Trong Long Môn Khách Sạn tầng thứ 13, Thiên đang nhắm mắt tập trung hoàn thành việc phá hủy Tiềm Long Thành đột nhiên lên tiếng.
“Này bộ xương, chúng ta làm cái giao dịch chứ ?”.
Tử Thần nghe đến đây lại ngửa cổ dậy nghi hoặc nhìn về phía Vô Song “Hắc hắc vị đại nhân này muốn giao dịch cái gì cứ nói, ta rất dễ tính yên tâm đi”.
Thiên lập tức thở ra một hơi đầy coi thường, người khác có thể coi thường Tử Thần nhưng Thiên sẽ không, không phải ngẫu nhiên mà một bộ xương bị phong ấn suốt từ đại chiến chúng thần lần 1 chod đến hiện nay vẫn còn chưa chết và cũng chẳng phải ngẫu nhiên khi cả một tòa Nam Thiên Trụ khổng lồ xây dựng cũng chỉ để trấn áp Tử Thần.
Đừng nhìn bộ xương trắng tàn tạ không có một chút tu vi nào của Tử Thần mà coi thường hắn ta, Tử Thần chính là nhân vật đứng đầu Ma Giới năm xưa, đến cả Hắc Ám Chân Thần nhân vật được coi là mạnh nhất Ma Giới năm đó cũng chỉ là chiến tướng của Tử Thần mà thôi.
Tử Thần của Ma Tộc có địa vị ngang hàng với Đế Sư hiện nay có điều Tử Thần còn đáng sợ hơn cả Đế Sư, Đế Sư có thể làm thiên hạ kính phục nhưng không thống nhất nổi thiên hạ còn Tử Thần thì có, năm đó nếu không phải xảy ra một số việc ngoài ý muốn thì chưa chắc Tử Thần đã không thể bước vào được 25 Trùng Thiên, chưa chắn hắn đã bại trận.
Lý do chính mà ngay tử đầu Thiên không muốn thả Tử Thần ra cũng là vì kẻ này quá nguy hiểm, trong số bốn hung nhân bị phong ấn tại Thiên Trụ thì Tử Thần là kẻ đáng sợ nhất.
Thiên ánh mắt khẽ liếc nhìn Tử Thần cuối cùng vẫn lên tiếng :”Ta có thể phá giải phong ấn cho ngươi, việc này với ta cực kỳ đơn giản tuy nhiên ta muốn ngươi vì ta làm việc, thời gian 100 năm”.
Tử Thần khựng lại một chút sau đó lại xoay đầu nhìn về phía những sợi xích đang khóa chặt cơ thể mình, nếu hắn nói hắn không muốn tự do đương nhiên là nói láo, vô số năm qua không khi nào Tử Thần không muốn thoát khốn, không lúc nào Tử Thần không muốn vượt khỏi nơi đây có điều hắn làm không nổi.
Sự đáng sợ của Tử Thần chính là hắn quá bình tĩnh, ngay cả khi Thiên xuất hiện trong tầng 13, ngay cả khi Thiên nói về sự tự do của hắn thì kẻ này vẫn bình tĩnh đến đáng sợ, hắn tuyệt đối không bị dao động.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, chỉ vài giây đồng hồ yên lặng của cả hai bên mà dài như một thế kỷ vậy, cuối cùng ánh mắt Tử Thần hiện lên hai luồng u hỏa, sau vài giây đồng hồ suy nghĩ hắn vẫn lựa chọn gật đầu.
“Đồng ý có điều ta bị thương quá nặng, kể cả cho ta thời gian 100 năm thì ta cũng không thể vì ngươi giao chiến được, điều này chắc ngươi cũng hiểu ?”.
“Ở bên ngoài kia có hai nhân vật cực kỳ mạnh đang lao về phía Tiềm Long Thành, một trong hai tên đó là người quen của ta, hắn là Pháp Thần thì phải, kẻ còn lại thì không nhận ra, ngay cả khi ta toàn thịnh muốn đánh bại bọn chúng cũng không dễ, nếu ngươi muốn ta vì ngươi tranh thủ chút thời gian thì xin lỗi, ta chịu”.
Thiên nhếch miệng nhìn Tử Thần, ánh mắt đầy ngạo nghễ :”Bản đế vẫn chưa đến mức cần một kẻ sống dở chết dở như ngươi ra ngoài chiến đấu, ngươi giúp ta ngăn cản tiểu tử kia bước ra khỏi Tiềm Long Thành”.
Ngay khi Thiên nói xong thì ánh mắt Tử Thần cũng nhìn về phía đám người Vô Song đang di chuyển, đối với hắn việc ngăn cản Vô Song quả thực không khó, hắn có thể khống chết toàn bộ oán linh trong Tiềm Long Thành cũng những khu vực xung quanh, muốn ngăn cản Vô Song căn bản là thừa sức.
Oán Linh yếu chính là vì bọn chúng có công pháp mà không biết dùng, bọn chúng có thân thể nhưng lại không biết chiến đấu, tất cả chỉ dựa trên bản năng mà thôi nhưng nếu Oán Linh có thần trí thì bọn chúng căn bản không sợ đối thủ cùng đẳng cấp, Tử Thần có thể cho bọn chúng thần trí, Tử Thần có thể điều khiển bọn chúng.
Tử Thân vặn vẹo từng khớp xương trên người sau đó thản nhiên gật đầu “Chỉ ngăn cản thôi hả ?, thế mấy kẻ đi cùng tiểu tử kia thì thế nào ?”.
Thiên lạnh lùng lên tiếng “Không cần quan tâm, cứ để bọn họ rời khỏi, về phần tiểu tử kia ngươi giết hắn đi”.
Tử Thần đương nhiên không có ý kiến gì, giết người với hắn ta thậm chí còn bình thường hơn ăn cơm uống nước, trước khi hành động Tử Thần nhìn lên không trung nhíu mày một chút “Đừng trách ta lắm lời bất quá hai kẻ kia thực sự rất mạnh, bằng vào ngươi ngăn cản không nổi đâu “.
Thiên không đáp mà chỉ tập trung nhắm mắt lại, đối với lời nói của Tử Thần căn bản Thiên không nghe thấy hoặc là hắn không thèm bận tâm.
Nếu Tiêu Dao Lão Tổ bị Phật Chủ ngăn cản, nếu Hỏa Tổ cùng Đấu Thần đại chiến, nếu Võ Thần quyết đấu cùng Sát Điện Song Đế thì hai người Pháp Thần cùng Lôi Thần lại không hề bị ngăn cản.
Pháp Thần có thể nói là nhân vật mạnh nhất của Thần Giới hiện nay và cũng là người mạnh nhất của Thần Vệ Quân có điều chủ nhân của Thần Giới lại là Lôi Thần, việc hai người này dùng hết tốc lực chạy đến Nam Thiên Trụ cũng hoàn toàn không có gì lạ.
Một bên là nhân vật đứng đầu Thần Vệ Quân đồng thời đóng quân gần khu vực Nam Thiên Trụ nhất một người thì đứng đầu Thần Giới, là người chịu trách nhiệm trực tiếp về Giới Môn đương nhiên cũng phải xuất hiện.
Hai người lao về phía Tiềm Long Thành mà không gặp bất cứ một khó khăn nào, toàn bộ oán khí bốc lên xung quanh căn bản không cách nào ảnh hưởng đến tốc độ của hai người, ngay cả oán linh cũng không.
Cả hai thậm chí bay thẳng qua cuộc chiến của Phật Chủ cùng Tiêu Dao Lão Tổ tuy nhiên bất ngờ là Phật Chủ cũng không có ý định ngăn cản.
Đến đẳng cấp của Phật Chủ nếu không tiếc tính mạng, không ngại thương thế thì một mình hắn ta cản ba vị Cực Đạo Chân Thần trong 1 tiếng đồng hồ cũng không phải là không thể phải biết muốn đánh bại một cao thủ như Phật Chủ hoàn toàn có thể nhưng muốn giết hắn thì khó hơn lên trời.
Đến cả Tiêu Dao lão tổ nhìn thấy hành động của Phật Chủ cũng nhíu mày, ngay cả khi hai người đang quyết chiến thì Tiêu Dao lão tổ vẫn không nhịn được lên tiếng :”Ngươi không hề lo lắng cho kẻ ở bên trong đó nhỉ hay ngươi tự tin vào sức mạnh của kẻ đó đến thế ?”.
Đáp lại câu hỏi của Tiêu Dao lão tổ thì Phật Chủ chỉ nhếch miệng “Ếch ngồi đáy giếng”.
…..........
Về phần Thiên lúc này không ngờ lại có một đoàn khí trắng hiện ra sau lưng, linh hồn Thiên đang rời khỏi cơ thể Tu La Vương, Thiên chính là dùng linh hồn tiếp tục chưởng khống Tiềm Long Thành.
Ngay khi linh hồn của Thiên rời khỏi thân thể Tu La Vương thì người này lập tức gục xuống, thân thể hắn liên tục rung lên không ngừng.
Vài giây sau đột nhiên thân xác đó mở bừng mắt ra, Thiên quả thực trả xác lại cho Tu La Vương.
Tu La Vương khó khăn đứng lên sau đó nghi hoặc cảm nhận không gian xung quanh một chút cuối cùng thở ra một hơi nhẹ nhõm “Hên quá còn chưa có chết”.
Có điều rất nhanh Tu La Vương cũng bị thu hút bởi hai thân ảnh đang lao tới với một vận tốc kinh hoàng, Tu La Vương đột nhiên bật cười nhìn Thiên “Đại nhân à nếu ta đoán không lầm đại nhân định để ta ra nghênh chiến đúng không ?”.
Thiên vẫn nhắm mắt tập trung toàn bộ vào quang cầu đang xoay tròn, hắn không trả lời Tu La Vương mà khẽ gật đầu một cái.
Tu La Vương nghe đến đây liền tiếp tục mỉm cười “Vậy đại nhân có thể ban cho tiểu nhân thứ đó được không ?”.
Thiên lúc này như bị Tu La Vương làm phiền, hắn ngước lên nhìn kẻ trước mặt, chỉ một ánh mắt làm Tu La Vương lùi lại ba bước, khuôn mặt đầy sợ hãi.
“Ặc ặc, đại nhân đừng nóng tiểu nhân lập tức chặn hai kẻ kia lại, có chết cũng không thể để bọn chúng làm ảnh hưởng đến đại sự của đại nhân, ngài cứ yên tâm”.
Ngay khi thân ảnh Tu La Vương chuẩn bị biến mất vậy mà Thiên lên tiếng :”Sau lần này ta cho ngươi tự do”.
Một câu nói của Thiên làm khí thế của Tu La Vương hoàn toàn thay đổi, không hề có một chút nào đùa bỡn cũng chẳng có chút nào cợt nhả, bất kể kẻ đến là ai hắn cũng ngăn được.
Tu La Vương chính là một trong Ma Tộc Ngũ Đế của Đại Thiên Thế Giới, một trong những nhân vật đứng đầu Ma Giới, điều đặc biệt nhất của Tu La Vương chính là việc hắn không thể chết.
Không phải kẻ này đạt đến trình độ bất tử bất diệt mà là cường giả cùng đẳng cấp muốn giết hắn còn khó hơn lên trời, có thể trấn áp, có thể đánh bại nhưng tuyệt đối không giết nổi, một địch mười, một địch trăm hay một địch nghìn vạn thì Tu La Vương hắn cũng không thể chết. Cho dù là Thiên muốn giết kẻ này cũng phiền phức vô cùng, nếu Tu La Vương trấn ải thì đừng hòng có ai vượt qua nổi.
“Này bộ xương, chúng ta làm cái giao dịch chứ ?”.
Tử Thần nghe đến đây lại ngửa cổ dậy nghi hoặc nhìn về phía Vô Song “Hắc hắc vị đại nhân này muốn giao dịch cái gì cứ nói, ta rất dễ tính yên tâm đi”.
Thiên lập tức thở ra một hơi đầy coi thường, người khác có thể coi thường Tử Thần nhưng Thiên sẽ không, không phải ngẫu nhiên mà một bộ xương bị phong ấn suốt từ đại chiến chúng thần lần 1 chod đến hiện nay vẫn còn chưa chết và cũng chẳng phải ngẫu nhiên khi cả một tòa Nam Thiên Trụ khổng lồ xây dựng cũng chỉ để trấn áp Tử Thần.
Đừng nhìn bộ xương trắng tàn tạ không có một chút tu vi nào của Tử Thần mà coi thường hắn ta, Tử Thần chính là nhân vật đứng đầu Ma Giới năm xưa, đến cả Hắc Ám Chân Thần nhân vật được coi là mạnh nhất Ma Giới năm đó cũng chỉ là chiến tướng của Tử Thần mà thôi.
Tử Thần của Ma Tộc có địa vị ngang hàng với Đế Sư hiện nay có điều Tử Thần còn đáng sợ hơn cả Đế Sư, Đế Sư có thể làm thiên hạ kính phục nhưng không thống nhất nổi thiên hạ còn Tử Thần thì có, năm đó nếu không phải xảy ra một số việc ngoài ý muốn thì chưa chắc Tử Thần đã không thể bước vào được 25 Trùng Thiên, chưa chắn hắn đã bại trận.
Lý do chính mà ngay tử đầu Thiên không muốn thả Tử Thần ra cũng là vì kẻ này quá nguy hiểm, trong số bốn hung nhân bị phong ấn tại Thiên Trụ thì Tử Thần là kẻ đáng sợ nhất.
Thiên ánh mắt khẽ liếc nhìn Tử Thần cuối cùng vẫn lên tiếng :”Ta có thể phá giải phong ấn cho ngươi, việc này với ta cực kỳ đơn giản tuy nhiên ta muốn ngươi vì ta làm việc, thời gian 100 năm”.
Tử Thần khựng lại một chút sau đó lại xoay đầu nhìn về phía những sợi xích đang khóa chặt cơ thể mình, nếu hắn nói hắn không muốn tự do đương nhiên là nói láo, vô số năm qua không khi nào Tử Thần không muốn thoát khốn, không lúc nào Tử Thần không muốn vượt khỏi nơi đây có điều hắn làm không nổi.
Sự đáng sợ của Tử Thần chính là hắn quá bình tĩnh, ngay cả khi Thiên xuất hiện trong tầng 13, ngay cả khi Thiên nói về sự tự do của hắn thì kẻ này vẫn bình tĩnh đến đáng sợ, hắn tuyệt đối không bị dao động.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, chỉ vài giây đồng hồ yên lặng của cả hai bên mà dài như một thế kỷ vậy, cuối cùng ánh mắt Tử Thần hiện lên hai luồng u hỏa, sau vài giây đồng hồ suy nghĩ hắn vẫn lựa chọn gật đầu.
“Đồng ý có điều ta bị thương quá nặng, kể cả cho ta thời gian 100 năm thì ta cũng không thể vì ngươi giao chiến được, điều này chắc ngươi cũng hiểu ?”.
“Ở bên ngoài kia có hai nhân vật cực kỳ mạnh đang lao về phía Tiềm Long Thành, một trong hai tên đó là người quen của ta, hắn là Pháp Thần thì phải, kẻ còn lại thì không nhận ra, ngay cả khi ta toàn thịnh muốn đánh bại bọn chúng cũng không dễ, nếu ngươi muốn ta vì ngươi tranh thủ chút thời gian thì xin lỗi, ta chịu”.
Thiên nhếch miệng nhìn Tử Thần, ánh mắt đầy ngạo nghễ :”Bản đế vẫn chưa đến mức cần một kẻ sống dở chết dở như ngươi ra ngoài chiến đấu, ngươi giúp ta ngăn cản tiểu tử kia bước ra khỏi Tiềm Long Thành”.
Ngay khi Thiên nói xong thì ánh mắt Tử Thần cũng nhìn về phía đám người Vô Song đang di chuyển, đối với hắn việc ngăn cản Vô Song quả thực không khó, hắn có thể khống chết toàn bộ oán linh trong Tiềm Long Thành cũng những khu vực xung quanh, muốn ngăn cản Vô Song căn bản là thừa sức.
Oán Linh yếu chính là vì bọn chúng có công pháp mà không biết dùng, bọn chúng có thân thể nhưng lại không biết chiến đấu, tất cả chỉ dựa trên bản năng mà thôi nhưng nếu Oán Linh có thần trí thì bọn chúng căn bản không sợ đối thủ cùng đẳng cấp, Tử Thần có thể cho bọn chúng thần trí, Tử Thần có thể điều khiển bọn chúng.
Tử Thân vặn vẹo từng khớp xương trên người sau đó thản nhiên gật đầu “Chỉ ngăn cản thôi hả ?, thế mấy kẻ đi cùng tiểu tử kia thì thế nào ?”.
Thiên lạnh lùng lên tiếng “Không cần quan tâm, cứ để bọn họ rời khỏi, về phần tiểu tử kia ngươi giết hắn đi”.
Tử Thần đương nhiên không có ý kiến gì, giết người với hắn ta thậm chí còn bình thường hơn ăn cơm uống nước, trước khi hành động Tử Thần nhìn lên không trung nhíu mày một chút “Đừng trách ta lắm lời bất quá hai kẻ kia thực sự rất mạnh, bằng vào ngươi ngăn cản không nổi đâu “.
Thiên không đáp mà chỉ tập trung nhắm mắt lại, đối với lời nói của Tử Thần căn bản Thiên không nghe thấy hoặc là hắn không thèm bận tâm.
Nếu Tiêu Dao Lão Tổ bị Phật Chủ ngăn cản, nếu Hỏa Tổ cùng Đấu Thần đại chiến, nếu Võ Thần quyết đấu cùng Sát Điện Song Đế thì hai người Pháp Thần cùng Lôi Thần lại không hề bị ngăn cản.
Pháp Thần có thể nói là nhân vật mạnh nhất của Thần Giới hiện nay và cũng là người mạnh nhất của Thần Vệ Quân có điều chủ nhân của Thần Giới lại là Lôi Thần, việc hai người này dùng hết tốc lực chạy đến Nam Thiên Trụ cũng hoàn toàn không có gì lạ.
Một bên là nhân vật đứng đầu Thần Vệ Quân đồng thời đóng quân gần khu vực Nam Thiên Trụ nhất một người thì đứng đầu Thần Giới, là người chịu trách nhiệm trực tiếp về Giới Môn đương nhiên cũng phải xuất hiện.
Hai người lao về phía Tiềm Long Thành mà không gặp bất cứ một khó khăn nào, toàn bộ oán khí bốc lên xung quanh căn bản không cách nào ảnh hưởng đến tốc độ của hai người, ngay cả oán linh cũng không.
Cả hai thậm chí bay thẳng qua cuộc chiến của Phật Chủ cùng Tiêu Dao Lão Tổ tuy nhiên bất ngờ là Phật Chủ cũng không có ý định ngăn cản.
Đến đẳng cấp của Phật Chủ nếu không tiếc tính mạng, không ngại thương thế thì một mình hắn ta cản ba vị Cực Đạo Chân Thần trong 1 tiếng đồng hồ cũng không phải là không thể phải biết muốn đánh bại một cao thủ như Phật Chủ hoàn toàn có thể nhưng muốn giết hắn thì khó hơn lên trời.
Đến cả Tiêu Dao lão tổ nhìn thấy hành động của Phật Chủ cũng nhíu mày, ngay cả khi hai người đang quyết chiến thì Tiêu Dao lão tổ vẫn không nhịn được lên tiếng :”Ngươi không hề lo lắng cho kẻ ở bên trong đó nhỉ hay ngươi tự tin vào sức mạnh của kẻ đó đến thế ?”.
Đáp lại câu hỏi của Tiêu Dao lão tổ thì Phật Chủ chỉ nhếch miệng “Ếch ngồi đáy giếng”.
…..........
Về phần Thiên lúc này không ngờ lại có một đoàn khí trắng hiện ra sau lưng, linh hồn Thiên đang rời khỏi cơ thể Tu La Vương, Thiên chính là dùng linh hồn tiếp tục chưởng khống Tiềm Long Thành.
Ngay khi linh hồn của Thiên rời khỏi thân thể Tu La Vương thì người này lập tức gục xuống, thân thể hắn liên tục rung lên không ngừng.
Vài giây sau đột nhiên thân xác đó mở bừng mắt ra, Thiên quả thực trả xác lại cho Tu La Vương.
Tu La Vương khó khăn đứng lên sau đó nghi hoặc cảm nhận không gian xung quanh một chút cuối cùng thở ra một hơi nhẹ nhõm “Hên quá còn chưa có chết”.
Có điều rất nhanh Tu La Vương cũng bị thu hút bởi hai thân ảnh đang lao tới với một vận tốc kinh hoàng, Tu La Vương đột nhiên bật cười nhìn Thiên “Đại nhân à nếu ta đoán không lầm đại nhân định để ta ra nghênh chiến đúng không ?”.
Thiên vẫn nhắm mắt tập trung toàn bộ vào quang cầu đang xoay tròn, hắn không trả lời Tu La Vương mà khẽ gật đầu một cái.
Tu La Vương nghe đến đây liền tiếp tục mỉm cười “Vậy đại nhân có thể ban cho tiểu nhân thứ đó được không ?”.
Thiên lúc này như bị Tu La Vương làm phiền, hắn ngước lên nhìn kẻ trước mặt, chỉ một ánh mắt làm Tu La Vương lùi lại ba bước, khuôn mặt đầy sợ hãi.
“Ặc ặc, đại nhân đừng nóng tiểu nhân lập tức chặn hai kẻ kia lại, có chết cũng không thể để bọn chúng làm ảnh hưởng đến đại sự của đại nhân, ngài cứ yên tâm”.
Ngay khi thân ảnh Tu La Vương chuẩn bị biến mất vậy mà Thiên lên tiếng :”Sau lần này ta cho ngươi tự do”.
Một câu nói của Thiên làm khí thế của Tu La Vương hoàn toàn thay đổi, không hề có một chút nào đùa bỡn cũng chẳng có chút nào cợt nhả, bất kể kẻ đến là ai hắn cũng ngăn được.
Tu La Vương chính là một trong Ma Tộc Ngũ Đế của Đại Thiên Thế Giới, một trong những nhân vật đứng đầu Ma Giới, điều đặc biệt nhất của Tu La Vương chính là việc hắn không thể chết.
Không phải kẻ này đạt đến trình độ bất tử bất diệt mà là cường giả cùng đẳng cấp muốn giết hắn còn khó hơn lên trời, có thể trấn áp, có thể đánh bại nhưng tuyệt đối không giết nổi, một địch mười, một địch trăm hay một địch nghìn vạn thì Tu La Vương hắn cũng không thể chết. Cho dù là Thiên muốn giết kẻ này cũng phiền phức vô cùng, nếu Tu La Vương trấn ải thì đừng hòng có ai vượt qua nổi.
/438
|