“ Cậu đang theo đuổi trợ lý của tôi sao? “
“ Hả…? “
Bạch Chu Việt ngây người, Hán Lập Thành từ bao giờ lại quan tâm đến cả chuyện của anh rồi. Trước kia dù có ăn chơi sa đọa đến thế nào hắn còn chẳng thèm khuyên can hỏi han lấy một câu.
Bị nói trúng tim đen, toàn thân trở nên dè dặt e ngại, ánh mắt hướng nhìn ra phía khác không khỏi bất an.
“ Làm gì mà như đi gặp bố vợ vậy? Tôi cấm đoán cậu à? “
“ Cậu nghĩ cậu cấm là tôi sẽ từ bỏ chắc!?? “
Nghe xong hắn nở nụ cười nham hiểm liếc nhìn về phía người bạn thân.
“ Vậy là đúng rồi, Bạch Chu Việt trúng tiếng sét ái tình với người ta rồi. “
Không cãi nổi nữa anh chuyển qua chế độ hỏi dò đối phương. Tra cho bằng sạch sở thích của Uông Nhĩ Đình, lịch trình, giờ giấc. Miệng liến thoắng không ngừng nghỉ chỉ để viết đầy con chữ liên quan đến cô ấy vào sổ ghi chép.
Hán Lập Thành đâu có để tâm đến mấy thứ như là sở thích của trợ lý. Thứ mà hắn có thể liệt kê là giờ nghỉ của cô.
Hẳn là Bạch Chu Việt tuyệt vọng lắm mới tìm đến hắn.
Hoàn cảnh của cô cũng khá đặc biệt, căn nhà nhỏ trong khu dân cư chật hẹp, nơi mà biến thái nhiều đến nỗi chẳng ai dám bước chân ra ngoài vào ban đêm.
Nếu không phải do anh tự tay mua lại khu đất đó thì có lẽ cả đêm anh cũng không ngủ được mất.
Sáng hôm sau khi vừa vào giờ làm việc, Uông Nhĩ Đình đã nhanh nhẹn bước vào văn phòng với tập tài liệu dày cộp trên tay.
Điều mà cô không ngờ là chiếc ghế trống không, Hán Lập Thành cũng chẳng báo trước rằng hôm nay anh sẽ nghỉ. Còn đích thân yêu cầu cô đưa tài liệu mà giờ người đi đâu mất rồi.
Còn định quay đầu bỏ đi thì bị giật mình bởi tiếng hô hoán bất ngờ từ sau lưng.
Bạch Chu Việt nhảy ra với bó hoa to lớn. Mặt mũi hào hứng bước đến cạnh cô như muốn trao tặng.
“ Anh đang làm cái trò gì trong văn phòng chủ tịch vậy? “
Bàn tay cô yên lặng không với lấy, anh dí vào tay cô bất chợt khiến cô rùng mình.
“ Tặng cô đấy! “
“ Tôi không cần, anh đem về đi. “
Bị từ chối thêm lần nữa vẫn không khiến anh nản lòng. Tay vòng qua cổ cô đeo lên một sợi dây chuyền lấp lánh.
Vừa nhìn đã biết là đồ đắt đỏ, cô không muốn nhận món quà từ người mà cô không có quan hệ thân thiết.
Huống hồ lại còn là người bạn thân của sếp, càng nghĩ càng thấy không xứng đáng.
“ Này! Cô làm gì vậy!? “
Ngón tay thon thả tháo rời chiếc dây chuyền xuống đặt lại vào lòng bàn tay anh trong căm tức.
“ Anh nghĩ tôi là loại người nhòm ngó đến đống đồ hàng hiệu này sao? Đừng bao giờ tặng tôi mấy đồ quý giá này nữa! “
Bó hoa cũng bị cô vứt lại vào lồng ngực anh, Uông Nhĩ Đình bỏ đi trong tiếng bước chân giận dữ.
Có lẽ anh đã làm quá rồi, anh biết cô không quan tâm đến mấy món đồ trang sức ngọc ngà đắt tiền, vậy mà vẫn cố tình tặng để chọc tức. Hiển nhiên là anh bị người phụ nữ có lòng tự trọng cao ấy giận rồi.
Bạch Chu Việt vứt lại đống đồ đang cầm trên tay mà vội vã đuổi theo.
“ Đợi đã!! “
Anh ta là thứ gì mà dai như đỉa vậy, cô đã nói không cần là không cần vậy mà cứ hết lần này đến lần khác toàn làm mấy chuyện vô nghĩa khiến cô tức điên lên.
Biết anh đang đuổi theo phía sau cô lại càng chạy nhanh hơn để rồi vấp ngã. Chiếc giày cao gót bị gãy đế khiến cô mất cân bằng mà nằm rạp xuống nền đất.
“ Hả…? “
Bạch Chu Việt ngây người, Hán Lập Thành từ bao giờ lại quan tâm đến cả chuyện của anh rồi. Trước kia dù có ăn chơi sa đọa đến thế nào hắn còn chẳng thèm khuyên can hỏi han lấy một câu.
Bị nói trúng tim đen, toàn thân trở nên dè dặt e ngại, ánh mắt hướng nhìn ra phía khác không khỏi bất an.
“ Làm gì mà như đi gặp bố vợ vậy? Tôi cấm đoán cậu à? “
“ Cậu nghĩ cậu cấm là tôi sẽ từ bỏ chắc!?? “
Nghe xong hắn nở nụ cười nham hiểm liếc nhìn về phía người bạn thân.
“ Vậy là đúng rồi, Bạch Chu Việt trúng tiếng sét ái tình với người ta rồi. “
Không cãi nổi nữa anh chuyển qua chế độ hỏi dò đối phương. Tra cho bằng sạch sở thích của Uông Nhĩ Đình, lịch trình, giờ giấc. Miệng liến thoắng không ngừng nghỉ chỉ để viết đầy con chữ liên quan đến cô ấy vào sổ ghi chép.
Hán Lập Thành đâu có để tâm đến mấy thứ như là sở thích của trợ lý. Thứ mà hắn có thể liệt kê là giờ nghỉ của cô.
Hẳn là Bạch Chu Việt tuyệt vọng lắm mới tìm đến hắn.
Hoàn cảnh của cô cũng khá đặc biệt, căn nhà nhỏ trong khu dân cư chật hẹp, nơi mà biến thái nhiều đến nỗi chẳng ai dám bước chân ra ngoài vào ban đêm.
Nếu không phải do anh tự tay mua lại khu đất đó thì có lẽ cả đêm anh cũng không ngủ được mất.
Sáng hôm sau khi vừa vào giờ làm việc, Uông Nhĩ Đình đã nhanh nhẹn bước vào văn phòng với tập tài liệu dày cộp trên tay.
Điều mà cô không ngờ là chiếc ghế trống không, Hán Lập Thành cũng chẳng báo trước rằng hôm nay anh sẽ nghỉ. Còn đích thân yêu cầu cô đưa tài liệu mà giờ người đi đâu mất rồi.
Còn định quay đầu bỏ đi thì bị giật mình bởi tiếng hô hoán bất ngờ từ sau lưng.
Bạch Chu Việt nhảy ra với bó hoa to lớn. Mặt mũi hào hứng bước đến cạnh cô như muốn trao tặng.
“ Anh đang làm cái trò gì trong văn phòng chủ tịch vậy? “
Bàn tay cô yên lặng không với lấy, anh dí vào tay cô bất chợt khiến cô rùng mình.
“ Tặng cô đấy! “
“ Tôi không cần, anh đem về đi. “
Bị từ chối thêm lần nữa vẫn không khiến anh nản lòng. Tay vòng qua cổ cô đeo lên một sợi dây chuyền lấp lánh.
Vừa nhìn đã biết là đồ đắt đỏ, cô không muốn nhận món quà từ người mà cô không có quan hệ thân thiết.
Huống hồ lại còn là người bạn thân của sếp, càng nghĩ càng thấy không xứng đáng.
“ Này! Cô làm gì vậy!? “
Ngón tay thon thả tháo rời chiếc dây chuyền xuống đặt lại vào lòng bàn tay anh trong căm tức.
“ Anh nghĩ tôi là loại người nhòm ngó đến đống đồ hàng hiệu này sao? Đừng bao giờ tặng tôi mấy đồ quý giá này nữa! “
Bó hoa cũng bị cô vứt lại vào lồng ngực anh, Uông Nhĩ Đình bỏ đi trong tiếng bước chân giận dữ.
Có lẽ anh đã làm quá rồi, anh biết cô không quan tâm đến mấy món đồ trang sức ngọc ngà đắt tiền, vậy mà vẫn cố tình tặng để chọc tức. Hiển nhiên là anh bị người phụ nữ có lòng tự trọng cao ấy giận rồi.
Bạch Chu Việt vứt lại đống đồ đang cầm trên tay mà vội vã đuổi theo.
“ Đợi đã!! “
Anh ta là thứ gì mà dai như đỉa vậy, cô đã nói không cần là không cần vậy mà cứ hết lần này đến lần khác toàn làm mấy chuyện vô nghĩa khiến cô tức điên lên.
Biết anh đang đuổi theo phía sau cô lại càng chạy nhanh hơn để rồi vấp ngã. Chiếc giày cao gót bị gãy đế khiến cô mất cân bằng mà nằm rạp xuống nền đất.
/77
|