Thiên Kha Nguyệt còn đang hít lấy khí trời trong lành thì Hán Lập Thành vẫn đang nằm say sưa bởi men rượu.
Đâu ai qua mắt được Ly Mộc Quyên, bà nhìn nhận được vấn đề nghiêm trọng khiến con trai mình mất hết sức sống chỉ vì một người phụ nữ.
Vi Mộng Ly lại bị đối xử không khác nào kẻ phiền toái trong lúc hắn tương tư tưởng nhớ thế thân thấp kém đê hèn.
Theo dấu Lưu Ngô Dương để đi đến tận đây, người phụ nữ thảnh thơi sống tốt trong khi Hán Lập Thành còn đang đau đớn trong nỗi nhớ nhung dằn vặt.
Nhìn thấy sự xuất hiện của bà, Thiên Kha Nguyệt bất ngờ trong thoáng chốc nhưng cũng lịch sự mời bà vào uống nước.
“ Con trai bà tôi cũng đâu còn đeo bám, mất công đến tận đây không biết Hán đại phu nhân có ý muốn gì? “
“ Làm ba cái trò mèo vặt vãnh này để lấy được sự thương hại của con trai tôi, cô đúng là cao tay mà. “
Mất công đối đáp với loại người luôn coi thường sự tồn tại của mình, cô nâng ly nước uống hết một hơi đánh mắt nhìn về phía bà ta.
“ Cứ coi như tôi chết đi rồi, có luyến tiếc hay không hắn ta cũng đâu thể gặp được tôi. “
“ Thiên Kha Nguyệt, cô có hiểu quy tắc của nhân loại khi cô được sinh ra không? Một cánh rừng không thể có hai vị vua, một gương mặt không thể có hai người giống hệt để làm phiền đến cuộc sống của Hán Lập Thành, cô là đồ bỏ đi! “
Bẩm sinh cô đã có gương mặt này rồi trách ai được mà bị loại bỏ?
Vừa dứt lời cảnh cáo đe dọa, bà ta liền ra lệnh cho đám người bắt lấy cô đem đi đến nơi căn nhà sang trọng lộng lẫy. Muốn làm nhục cô bởi gã có quyền lực lớn, gương mặt ưu tú xinh đẹp này vừa nhìn đã có cảm tình.
Tay chân bị trói trên giường không thể cử động, miệng muốn thét lên chửi rủa nhưng bị chặn lại bởi mảnh vải to lớn.
“ Chiếc áo có trắng sạch đến đâu, bị cào cấu vấy bẩn cũng chỉ là giẻ rách vứt đi. “
Ly Mộc Quyên để lại câu nói như chia rõ danh phận rồi rời đi trong hả hê.
Bị đè bẹp bởi gã béo có gương mặt xấu xí, sự thèm khát bộc lộ rõ trong con ngươi lao đến bổ nhào muốn xé rách bộ đồ cô đang mặc trên mình.
Cô sợ hãi đạp vào giữa háng hắn, đau đớn ôm lấy của quý rồi tức giận tát bốp khiến cho đôi má trắng phau in nốt bàn tay đỏ lừ đau điếng.
Gã ta hành cô đến sưng tím thân thể, không tát thì đập, đến khi nào cô chịu nằm yên thì thôi.
Kiệt quệ sức lực chẳng thể phản kháng, hắn ta mới vui vẻ tiến đến chuẩn bị hành sự.
Đột nhiên cánh cửa chợt mở khiến gã giật bắn mình, còn chưa kịp nhìn rõ mặt đối phương là ai thì đã bị tung cú đấm giữa mũi ngất ngay tại chỗ.
“ Thiên Kha Nguyệt!! Cô không sao đó chứ!?? “
Vi Xuân Viên sớm đã nghi ngờ cái chết của cô chỉ là dàn dựng, dù Vi Mộng Ly có căm thù cô đến thế nào cũng không có cái gan dám ra tay giết người.
Người mà có đủ khả năng để điều tra được ngọn ngành chỉ có thể là Ly Mộc Quyên, cậu nhanh trí theo dõi bà ta để biết được tình hình của cô.
Mất một lúc khi bà ta rời khỏi cậu mới loay hoay nghĩ cách mở cửa.
“ Dám diễn một vớ kịch dở ẹc này để lừa tôi, cô giỏi lắm Thiên Kha Nguyệt. “
Khi mà cậu chẳng biết phải làm sao thì Hán Lập Thành đã xuất hiện ngay sau lưng. Trong tay nắm lấy chùm chìa khóa đường đường chính chính mở cửa rồi dùng chân đạp mạnh xông vào.
Đâu ai qua mắt được Ly Mộc Quyên, bà nhìn nhận được vấn đề nghiêm trọng khiến con trai mình mất hết sức sống chỉ vì một người phụ nữ.
Vi Mộng Ly lại bị đối xử không khác nào kẻ phiền toái trong lúc hắn tương tư tưởng nhớ thế thân thấp kém đê hèn.
Theo dấu Lưu Ngô Dương để đi đến tận đây, người phụ nữ thảnh thơi sống tốt trong khi Hán Lập Thành còn đang đau đớn trong nỗi nhớ nhung dằn vặt.
Nhìn thấy sự xuất hiện của bà, Thiên Kha Nguyệt bất ngờ trong thoáng chốc nhưng cũng lịch sự mời bà vào uống nước.
“ Con trai bà tôi cũng đâu còn đeo bám, mất công đến tận đây không biết Hán đại phu nhân có ý muốn gì? “
“ Làm ba cái trò mèo vặt vãnh này để lấy được sự thương hại của con trai tôi, cô đúng là cao tay mà. “
Mất công đối đáp với loại người luôn coi thường sự tồn tại của mình, cô nâng ly nước uống hết một hơi đánh mắt nhìn về phía bà ta.
“ Cứ coi như tôi chết đi rồi, có luyến tiếc hay không hắn ta cũng đâu thể gặp được tôi. “
“ Thiên Kha Nguyệt, cô có hiểu quy tắc của nhân loại khi cô được sinh ra không? Một cánh rừng không thể có hai vị vua, một gương mặt không thể có hai người giống hệt để làm phiền đến cuộc sống của Hán Lập Thành, cô là đồ bỏ đi! “
Bẩm sinh cô đã có gương mặt này rồi trách ai được mà bị loại bỏ?
Vừa dứt lời cảnh cáo đe dọa, bà ta liền ra lệnh cho đám người bắt lấy cô đem đi đến nơi căn nhà sang trọng lộng lẫy. Muốn làm nhục cô bởi gã có quyền lực lớn, gương mặt ưu tú xinh đẹp này vừa nhìn đã có cảm tình.
Tay chân bị trói trên giường không thể cử động, miệng muốn thét lên chửi rủa nhưng bị chặn lại bởi mảnh vải to lớn.
“ Chiếc áo có trắng sạch đến đâu, bị cào cấu vấy bẩn cũng chỉ là giẻ rách vứt đi. “
Ly Mộc Quyên để lại câu nói như chia rõ danh phận rồi rời đi trong hả hê.
Bị đè bẹp bởi gã béo có gương mặt xấu xí, sự thèm khát bộc lộ rõ trong con ngươi lao đến bổ nhào muốn xé rách bộ đồ cô đang mặc trên mình.
Cô sợ hãi đạp vào giữa háng hắn, đau đớn ôm lấy của quý rồi tức giận tát bốp khiến cho đôi má trắng phau in nốt bàn tay đỏ lừ đau điếng.
Gã ta hành cô đến sưng tím thân thể, không tát thì đập, đến khi nào cô chịu nằm yên thì thôi.
Kiệt quệ sức lực chẳng thể phản kháng, hắn ta mới vui vẻ tiến đến chuẩn bị hành sự.
Đột nhiên cánh cửa chợt mở khiến gã giật bắn mình, còn chưa kịp nhìn rõ mặt đối phương là ai thì đã bị tung cú đấm giữa mũi ngất ngay tại chỗ.
“ Thiên Kha Nguyệt!! Cô không sao đó chứ!?? “
Vi Xuân Viên sớm đã nghi ngờ cái chết của cô chỉ là dàn dựng, dù Vi Mộng Ly có căm thù cô đến thế nào cũng không có cái gan dám ra tay giết người.
Người mà có đủ khả năng để điều tra được ngọn ngành chỉ có thể là Ly Mộc Quyên, cậu nhanh trí theo dõi bà ta để biết được tình hình của cô.
Mất một lúc khi bà ta rời khỏi cậu mới loay hoay nghĩ cách mở cửa.
“ Dám diễn một vớ kịch dở ẹc này để lừa tôi, cô giỏi lắm Thiên Kha Nguyệt. “
Khi mà cậu chẳng biết phải làm sao thì Hán Lập Thành đã xuất hiện ngay sau lưng. Trong tay nắm lấy chùm chìa khóa đường đường chính chính mở cửa rồi dùng chân đạp mạnh xông vào.
/77
|