàng không muốn tên đáng ghét kia chết ở đây.
Một lần nữa Tố Ngôn vẫn sống, một lần nữa Hắc Thi bị đánh bay đi, một lần nữa Vô Song lại cứu nàng có điều cánh tay tái của hắn cũng hoàn toàn buông thõng xuống, mỗi lần đánh vào thân hình Hắc Thi thì Vô Song căn bản tự phế đi một bộ phận trên cơ thể, Hắc Thi quá cứng.
Tố Ngôn cắn chặt răng thậm chí nàng dùng lực mạnh đến mức khóe môi nàng rỉ máu, nàng không dám quay đầu nhìn lại, nàng chỉ biết chạy trong vô lực, con đường chỉ có 10m mà đối với nàng lại xa xôi như đường chân trời, nàng biết vừa rồi là lần thứ hai Vô Song cứu nàng.
Vô Song cũng không phải mạnh đến trình độ đuổi kịp tốc độ của Thượng Vị Thần, nói thẳng ra hắn chẳng nhìn thấy quái gì cả, hai lần Vô Song có thể cứu lấy Tố Ngôn chính là nhờ Hư Không Tốc Sát của Sát Điện, tuyệt kỹ áp sát nhanh nhất thiên hạ này.
Vô Song có ba lần cơ hội đuổi kịp tốc độ của bất cứ kẻ nào trong thiên hạ chỉ cần thân thể hắn đủ mạnh để chịu được mà thôi, Vô Song còn một lần cuối cùng.
Việc tiếp theo cũng không hề khó đoán, Hắc Thi lại biến mất, mục tiêu vẫn cứ là Tố Ngôn và lại một lần nữa nó bị đánh bay đi có điều lần này ha cánh tay của Vô Song đều buông thõng xuống.
Vô Song không có thời gian để đau đớn, Niết Bàn Hỏa lập tức vận dụng chữa trị cấp tốc cánh tay, hắn đứng chắn giữa Tố Ngôn cùng Hắc Thi.
Hắc Thi lại một lần nữa đứng lên, thân hình nó còn không có nổi một vết thương, nó lại tiếp tục ra tay với Tố Ngôn có điều lần này Hắc Thi đang di chuyển đột nhiên khựng lại, ánh mắt vô thần vậy mà nghi hoặc nhìn Vô Song.
“Luân Hồi Lục Ấn – Ngạ Quỷ Ấn”.
Lần này Vô Song bất chấp rồi, hắn không còn quan tâm gì nữa, hắn chỉ còn cấn biết một việc – Tố Ngôn chắc chắn phải an toàn.
Ngạ Quỷ Ấn lần này vậy mà không bao trùm toàn bộ thiên hạ, Ngạ Quỷ Ấn chỉ khiến bầu trời của Tiềm Long Thành biến thành mầu đen mà thôi, dù sao ở Tiềm Long Thành có cấm chế cực kỳ kinh khủng vô hình chung đã trợ giúp Vô Song thoát khỏi khá nhiều phiền phức sau này.
Ngạ Quỷ Ấn phiên bản thu nhỏ không ngờ lại chỉ có thể gọi ra được một hắc thủ mà thôi, hắc thủ từ trên bầu trời chỉ thẳng một ngón tay xuống đầu Hắc Thi trước mặt Vô Song, Hắc Thi lập tức khựng lại sau đó hoàn toàn đứng im, biểu hiện của Hắc Thi cùng kết quả của Ngạ Quỷ Ấn hoàn toàn làm Vô Song bất ngờ.
Hắc Thi không hề cử động, Hắc Thi vậy mà không còn một chút oán niệm nào, chứ như thế trở thành một bộ áo giáp bình thường, trở thành một bức tượng vô tri.
Ở trong bóng tối nhìn thấy cử động của Vô Song, Tử Thần không ngờ lại khẽ gật đầu :”Kẻ này có tiềm chất có thể đào tạo, không tệ không tệ”.
Thiên phú của Vô Song thực sự có thể làm Tử Thần động tâm, có điều động tâm thì động tâm, Tử Thần đương nhiên cứ phải giết Vô Song rồi tính sau.
Tử Thần đã quan sát Vô Song rất kỹ, chỉ cần bằng ánh mắt hắn cũng nhận ra tình cảm của Vô Song cùng Tố Ngôn chính vì vậy hắn lựa chọn công kích Tố Ngôn, bằng cách này hắn đánh bại Vô Song dễ hơn nhiều.
…....
Thân hình Hắc Thi cũng từ từ đổ xuống khiến Vô Song thở dài một hơi đầy mệt mỏi, dị tượng của bầu trời tại Tiềm Long Thành cũng làm Tố Ngôn cùng Lạc Nhạn giật mình, sau đó âm thanh đổ xuống của Hắc Thi làm cả hai bỗng không hẹn mà cùng quay đầu.
Nơi đó Vô Song đang nhoẻn miêng cười, nơi đó Vô Song đang ngạo nghễ mà đứng, hắn thực sự có thể giết chết một Thượng Vị Thần. Thân ảnh Vô Song trong mắt Tố Ngôn chưa bao giờ trở nên cao lớn đến thế thậm chí trái tim lạnh lùng của nàng không ngờ khẽ lạc nhịp, Tố Ngôn nhìn Vô Song đã nhu hòa hơn rất nhiều.
“Nếu hắn không quá hoa tâm, nếu ta không phải là truyền nhân của Bắc Băng Cung thì tốt”.
Về phần Lạc Nhạn ngoài tự hào ra cũng chỉ có tự hào, đây là chủ nhân của nàng, chủ nhân của nàng 18 tuổi có thể đánh chết Thượng Vị Thần, đây là nam nhân của nàng người mà nàng đã đặt chọn niềm tin.
Cả ba người có lẽ quả thực có thể rời khỏi Tiềm Long Thành nếu như không có lệnh của Thiên.
Ngay khi Vô Song chuẩn bị chạy về phía Long Môn Quan, hắn muốn ôm chặt Tố Ngôn vào lòng, muốn bá đạo hôn lên đôi môi của nàng, chỉ ít giây trước đây Vô Song thực sự sợ, hắn thực sự sợ mất Tố Ngôn, cảm giác này hắn đã trải qua một lần tuyệt đối không muốn trải qua lần thứ hai.
Đáng tiếc Vô Song không có cơ hội này, có lẽ hắn có thể ôm Tố Ngôn, có thể mạnh mẽ chiếm lấy bờ môi kia nhưng không phải là lúc này.
Từ trên bầu trời không phải chỉ có một Hắc Thi rơi xuống nữa mà là 10 con, là 10 Hắc Thi đạt đến Thượng Vị Thần, trước mặt Vô Song là một cái rãnh trời không thể vượt qua.
Vô Song việc đầu tiên làm không phải là chạy trốn cũng không phải là chiến đấu, hắn gầm lên một tiếng chấn động cả bầu trời “Chạy điiiiiiiiiiii”.
Một âm thanh như là Tố Ngôn cùng Lạc Nhạn thức tỉnh, cả hai người khẽ run lên đặc biệt là Lạc Nhạn, nàng không thể nào tin vào những việc trước mắt, nàng không muốn chạy nữa, nàng không muốn nhìn thấy Vô Song chết, nếu hắn chết thì nàng sống làm chi ?.
Có điều Tố Ngôn tỉnh táo hơn Lạc Nhạn nhiều, Tố Ngôn nắm lấy tay Lạc Nhạn mạnh mẽ kéo, một bước hai người rời khỏi Tiềm Long Thành, triệt để thoát khỏi Hắc Thi.
Ngay sau đó Tiềm Long Môn đóng lại, không còn ai nghe thấy, không còn ai nhìn thấy bất cứu thứ gì xung quanh.
Lạc Nhạn đứng trước cánh cửa Tiềm Long Môn hai mắt lệ nhòa, nàng vậy mà dám tát Tố Ngôn một cái, ánh mắt đầu cừu hận “Tại ngưoi, tất cả là tại ngưoi, không vì ngươi thì công tử đâu có bị giam trong đó, tại ngươi, là tại ngươi”.
Lạc Nhạn thân hình run rẩy liên hồi sau đó vậy mà như một cô bé ngã vào lòng Tố Ngôn, nàng khóc nức nở cho đến lúc cơ thể không chịu được nữa từ từ thiếp đi.
Tố Ngôn cũng không biết nói gì, nàng hoàn toàn chết lặng, lúc này sau lưng Tố Ngôn chính là sư phụ nàng, Băng Thần.
Băng Thần chính là vừa kịp xuyên qua Tiềm Long Thung Lũng mà lao tới đây, vừa kịp đứng trước của Tiềm Long Môn thì thân hình Tố Ngôn cũng khẽ run lên, nàng vậy mà cũng ngất lịm.
…............
Thời gian một tiếng cũng đã trôi qua, Thiên đã thành công đánh sập Nam Thiên Trụ.
Đánh sập Nam Thiên Trụ đại biểu cho Giới Môn mở rộng ra, Giới Môn mở rộng ngoại trừ việc có thể thông giữa Đại Thiên Thế Giới cùng Nguyên Tố Thế Giới ra còn có một đại tác dụng – Bản thể của Thiên có thể xuyên giới mà đến đây.
Thiên lúc trước có thể xuyên giới nhưng hắn đang trọng thương, chính vì trọng thương nên Thiên mới cần giới môn phải mở rộng, thực lực càng mạnh thì càng mất sức để xuyên giới, thực lực của Thiên sau khi bị thương không đủ để xuyên giới lần nữa đồng thời cũng vì hắn quá mạnh dẫn đến không thể xuyên qua lỗ thủng nhỏ bé của Giới Môn lúc trước.
Thân xác của hắn rất nhanh xuyên qua Giới Môn, chỉ trong một cái chớp mắt Thiên xuất hiện trên bầu trời, Thiên ngạo nghễ khoanh tay mà đứng đạp trên bầu trời Nam Địa, cho dù Thiên lúc này không phải là mạnh nhất nhưng ở Nguyên Tố Thế Giới không một ai có tư cách làm đối thủ của hắn cả.
…..........
Tiềm Long Thành.
Vô Song căn bản không có cách nào có thể sống khi bị 10 con Hắc Thi Thượng Vị Thần vây công cả, hắn quả nhiên chết đi.
Khi trước cái chết thứ duy nhất mà Vô Song cảm nhận được chính là NÓNG.
….........
Tử Thần nghi hoặc nhìn quả trứng Phượng Hoàng đang lơ lửng trước mặt mình, hắn khó hiểu vô cùng.
“Đùa à, long ngữ lại còn cả phượng huyết, tiểu tử này lại là con ông cháu cha của đại nhân vật nào thế này ?”.
Tất nhiên nghi hoặc thì nghi hoặc, Tử Thần đương nhiên vẫn cứ phải giết Vô Song có điều ngay khi hắn chuẩn bị ra lệnh đập với trứng Phượng Hoàng thì ánh mắt của Thiên không ngờ khóa chặt hắn lại, chỉ một ý niệm của Thiên toàn bộ 10 con Hắc Thi Thượng Vị Thần toàn bộ sụp đổ.
…......
Có nhiều người cũng không biết, khi Thiên mang Phương Anh rời đi hắn ta không trở về thẳng Đại Thiên Thế Giới của mình, Thiên còn đi qua Tiềm Long Thành và ở lại đó một đêm, trong đêm hôm đó Thiên cùng Tử Thần nói chuyện rất lâu rất lâu đáng tiếc bọn họ nói gì, bàn bạc cái gì thì không một ai biết được.
…...............
Quay lại thời gian thực của câu truyện lúc này, ba năm sau kể từ ngày Tiềm Long Tử Địa xuất hiện.
Ngay khi Tử Thần vừa có ý định quay đầu rời đi, ngay khi hắn tưởng rắng lại một này nữa Vô Song không thể tỉnh lại thì âm thanh 'răng rắc' vang lên, âm thanh vở trứng nứt vỡ.
Ngày hôm nay một cột lửa khổng lồ xuất hiện trong Tiềm Long Thành cùng một tiếng Phượng Minh vang lên bốn phương tám hướng, đáng tiếc âm thanh này, hình ảnh này cũng chỉ giới hạ trong Tiềm Long Thành mà thôi, Tử Thần là kẻ duy nhất có thể chứng kiến.
Một thân ảnh dần dần lộ ra từ trong biển lửa, một đôi cánh rộng lớn đầy bá đạo, thân ảnh Vô Song một lần nữa quay về từ địa ngục.
Chậm rãi bước ra khỏi vỏ trứng, cả cơ thể hắn lúc này tràn ngập hỏa diễm, Vô Song lặng lẽ nhìn hai cánh tay của mình, lặng lẽ quan sát cơ thể mình.
Nếu ba năm trước đây thực lực của Vô Song là Vấn Đỉnh Cảnh trung kỳ cùng với thân thể đạt đến Nhân Tiên cảnh thì lúc này sau ba năm, sau một lần Niết Bàn Trùng Sinh thì Vô Song như lột xác, hắn đã bước chân vào Nhân Tiên cảnh giới đồng thời thân thể của Vô Song không ngờ lại càng biến thái hơn, cho dù Vô Song không có gì để kiểm chứng nhưng hắn cũng có thể dự đoán, khối thân thể này không thua kém gì Thiên Tiên cảnh.
Tiếp theo Vô Song mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn xung quanh, hắn bất ngờ phát hiện một bộ xương trước mặt mình, một bộ xương phi thường nhân tính đang quan sát Vô Song.
Vô Song lập tức hẵng giọng “Ngươi là ai ?”. Giọng nói của Vô Song mang theo vẻ đề phòng, ký ức của Vô Song vẫn là ký ức của ba năm trước, khi đó bao quanh hắn là 10 con Hắc Thi Thượng Vị Thần.
Đáng tiếc đáp lại Vô Song là một tấm vải tương đối lớn bay đến, Tử Thần nhếch miệng “Hừ tiểu tử không biết xấu hổ này, giữa ban ngày không mảnh vải che chân chẳng nhẽ tự lộ cuồng ?”.
Tử Thần nói làm Vô Song cũng có chút đỏ mặt, hắn quả thực không có mảnh vài nào che thân, tiện tay cầm lấy mảnh vải Tử Thần ném cho mình sau đó mới cung kính ôm quyền :”Đa tạ”.
Tử Thần mỉm cười, hắn thực sự rất vui vẻ, có thêm Vô Song ở đây thì cuộc sống của hắn không còn tịch mịch nữa, ít nhất cũng có người theo hắn trò chuyện, ba năm qua sống trong ngôi thành không một bóng người đối với Tử Thần căn bản là chán muốn chết.
/438
|