Hán Lập Thành cười tươi đi xếp hàng mua bắp rang bơ, điều mà trước đây hắn chưa từng làm. Đứng tại quầy mà có không ít người thốt lên vì vẻ bề ngoài đẹp trai của hắn. Cô ngồi yên chờ đợi ở ghế cách đó không xa, đầu lẩm nhẩm nghĩ nếu đã mê hắn ta đến vậy thì có ai đó hốt hắn luôn đi.
“ Tôi có vợ rồi. Em ấy đang ngồi đằng kia chờ tôi. “
Một đám người chen chúc xin in4 bị hắn thẳng thừng từ chối. Vừa tuyên bố mình có vợ liền chạy ra phía cô thắm thiết đưa bắp rang bơ.
“ Em chờ có lâu không? “
“ Ai là vợ của anh? “
Hắn nhũng nhẽo tựa người bị cô hất văng ra chỗ khác bực dọc. Tay bốc nắm rang bơ bỏ vào miệng nhai không dứt. Hương vị ngon đến vậy, lại uống thêm ngụm coca thanh mát quả là mĩ vị khi ngồi xem phim.
Đứng chờ phim chiếu thì cô đã ăn hết túi bắp trước khi bước vào chỗ ngồi. Hán Lập Thành như đoán trước được liền đưa cho cô mẻ mới.
Coi như hắn tinh ý, lại còn soi đèn kĩ càng xem ghế ngồi của cô có sạch không mới chịu ngồi xuống.
Phim vừa chiếu được phân nửa cô đã gục xuống ngủ quên đi mất, đầu sắp ngả ra khỏi thành ghế thì được bàn tay hắn đỡ lấy.
Người ngồi cạnh ngoái qua nhìn hai người dựa đầu vào nhau âu yến mà nổi cả da ga. Ánh mắt sắc lẹm như muốn ăn tươi nuốt sống anh. Chỉ vì Thiên Kha Nguyệt suýt chút nữa tựa đầu vào người đàn ông lạ.
Xem xong hết bộ phim thì cô cũng sực tỉnh, ngước lên chạm hai con mắt đang chăm chú nhìn cô mà giật mình.
“ Anh đang làm cái gì vậy??? “
“ Xem phim. “
Miệng thì nói xem phim nhưng màn hình chiếu lớn lại đen sì chẳng còn hiện hình ảnh nào nữa. Cô nhíu mày tra hỏi, xem phim mà lại nhìn cô chằm chằm chẳng thèm đánh thức cô dậy.
Bước ra ngoài rạp thì bụng đói réo lên cồn cào. Cô ngượng nghịu xấu hổ, bụng sôi ùng ục to tiếng khiến cô ngại không biết giấu mặt vào đâu.
Hắn tiện tay đưa cô đến nhà hàng gần đó, nơi mà cô ngồi chờ trong cơn mưa tuyệt vọng.
Bàn mà cô ngồi chính là bàn mà người phụ nữ năm đó ngước mắt ra khung cửa kính để ngóng chờ người mình yêu vào ngày kỉ niệm.
“ Chấp niệm với Cố Minh Triết lớn đến vậy sao? “
Cô thở dài, tay đặt nhẹ lên cằm tựa vào bên ô cửa kính lớn trong suốt.
“ Người thì cũng đã đi rồi, dù tôi có nhớ đến mấy anh ấy cũng không thể sống lại. “
Nghe được câu trả lời, khuôn miệng cong lên trong vui sướng. Gọi ra hàng loạt món đắt đỏ trong menu khiến cô ngỡ ngàng.
“ Có hai người ăn thôi, anh gọi gì lắm vậy!! “
Thiên Kha Nguyệt cáu gắt, muốn anh hoàn lại vài món, dù sao cũng chẳng ăn hết. Gọi nhiều như vậy vừa phung phí vừa mất sức đầu bếp phải nhọc công nấu nướng.
Nhiều lúc cáu bẩn trách móc người khác nặng lời, nhưng anh hiểu được tấm lòng vốn luôn nghĩ cho người khác của cô.
Nhìn cái cách cô sẵn sàng cứu vớt một người mắc tội lớn với cuộc đời cô xem. Mấy ai dễ dàng tha thứ cho kẻ khiến cho cuộc đời mình trở nên tăm tối.
Càng nghĩ lại càng nhận thấy bản thân mình yêu cô nhiều hơn, hắn chẳng biết phải giãi bày sao cho hết. Chỉ muốn được ôm cô vào lòng, mãi mãi được ngắm nhìn gương mặt kia dù có bị phá hủy hoàn toàn đi chăng nữa.
Chỉ cần một câu nói của cô thôi cũng dễ dàng đưa hắn từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục. Cảm xúc của cô dễ dàng khiến hắn thay đổi. Không một ai có thể khiến hắn mất kiểm soát như Thiên Kha Nguyệt.
“ Tôi có vợ rồi. Em ấy đang ngồi đằng kia chờ tôi. “
Một đám người chen chúc xin in4 bị hắn thẳng thừng từ chối. Vừa tuyên bố mình có vợ liền chạy ra phía cô thắm thiết đưa bắp rang bơ.
“ Em chờ có lâu không? “
“ Ai là vợ của anh? “
Hắn nhũng nhẽo tựa người bị cô hất văng ra chỗ khác bực dọc. Tay bốc nắm rang bơ bỏ vào miệng nhai không dứt. Hương vị ngon đến vậy, lại uống thêm ngụm coca thanh mát quả là mĩ vị khi ngồi xem phim.
Đứng chờ phim chiếu thì cô đã ăn hết túi bắp trước khi bước vào chỗ ngồi. Hán Lập Thành như đoán trước được liền đưa cho cô mẻ mới.
Coi như hắn tinh ý, lại còn soi đèn kĩ càng xem ghế ngồi của cô có sạch không mới chịu ngồi xuống.
Phim vừa chiếu được phân nửa cô đã gục xuống ngủ quên đi mất, đầu sắp ngả ra khỏi thành ghế thì được bàn tay hắn đỡ lấy.
Người ngồi cạnh ngoái qua nhìn hai người dựa đầu vào nhau âu yến mà nổi cả da ga. Ánh mắt sắc lẹm như muốn ăn tươi nuốt sống anh. Chỉ vì Thiên Kha Nguyệt suýt chút nữa tựa đầu vào người đàn ông lạ.
Xem xong hết bộ phim thì cô cũng sực tỉnh, ngước lên chạm hai con mắt đang chăm chú nhìn cô mà giật mình.
“ Anh đang làm cái gì vậy??? “
“ Xem phim. “
Miệng thì nói xem phim nhưng màn hình chiếu lớn lại đen sì chẳng còn hiện hình ảnh nào nữa. Cô nhíu mày tra hỏi, xem phim mà lại nhìn cô chằm chằm chẳng thèm đánh thức cô dậy.
Bước ra ngoài rạp thì bụng đói réo lên cồn cào. Cô ngượng nghịu xấu hổ, bụng sôi ùng ục to tiếng khiến cô ngại không biết giấu mặt vào đâu.
Hắn tiện tay đưa cô đến nhà hàng gần đó, nơi mà cô ngồi chờ trong cơn mưa tuyệt vọng.
Bàn mà cô ngồi chính là bàn mà người phụ nữ năm đó ngước mắt ra khung cửa kính để ngóng chờ người mình yêu vào ngày kỉ niệm.
“ Chấp niệm với Cố Minh Triết lớn đến vậy sao? “
Cô thở dài, tay đặt nhẹ lên cằm tựa vào bên ô cửa kính lớn trong suốt.
“ Người thì cũng đã đi rồi, dù tôi có nhớ đến mấy anh ấy cũng không thể sống lại. “
Nghe được câu trả lời, khuôn miệng cong lên trong vui sướng. Gọi ra hàng loạt món đắt đỏ trong menu khiến cô ngỡ ngàng.
“ Có hai người ăn thôi, anh gọi gì lắm vậy!! “
Thiên Kha Nguyệt cáu gắt, muốn anh hoàn lại vài món, dù sao cũng chẳng ăn hết. Gọi nhiều như vậy vừa phung phí vừa mất sức đầu bếp phải nhọc công nấu nướng.
Nhiều lúc cáu bẩn trách móc người khác nặng lời, nhưng anh hiểu được tấm lòng vốn luôn nghĩ cho người khác của cô.
Nhìn cái cách cô sẵn sàng cứu vớt một người mắc tội lớn với cuộc đời cô xem. Mấy ai dễ dàng tha thứ cho kẻ khiến cho cuộc đời mình trở nên tăm tối.
Càng nghĩ lại càng nhận thấy bản thân mình yêu cô nhiều hơn, hắn chẳng biết phải giãi bày sao cho hết. Chỉ muốn được ôm cô vào lòng, mãi mãi được ngắm nhìn gương mặt kia dù có bị phá hủy hoàn toàn đi chăng nữa.
Chỉ cần một câu nói của cô thôi cũng dễ dàng đưa hắn từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục. Cảm xúc của cô dễ dàng khiến hắn thay đổi. Không một ai có thể khiến hắn mất kiểm soát như Thiên Kha Nguyệt.
/77
|