Nét mặt kiên định của Thiên Kha Nguyệt nói ra những lời đanh thép cứng rắn cũng không khiến Lưu Ngô Dương lùi bước. Anh nắm lấy hai bên bả vai lo lắng hỏi han cho rõ.
" Cậu đang cố ý dùng mấy lời nói này để đuổi tôi đi đúng không? "
Cô khó chịu vùng ra, đưa thái độ không cam tâm nhất quyết muốn tránh xa Lưu Ngô Dương.
" Đừng nói nhiều nữa, mau ra khỏi đây đi. "
" Thiên Kha Nguyệt- "
" Ra ngoài! "
Chất giọng thét lên khiến lòng tự trọng cuối cùng của bản thân bị vụn vỡ, anh đau lòng không nỡ, nhìn về phía cô còn đứng yên tại đó cúi gằm mặt xuống không muốn nhìn anh.
Cất bước nhảy vọt ra khỏi cửa sổ cô mới nhìn theo phía sau. Dù dã tâm có lớn tới nhường nào cũng không muốn liên lụy đến người vô can.
Hán Lập Thành hắn ta là loại người như nào cô hiểu rõ, tính cách khốn nạn đốn mạt việc gì mà không dám làm để giữ cô ở lại.
Vừa sáng sớm trở dậy, thoáng nghe tiếng quản gia gõ cửa bên ngoài. Chất giọng điềm tĩnh muốn cô xuống nhà dùng bữa sáng.
Sau khi thay đồ xong xuôi với bước chân chậm rãi, miệng vừa nhai miếng đầu tiên đã bị tiếng ồn ào bên ngoài khiến cô chú ý.
Tay chân nhanh nhẹn bước ra muốn xem xét thì gặp phải gương mặt quen thuộc. Anh ta sống chết van xin vệ sĩ cho mình vào với một loạt hành động vội vã.
Thấy anh ta như có điều muốn nói nên đã cho phép vào bên trong tra hỏi.
" Vi Xuân Viên, vừa mới sáng sớm mà anh đã làm gì trước cổng nhà người ta vậy? Có gì muốn nói với Hán Lập Thành gấp đến vậy sao? "
Nghe xong câu hỏi sắc mặt hắn vội liếc ngang nhìn dọc như tìm kiếm thứ gì đó rồi vội vã quỳ xuống chân cô van xin.
" Này! Anh làm cái gì vậy, mau đứng lên!! "
" Thiên tiểu thư! Làm ơn, xin cô hãy cứu lấy ba mẹ tôi, xin hãy nói với Hán tổng một tiếng!! Giúp tôi đi, làm ơn!! "
Nước mắt lăn tăn trên gò má với khuôn miệng mếu máo, khóc vật vã như muốn đập đầu chết ngay tức khắc nếu không nhận được sự trợ giúp.
Hỏi mãi anh ta mới chịu nói, mẹ anh ta vừa bị ô tô đâm trúng trọng thương đến liệt giường trong bệnh viện, chân gãy một cái. Ba anh thì lại thành con sâu rượu bị người ta trấn lột hết sạch tiền khi say.
Tiền nhập viện còn chẳng có để trả, đi khắp nơi vay mượn họ hàng thân thích lại chẳng có một ai chịu mủi lòng giúp đỡ. Ngẫm lại chỉ có Hán Lập Thành mới có thể vung tay rộng lượng giúp cho gia đình anh thoát khỏi kiếp nạn này.
Thiên Kha Nguyệt xem xét nét mặt, có vẻ như không bịa chuyện hay nói dối. Để ý từ lần gặp đầu tiên, anh ta không hùa theo sự khinh thường của người nhà mà chỉ lộ ra vẻ mặt day dứt không dám nhìn cô.
Dù nói như vậy, nhưng bản thân cũng vẫn là bị nhốt trong căn biệt thự này. Muốn giúp cũng khó lòng ra ngoài xem xét tình hình.
Thấy anh ta đáng thương tội nghiệp, cô đành nhờ quản gia Tề bắt máy với Hán Lập Thành để đưa ra ý định muốn giúp người.
Âm thanh đầu tiên cô nghe được khi hắn ta bắt máy lại chính là kinh ngạc khi biết được cô gọi tới. Cũng là lần đầu tiên cô có việc muốn gọi cho hắn trong giờ làm việc, hắn thấy bất ngờ cũng chẳng lấy làm lạ.
" Có chuyện gì? "
" Anh trai của Vi Mộng Ly muốn khẩn cầu anh giúp đỡ. "
Cố ý chèn thêm tên Vi Mộng Ly này là để làm cho tỷ lệ thương cảm của hắn tăng vọt mới dễ dàng đồng ý.
" Nói thử xem? "
Thiên Kha Nguyệt trình bày lại toàn bộ sự việc, còn không quên nhắc đến bộ dạng thảm hại của Vi Xuân Viên vì muốn được gặp hắn mà liều mình ra sao.
" Cậu đang cố ý dùng mấy lời nói này để đuổi tôi đi đúng không? "
Cô khó chịu vùng ra, đưa thái độ không cam tâm nhất quyết muốn tránh xa Lưu Ngô Dương.
" Đừng nói nhiều nữa, mau ra khỏi đây đi. "
" Thiên Kha Nguyệt- "
" Ra ngoài! "
Chất giọng thét lên khiến lòng tự trọng cuối cùng của bản thân bị vụn vỡ, anh đau lòng không nỡ, nhìn về phía cô còn đứng yên tại đó cúi gằm mặt xuống không muốn nhìn anh.
Cất bước nhảy vọt ra khỏi cửa sổ cô mới nhìn theo phía sau. Dù dã tâm có lớn tới nhường nào cũng không muốn liên lụy đến người vô can.
Hán Lập Thành hắn ta là loại người như nào cô hiểu rõ, tính cách khốn nạn đốn mạt việc gì mà không dám làm để giữ cô ở lại.
Vừa sáng sớm trở dậy, thoáng nghe tiếng quản gia gõ cửa bên ngoài. Chất giọng điềm tĩnh muốn cô xuống nhà dùng bữa sáng.
Sau khi thay đồ xong xuôi với bước chân chậm rãi, miệng vừa nhai miếng đầu tiên đã bị tiếng ồn ào bên ngoài khiến cô chú ý.
Tay chân nhanh nhẹn bước ra muốn xem xét thì gặp phải gương mặt quen thuộc. Anh ta sống chết van xin vệ sĩ cho mình vào với một loạt hành động vội vã.
Thấy anh ta như có điều muốn nói nên đã cho phép vào bên trong tra hỏi.
" Vi Xuân Viên, vừa mới sáng sớm mà anh đã làm gì trước cổng nhà người ta vậy? Có gì muốn nói với Hán Lập Thành gấp đến vậy sao? "
Nghe xong câu hỏi sắc mặt hắn vội liếc ngang nhìn dọc như tìm kiếm thứ gì đó rồi vội vã quỳ xuống chân cô van xin.
" Này! Anh làm cái gì vậy, mau đứng lên!! "
" Thiên tiểu thư! Làm ơn, xin cô hãy cứu lấy ba mẹ tôi, xin hãy nói với Hán tổng một tiếng!! Giúp tôi đi, làm ơn!! "
Nước mắt lăn tăn trên gò má với khuôn miệng mếu máo, khóc vật vã như muốn đập đầu chết ngay tức khắc nếu không nhận được sự trợ giúp.
Hỏi mãi anh ta mới chịu nói, mẹ anh ta vừa bị ô tô đâm trúng trọng thương đến liệt giường trong bệnh viện, chân gãy một cái. Ba anh thì lại thành con sâu rượu bị người ta trấn lột hết sạch tiền khi say.
Tiền nhập viện còn chẳng có để trả, đi khắp nơi vay mượn họ hàng thân thích lại chẳng có một ai chịu mủi lòng giúp đỡ. Ngẫm lại chỉ có Hán Lập Thành mới có thể vung tay rộng lượng giúp cho gia đình anh thoát khỏi kiếp nạn này.
Thiên Kha Nguyệt xem xét nét mặt, có vẻ như không bịa chuyện hay nói dối. Để ý từ lần gặp đầu tiên, anh ta không hùa theo sự khinh thường của người nhà mà chỉ lộ ra vẻ mặt day dứt không dám nhìn cô.
Dù nói như vậy, nhưng bản thân cũng vẫn là bị nhốt trong căn biệt thự này. Muốn giúp cũng khó lòng ra ngoài xem xét tình hình.
Thấy anh ta đáng thương tội nghiệp, cô đành nhờ quản gia Tề bắt máy với Hán Lập Thành để đưa ra ý định muốn giúp người.
Âm thanh đầu tiên cô nghe được khi hắn ta bắt máy lại chính là kinh ngạc khi biết được cô gọi tới. Cũng là lần đầu tiên cô có việc muốn gọi cho hắn trong giờ làm việc, hắn thấy bất ngờ cũng chẳng lấy làm lạ.
" Có chuyện gì? "
" Anh trai của Vi Mộng Ly muốn khẩn cầu anh giúp đỡ. "
Cố ý chèn thêm tên Vi Mộng Ly này là để làm cho tỷ lệ thương cảm của hắn tăng vọt mới dễ dàng đồng ý.
" Nói thử xem? "
Thiên Kha Nguyệt trình bày lại toàn bộ sự việc, còn không quên nhắc đến bộ dạng thảm hại của Vi Xuân Viên vì muốn được gặp hắn mà liều mình ra sao.
/77
|