Khí thế hùng hổ bước đến đạp mạnh vào người gã xấu số ngất ngay trên giường, liên tiếp cú sút mạnh khiến gã ta lăn xuống thềm đất lạnh lẽo.
Hắn nhìn về phía cô, Thiên Kha Nguyệt nằm yên không động tĩnh. Toàn thân bầm tím khó cử động. Trong cơn sốt sắng lo lắng, hắn một tay bế toàn người cô lên tiến ra khỏi phòng.
Tay chân được cởi trói, bản thân lại nhẹ hẫng như đang bay trên không trung. Mùi hương toát ra không thể lẫn vào đâu được, đôi mắt ngước lên nhìn người đàn ông trong tầm mắt mờ nhạt.
Khuôn miệng động đậy cố thốt ra cái tên xuất hiện trong đầu.
“ Cố…Minh Triết… “
Người mà Thiên Kha Nguyệt nghĩ đến trong cái thời khắc nguy hiểm thế này vẫn chỉ là người đàn ông đã chết.
Hắn thất vọng, nhìn bộ dạng thảm hại này của cô khiến hắn chẳng thể cất lên lời.
Vi Mộng Ly sững người đờ đẫn, vừa háo hức vì nghe tin Hán Lập Thành trở về lại bị khung cảnh trước mặt làm cho điếng người. Như một gáo nước lạnh dội thẳng vào trái tim cằn cỗi.
Cô không tin vào đôi mắt của chính mình, người đàn ông dành hết tâm tư chỉ để yêu mình cô dù cô có chết. Lại đang bồng bế trong tay người phụ nữ khác.
“ Hán Lập Thành! Anh đang làm gì vậy? “
Giọng nói lạc dần trong lo sợ, cô run rẩy chạy đến muốn tra hỏi cho rõ nhưng lại bị anh phớt lờ một cách vô tình.
Đường đường là người được Hán Lập Thành sủng hạnh, là người phụ nữ duy nhất có quyền thế nhất trong căn nhà này. Vậy mà Thiên Kha Nguyệt, cô ta tìm mọi cách quay trở lại để tranh giành với cô tới cùng.
“ Anh thà bỏ rơi người anh yêu còn hơn là vứt bỏ tình nhân bên ngoài của mình sao!? “
Đôi chân khập khiễng bởi vết thương rách chưa lành, hắn bơ đẹp cô hết lần này đến lần khác khiến cô bị mất mặt trước bao kẻ ăn người ở.
Theo phía sau cánh cửa là Vi Xuân Viên với bàn tay run run dính đầy máu. Cú đấm đầu tiên chạm vào mặt gã béo kia là do anh mất bình tĩnh mà hành động.
Vừa nhìn thấy đứa em trai trời đánh, cô liền lao nhanh như gió chặn lại trước mặt cậu. Thái độ tức giận căm phẫn như muốn đập cậu mấy nhát cho hả giận.
“ Mày đã làm gì rồi!? Mày đã làm gì để Hán Lập Thành mê muội con nhỏ khốn kiếp kia bơ luôn cả tao? “
“ MÀY ĐÃ LÀM GÌ!?? “
Nhìn mà xem, vì một người đàn ông với đống tiền chất cao thành núi. Vì một danh phận tôn quý khiến cho một người vốn sống trong tầng lớp thấp hèn cũng có thể với tới.
Bị đồng tiền che mờ đi con mắt, Vi Mộng Ly cô đã không còn giống như trước nữa.
Cả khuôn mặt lẫn tâm hồn đều bị lòng tham cuốn lấy.
“ Em thất vọng vì mình có một người chị tham lam đến vậy. “
Vi Xuân Viên thở dài bước sâu vào bên trong nhờ An Chi Hạ xử lý vết thương trên tay. Ngay cả khi bị thương, người chị gái cậu luôn coi trọng lại chẳng thèm điếm xỉa đến, thay vì lo lắng cho sự đau đớn của người thân thì cô thà là lo cho bản thân mình bị bỏ rơi cũng không thèm liếc nhìn đến cậu dù chỉ một cái.
Nếu được chọn lại trong thời khắc Vi Mộng Ly thay đổi gương mặt, cậu chắc chắn sẽ chạy đến chỗ Thiên Kha Nguyệt để nói ra tất cả. Sẽ không vì tình thân ruột thịt mà dấu diếm, vì sự thương cảm mà cậu đã lặng lẽ nhìn Vi Mộng Ly thay đổi.
“ Màn kịch chị diễn suốt 8 năm qua đã đến lúc hạ màn rồi. “
Thời khắc gặp được Hán Lập Thành bên phía ngoài cửa, cậu đã nhân cơ hội mà nói ra sự thật. Điều mà cậu không ngờ đến chính là thái độ của hắn bình thản hơn cậu tưởng.
Hắn nhìn về phía cô, Thiên Kha Nguyệt nằm yên không động tĩnh. Toàn thân bầm tím khó cử động. Trong cơn sốt sắng lo lắng, hắn một tay bế toàn người cô lên tiến ra khỏi phòng.
Tay chân được cởi trói, bản thân lại nhẹ hẫng như đang bay trên không trung. Mùi hương toát ra không thể lẫn vào đâu được, đôi mắt ngước lên nhìn người đàn ông trong tầm mắt mờ nhạt.
Khuôn miệng động đậy cố thốt ra cái tên xuất hiện trong đầu.
“ Cố…Minh Triết… “
Người mà Thiên Kha Nguyệt nghĩ đến trong cái thời khắc nguy hiểm thế này vẫn chỉ là người đàn ông đã chết.
Hắn thất vọng, nhìn bộ dạng thảm hại này của cô khiến hắn chẳng thể cất lên lời.
Vi Mộng Ly sững người đờ đẫn, vừa háo hức vì nghe tin Hán Lập Thành trở về lại bị khung cảnh trước mặt làm cho điếng người. Như một gáo nước lạnh dội thẳng vào trái tim cằn cỗi.
Cô không tin vào đôi mắt của chính mình, người đàn ông dành hết tâm tư chỉ để yêu mình cô dù cô có chết. Lại đang bồng bế trong tay người phụ nữ khác.
“ Hán Lập Thành! Anh đang làm gì vậy? “
Giọng nói lạc dần trong lo sợ, cô run rẩy chạy đến muốn tra hỏi cho rõ nhưng lại bị anh phớt lờ một cách vô tình.
Đường đường là người được Hán Lập Thành sủng hạnh, là người phụ nữ duy nhất có quyền thế nhất trong căn nhà này. Vậy mà Thiên Kha Nguyệt, cô ta tìm mọi cách quay trở lại để tranh giành với cô tới cùng.
“ Anh thà bỏ rơi người anh yêu còn hơn là vứt bỏ tình nhân bên ngoài của mình sao!? “
Đôi chân khập khiễng bởi vết thương rách chưa lành, hắn bơ đẹp cô hết lần này đến lần khác khiến cô bị mất mặt trước bao kẻ ăn người ở.
Theo phía sau cánh cửa là Vi Xuân Viên với bàn tay run run dính đầy máu. Cú đấm đầu tiên chạm vào mặt gã béo kia là do anh mất bình tĩnh mà hành động.
Vừa nhìn thấy đứa em trai trời đánh, cô liền lao nhanh như gió chặn lại trước mặt cậu. Thái độ tức giận căm phẫn như muốn đập cậu mấy nhát cho hả giận.
“ Mày đã làm gì rồi!? Mày đã làm gì để Hán Lập Thành mê muội con nhỏ khốn kiếp kia bơ luôn cả tao? “
“ MÀY ĐÃ LÀM GÌ!?? “
Nhìn mà xem, vì một người đàn ông với đống tiền chất cao thành núi. Vì một danh phận tôn quý khiến cho một người vốn sống trong tầng lớp thấp hèn cũng có thể với tới.
Bị đồng tiền che mờ đi con mắt, Vi Mộng Ly cô đã không còn giống như trước nữa.
Cả khuôn mặt lẫn tâm hồn đều bị lòng tham cuốn lấy.
“ Em thất vọng vì mình có một người chị tham lam đến vậy. “
Vi Xuân Viên thở dài bước sâu vào bên trong nhờ An Chi Hạ xử lý vết thương trên tay. Ngay cả khi bị thương, người chị gái cậu luôn coi trọng lại chẳng thèm điếm xỉa đến, thay vì lo lắng cho sự đau đớn của người thân thì cô thà là lo cho bản thân mình bị bỏ rơi cũng không thèm liếc nhìn đến cậu dù chỉ một cái.
Nếu được chọn lại trong thời khắc Vi Mộng Ly thay đổi gương mặt, cậu chắc chắn sẽ chạy đến chỗ Thiên Kha Nguyệt để nói ra tất cả. Sẽ không vì tình thân ruột thịt mà dấu diếm, vì sự thương cảm mà cậu đã lặng lẽ nhìn Vi Mộng Ly thay đổi.
“ Màn kịch chị diễn suốt 8 năm qua đã đến lúc hạ màn rồi. “
Thời khắc gặp được Hán Lập Thành bên phía ngoài cửa, cậu đã nhân cơ hội mà nói ra sự thật. Điều mà cậu không ngờ đến chính là thái độ của hắn bình thản hơn cậu tưởng.
/77
|